Lãng Tích Hương Đô

Chương 98: Không chơi tất tay, tao "chơi" mẹ mày




Tên này vừa nói xong thì mọi người đều lo lắng mà phụ họa. Mấy hôm nay bọn họ đều mất mặt về nhà, mỗi ngày đều xám xịt thất bại. Bọn họ thấy Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không giống một Thần bài. Đừng nói là Thần bài, ngay cả dân cờ bạc cũng không giống. Vì vậy bọn họ lập tức cảm thấy mình có đất dụng võ.

Tuy rằng không thể thắng Fukawa nhưng có thể nhìn ra Lâm Bắc Phàm là gà mờ để không làm cho Đường tổng xấu mặt cũng là một công lao. Dù như thế nào cũng coi như lấy lại chút mặt mũi. Hơn nữa đây đúng là giúp Đường Thiết Sơn mà.

- Mẹ nó chứ, ngậm miệng chó của bọn mày lại.

Trương Minh Thắng rất giận. Lâm Bắc Phàm chính là thần ở trong lòng Trương Minh Thắng, đám thua trận này dám kết tội Lâm Bắc Phàm làm Trương Minh Thắng tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Hắn cũng không cần biết những người này mình có thể đắc tội hay không đã nhảy lên mà mắng:

- Bọn chúng mày hiểu mẹ gì? Bọn mày không được tức là Lão Đại của tao không được ư?

Đường Phong cũng mấp máy miệng định nói giúp Lâm Bắc Phàm, nhưng Đường Thiết Sơn đã ho khan một tiếng. hắn quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Phàm mà cười nói:

- Lâm lão đệ, tôi đương nhiên là tin cậu. Chẳng qua bây giờ còn một tiếng nữa mới bắt đầu đấu, hay là cậu lộ chút bản lĩnh?

Nếu có thể Lâm Bắc Phàm đúng là định lộ chút khả năng cho đám chết tiệt này ngậm miệng. Nhưng thứ đó lại cần Tiểu Kim giúp. Pháp lực của Tiểu Kim có hạn, tuyệt đối không thể lấy ra mà biểu diễn. Lâm Bắc Phàm lấy một điếu thuốc ra rồi lấy một bao diêm trong túi. Đây không phải là Lâm Bắc Phàm giả vờ tinh tướng, mà là hắn đánh mất bật lửa ở thôn Lâm Gia, cho nên chỉ có thể dùng bao diêm.

Xoạt một tiếng, diêm cháy, Lâm Bắc Phàm châm thuốc rồi nhẹ nhàng lắc lắc que diêm trong tay mà từ tốn nói:

- Dùng Đổ thuật để biểu diễn thì chẳng bao giờ thành tài. Mấy ngày nay các người xem nhau biểu diễn chẳng lẽ còn không đủ sao? Đường tiên sinh, anh và tôi đều là người biết điều. Tối nay tôi thua đó là do kỹ của Lâm Bắc Phàm này không bằng người. Nếu tôi thắng, tôi không hy vọng bất cứ kẻ nào nói chuyện hôm nay ra bên ngoài.

Lâm Bắc Phàm thực ra rất muốn nổi tiếng, nhưng mỗi khi hắn thích nổi tiếng thì lại nghĩ một chút đến linh hồn Ác long Barbara.

Thấy Lâm Bắc Phàm không cho mặt mũi, Đường Thiết Sơn có chút tức giận. Theo hắn thấy Lâm Bắc Phàm đúng là người biết điều. một người biết điều thì sao có thể trước bao người khiến mình mất mặt như vậy? Hay là Lâm Bắc Phàm coi ông trời là Lão Đại, hắn là lão Nhị? Chẳng qua Đường Thiết Sơn có việc nhờ Lâm Bắc Phàm nên không tiện nổi giận, thậm chí trên mặt cũng không có gì thay đổi. Đường Thiết Sơn chỉ khẽ gật đầu nói:

- Lâm lão đệ nói rất đúng. Một khi đã như vậy thì tối nay xin nhờ Lâm lão đệ.

- Đường tổng.

Tên cao thủ kia vô cùng lo lắng mà nhìn Lâm Bắc Phàm. Hắn định liều chết cũng phải ngăn:

- Để tên Lâm Bắc Phàm này ra chiến thì không bằng để tôi chơi với tên Fukawa kia lần nữa. Tuy rằng kết quả vẫn là thua nhưng tốt xấu gì tôi cũng có thể thua đẹp một chút.

Lâm Bắc Phàm không cho mặt mũi làm tâm trạng Đường Thiết Sơn rất không tốt. Bây giờ tên cao thủ kia không ngừng can ngăn càng khiến Đường Thiết Sơn bực mình. Hắn hơi nhíu mày mà nói:

- Ánh mắt Đường Thiết Sơn tôi chẳng nhẽ đáng để anh nghi ngờ ư?

- Không dám, không dám.

Mặt tên cao thủ tái mét lại, mồ hôi rơi xuống như mưa.

Nói một câu không quá khoa trương, ở đây chỉ có ba người tin Lâm Bắc Phàm mà thôi. Một là Lâm Bắc Phàm, một là Trương Minh Thắng, một là Đường Phong. Đặc biệt Trương Minh Thắng, hắn quả thực tin Lâm Bắc Phàm là Siêu nhân.

Về phần những người khác thì đang cười lạnh trong lòng, chuẩn bị chờ xem Lâm Bắc Phàm làm trò hề như thế nào. Người này đúng là giỏi giả bộ. Mày hút thuốc cứ hút, không ngờ còn lấy bao diêm ra mà dùng. Đây không phải là tìm khó sao?

Đúng tám giờ, Fukawa đã đến nơi.

Fukawa tuy rằng ngông cuồng nhưng khi thấy Đường Thiết Sơn, hắn do dự một chút rồi không dám kênh kiệu mà khách khí gật đầu nói với giọng cung kính:

- Nghe danh Đường tiên sinh đã lâu. Hôm nay có thể gặp được Đường tiên sinh đúng là không uổng chuyến đi này.

Fukawa tuy ngông cuồng nhưng chưa đến mức dám không coi Đường Thiết Sơn vào mắt. Nói khó nghe một chút đó là dù trong phạm vi toàn thế giới, người dám không coi anh bạn Thiết Đầu vào đâu tuy rằng không ít nhưng tuyệt đối không nhiều.

Đường Thiết Sơn cũng là lần đầu tiên gặp tên Nhật Bản này, mặt không có chút biểu cảm gì mà chỉ hơi gật đầu với Fukawa, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.

Lâm Bắc Phàm rất oai vệ ngồi bên cạnh Đường Thiết Sơn, cũng không thèm buồn nhìn Fukawa một lần.

Chờ Fukawa ngồi xuống, mọi người ở đây đều ngừng thở, ngậm miệng. Mặc dù trận này bọn họ đã xác định Lâm Bắc Phàm nhất định sẽ thua, nhưng có Đường Thiết Sơn ở đây nên mỗi người đều hiểu ảnh hưởng lớn của trận này.

- Vị này chính là?

Fukawa ngạo mạn nhìn Lâm Bắc Phàm. Hắn đương nhiên có thể khẳng định Lâm Bắc Phàm là tay gà mờ.

- Kẻ hèn này chỉ là một thôn dân ở Trung Quốc mà thôi.

Lâm Bắc Phàm hút một hơi thuốc rồi híp mắt nhìn Fukawa.

- Thôn dân?

Fukawa suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn cười nói:

- Chỉ là một tên thôn dân ư, chẳng lẽ Trung Quốc to lớn như vậy mà không có ai dùng. Tối lắm, không biết Lâm tiên sinh muốn chơi gì? Chơi bao nhiêu?

- Tự nhiên muốn gì cũng được.

Thấy Fukawa đúng là xỉ nhục Trung Quốc, Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng. Hôm nay ông chơi chết mày.

- Đồng hoa thuận, thấp nhất là năm triệu, mỗi lần gọi là năm triệu, một tỷ là đỉnh.

Thấy đám người ở đây đều căm giận mình nhưng không làm gì được. Fukawa rất đắc ý, ngông cuồng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Không việc gì phải sợ, chẳng qua chỉ là nhân dân tệ mà thôi.

- Bắt đầu đi.

Lâm Bắc Phàm dựa lưng vào ghế và vắt chân lên, hai chân không khách khí đặt trên mặt bàn. Đôi chân thối của hắn còn không ngừng lung lay.

Lâm Bắc Phàm này đúng là giỏi giả bộ tinh tướng. Mọi người đều thấy ghê tởm. Tuy rằng thằng ranh này bây giờ giả bộ rất sướng, nhưng lát nữa thua đúng là quá mất mặt. Tục ngữ nói rất đúng, trèo càng cao, ngã càng đau.

Lão Đại chính là Lão Đại, Mẹ nó chứ thật pro. Trương Minh Thắng đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm mà kích động đến đỏ bừng cả mặt.

Đường Quả Quả ngồi trong một góc, ánh mắt mở to đầy tò mò. Người kia dường như hơi quá lố thì phải!

Đường Thiết Sơn mặt không chút biểu cảm, hắn nếu đã buông tay cho Lâm Bắc Phàm ra đấu, tự nhiên sẽ không can thiệp Lâm Bắc Phàm. Chẳng qua hắn chỉ đưa cho Lâm Bắc Phàm năm mươi triệu, dù chơi lớn như thế nào, không cẩn thận thì một ván có thể phân định thắng thua.

Fukawa mặc dù ngông cuồng nhưng khi bắt đầu đánh bạc hắn tuyệt đối không lơ mơ. Cho dù Lâm Bắc Phàm là gà mờ, hắn cũng sẽ chú tâm mà chơi. Đây là yêu cầu tâm lý tối thiểu của con bạc chuyên nghiệp.

- Mời kiểm tra bài poker.

Người chia bài đeo gang tay và lấy một bộ bài poker mới tinh đặt lên bàn, sau đó lại thu về. Hắn quay đầu lại nhìn Fukawa:

- Fukawa tiên sinh, có vấn đề gì không?

- Không vấn đề gì.

Fukawa lắc đầu. Khi người chia bài vừa mở bài ra, hắn đã nhớ kỹ thứ tự của từng quân bài. Như vậy dù người chia bài xáo bài ra sao, hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra được thứ tự quân bài tẩy.

- Lâm tiên sinh, có vấn đề gì không?

- Không sao cả.

Lâm Bắc Phàm không phải nói không thành vấn đề, mà là nói không sao cả. Ý của hắn là ông không quan tâm vấn đề này. Thằng ranh này từ đầu không nhìn bộ bài poker lấy một lần. Hắn chỉ ngậm điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà.

Thật ngông cồng. Ngay cả Đường Thiết Sơn là kẻ lão luyện giang hồ cũng bắt đầu e ngại.

Theo thường lệ một người được phát một quân bài không lật, cũng là ám bài, sau đó bắt đầu được phát bốn quân bài tẩy.

Sau khi quân bài tẩy đầu tiên được phát, người chia bài chán ghét nhìn Lâm Bắc Phàm mà nói:

- Bài tẩy của Lâm tiên sinh là Q bích, bài của Fukawa là 10 cơ. Lâm tiên sinh lớn, mời Lâm tiên sinh nói.

- Anh nói gì? Q bích ư? Bài lớn như vậy mà tôi cũng có thể lấy được?

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc quay đầu nhìn người chia bài, sau đó lại không thể tin nhìn quân bài của mình. Hắn ngẩn ra một lúc và hưng phấn nói:

- Đã là Q bích thì còn gì để chơi? Một tỷ, ông trực tiếp tất tay (show hand)

Lâm Bắc Phàm sở dĩ tinh tướng như vậy đương nhiên là do Tiểu Kim đã nói ván bài này hắn nhất định sẽ thắng.

Mọi người đều đổ mồ hôi hột. Nếu nói vừa nãy Lâm Bắc Phàm giả tinh tướng, như vậy Lâm Bắc Phàm bây giờ chính là một kẻ cực kỳ tinh tướng, siêu tinh tướng.

Một tỷ? trong lòng Đường Thiết Sơn run lên. Hắn thầm nghĩ mày mà thua xem ông làm gì mày.

Về phần Fukawa, hắn tự tin biết rõ vị trí từng quân bài tẩy, hắn đương nhiên biết ván bài này mình không thể hơn bài của Lâm Bắc Phàm. Vì thế hắn ra vẻ suy nghĩ một chút rồi cười nói:

- Lâm tiên sinh quả nhiên thú vị, lại rất hào sảng. Cho dù tôi thua cũng không mất mặt, được, ván bài này tôi bỏ.

Sau khi chơi một ván bài poker, người chia bài lại đổi một bộ bài poker mới tinh. Lâm Bắc Phàm vẫn như vậy, không nhìn bộ bài poker lấy một lần. Hai mắt nhìn trời, miệng ngậm điếu thuốc, thi thoảng lại phun ra một ngụm khói. Hai chân người này còn đặt ở trên mặt bàn rồi rung rung đầy tiết tấu.

- Ván này ai lớn hơn?

Lâm Bắc Phàm đang thầm hỏi Tiểu Kim.

- Cũng là anh lớn. Cho dù của anh nhỏ, em cũng có thể làm của anh lớn hơn.

- Lão Đại không mở miệng thì không được nói loạn. Mày chỉ cần nói cho tao ai lớn ai nhỏ là được.

Lâm Bắc Phàm chơi như vậy đúng là sỉ nhục với ông trời. Nói khó nghe một chút đó là tuy mọi người chán ghét Fukawa, nhưng không ai có ấn tượng tốt đối với Lâm Bắc Phàm. Thậm chí có mấy người còn hy vọng Lâm Bắc Phàm mày thua sạch rồi cút xéo.

Con mẹ nó, mọi người chỉ là thua tiền, người này đúng là đang tự chuốc nhục.

- Bài của Fukawa tiên sinh là át bích, bài của Lâm tiên sinh là chín rô. Bài của Fukawa tiên sinh lớn hơn, mời Fukawa tiên sinh nói.

- Năm trăm...

- Lớn hơn đi, năm triệu... không mười triệu... một trăm triệu... Được rồi, một tỷ tất tay, thua tôi cũng sẽ đi luôn.

Lại là tất tay? Mọi người đúng là cố nhịn mới không nhảy lên đánh cho Lâm Bắc Phàm một trận. Tim cả bọn đều trào lên tận cổ. Chỉ cần Fukawa đồng ý tất tay, như vậy một ván này có thể quyết định thắng thua. Đủ rồi, quá đủ rồi, mọi người đều rất hy vọng tên chết tiệt Lâm Bắc Phàm cuốn xéo.

- Ha, tất tay à. Mẹ mày có tiền thì tất tay đi. Fukawa, mày tất tay thì tao liền cùng mẹ mày...

Trương Minh Thắng lau nước miếng rồi khinh thường nhìn Fukawa, hưng phấn nói:

- Mẹ mày, tao chơi mẹ mày.