Lãng Tích Hương Đô

Chương 92: Fukawa điên cuồng




Lâm Bắc Phàm còn chưa hạ lệnh thì đội thiếu niên Hồ Điệp Bang vẫn tiến về phía trước. Nhiệt huyết trong lòng mỗi người đều sôi trào, tín ngưỡng hắc ám trong lòng mỗi người họ lúc này lại càng vô cùng tinh tế. Hàng thiếu niên đầu tiên đã sớm bị nước sông qua ngực. Không biết bơi, bọn họ căn bản là không thể đảm bảo đứng được thành hàng ngang, đành phải chen vai nhau cố gắng tiến về phía trước, về phía trước!

Lâm Bắc Phàm đôi mắt vẫn mị hoặc, nhìn Long Yên Nguyệt đang gần như là phát rồ lên, thản nhiên nói:

- Bọn họ là ai?

- Súc sinh! Anh là đồ súc sinh!

Long Yên Nguyệt khóc không ra nước mắt. Chung quy là không dám có một quyết tâm ngoan độc, cô lại khuất phục trước mặt Lâm Bắc Phàm, ra sức nói:

- Dừng tay đi, Lâm Bắc Phàm. Anh thắng rồi. Bọn họ là người của anh, là huynh đệ của anh.

Lâm Bắc Phàm nhếch mép, một nụ cười mỉm đầy tà khí hiện lên trên mặt. Hắn híp mắt, nhìn mặt sông rộng lớn mênh mông, trầm giọng nói:

- Toàn thể nghiêm. Đằng sau quay! Đi đều bước!

Sau khi ra lệnh, Lâm Bắc Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu một cái, hơi gật đầu rồi kéo cái dép lê loẹt quẹt đi về nhà. Long Yên Nguyệt do dự một lúc rồi cũng nghiến răng nghiến lợi đi theo sau hắn.

- Lâm Bắc Phàm, cái đồ khốn kiếp này. Anh muốn tạo phản hay sao?

- Con mắt nào của cô thấy tôi tạo phản? Hiện giờ mấy người tuổi trẻ cứ thích cho mình là đúng. Tôi đây là đang trợ giúp bọn họ rèn luyện thân thể. Tôi muốn để cho bọn họ trưởng thành, đủ tư cách để làm "người nối nghiệp" thế kỷ hai mươi mốt.

- Ăn nói bừa bãi! Nếu như giúp bọn họ rèn luyện thân thể, vì sao phải lén lút đến Lâm Gia Thôn. Lại còn mang cả Khai sơn đao này là có chuyện gì? Hay là anh còn muốn huấn luyện cho bọn họ có sự can đảm để bọn họ hợp lại thành một bọn đâm thuê chém mướn?

- Cô biết rồi còn hỏi? Tôi đây là muốn cho bọn họ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần. Nếu một ngày kia có xung đột, bọn họ sẽ không có chút bỡ ngỡ nào.

- Lâm Bắc Phàm, tôi khuyên anh nên dừng cương trước bờ vực. Quay đầu lại là bờ.

- Long Yên Nguyệt, đừng quên, trước khi đến Lâm Gia Thôn tôi đã nói với cô, bất kể là nghe thấy cái gì, nhìn thấy cái gì, đều …..

- Hừ hừ, bớt nói những câu dọa người đi. Anh có từng gặp cô gái nào nói là giữ lời không? Nể tình anh tối hôm qua… coi như trượng nghĩa, chỉ cần bây giờ anh giải tán đám thiếu niên đó đi thì tôi có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nếu không, hừ hừ…. Này, Lâm Bắc Phàm …. Này …. Anh, cái đồ khốn kiếp này, lão nương không tỏ vẻ thì anh thật đúng cho rằng lão nương là con mèo bệnh…..

............ Text được lấy tại Truyện FULL

Biết Kim Ngọc Thiên Đường không nhất định phải là người Nam Thành, nhưng không biết Kim Ngọc Thiên Đường thì tuyệt đối không phải là người Nam Thành! Nam Thành không lớn không nhỏ, nam nữ già trẻ, không ai không biết Kim Ngọc Thiên Đường này xa hoa đến mức làm người ta phẫn nộ.

Người không có năng lực, ít tiền không có tư cách đến Kim Ngọc Thiên Đường. Người có năng lực, mặc dù có tư cách đến Kim Ngọc Thiên Đường nhưng tuyệt đối không ai dám làm càn ở Kim Ngọc Thiên Đường cả. Ai chẳng biết, ông chủ của Kim Ngọc Thiên Đường là Đường Thiết Sơn - lão ca của cả Nam Thành?

Kim Ngọc Thiên Đường, giống như một pho tượng giữa đám hùng sư của nam thành!

Nhưng hiện giờ, ở trong sòng bạc của Kim Ngọc Thiên Đường, lại bấp bênh. Rất nhiều cao thủ trong giới cờ bạc đều đang tụ tập lại trong một sòng bạc của Kim Ngọc Thiên Đường. Một phòng VIP riêng to như thế, tập trung không ít nhân vật làm mưa làm gió trong giới cờ bạc.

Rất nhiều người đều mặt đỏ tía tai hoặc cúi đầu phẩm trà, hoặc bộ dạng thờ ơ nhìn ra xung quanh.

Trên mặt bàn tròn ở giữa đại sảnh, có một người Nhật tướng thấp lùn, chòm râu bé tí. Có thể nói người này có tướng làm quan, nụ cười tươi tỉnh đầy mặt. Lúc này đây, y đang nhìn thanh niên ngồi đối diện với mình bằng một ánh mắt như hàng xóm láng tỏi.

Thanh niên này, không phải ai khác, chính là Phong Thiếu của nam thành – thiếu gia Kim Ngọc Thiên Đường Đường Phong!

Thấy người thanh niên cố ý tránh né ánh mắt của mình, người Nhật này khinh miệt cười cười, khinh miệt quét mắt nhìn những người khác đang có mặt trong phòng. Chỉ có điều, khi ánh mắt của y chạm đến một góc trong phòng riêng thì lại hơi thất thần trong thoáng chốc.

Trong góc đó, có một quầy bar tinh xảo bằng thủy tinh, một thiếu nữ mặc bộ váy liền áo màu trắng thêu bách điệp, trên khuôn mặt đang nở nụ cười tràn đầy vẻ ngây thơ. Một đôi mắt trong suốt, mở to, long lanh đầy những hy vọng và mong chờ.

- Sao giờ? Chẳng lẽ Kim Ngọc Thiên Đường to lớn như vậy không ngờ lại tính đóng cửa không làm ăn gì hay sao?

Người Nhật này ngạo mạn mở miệng, không ngờ là một câu tiếng Trung lưu loát. Y cười lạnh nhìn Đường Phong, nói:

- Chuyện bài bạc này, đại cao thủ của Trung Hoa tôi cũng gặp không ít. Tuy nhiên đáng tiếc! Thiếu gia, không cần phải che giấu, hãy cho tôi chiêm ngưỡng một chút đại cao thủ Trung Hoa chân chính đi mà.

Người Nhật này tên là Fukaga, khổ tu kỹ thuật đánh bạc nhiều năm, không thể nói là kỹ thuật bài bạc của y không xuất sắc. Lần này khởi xướng Đại hội Thần Bài trên phạm vi toàn thế giới, sau khi y rời núi liền bắt đầu xem xét xuống tay với các sòng bạc phù hợp. Đầu tiên là để rèn luyện, thứ hai nữa là cũng kiếm ít tiền của phi nghĩa! Kim Ngọc Thiên Đường là nơi dừng chân cuối cùng của y. Y cũng biết tình hình chi tiết ở Kim Ngọc

Thiên Đường, cho nên mở miệng ra là đòi kinh phí một trăm ngàn đô la Mỹ. Tuy nhiên xem ra, Đường Thiết Sơn có vẻ không muốn bỏ tiền ra.

Không muốn bỏ ra cũng chẳng sao, hôm nay Fukawa quyết định khiến Đường Thiết Sơn không hạ đài không được! Cuối cùng ba kẻ được gọi là cao thủ sòng bạc thì có hai đã bị vặt trụi lông mà về, còn xem bộ dạng đáng khinh của tên còn lại thì đã biết kết quả rồi.

Quả thật, cao thủ cuối cùng này có chút chột dạ. Qua việc nghiên cứu tần số đánh bài của Fukawa mấy ngày nay ở Kim Ngọc Thiên Đường, hắn cảm thấy bất kể là từ phương diện thủ pháp, xúc giác, nhãn lực hay trí nhớ… thì Fukawa đều đạt tới một trình độ đủ để cho hắn phải ngước mắt lên nhìn! Người này không định tự đi bêu xấu, cho nên đến bên người Đường Phong, cười cười cúi người hạ giọng nói:

- Phong Thiếu, có phải là….

Đường Phong khoát tay áo, chặn lại lời nói của hắn. Sau đó, cười cười với Fukawa trước mặt, nói:

- Kỹ thuật đánh bạc của Fukawa tiên sinh thật tinh xảo, khiến tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Hơn hai mươi ngày sau là Đại hội Thần Bài rồi, danh hiệu Thần Bài không phải tiên sinh thì là ai được chứ! Fukawa tiên sinh chơi tận hứng là được rồi, ít tiền lẻ này, Đường gia chúng tôi đúng là nhận thua rồi. Chỉ có điều ở đây chúng tôi có mấy tay cờ bạc cò con, thật sự là làm cho Fukawa tiên sinh chê cười rồi.

Fukawa quệt quệt miệng, nói:

- Đâu chỉ là chê cười? Lời này của Thiếu gia cũng thật là khiêm tốn.

Trong khoảnh khắc, trong phòng trừ Fukawa ra thì ai nấy đều trầm hết sắc mặt xuống. Trương Minh Thắng mập ú đang ngồi cùng thiếu nữ ở góc bên trong phòng khách cũng cơn tức dâng lên. Gã bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh tới bên bàn tròn, vừa xắn tay áo, vừa hét lên:

- Tao chặt cả ku mày bây giờ. Có tin là hôm nay lão tử xử tử mày luôn không?

- Thiếu gia, kẻ hèn này không nghe hiểu được tiếng súc vật. Nếu tiện thì bảo con chó này rời đi có được không?

Fukawa không hề sợ hãi, giọng điệu kiêu ngạo tới cực điểm. Y biết, không có một sòng bạc nào dám lộ liễu đòi mạng một cao thủ tới chơi cả.

- Hả? Lão tử cho mày nếm trước hai phát cái đã.

Trương Minh Thắng xoay xoay cái bàn tay béo múp, xông về phía Fukawa.

- Minh Thắng,

Đường Phong nhẹ giọng quát lên, rồi sau đó không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nói:

- Nếu Fukawa tiên sinh không nghe hiểu tiếng súc vật thì quan tâm đến hắn làm gì?

Fukawa tiên sinh thật sự không so đo chấp nhặt với súc vật đấy chứ? Còn một ván cuối cùng, tổng điểm sẽ là năm triệu.

Lời nói này của Đường Phong đã làm tổn thương Trương Minh Thắng, tuy nhiên cũng coi như là ngầm ủng hộ Trương Minh Thắng! Trương Minh Thắng này mập mạp, nhưng đầu óc cũng lươn lẹo, làm sao không hiểu được ra ý tứ của Đường Phong? Dù sao thì Fukawa đã mắng mình là súc sinh, nghe không hiểu lời mình nói. Mình mà không mắng hắn thì mình cũng là đồ ngu như thế.

- Fukawa, thật sự là mày không có mặc váy đấy chứ?

Trương Minh Thắng nháy nháy mắt, nhìn Fukawa cười âm hiểm.

- Nghe nói là bọn Nhật Bản chúng mày thích mẹ lắm. Mày có hay chơi 3P với mẹ mày hoặc là bà nội hoặc gì gì đó không?

Mọi người một trận cười vang, lập tức cảm giác được trong lòng vô cùng sảng khoái!

Fukawa đen cả mặt, trừng mắt lườm Trương Minh Thắng một cái, vừa muốn quát lên, nhưng Trương Minh Thắng lại đánh đòn phủ đầu tiếp, âm hiểm cười nói:

- Fukawa tiên sinh quả nhiên không nghe hiểu được tiếng súc vật, đúng không? Fukawa tiên sinh, mày có biết câu nói vừa rồi của tao có ý nghĩ như thế nào không?

- Hừ!

Fukawa quay đầu nhìn Đường Phong,

- Thiếu gia, khẩn trương bắt đầu đi. Thời gian của tôi rất quý giá!

- Thời gian rất quý giá à? Tao biết, tao biết. Fukawa, vừa rồi mẹ mày gọi điện thoại đến bảo bà ý tắm rửa sẵn sàng rồi, chờ mày về nhà xơi đấy. Với lại bà nội mày cũng ở đấy rồi. Cái bà lão rụng răng kia bảo là hôm nay phải ăn kẹo mút của mày….

Mọi người đều thầm rét lạnh.

Đến cả cái tên mất đi ý chí chiến đấu kia, sau khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Fukawa cũng trở nên dũng cảm hơn rất nhiều. Hắn đường hoàng ngồi bên cạnh Đường Phong, gật đầu với một bài thủ xào bài một cái, ra hiệu là có thể bắt đầu.

Cao thủ quyết đấu, yếu tố cảm xúc biến hóa sẽ ảnh hưởng rất quan trọng tới việc phát huy ảnh hưởng của trận đấu. Nếu như năng lực của Fukawa và cao thủ Kim Ngọc Thiên Đường này là như nhau thì Fukawa nhất định sẽ thua! Tuy nhiên đáng tiếc là, trước tình huống thực lực chắc chắn chênh lệch thế này, chuyện thay đổi tâm tình một chút xíu đó không ảnh hưởng gì tới kết quả cuối cùng cả. Fukawa vẫn vô cùng tự tin như trước, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều thể hiện một phong cách quý phái.

Hiệp đầu tiên, một triệu đi tong, đến người dự cùng cũng chưa ai đưa ra giá thì Fukawa đã rất nhanh nắm giữ thế chủ động tuyệt đối!

Người lành nghề phải xem cách gõ cửa a. Những người bên trong phòng VIP, phần lớn đều là tay hảo thủ. Mọi người vừa thấy đã ngay tức khắc hiểu rõ trong lòng. Huynh đệ kia nếu có thể ngưng thần tĩnh khí, không hề để ý tới thắng thua thì có lẽ còn có thể kiên trì được phong độ trong nửa giờ. Nhưng nếu như vị huynh đệ này thiếu kiên nhẫn thì chỉ có thể có hai kết quả, một là bị người khác chơi cho thê thảm, hai là chính mình bỏ cuộc, nhận thua.

Vị cao thủ của Kim Ngọc Thiên Đường kia đã có chút kích động. Hắn cảm nhận được áp lực cực lớn từ kẻ có thực lực rất lớn trước mặt. Đặc biệt hắn biết rõ, nếu như mình thua, không chỉ là thua mất năm triệu, mà còn là thua mất cả khí tiết Trung Hoa.

Trời ơi làm sao vậy hả? Dân cờ bạc làm sao vậy? Trong lòng ông trời và dân cờ bạc đều có cùng giới hạn.

Giống như đồng chí Fukawa này, mỗi lần thắng, y không phải nói thắng một ai đó kém tài mà là nói chung toàn bộ người Trung Hoa kém tài!

Cao thủ Kim Ngọc Thiên Đường kia trên trán đã toàn mồ hôi lạnh. Tinh thần của hắn đã sắp đổ sụp đến nơi. Đường Phong ở một bên thậm chí có thể cảm giác được sự run rẩy của vị huynh đệ này.

- Được rồi. Chúng ta thua!

Đường Phong mặt không chút đổi sắc, mở miệng, lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho vị huynh đệ kia.

- Ha ha ha…

Fukawa cười đắc ý. Vừa mới bị cái thằng mập ú kia mắng cho giận sôi lên, giờ thì tốt rồi, là thời điểm để phản kích. Sau khi cười xong, Fukawa rút ra một điếu xì gà, người hầu bên cạnh vội vàng châm lửa cho y. Sau khi rít một hơi, Fukawa lại mở miệng, thanh âm không lớn, lại như tiếng rít của rắn rết, chọc vào nội tâm mỗi người:

- Sáu mươi năm trước, các người chỉ là một con bệnh của Đông Á. Sáu mươi năm sau, các người vẫn chỉ là con bệnh của Đông Á!

Khi nghe thấy những lời này, đến cả thiếu nữ áo trắng vẫn tràn trề hứng thú mỉm cười quan sát từ trong góc phòng nãy giờ cũng phải động dung.