Trên đường về nhà, Tả Nhan nghẹn oán giận một ngày cuối cùng cũng có nơi phát tiết.
"Tôi thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không phải Lão Lưu nói chúng ta muốn team building với bộ phận tiêu thụ sao? Vậy nói thế nào cũng nên là bộ phận tiêu thụ tổ chức an bài chứ? Sao lại giao toàn bộ cho tôi a, mặc dù ngân sách nhỏ, những cũng là ba tháng lương, toàn để một mình tôi an bài, cũng thật đủ yên tâm."
Chiều nay Tả Nhan nghĩ thế nào đề không thể nghĩ tới chuyện này, lâm thời đổi ngày không nói, còn chọn một team building trước nay chưa từng có hoạt động xa xỉ, dù sao cũng chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, ăn bữa cơm rồi đi hát cũng tính là team building, đi ra ngoài chơi như vậy cũng chỉ có đãi ngộ được lãnh đạo trong công ty an bài.
Tuy rằng kinh phí dự toán cũng thay đổi theo địa điểm, tăng gấp đôi so với ban đầu, nhưng Tả Nhan vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Toàn bộ sự tình đều lộ ra logic không hợp lý, thậm chí là quá nhiều đến mức nàng đếm không hết, hiện tại còn thay đổi thời gian, Tả Nhan liền có chút buồn bực.
"Chị nói xem, có phải Lão Lưu nhằm vào tôi hay không a?"
Ngoại trừ lý do này, lúc này Tả Nhan không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý nào khác.
Hôm qua, không phải Trưởng phòng Lưu đã nói với nàng những lời kia sao?
Nói nàng "Gần đây rất có tâm tiến tới", cho nên phải cho nàng một chút "chính sự" để làm.
Phàm là nghiệt súc có chút kinh nghiệm đều biết, lãnh đạo nghiêm túc với ngươi không cần sợ, nhưng nếu hắn đột nhiên đối xử tốt với ngươi, còn rót canh gà cho ngươi, vậy ngươi liền phải đề cao cảnh giác.
Tả Nhan vỗ đùi, cảm thấy mình đã hiểu sự thật.
Trưởng phòng Lưu chỉ muốn sa thải người ngày thường không làm chính sự như nàng!
Du An Lý vừa lái xe vừa nghe nàng lảm nhảm suốt một đường, nhưng trên mặt cũng không có phản ứng quá lớn.
Tả Nhan biết những chuyện này đặt trước mặt cô đều không thành vấn đề, cho nên chỉ oán giận nói ra mà thôi, cũng không muốn mượn cơ hội nói xấu ai, hay là có ý tứ "đi cửa sau".
Hiện tại đều đã tan tầm, giữa hai người không có quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ đơn thuần oán giận chút công việc với đối tượng không được sao?
Tả Nhan đúng lý hợp tình nghĩ, khi hai từ "đối tượng" lóe lên lại có chút thiếu tự tin.
Khi cô ấy gần như phát tiết ra oán khí xong, Du An Lý nhìn con đường phía trước nói: “Chiều nay em đã làm được bao nhiêu rồi?”
Mắt Tả Nhan sáng lên, tiến lại gần nói với cô, “Nhân số thống kê xong rồi, bảng biểu cũng đều sắp xếp tốt, Tiểu Mỹ đang liên hệ với khu nghỉ dưỡng, sau khi phía cô ấy được xác định thì tôu sẽ làm phần còn lại."
Du An Lý nắm vô lăng, ngữ khí nhàn nhạt nói với nàng hiện thực, "Liên hệ chỗ ở cùng nhân số thống kê chỉ là bước khởi đầu, mặt sau còn an bài bữa cơm, an bài tuyến đường hoạt động, an bài hạng mục giải trí, liên hệ với xe buýt cùng mua sắm đồ vật cần dùng, đại khái em không thể làm xong trong hai ngày."
Tả Nhan nghe xong tâm liền lạnh xuống, nhưng trong lòng vẫn còn ôm chút hy vọng cuối cùng, đưa tay câu vạt áo của cô.
“Tôi chỉ có hai ngày, nhưng không chỉ có một mình tôi làm a."
Ngữ khí kéo dài, động tác cùng ánh mắt trêu chọc, còn kém nói ra ba chữ "Giúp ta với."
Du An Lý nhìn thời gian trên xe, nhưng lại đổi đề tài, “Đã tới giờ này, người thuê phòng vẫn chưa liên lạc với em sao?”
Lúc này Tả Nhan mới nhớ tới, tựa hồ hôm nay không nhận được tin tức gì từ đối phương, lặng yên không một tiếng động, thoạt nhìn quả thực giống như là...
Sau khi về đến nhà, Tả Nhan gọi điện cho đối phương, không ngoài ý muốn nghe thấy đối phương nói không đến xem phòng.
Việc lâm thời thay đổi ý định là điều rất thường thấy, thậm chí gần như đã ký hợp đồng cũng đều có thể bị thổi, huống chi là mới bắt đầu.
Muốn thuê phòng không dễ, muốn cho thuê cũng rất khó, Tả Nhan thở dài, chuẩn bị tâm lý lãng phí cả tháng tiền thuê nhà.
“Đúng rồi, căn hộ này chị thuê bao lâu rồi?”
Nàng xoay người đi vào bếp, vừa xắn tay áo vừa hỏi.
Du An Lý đang cắt rau, cầm dao cắt cà rốt trên thớt thành những miếng nhỏ chỉnh tề, Tả Nhan thấy vậy tức khắc chu môi.
Nàng thích củ cải trắng, nhiều nước lại rất ngọt.
Cà rốt không ngon chút nào.
Du An Lý thuận miệng trả lời: “Lúc ký hợp đồng tôi đã trả một năm tiền thuê nhà ”
Tả Nhan hết chỗ nói, nhìn cô một lúc lâu mới nhịn xuống xông lên nắm lấy bả vai cô lắc lư lớn tiếng hỏi.
Rõ ràng là ngươi đã mua nhà, nhà kia trang hoàng không còn bao lâu nữa là có thể ở!
Giao một năm tiền thuê nhà ngươi ngốc sao!
Du An Lý không cần quay đầu lại nhìn cũng biết nàng đang nghĩ gì, rốt cuộc tầm mắt kia gần như thực chất hóa kiếm quang, nhắm thẳng chọc trên người cô.
Kỳ thực, thời điểm ký hợp đồng, nếu trên tay Du An Lý có nhiều vốn lưu động một chút, cô dự định sẽ trả hai năm.
Dù sao chủ của căn hộ này cũng không muốn cho thuê, nhìn cách trang trí cũng biết đó là để ở riêng, Du An Lý thuê được căn hộ này cũng tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực, thậm chí còn sử dụng kỹ năng đàm phán ở trên người chủ nhà trung niên bình thường, cuối cùng mới thuyết phục được bà ấy.
Nếu trả đầy đủ tiền thuê một lần, hầu hết các chủ nhà đều sẽ tâm động, huống thi Du An Lý đã hỏi thăm qua con gái của bà ấy, ngay cả đối tượng còn chưa có, làm phòng tân hôn cũng còn quá sớm.
May mà quá trình đàm phán diễn ra rất thoải mái, cuối cùng Du An Lý chỉ dùng một năm tiênd thuê đã bắt được căn hộ này.
Trước khi chuyển nhà, thậm chí cô còn chuẩn bị gia hạn tiền thuê nhà tùy theo tình hình, ai biết ngay cả tiền thuê một năm cũng đã được trả nhiều.
Du An Lý lặng lẽ thở dài, bỏ rau củ cắt khúc vào nồi nấu canh.
Tả Nhan từ phía sau thò đầu ra nhìn, thấy canh đều là rau củ mình thích liền gật đầu hài lòng.
Nói đến phòng ở, đề tài tự nhiên chuyển sang nhà mới đang được trang hoàng.
Tả Nhan chính là chờ trước tiên dọn đến, tốt nhất có thể đến làm "tu hú chiếm tổ", "cư trú vĩnh viễn", "ăn vạ không đi", dù sao nói tóm lại, nàng thích ngôi nhà đó, chỉ cần cho nàng cơ hội vào ở, cũng đừng mơ tưởng đuổi nàng ra.
“...Tôi cảm thấy tường giấy kia có chút màu mè, mặc dù tôi rất thích màu sắc sặc sỡ, nhưng không thì chị xem cái này đi”
Du An Lý khuấy canh trong nồi, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, trả lời, “Khá tốt."
Tả Nhan trợn mắt, "Cái gì cũng khá tốt, tôi chụp toàn bộ ảnh của chị làm tường giấy, có phải chị cũng đều cảm thấy khá tốt hay không a."
Du An Lý nhíu mày nói: "Đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy."
Tả Nhan hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại thực sự bắt đầu nghĩ tới chuyện này.
Thử nghĩ một chút, nếu trong nhà nơi nơi đều là ảnh chụp của Du An Lý, tấm lớn có thể dán cả bức tường, tấm nhỏ có thể treo đầy trên đầu giường, vậy rất đẹp đúng không a?
Tả Nhan càng nghĩ càng cảm thấy được, đã bắt đầu cân nhắc đi hỏi nơi sản xuất tường giấy có thể làm được loại này không.
Du An Lý tắt lửa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của nàng, không khỏi mở miệng cảnh cáo, "Tả Nhan."
Chậc.
Tả Nhan chỉ có thể tạm thời gác lại suy nghĩ này, bắt đầu lấy bát đũa ra chuẩn bị ăn cơm.
Cuối tuần đầy ắp công việc là một trải nghiệm xa lạ đối với Tả Nhan.
Nàng chỉ trải qua cuộc sống cực khổ khi được lãnh đạo giao nhiệm vụ vào cuối tuần trong thời gian thực tập, hiện tại đã già đầu rồi, cũng không biết đến tột cùng có cái gì mà còn có thể gặp phải loại chuyện này.
Nói Trưởng phòng Lưu không nhằm vào nàng, Tả Nhan thực sự rất khó tin tưởng.
Nhưng nàng không cảm thấy mình đã đâc tội trưởng phòng Lưu ở nơi nào, dù sao vị lãnh đạo này cũng đã vào công ty nhiều năm, đối nhân xử thế rất khéo. Tuy người làm công đối lập với lãnh đạo, cũng không thấy nhiều người thích hắn, nhưng thật sự chưa từng thấy hắn làm chuyện cố tình nhằm vào một người.
Chuyện không thể nghĩ ra chỉ có thể đặt xuống trước, sau khi Tả Nhan làm xong hết việc nhà mình nên làm, liền ôm máy tính của mình vào phòng khách, vùi đầu làm.
Du An Lý đang ngồi trên ghế lười trước cửa sổ sát đất, trong thời này này cùng địa phương này, đây là lần đầu tiên hai người làm việc của chính mình mà không quấy rầy lẫn nhau.
Khi Zuo Yan thỉnh thoảng cử động cổ vai, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt của Du An Lý, biểu tình trên mặt chuyên chú, tromg lòng buồn bực cùng ý nghĩ muốn buông tay mặc kệ đã bị áp xuống, biến thành cắn răng tiếp tục kiên trì.
Trong những trường hợp bình thường, đại đa số người đều nghĩ muốn làm người khổng lồ, hành động ngắn ngủi.
Tả Nhan đặc biệt là ví dụ điển hình.
Nàng luôn cho rằng mình đang nỗ lực thay đổi, vì thế mà nàng đã sống một cuộc sống khác với mười tám năm trước. Trong khoảng thời gian này, nàng đã muốn từ bỏ vô số lần, cũng cố kiên trì vô số lần.
Nhưng áp lực cuộc sống đã bất tri bất giác làm mờ đi mọi sức sống của nàng.
Cũng đào rỗng tình yêu nhiệt tình của nàng.
Cho nên, sau khi tìm ra quy luật sống trong sự nghiệp, nàng dần trở thành một kẻ nhàn rỗi không có cảm giác tồn tại trong công ty, lại chẳng có chút giá trị nào cả.
Nàng tránh thoát khỏi rất nhiều công việc khó khăn cùng mệt mỏi, nhưng nếu một ngày nào đó công ty cần sa thải nhân viên thì chắc chắn nàng nằm trong số những người đầu tiên.
Trước khi Du An Lý xuất hiện, Tả Nhan cảm thấy cuộc sống như vậy không có bất kỳ vấn đề gì.
Có lẽ thỉnh thoảng mệt mỏi nằm trên giường, nàng sẽ tự hỏi bản thân --- cuộc sống mà nàng muốn thực sự cũng chỉ như thế này sao?
Lung tung rối loạn, rối tinh rối mù, không có ý nghĩa.
Nhưng đại đa số thời điểm, Tả Nhan đều là được chăng hay chớ, gặp phải thất vọng liền ủ rũ, gặp phải khó khăn liền bước qua, né tránh nguy hiểm, cũng đánh mất cơ hội.
Tựa như lần này, nếu đổi lại ngày thường, có lẽ Tả Nhan cũng sẽ tìm mọi cách bỏ qua.
Cùng lắm là tâm bất cam tình bất nguyện làm qua loa, dù sao tìm kiếm trên mạng một chút cũng đều có sẵn đáp án có thể sao chép.
Nhưng trên đường về nhà, nàng oán giận với Du An Lý một đường, trong lòng không thể tìm ra lý do mà không phải vắt óc suy nghĩ bắt đầu tìm đường tắt.
Có lẽ vì nàng không muốn Du An Lý thấy mình là kẻ vô dụng cùng vô trách nhiệm đi.
Tả Nhan nhớ lại chí khí ngất trời của mình khi lần đầu tiên rời nhà, càng ngày càng thấy rõ thất bại hiện tại.
Nếu mấy năm nay nàng nỗ lực một chút, trở nên ưu tú một chút, càng tự tin một chút, càng có năng lực một chút, có lẽ đến một ngày gặp lại Du An Lý, nàng sẽ không có chỗ dung thân như vậy.
Tả Nhan nhìn người trên ghế, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, lên tinh thần tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Mặc kệ bị nhằm vào, bị làm khó dễ, hay là thật sự được cho một cơ hội.
Tả Nhan vẫn đều muốn thử.
- -- thử xem rốt cuộc mình có đủ "tiêu chuẩn" hay không.