Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 101




Nương theo công việc, thời điểm nhìn vào đồn cảnh sát từ xa, Tả Tăng Nhạc chỉ cảm thấy xa lạ.

Người kia đã là thiếu niên trưởng thành rõ đầu rõ đuôi, bất kể là cách ăn mặc hay vẻ mặt điềm đạm trầm ổn, thậm chí thoạt nhìn khuôn mặt rất trẻ tuổi cũng đều để ông không tìm thấy quá nhiều dấu vết quen thuộc.

Nhiều năm trôi qua, cũng không phải ông không nhìn thấy nàng lớn lên, nhưng những bức ảnh vĩnh viễn chân thực hơn khi nhìn tận mắt.

Thế nhưng Tả Tăng Nhạc không dám tới nhìn, chỉ chờ nàng rời đi mới lên xe quay về.

Một ít tính toán trước khi đến đây, lại sau khi vội vàng cẩn trọng liếc mắt một cái, khó có thể tiếp tục được.

Ông nghĩ tới thời điểm nhìn thấy nàng chính mình sẽ có loại tâm tình gì, giống như Mạnh Niên Hoa oán khí ông, đại đa số thời điểm đều ở nhà sắm vai "Người giải hòa."

Đáng tiếc có một lần duy nhất ông vắng mặt, liền tạo thành cục diện như bây giờ.

Tả Nhan gửi tin nhắn xong liền bắt đầu hối hận, nhưng tin nhắn gửi đi không thể thu hồi giống như WeChat, nàng chỉ có thể khóa điện thoại đặt ở một bên, nhắm mắt làm ngơ, tập trung vào công việc.

Buổi sáng ngủ gà ngủ gật một lúc, nàng cũng không cảm thấy khó chịu như vừa mới ngủ dậy, nửa buổi sáng đã điều chỉnh lại, tăng tốc giải quyết từng thứ.

Hôm qua, tất cả tư liệu cho Du An Lý xem đều đã được phê bình trả về, Tả Nhan phải sửa lại toàn bộ phần này rồi giao "giải bài" hoàn hảo không có bất kỳ sai sót hay thiếu sót nào.

Quá trình này khiến nàng cảm thấy khẩn trương như trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mệt mỏi cũng thực sự mệt mỏi, loại mệt mỏi này nàng đã quen đến tận xương.

Bởi vì cảm giác quen thuộc này, Tả Nhan phát hiện làm cũng không khó như nàng tưởng tượng, có lẽ là do tâm lý phản kháng mà đã bị mài mòn đi rất nhiều.

Cho nên, nữ nhân Du An Lý này thực sự là nhà tư bản trời sinh, từ trước kia làm gia sư đã am hiểu việc này, rèn luyện Tả Nhan thành người làm công có tinh thần phấn chấn cường đại.

- -- Hóa ra nhưng năm tách ra, là trời cao cho nàng cơ hội một lần cuối cùng "Quay đầu là bờ."

Đáng tiếc lad nàng đã hoàn toàn mất đi cơ hội này.

Tả Nhan bi thương mà nghĩ, ôm một đống văn kiện đi vào văn phòng của trưởng phòng Lưu.

Nói chính xác, nhân viên bình thường không thể vượt cấp tìm lãnh đạo, trưởng phòng Lưu là cấp trên của nàng, có cái gì cũng là cho hắn xem qua trước, sau đó chờ không có vấn đề gì mới giao lại cho giám đốc.

Nhưng bộ phận của bọn họ luôn là bộ phận vô kỷ luật cùng không có tổ chức, trưởng phòng Lưu cũng rất nhiều việc, mỗi tuần đều có mấy ngày  chạy bên ngoài điều hành công việc, giám đốc Vương trước kia không đặt ra bất kỳ quy củ nghiêm ngặt gì, bọn họ chỉ có thể tìm được ai liền tìm người đó trước, nếu người lãnh đạo không có ở công ty liền để đó.

Thói quen của mỗi người nhất thời không thể thay đổi, có vẻ Du An Lý để ý, không yêu cầu bọn họ tỉ mỉ trong những việc nhỏ nhặt này, rốt cuộc cô cũng không có thời gian quản những việc vặt vãnh này.

Tả Nhan đến gặp trưởng phòng Lưu là bởi vì hắn nói muốn dùng chút tài liệu này trước, thuận tiện an bài cho nàng chút việc.

Khi nhìn thấy tin tức, mắt nàng tối sầm lại, một lúc sau mới hoãn thần, vừa cầu nguyện hôm nay mình có thể thuận lợi tan tầm vừa gõ cửa văn phòng của trưởng phòng Lưu.

Trưởng phòng Lưu tùy tay lật xem thông tin mà nàng đã làm, hiếm khi gật đầu khen ngợi, "Cô làm rất tốt, gần đây rất nỗ lực a, tiếp tục duy trì."

Trong lòng Tả Nhan kêu khổ thấu trời, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, chân thành lại không có vẻ nịnh nọt gật gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn trưởng phòng Lưu.”

“Đúng rồi, tôi kêu cô vào đây là còn có một chuyện.” Trưởng phòng Lưu nói, lôi ra một tập tài liệu trong đống văn kiện, đưa cho nàng.

Trong lòng Tả Nhan đang cầu nguyện sẽ không làm cái gì mệt mỏi hay phiền toái, liên nghe hắn nói: "Bộ phận chúng ta dự định cùng bộ phận kế toán xây dựng đội ngũ, hiện tại cũng chưa đến cuối năm, còn nhiều việc như vậy, tôi xem gần đây cô rất có tâm tiến tới, vẫn không cho cô làm chính sự cũng không được, cho nên liền giao cho cô phụ trách cái này."

Tả Nhan, "..."

Khi nàng tâm như tro tàn ôm tài liệu trở về chỗ ngồi, mới phát hiện tin nhắn nàng gửi cho Trương Tiểu Mỹ lúc sáng cuối cùng cũng vừa được trả lời.

Tả Nhan liếc mắt nhìn chỗ ngồi trước mặt, không có ai ở đó, có lẽ cô ấy đã đi WC rồi.

Nàng nhấp vào tin nhắn, xem kỹ.

"Hôm qua xác thực trong nhà có chuyện, liền xin nghỉ, cảm ơn chị hỗ trợ nha, tìm thời gian cùng nhau ăn cơm đi?"

Tả Nhan nghe ngữ khí này của cô, cũng không giống như mang Lý Tiêu đi gặp gia trưởng nháo ra cái gì không thoải mái, vậy tại sao lúc sáng thấy tin nhắn của nàng lại giả vờ như không nhìn thấy, đến bây giờ mới trả lời.

Nhưng dù sao cũng là chuyện không liên quan đến nàng, Tả Nhan nghĩ, tùy tay gõ một câu khách sáo trả lời, nói chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí như vậy, mời một ly trà sữa là được.

Hiện tại nàng không dám tùy tiện cùng người ra ngoài ăn cơm, trong nhà có hoa ăn thịt người, đi ra ngoài cần phải cẩn thận.

Lại nói, nàng vẫn chưa tìm ra lý do hôm nay hoa ăn thịt người có chút khác thường.

Tả Nhan bận rộn một trận, không có thời gian cân nhắc vấn đề này, nhưng nàng chưa bao giờ tự tin tin mình có thể tùy tiện đoán được Du An Lý đang nghĩ gì.

Đây chính là kiến ​​thức sâu rộng, phải tìm ra manh mối, sau đó kéo tơ lột kén, rút ​​ra một chuỗi logic, suy luận ra một kết luận hợp lý.

Có đôi khi còn nhiều hơn một kết luận.

Chuyện Tả Nhan am hiểu nhất chính là trực tiếp công kích chính diện, tự mình kiểm chứng một chút khẩu phong từ Du An Lý, có khi vận may tốt có thể Du An Lý trực tiếp nói với nàng.

Nàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Du An Lý.

“Mỹ nữ có ở đó không?”

Du An Lý không có ở đó.

Gần giữa trưa, nàng quang minh chính đại ngồi trong văn phòng, bật hai cái máy vi tính, vừa xử lý việc riêng vừa giải quyết công việc trong công ty.

Nếu xét riêng về tiền lương, công việc này đối với nàng chính là muối bỏ biển, không thể đánh đồng.

Nhưng lượng công việc khá nhiều, số lượng này không nói lên công việc hiện tại bận rộn đến mức nào, ở một công ty nhỏ như vậy đều là đội sổ, có thể có cao nhiêu đại nghiệp vụ?

Lượng công việc của nàng chủ yếu nằm ở việc giải quyết những vấn đề nghiêm trọng, nếu làm việc theo cách giống như giám đốc ban đầu cũng thật lãng phí thời gian của nàng.

Hiện tại Du An Lý không có tham vọng cùng tinh lực thăng tiến mà chỉ muốn nâng cao hiệu suất công việc, làm mỗi phút giây trôi qua trở nên có giá trị hơn một chút.

Cùng lúc đó, không thể bỏ xuống công việc kinh doanh riêng, nếu không tốc độ tiêu xài phung phí của nàng sau khi trở về nước không qua bao lâu liền uống gió Tây Bắc.

Cho nên, cô thực sự không có thời gian nhìn điện thoại.

Tả Nhan không nhận được hồi âm từ Du An Lý, lực chú ý trong công việc bắt đầu giảm dần, luôn không nhịn được nhìn điện thoại, điện thoại có chút động tĩnh đều mở ra xem, sau đó thất vọng đặt xuống.

Cảm giác này cũng không còn xa lạ.

Toàn bộ cao trung nàng đều là như vậy, dù là trước hay sau khi ở bên nhau, đều là nàng da mặt dày quấn lấy Du An Lý.

Sau lại bởi vì có biến hóa trong mối quan hệ, những tin nhắn quấy rầy thăng cấp thành oanh tạc tình yêu, mặc dù Du An Lý sẽ trả lời nhưng thường không kịp thời, hiếm khi chủ động gửi tin nhắn.

Tả Nhan đi học cũng chờ cô, tan học cũng chờ cô, thanh âm chấn động đã trở thành ký tự đặc  thù trong tâm trí nàng.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.

Tả Nhan lập tức cầm lên xem, sau khi mở khóa xem nội dung, nàng liền sửng sốt một chút.

Nàng nhấp vào hộp thoại tin nhắn, đọc kỹ từng chữ.

"Ba, con xem tin tức, ba vẫn còn ở đây sao?"

"Còn, cùng ăn một bữa cơm không?"

Khi đến giờ nghỉ trưa, văn phòng lâm vào một trận tiếng ồn.

Tả Nhan ngồi ở chỗ của mình, điện thoại đã tối đen từ lâu mà nàng vẫn chưa hoàn hồn.

Trước khi gửi tin nhắn này, nàng đã coi thường bản thân mình rất nhiều.

- -- dùng ngữ khí cha con bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra, thực sự là lộ rõ đưa đẩy thành khéo của người trưởng thành.

Rốt cuộc, nếu không phải như vậy, giữa bọn họ không còn cách nào khác, cũng không có lý do nào tốt hơn là có thể tâm bình khí hòa gặp mặt, sau đó ngồi xuống nói chuyện.

Mấy năm nay, Tả Nhan đã nghĩ đến việc liên lạc với bọn họ vô số lần, kể từ sau khi rời khỏi nhà, mỗi khi gặp phải thất bại, chịu oan ức, thậm chí đối mặt với nguy hiểm, nàng đều bức thiết muốn gọi điện về nhà đối mặt với họ khóc lớn một hồi, phủi sạch ủy khuất cũng khổ sở mà mấy năm qua nàng đã chịu, sau đó là cầu xin họ tha thứ.

Như vậy, nàng liền có thể trở lại sự che chở của cha mẹ mình, không cần lo lắng gặp phải chuyện oan ức, cũng không cần sợ hãi gặp phải bất cứ chuyện gì.

Nhưng có một hơi trong tim ngăn nàng lại.

Thanh âm đó không ngừng nói với nàng: Nếu cúi đầu liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khổ sở trước đó phải chịu, tất cả nỗ lực đã bỏ ra sẽ trở nên vô nghĩa.

Không phải ngươi muốn chứng minh ngươi có thể sống mà không cần dựa dẫm vào luận người nào sao?

Lại kiên trì một chút, ngươi có thể làm được.

Đến lúc đó, không ai có thể có bất cứ lý do gì hoàn toàn phủ nhận ngươi, phủ nhận độc lập tính cách độc lập của ngươi, phủ nhận khả năng yêu một người của ngươi.

Dựa vào một hơi này, Tả Nhan đã xóa tin nhắn vô số lần, nhấn cúp máy trước khi cuộc gọi được kết nối vô số lần, sau đó cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cảm thấy mình có thể, cũng không muốn khiến chính mình coi thường chính mình.

Cho nên, mặc dù sau lại cẩn thận suy nghĩ dụng tâm lương khổ của cha mẹ, cẩn thận suy nghĩ nhất ý cô hành của chính mình, cũng không cúi đầu trước bất luận kẻ nào.

Bởi vì một khi nàng từ bỏ chính mình, vậy sẽ không còn ai thực sự tin tưởng ---

Đến tột cùng nàng thích Du An Lý đến mức nào.

Không biết khi nào văn phòng từ ồn ào trở nên yên tĩnh, cho đến khi hoàn toàn yên tĩnh.

Tả Nhan suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là lấy hết dũng khí, trả lời tin nhắn này.

Tiếng bước chân từ lối đi bên trong đi ra, nàng khômg chút suy nghĩ khóa điện thoại đặt trên bàn, quay đầu nhìn lại.

Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, thậm chí nàng còn không ý thức được nụ cười trên mặt mình xán lạn như thế nào.

Du An Lý lắc điện thoại, hỏi: “Em gửi tin nhắn cho tôi sao lại không nói có việc gì?”

“Không có việc gì tôi liền không thể gửi tin nhắn sao?”

Tả Nhan phát hiện nữ nhân này thực sự có năng lực phá hỏng bầu không khí trong một giây, khuôn mặt nhỏ đột nhiên nhăn lại, muốn cho cô ánh mắt xem thường.

Du An Lý nhìn nàng, vốn dĩ đi về phía cửa khu văn phòng lại chuyển hướng nện bước về phía nàng.

Tả Nhan không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc vừa nói: “Chị xuống chờ tôi đi.”

Nhìn thấy Du An Lý đi ra, nàng biết tám phần là cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Người phía sau không có trả lời, tiếng bước chân dần dần tới gần, truyền đến sau lưng nàng.

Tả Nhan tăng tốc độ, chuẩn bị tắt máy tính, cầm túi xách đứng dậy.

Du An Lý cúi xuống sau lưng nàng, thanh âm rất nhẹ nhàng, “Buổi sáng tôi quên một chuyện.”

Tả Nhan bị cô làm cho hoảng sợ, quay đầu lại hỏi “Chuyện gì?”

Du An Lý cúi đầu xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

"Quên chuyện này."