Rốt cuộc Dư Khác Bạch cũng không thể từ chối lời mời của Tề Nghiêu, y phát hiện mình vẫn không tài nào từ chối đề nghị của người khác.
Khi đối phương đứng gõ cửa trước nhà y, ngoài cau mày mở cửa, y chẳng biết có thể làm gì khác. Nếu ở trong điện thoại y có thể nói vài câu đại loại như “Hôm khác” hoặc “Tôi bận lịch rồi”, nhưng khi người đó đứng trước mặt mình, y cảm thấy không thể nào mở miệng rồi nhốt người ta ngoài cửa được. Thế cho nên mười mấy phút sau, Dư Khác Bạch không muốn cho Tề Nghiêu vào nhà vẫn phải thay quần áo rồi theo gã ra khỏi nhà.
“Sao anh biết địa chỉ nhà tôi?” Dư Khác Bạch vẫn muốn hỏi lại gã vấn đề này.
Tề Nghiêu cố làm ra vẻ thần bí: “Tôi biết coi bói.”
Hiển nhiên câu trả lời này chỉ là đùa giỡn, Dư Khác Bạch cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ ngồi yên lặng bên ghế phó lái, lặng lẽ ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Chuông điện thoại reo lên, ngài X im ắng nửa này rốt cuộc cũng gửi tin nhắn đến.
Ngài X: Đang làm gì vậy? Ăn cơm tối chưa?
Tim Dư Khác Bạch nảy lên, ngài X đã bỏ qua nội dung câu chuyện sáng nay hai người nói, có điều như vậy cũng tốt, ít nhất y còn biết điểm mấu chốt của đối phương.
Dư Khác Bạch trả lời: Chưa ăn, mới ra ngoài.
Trong lúc chờ đèn dỏ, Tề Nghiêu châm một điếu thuốc, cười nói với Dư Khác Bạch: “Ồ, có gửi tin nhắn đấy à?”
“Ừm.” Dư Khác Bạch trả lời nhát gừng rồi bấm nút để cửa kính tụt xuống.
Gió mặt phả vào mặt, nhưng tâm trạng không vì thế mà tốt lên
Tề Nghiêu bật cười to: “Thât là bất ngờ, bây giờ còn có người thích gửi tin nhắn.”
“Trên thế giới này loại người nào cũng có”. Dư Khác Bạch quay đầu lại nhìn Tề Nghiêu: “Anh cũng rất đặc biệt.”
Tề Nghiêu sửng sốt, gã nhìn chằm chằm Dư Khác Bạch, cho đến xe phía sau không nhẫn nại nổi mà nhấn còi, gã mới hoàn hồn lại
Lời nói của Dư Khác Bạch hơi mập mờ, tùy thuộc vào sự cố tình hay vô ý của người nghe nữa, song Tề Nghiêu cảm thấy lời của Dư Khác Bạch không phải mang theo nghĩa xấu. Dĩ nhiên đây chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, ở trong lòng Dư Khác Bạch suy nghĩ thế nào, đó là cả một câu chuyện dài.
Tề Nghiêu thật dễ dàng khiến y phát bực, không hiểu vì sao cứ quần quýt lấy y như âm hồn bất tán vậy. Sở dĩ hôm nay đi ra ngoài cũng bởi vì y không có cách nào từ chối lời mời của gã.
Dư Khác Bạch muốn thử cảm giác cuộc sống không giống ngày thường. Thời đại học cuộc sống của y chỉ biết đến Trịnh Tuân, sau đó rời khỏi Trịnh Tuân, cũng chỉ còn lại công việc. Đúng như lời Tề Nghiêu nói, y không hề thấy hạnh phúc.
Dư Khác Bạch không phải loại người thích theo đuổi cảm xúc kích thích, nhưng vẫn sẽ tò mò. Cuộc sống không có gì thú vị, vậy nếu như có chuyện gì đó thích có thể kích thích nhiệt huyết cuộc sống của y lên thì đó cũng không phải chuyện xấu.
Ngài X nhắn cho Dư Khác Bạch: Tôi cũng vậy, tối nay phải đi gặp nhiều người rất phiền phức, vốn dĩ đã không muốn đi.
Dư Khác Bạch đọc xong mà bật cười nhắn lại: “Tôi cũng như vậy, thật là trùng hợp.
Trên cuộc đời này có rất nhiều điều trùng hợp không hẳn là trùng hợp, giống như lời Dư Khác Bạch nói “Thật là trùng hợp”, vốn y cho đó là duyên phận nhưng thực sự là do tay của người khác sắp đặt nên. Cũng giống như, thời điểm y gặp Tề Nghiêu ở căn nhà định mua, lại thấy Trịnh Tuân đã lâu không găp đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha hút thuốc.
Dư Khác Bạch cho là mình nhìn lầm rồi, đứng ngoài cửa dụi mắt một cái.
‘Mẹ cậu gọi tôi đến..” Trịnh Tuân để điếu thuốc xuống tay, liếc mắt một cái liền thấy Dư Khác Bạch đang đứng trước cửa.
Tề Nghiêu cười tươi, dựa mình cào tường nhìn hai người trước mặt, tàn thuốc trên tay Trịnh Tuân rơi xuống quần hắn.
Dư Khác Bạch há hốc miệng, không biết nên nói gì. Trịnh Tuân định thần trước, hắn đứng lên, phả khói từ trong miệng ra rồi dập tắt luôn điếu thuốc.
“Tiểu Bạch?” Trịnh Tuân không thể nào ngờ được sẽ gặp Dư Khác Bạch ở đây, ý định ban đầu của hắn là chỉ định đến dậy dỗ cho tê nhóc phá hoại Tề Nghiêu một trận thôi.
Nhà mới của Dư Khác Bạch ở sát căn nhà này, chuyện y hắn biết, lúc mới nhận thông tin về y hắn đã biết rồi, cho nên khi Tề Nghiêu mua căn nhà này hắn suýt chút nữa ném văng luôn cái điện thoại.
Dư Khác Bạch nhìn về phía Tề Nghiêu, ngạc nhiên đến mức quên hỏi luôn “Tại sao”, y thấy người nọ đang nhìn mình mỉm cười, một nụ cười cực kì khó đoán.
“Tình nhân cũ gặp nhau, có cần củi khô thêm ngọn lửa không?” Tề Nghiêu duỗi người, biếng nhác đi vào trong, chọn chọn trong tủ rồi cầm ra một chai rượu vang, rót làm ba ly, một ly đưa cho Trịnh Tuân, một ly khác nhét vào tay Dư Khác Bạch, còn gã cầm ly cuối cùng.
Hắn nắm lấy cổ tay con người đang sững sờ, dắt người đi về phía Trịnh Tuân rồi nói: “Đến đây nào, gặp nhau tức là duyên phận rồi, hai người không định cạn ly với tôi à?”
Dư Khác Bạch không có cách nào hình dung về tâm trạng mình lúc này, y nhìn Trịnh Tuân, phát hiện hắn chẳng có gì thay đổi so với trước đây, cho dù đã trở thành chồng người ta nhưng vẫn không bị những thăng trầm cuộc sống làm cho gia dặn hơn. Có điều cũng đúng thôi, mới có vài tháng thôi mà.
Trịnh Tuân giơ ly về phía Dư Khác Bạch, hai người cụng ly với nhau, Tề Nghiêu cũng chạm ly cùng. Trịnh Tuân với Tề Nghiêu chỉ nhấp môi, còn Dư Khác Bạch lại uống một hơi hết nửa ly rượu.
“Em uống gấp quá.” Trịnh Tuân nhíu mày, khom người rút khăn giấy từ trong hộp ra rồi đưa cho Dư Khác Bạch.
Rượu vang chảy lên áo sơ mi của Dư Khác Bạch, để lại dấu vết rõ ràng.
“Ối, hình như tôi nên tạm tránh mặt một lúc vậy.” Tề Nghiêu huýt sao với hai người một cái, rồi cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Trịnh Tuân và Dư Khác Bạch, bọn họ không thể ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này, hai người đều không có sự chuẩn bị cho nên chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Rốt cuộc Trịnh Tuân vẫn mở miệng trước: “Gần đây thế nào?”
Dư Khác Bạch gật đầu một cái: “Rất tốt.”
Đây là câu trả lời Trịnh Tuân không muốn nghe nhất, không có hắn bên cạnh nên Dư Khác Bạch sống vô cùng tốt, thật là đả kích.
“Tôi ly dị rồi.” Hắn nói thẳng: “Đây là sự thật.”
Dư Khác Bạch vô cùng kinh ngạc, y hoàn toàn không ngờ Trịnh Tuân sẽ nói những chuyện này với mình, càng không ngờ được hắn mới kết hôn không lâu mà đã vội ly hôn.
“Tại sao?”
Trịnh Tuân thấy Dư Khác Bạch hỏi lại, trong lòng cũng thấy vui vẻ, hắn cảm thấy Dư Khác Bạch vẫn quan tâm đến mình, nếu không tại sao lại hỏi hắn như vậy: “Cô ấy…”
Trịnh Tuân đang suy nghĩ cách nói làm sao vừa có sức thuyết phục lại vừa tỏ rõ mình không bị đội nón xanh. Hắn suy nghĩ một hồi vẫn không biết giải thích làm sao, không thể làm gì khác hơn là uống thêm một ngụm rượu, lúng túng nói: “Cô ấy có thai trước khi kết hôn, tôi không biết chuyện này.”
Dư Khác Bạch ngẩn người nhìn hắn, đến lúc tiêu hóa xong chuyện này mới đột nhiên bật cười.
“Em cười gì chứ?” Trịnh Tuân không dám nhìn t nữa, dời mắt sang bên cạnh, hắn cảm thấy thật mất mặt.
“Tôi còn tưởng anh làm chuyện gì xấu nên bị cô ấy bỏ.”
Đối với những lời Dư Khác Bạch nói, Trịnh Tuân chỉ có thể liếc mắt oán hận, cho tới lúc này hắn mới biết được hình tượng của mình trong mắt y là như thế nào.
“Tôi ly hôn rồi.”
“Ừm, vậy thì sao?”
Trịnh Tuân suy nghĩ một lát, châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “Em còn thiếu tôi một tuần.”
Dư Khác Bạch dần dần thu lại nụ cười, tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt tan thành mây khói.
“Năm triệu, bảy trăm ba mươi ngày, mỗi ngày xem như bày ngàn đi, một tuần bốn mươi chín ngàn, tôi đưa cho anh năm mươi ngàn.” Dư Khác Bạch tính thẳng, sau đó nói: “Trịnh Tuân, tôi sẽ làm những chuyện đó nữa đâu.”