Lãng Tích Hương Đô

Chương 547: Đọa lạc, đọa lạc triệt để




Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh trong lòng đều thầm mắng đối phương ti bỉ vô sỉ.

Vừa rồi còn nói là chuyện giúp Tư Đồ Hài Quỳnh bài trừ tạp chất trong cơ thể là hành động lúc buồn chán, hiện tại lại biến thành chuyện cực kỳ phí thời gian, rõ ràng chính là không muốn giúp quá nhiều người bài trừ tạp chất trong cơ thể, nhưng có thể thấy rằng đối phương cũng không phải là loại người ngu ngốc.

Có điều có thể bài trừ tập chất trong cơ thể cho hai mươi người, đối với Tư Đồ gia tộc và Nam Cung gia tộc mà nói cũng có lợi ích không nhỏ rồi. Dẫu sao thì cao thủ và người thân của hai gia tộc cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi người. Hai người họ dùng mắt hội ý một thoáng, sau cùng đều gật đầu, coi như là đồng ý chuyện này.

Bởi vì sợ đêm dài lắm mộng, cho nên Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh hai người quyết định trước tiên để Lâm Bắc Phàm giúp hai người họ bài trừ tạp chất trong cơ thể, một mặt cũng là chuẩn bị 100%, mặt khác cũng là thử xem bản sự của đối phương rốt cuộc là như thế nào, nếu như không có, vậy thì hôn sự đã đáp ứng vừa rồi tất nhiên cũng bùng luôn.

Lâm Bắc Phàm nào biết được tính toán của hai người, trong lòng cười lạnh liên tục, có điều ngoài miệng thì vẫn đáp ứng.

Mỗi một người trong đại sảnh đều vây lại,muốn xem xem Lâm Bắc Phàm giúp hai người họ bài trừ tạp chất trong cơ thể ra ngoài như thế nào, nhân số tuy nhiều, nhưng lại không có ai nói một tiếng nào, có thể thấy được quy củ cực kỳ nghiêm khắc của Liên Hoa sơn trang.

Lâm Bắc Phàm đứng đó, làm bộ làm tịch giơ hai tay ra, nắm lấy tay phải của Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh, nói một cách rất vô sỉ: "Bởi vì sợ chậm trễ thời gian, cho nên tôi cùng lúc giúp cả hai người bài trừ tạp chất!"

Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh suýt nữa thì thổ huyết.

Tên này nói năng thật quá vô sỉ, có một loại hiệu quả giống hệt như Tư Đồ Lượng.

Lúc thì nói là bài trừ tạp chất trong cơ thể rất đơn giản, lúc thì nói là rất mất thời gian. Hiện tại thì hay rồi, lại nói là sợ chậm trễ thời gian, một hơi bài trừ cho hai người. Xem ra thực lực mà đối phương ẩn tàng là không thể coi thường.

Tư Đồ Bác rất bất lực, nhưng vẫn cười bồi nói: "Vậy thì phải cám ơn Bắc Phàm rồi!" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Có điều!" Lâm Bắc Phàm đột nhiên lại phun ra một câu.

"Có điều cái gì?" Nam Cung Thanh cảm thấy đối phương rất thích nói nhảm, thế nhưng mình hiện tại bị đối phương nắm trong tay, cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể mỉm cười hỏi.

"Cái này, giúp các người bài trừ tạp chất trong cơ thể rất tiêu hao thể lực. Nhưng sau khi tôi tới Liên Hoa sơn trang rồi, còn chưa kịp ăn cái gì. Thật là.." Lâm Bắc Phàm có chút vô sỉ cười cười.

Tư Đồ Bác lập tức gọi: "Người đâu, mau chuẩn bị thịnh yến, lát nữa ta muốn uống mấy chén với Bắc Phàm!"

Liên Hoa sơn trang tất nhiên là không thiếu thức ăn, lập tức có mấy hạ nhân dạ một tiếng, quay người đi chuẩn bị thức ăn.

"Bắt đầu thì có thể bắt đầu, có điều tôi vẫn còn một chuyện phải nhắc nhở hai vị trước. Bài trừ tạp chất trong cơ thể phải chịu đựng một trình độ nhất định, nếu hai người không nhịn được thì tất cả đều vô ích!" Lâm Bắc Phàm rất vô tội nói.

"Hả? Nhịn đau ư?" Tư Đồ Bác ngây người, nhìn sang Tư Đồ Hải Quỳnh. Nó hình như không có nói cho mình về loại tình huống đó, hình như chỉ nói là trong người ngứa ngứa, một lát sau thì xong.

"Đúng vậy. À, Hải Quỳnh bởi vì thời gian tập võ ngắn, hơn nữa tư chất không phải là cao, cho nên phương pháp bài trừ rất đơn giản, nhưng hai người các vị tập võ lâu rồi, cho nên sẽ xuất hiện một chút đau đớn!" Lâm Bắc Phàm giải thích một cách lung tung.

Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh đâu phải không biết rằng đối phương có ý làm ra những cái này? Nhưng cũng đành chịu, có điều hai người họ tập võ lâu rồi, đau đớn bình thường đối với họ mà nói thì căn bản chẳng tính là gì, lập tức gật đầu nói: "Không vấn đề!"

Lâm Bắc Phàm quả nhiên không nói lời thừa nữa, bắt đầu đem hai cổ năng lượng yếu ớt của mình truyền vào trong cơ thể họ, thuận theo kỳ kinh bát mạch của họ bắt đầu vận chuyển. Có điều hắn không muốn để hai người được bài trừ tạp chất một cách thống khoái, cho nên khống chế hai cỗ năng lượng đi lại khắp nơi trong thân thể họ, lại còn truyền tới kinh mạch ở chỗ mẫn cảm nhất, khiến cho hai người một chốc thì cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, một lúc thì lại xuất hiện cảm giác tê tê ngứa ngứa, một lát thì lại cảm thấy cả người giống như là bị lửa đốt, một thoáng thì lại cảm thấy toàn thân giống như là bị đóng thành băng. Điều này khiến bọn họ thầm mắng Lâm Bắc Phàm như tát nước ở trong lòng, suýt chút nữa thì rút đao giết người.

Tên hỗn đản này quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì, vẫn là một tên thù dai, vừa rồi tất cả những mà hắn làm ra đều bố trí rất tốt, đám người bọn mình ngược lại thành ra rơi vào bẫy của hắn, thật sự là có chút ý tứ tiền mất tật mang.

Nhưng khi bọn họ họ nghĩ tới đây, liền cảm thấy hai má nóng bừng, cả người mềm oặt, một cỗ lửa dục khó có thể khắc chế không ngờ lại từ bụng dưới tràn ra, đang từng chút từng chút thôn phệ lý trí của họ, khiến bọn họ cảm thấy sự tình rất không đúng, vội vàng thốt lên: "Bắc Phàm, cậu, cậu đang làm gì vậy? Mau, mau dừng tay!"

"Nhạc phụ, Nam Cung huynh, tôi đang bài trừ tập chất trong người cho hai vị, sao có thể dừng tay được?" Lâm Bắc Phàm rất vô tội nói, giống như là mình bị oan uổng vậy, "Sắp xong rồi, các ngươi kiên trì thêm một lát, không thể nửa đưởng bỏ dở được!"

Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh hai người suýt chút nữa thì ngất đi.

Nam tử này quá vô sỉ, quá đáng ghét rồi, không ngờ lại trêu đùa bọn họ, còn dùng loại phương pháp này để khơi dậy lửa dục của họ, thế chẳng phải là khiến hai người họ làm trò hề sao? Làm ra một số chuyện thương thiên hại lý ư?

Có điều Lâm Bắc Phàm cũng không dám dày vò linh tinh, vạn nhất bọn họ không khống chế được lửa dục trong cơ thể, làm ra loại chuyện đó, vậy mình chẳng phải sẽ chịu thiệt sao? Hắn chỉ là lại khống chế hai cỗ năng lượng vận chuyển hai phút trong cơ thể hai người, rồi buông họ ra, hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: "May mắn không nhục mệnh, cuối cùng đã hoàn thành rồi!"

"Lâm đại ca, anh, anh không sao chứ?" Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh đều lo lắng hỏi.

"Không sao, đều là người một nhà mà, mệt chút cũng không sao!" Lâm Bắc Phàm giả vờ giả vịt.

Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh hai người vừa chậm rãi thở ra một hơi, nghe thấy câu này của đối phương, cơ hồ muốn phát cuồng.

Đối phương không ngờ còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này, thật sự là cực phẩm trong vô sỉ, khiến bọn họ toát mồ hôi. Có điều bọn họ cũng cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhõm hơn trước kia, lực lượng so với trước kia cũng nhẹ hơn nhiều, bên ngoài cơ thể tự hồ cũng tiết ra một thứ gì đó màu đen. Có lẽ những thứ đó đều là cái được gọi là tạp chất. Oán khí trong lòng họ lập tức giảm bớt đi nhiều, nhìn Lâm Bắc Phàm cũng thuận mắt hơn nhiều.

"Người đâu, chiêu đãi Bắc Phàm cho tốt, ta trước tiên đi tắm rửa, thay quần áo đã!" Tư Đồ Bác vui vẻ đứng dậy, cười cười rồi quay người bước vào bên trong.

Nam Cung Thanh cũng mỉm cười, cũng tìm một cái cớ rồi bỏ đi.

Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Lâm Bắc Phàm trái nhìn Tư Đồ Thụy Tuyết, phải nhìn Tư Đồ Hải Quỳnh, lại nhìn sang ghế bên cạnh là Nam Cung Vi một mực không nói gì, trong lòng cũng hơi đắc ý, ai biết được có thể gặp được tuyệt thế mỹ nữ ở đây chứ?

Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh nghĩ tới những lời phụ thân mình vừa nói, cảm thấy rất xấu hổ, hiện tại có chút không dám nhìn thẳng vào Lâm Bắc Phàm, chỉ đứng ở đó, bộ dạng luống cuống chân tay.

"Ha ha, các người ngồi xuống nói chuyện đi, tôi còn có chút chuyện phải làm!" Tư Đồ Lượng đột nhiên phun ra một câu.

Trương Minh Thắng nhân họa đắc phúc, có thêm được hai cô em xinh đẹp, trong lòng rất đắc ý, hắn ngồi ở đó, ôm bọn họ, cười nói: "Các em sau này cứ theo anh là được rồi, tuy không lợi hại bằng Nam Cung gia, nhưng Trương Minh Thắng anh cũng không phải là người bình thường, đảm bảo không để bọn em phải chịu khổ đâu. Hơn nữa tính tình của anh rất tốt, sẽ không giống như hắn, động chút là muốn giết người!"

Hai cô gái xinh đẹp đó đều xấu hổ nói: "Đa tạ Trương thiếu gia!"

Trương Minh Thắng vui đến nỗi không khép nổi miệng lại, gật đầu nói: "Không tồi, không tồi. Xem ra nơi này đúng là một địa phương tốt, mỹ nữ nhiều quá!" Nếu không phải là có người khác ở đây, hắn khẳng định đã làm chuyện gì đó với hai cô gái này ra. Có điều mắt hắn đảo liên tục, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng gọi: "Lão đại, bụng em đói ra, các người lát nữa bảo họ mang đồ ăn vào phòng em nhé, em đi trước đây!" Hắn nói xong câu này, cũng không để ý đến những người khác, ôm hai cô gái trực tiếp bước ra ngoài, bộ dạng như không dằn nổi, khiến hai cô gái có chút bất lực.

Lâm Bắc Phàm trợn mắt lên, tên béo này đúng là không có đức hạnh, vừa mới đạn nạn không chết đã khôi phục lại bản tính rồi. Có điều hắn thấy trong đại sảnh chỉ còn ba người, không nhịn được liền cười nói: "Hiện tại chỉ còn lại bốn người chúng ta, có phải là nên loại chút chuyện gì đó không?" Hắn cố ý lộ ra ánh mắt mơ màng, không ngừng ngắm nghía thân hình man diệu mê người của ba cô gái.

Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh đều xấu hổ vạn phần, hung hăng trừng mắt lườm hán, còn Nam Cung Vi thì đứng dậy, lạnh lùng nói: "Các ngươi tiếp tục đi, tôi là hôn thê của Tư Đồ Lượng, không phải là người gì đó của các người!" Cô ta nói xong câu này liền chuẩn bị bước ra ngoài.

"Chị Nam Cung, em biết chị không thích anh trai của em, chị cũng thích Lâm đại ca mà!" Tư Đồ Thụy Tuyết đột nhiên thốt ra một câu, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chằm chằm vào đối phương, không biết mình nên quyết định như thế nào. Một bên là Lâm Bắc Phàm, một bên là anh ruột của mình, cô ta thực sự không muốn khiến hai người có mâu thuẫn gì. Nhưng cô ta cũng biết, nếu Nam Cung Vi gả cho anh trai mình, nhất định sẽ không vui vẻ, bởi vì trong lòng cô ta cũng thích Lâm Bắc Phàm.

Bước chân của Nam Cung Vi hơi dừng lại một chút, nhưng rồi lại bước ra ngoài: "Em sai rồi, chị không thích hắn!"

"Có mà, chị một mực thích Lâm đại ca, chị đừng tự lừa dối mình!" Tư Đồ Thụy Tuyết nói to.

Nam Cung Vi cảm thấy tim mình đang nhỏ máu. Cô ta làm sao không biết mình và Tư Đồ Lượng căn bản không có một chút cảm tình nào, người mà mình thích là Lâm Bắc Phàm, nhưng mình có thể làm gì được đây? Mình và Tư Đồ Lượng đã đính hôn, đây là sự thực không thể thay đổi, chẳng lẽ phải hủy hôn ước rồi ở cùng với Lâm Bắc Phàm ư? Khóe mắt cô ta ứa ra hai hàng lệ, khẽ cắn chặt răng, không nói gì. Hoặc thực sự là nên nói ra câu này, mình và Lâm Bắc Phàm là có duyên mà không phận, chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho mấy người họ mà thôi.

Vào lúc cô ta đang nghĩ vậy thì thấy Lâm Bắc Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô ta không nhịn được mà giật thót mình, lui ra sau mấy bước, run giọng nói: "Anh, anh, anh..." Cô ta cảm thấy mình bất lực trước đối phương.

Lâm Bắc Phàm không nói gì, chỉ dang hai tay ra, ôm chặt mỹ nhân này vào lòng.

"Anh, anh, anh muốn làm gì?" Nam Cung Vi cảm thấy tim mình đang run rẩy.