Lang Tịch

Chương 39




Tiết Bác Tuyển đang ăn mỳ gói thì nhận được điện thoại từ Tề Nghiêu. Anh lại nhận việc mới, đó là viết bản thảo cho một tạp chí, mười ngàn chữ, hai tuần hết hạn, đã qua một tuần rồi mà anh mới chỉ viết được ba ngàn chữ.

“Có Trịnh Tuân ở chỗ anh không?” Trước đến nay Tề Nghiêu vẫn nói chuyện không lễ phép, người nào cũng vậy hết.

“Không có ở đây.”

“Thật?”

Tiết Bác Tuyển lười tốn nước bọt với gã, lập tức dập máy, tắt nguồn luôn. Có mà chỉ bốn mươi phút sau, Tề Nghiêu lại xuất hiện trước cửa nhà anh.

Tiết Bác Tuyển định không mở cửa, nhưng kẻ nọ ầm ỹ bên ngoài làm phiền mình chẳng viết được thêm chữ nào nên đành bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa hé ra lọt một người thì Tề Nghiêu đã chen chân vào rồi.

“Mùi gì thế?” Tề Nghiêu ngửi ngửi: “Mỳ gói sao?”

“Không, ” Tiết Bác Tuyển không kiên nhẫn nổi: “Vớ thúi đấy.”

Không ngoài dự tính, Tề Nghiêu liếc anh một cái cháy mắt.

Nhà Tiết Bác Tuyển rất nhỉ, tất cả tập trung ở một phòng, mở cửa ra là có thể soi rõ nội thất luôn.

“Thật sự hắn không có ở đây à?” Tề Nghiêu vẫn không tin, thậm chí còn mở luôn cửa phòng vệ sinh ra xem.

“Cậu có muốn tìm trong tủ lạnh luôn không?” Tiết Bác Tuyển tựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực: “Có lẽ tôi đã phanh thây hắn rồi giấu trong ngăn đông rồi đấy.”

Tề Nghiêu cũng quen biết Tiết Bác Tuyển năm năm rồi, chỉ thua Trịnh Tuân có một tháng thôi. Hồi đó bọn họ mới lên trung học, vốn dĩ quan hệ giữa Trịnh Tuân và Tề Nghiêu rất tốt, nhất là Tề Nghiêu vô cùng thích thân thiết với anh họ mình. Chỉ có điều sau khi Trịnh Tuân quen Tiết Bác Tuyển, hắn lại dành phần lớn thời gian cho người này. Tề Nghiêu vốn có tính chiếm hữu mạnh mẽ cảm thấy Tiết Bác Tuyển đang cướp mất anh trai mình, tự nhiên dần dần hình thành địch ý.

Những năm gần đây, gã rất thích tìm Tiết Bác Tuyển gây phiền phức, thậm chí có khi còn ton hót chơi xấu người ta ngay lúc đi xem mắt.

Rất nhiều lần đi quá giới hạn, ví dụ bán rẻ tuyển tập tài liệu mà Tiết Bác Tuyển rất thích, lại ví như thừa dịp Tiết Bác Tuyển đang ngủ mà lén lút ôm máy tính của anh đi mất. Ấy vậy mà Tề Nghiêu vẫn cảm thấy hành động của không quá tệ.

Tất nhiên Tiết Bác Tuyển cũng chẳng dung túng cho gã, cần mắng sẽ mắng, cần đánh sẽ đánh, nếu tiền của Tề Nghiêu đưa anh chưa đủ để giải quyết vấn đề thì anh sẽ đi tìm mẹ gã đòi.

“Rốt cuộc hắn đi đây vậy? Cũng tắt máy điện thoại luôn.” Gần đây Tề Nghiêu không liên lạc được với Trịnh Tuân, người này đi không về, cũng không đến công ty, cô và dượng gã sắp phát điên rồi. Mặc dù đã gần ba mươi, ném ra ngoài cũng không lạc được nhưng Tề Nghiêu lại rất sợ hắn đi tìm Dư Khác Bạch.

May mắn là Trịnh Tuân chưa bao giờ dây dưa tình cảm với kẻ khác, hơn nữa hai hôm nay gã đến rình mò dưới nhà Dư Khác Bạch rất lâu nhưng chỉ thấy có một mình y, không thấy bóng dáng Trịnh Tuân đâu.

“Chắc chết rồi.” Tiết Bác Tuyển gõ gõ ngón tay lên cửa nhà mình, nói thẳng với Tề Nghiêu: “Có thể cút chưa? Tôi còn đang bận.”

Tề Nghiêu vốn đã định đi rồi nhưng thấy Tiết Bác Tuyển hạ lệnh đuổi khách khiến gã thấy thật là mất mặt, giống như mình chẳng được chào đón ở đây, cho nên tính tình ẩm ương lại phát tác, ngã người lên ghế sô pha, cười hì hì: “Tôi mệt quá, không đi nữa.”

Tiết Bác Tuyển nhìn gã đùa dai chơi xấu, chẳng thèm nhiều lời, đóng cửa xong đi làm việc cần làm.

Tề Nghiêu thấy anh không quan tâm đến mình, cảm thấy thật nhàm chán, gã nằm trên ghế sa lon nhìn giá sách phía sau lưng Tiết Bác Tuyển, chẳng trách người này sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa có vợ.

Tiết Bác Tuyển vẫn chăm chú viết bản thảo, một lát sau vang lên tiếng ngáy từ ghế sô pha. Anh không ngờ được thằng nhóc này lại có thể ngáy ầm ỹ như vậy, có lẽ vì tư thế ngủ không thoải mái. Không thoải mái thì không thoải mái, anh cũng lười không muốn quản gã. Nhưng nhìn gã mặc quần áo ngắn, cuối cùng vẫn đứng dậy cầm chăn đáp cho.

Đây là số phận rồi, thật là xui xẻo.

Trịnh Tuân tự nhiên hơn ruồi ăn ở tại nhà Dư Khác Bạch, mặc dù hắn rất không muốn ngủ trên chiếc giường từng là của Cao Dương, nhưng thật không có cách nào khác, nói trắng ra thân phận bây giờ của hắn là ăn nhờ ở đậu, vẫn may là Dư Khác Bạch không ngược đãi gì.

Cùng ở chung dưới một mái nhà vài ngày, Trịnh Tuân đã vượt qua được chướng ngại tâm lý, nắm vững được kỹ năng làm nũng, trêu chọc, chết cũng không biết xấu hổ là gì, quấn lấy Dư Khác Bạch khiến y không thể làm được gì lại còn chấm mút được vô số lần.

Hắn tìm đủ mọi cơ hội để tỏ tình với y, thậm chí còn dùng số ngài X ngày xưa để gửi tin nhắn. Bây giờ hắn chẳng có cái gì, cũng sẽ không tiếp tục quay về bán mạng cầu vinh, mỗi ngày đều không biết xấu hổ yêu cầu Dư Khác Bạch bao nuôi, ấy vậy mà vui vẻ lạ thường.

Trước kia hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sống thế này, cũng chưa từng nghĩ một Trịnh Tuân sẽ trăn trở vì một người mình từng không coi trọng, nửa đêm chạy đến đập cửa nhà người ta. Mặc dù Dư Khác Bạch không hẳn là tình nguyện nhưng hắn có thể thấy mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng trở nên hòa thuận.

Ngoài ra, hắn cũng bắt đầu động tay động chân, dẫu sao cũng không thể để người ta nuôi mãi được, nếu vậy thật không có triển vọng.

Hắn chẳng có việc gì làm, nên cũng phải nghĩ kế sách cho công việc mới, thương lượng với Dư Khác Bạch một hồi, hai người thống nhất được mỗi khi y đi làm thì hắn có thể sử dụng máy tính của đối phương. Trịnh Tuân thật kích động, còn lén lút down mấy bộ GV về máy tính Dư Khác Bạch, mong ngóng đến phản ứng của đối phương. Ấy vậy mà từ đầu đến cuối không thấy y có phản ứng gì, chuyện này làm hắn hơi hơi thất vọng.

Mấy ngày nay hắn đang tận dụng nguồn tài nguyên trước đây để chuẩn bị thành lập công ty riêng, những vấn đề khác thì không sao, chỉ duy nhất vốn là vấn đề khó khăn nhất lúc này. Trong tay hắn không có tiền thì ngay cả việc đơn giản như đăng ký thành lập công ty cũng không làm được.

Lúc ăn cơm buổi tối, Trịnh Tuân quen miệng nói mấy câu mắc ói với Dư Khác Bạch.

Bây giờ Dư Khác Bạch cũng đã quen với cách sống của Trịnh Tuân với mình, mấy ngày sống chung khiến hai người tự nhiên hơn rất nhiều, Dư Khác Bạch không còn cố ý trốn tránh Trịnh Tuân, thậm chí sáng sớm còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn rồi mới đi làm.

Y lẳng lặng nghe Trịnh Tuân than phiền, lòng ê ẩm, liền nói: “Anh không định quay về nữa sao?”

“Về làm gì chứ?” Trịnh Tuân nói: “Về để bọn họ biến anh thành kẻ hy sinh cho chuyện kinh doanh của họ sao? Lần trước là do anh ngu ngốc, nhưng bây giờ sẽ không thể như trước nữa.”

Dư Khác Bạch nghe hắn nói xong cũng lẳng lặng vui vẻ, mấy ngày qua y vô cùng mâu thuẫn nhưng lại không thể khống chế được bản thân, càng ngày càng đến gần Trịnh Tuân. Y biết mình sẽ không chống đỡ được quá lâu, nếu Trịnh Tuân phải đi thì đi sớm còn hơn, nếu không y chỉ có thể cầu nguyện được tiếp tục ở lại bên cạnh người đàn ông này. Song đây là chuyện cần vận may, còn Dư Khác Bạch lại chưa từng tin vào vận may của bản thân, cứ nhìn quá khứ của y thì biết thôi.

“Bây giờ em vẫn còn một ít.” Dư Khác Bạch mở miệng: “Là tiền trước khi anh cho em, sau này mua nhà còn dư lại một ít, không biết có đủ để anh đăng kí thành lập công ty không nữa.”

Trịnh Tuân ngẩn người, hắn chỉ thuận miệng nói chuyện này với Dư Khác Bạch thôi, không hề có ý muốn vòi tiền từ đối phương. Thậm chí hắn còn không ngờ Dư Khác Bạch còn giàu hơn cả hắn. Lại càng không ngờ được y sẽ chủ động nói như vậy.

Dư Khác Bạch thấy hắn mãi không lên tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn, thời điểm hai người đối mặt với nhau, hắn giật mình vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Lòng Trịnh Tuân hết chao đảo rồi lại dịu ngọt, rất muốn ôm lấy Dư Khác Bạch mà khóc một trận to.

Đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đối xử tốt với hắn như vậy, kể cả cha mẹ hắn.

Tất cả mọi người đều toan tính moi móc được thứ gì đó từ người hắn, cho dù là tiền bạc hay địa vị, trước đây hắn chẳng thấy làm sao, bởi vì hắn vốn sống trong nhung lụa cho nên vẫn luôn thấy mình ưu việt hơn người đời, nhưng giờ phút này hắn mới hiểu ra mình trước đây thật thảm hại.

Vẫn luôn là hắn đi giúp đỡ người khác, đây là lần duy nhất có người nói sẽ phải giúp hắn.

“Tiểu Bạch.” Trịnh Tuân nhẹ nhàng kêu tên y.

Dư Khác Bạch cúi đầu, cũng nhẹ giọng đáp lại một câu: “Ừm.”

“Ngẩng đầu lên.”

Dư Khác Bạch nghe lời lập tức ngẩng đầu lên, một giây tiếp theo Trịnh Tuân áp sát môi mình lên môi y.

Trong miệng y vẫn còn nhai cơm cho nên không còn cách nào khác phải đẩy đối phương ra.

Trịnh Tuân chống hia tay lên bàn, mắt đục ngầu, mũi ê ẩm: “Tại sao em lại đối tốt với anh như vậy?”