Lãng Tích Hương Đô

Chương 506: Đầu mối




Lâm Bắc Phàm làm sao mà ngờ Âm Ma Giáo ra tay với Trương Minh Thắng? cái này quả thật khiến cho hắn không kịp trở tay, nhưng mà bây giờ lại sợ ném chuột vỡ đồ, nếu thật sự giết cái tên giả mạo này thì nói không chừng là sẽ không tìm được Trương Minh Thắng thật. Hắn suy nghĩ một chút, liền giao cái tên Trương Minh Thắng giả này cho Mộ Nghiên Kỳ, để bọn họ trông coi.

Đợi đến khi trở về thì buổi biểu diễn đã gần kết thúc rồi, rất nhiều người tuy còn rất nhiệt tình, nhưng mà biểu diễn liên tục hai giờ, đã làm cho Bạch Nhạc Huyên kiệt sức, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, sau khi hát xong ca khúc cuối cùng, nàng để lộ ra một nụ cười mê người, quay đầu lại cúi chào tất cả những người ở đây: "Cảm ơn mọi người có thể đến đây nghe mình hát, Bạch Nhạc Huyên mình cảm ơn mọi người!"

" Bạch Nhạc Huyên, Bạch Nhạc Huyên..." Vô số người vẫn gào thét tên nàng.

"Mình cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, buổi biểu diễn hôm nay đến đây kết thúc, về phần nơi biểu diễn tiếp theo ở đâu, đến lúc đó mình sẽ thông báo cho mọi người!" Bạch Nhạc Huyên áy náy nói.

Rất nhiều người còn lưu luyến nhìn Bạch Nhạc Huyên đi vào trong sân khấu, thật hy vọng đối phương có thể hát thêm một bài nữa, bọn họ cũng biết rằng, Bạch Nhạc Huyên đã biểu diễn liên tục hai giờ rồi, quả thật đã quá mệt mỏi.

Bọn họ không muốn để cho Bạch Nhạc Huyên cực khổ quá mức, đây cũng là tiếng lòng của những người ở đây.

Cả đám Lâm Bắc Phàm lần này bắt được tổng cộng bốn mươi sáu thành viên Âm Ma Giáo, tuy rằng số lượng đông đảo, nhưng mà tựa hồ đều là thành viên có địa vị không cao, hầu hết đều là những tên cảm tử.

Bạch Nhạc Huyên thay một bộ đồ sạch sẽ xong, liền vội vã tìm đến Lâm Bắc Phàm, lo lắng hỏi: "Bắc Phàm, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại mang tiểu mập mạp đi?Vì sao sau đó lại không nhìn thấy hắn nữa? Lẽ nào giữa hai người xảy ra mâu thuẫn?" Nàng cũng biết Trương Minh Thắng có thực lực không kém tại Nam Thành, nếu như bọn họ thật sự xảy ra mâu thuẫn, thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng lớn đến Lâm Bắc Phàm, đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy trong phòng chỉ còn mình, Mộ Nghiên Kỳ và Bạch Nhạc Huyên ba người, những người khác điều rất biết điều đứng ở ngoài đợi, bảo vệ an toàn cho Bạch Nhạc Huyên, lập tức thở dài một hơi: "Hắn là giả!"

"Giả? Giả cái gì?" Bạch Nhạc Huyên kì quái hỏi.

Mộ Nghiên Kỳ vội giải thích: "Nhạc Huyên, cái tên Trương Minh Thắng này là giả, là do kẻ địch giả dạng!"

"cái gì? Tiểu mập mạp này là giả? Vậy... vậy..." Bạch Nhạc Huyên hầu như là không nói nên lời. Text được lấy tại Truyện FULL

Nàng đương nhiên biết khoảng cách giữa Trương Minh Thắng và nàng gần bao nhiêu, nếu đối phương muốn giết mình, thì dưới tình huống không có đề phòng, tỷ lệ thành công chắc chắn là 100% rồi. Lúc nàng nghĩ đến đây, cả người đột nhiên thấy sợ.

"Hắn, hắn thật sự là giả? Cái... cái này sao có thể?" Bạch Nhạc Huyên vẫn còn không tin, mặc kệ là giọng nói hay thân hình, thậm chí là cách làm việc đều giống Trương Minh Thắng như đúc, sao có thể là giả được?

"Đây là thuật ngụy trang cao cấp, nếu như không phải anh cẩn thận nhìn ra hắn và a Thắng có chút khác nhau, thì anh cũng đã bị hắn lừa!" Lâm Bắc Phàm cũng có chút sợ hãi.

Lần này nếu không nhờ Tiểu Kim, vậy thì mình thật đúng là không biết giải quyết vấn đề này như thế nào.

"Vậy... Trương Minh Thắng thật ở đâu?" Bạch Nhạc Huyên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, vội hỏi.

Lâm Bắc Phàm và Mộ Nghiên Kỳ đều lâm vào trầm mặc, không nói một câu nào.

Cái này bọn họ cũng vừa hỏi từ miệng của hàng giả xong.

Tình huống của Trương Minh Thắng bây giờ có vẻ không tốt, nói không chừng là đã bị bọn họ sát hại rồi, nhưng mà bọn họ không thể chỉ nghe lời nói của một bên liền cho rằng Trương Minh Thắng đã chết, bọn họ cần phải đi tìm, mong rằng đối phương còn hy vọng.

Bạch Nhạc Huyên cũng nhìn ra cái gì đó từ ánh mắt của hai người, trong nháy mắt cũng trở nên tái nhợt đến cực điểm.

Nàng ta không có chút ấn tượng tốt về tiểu mập mạp này, đối phương giống một tên ăn chơi trác táng, mỗi ngày chỉ biết đánh nhau gây sự, chơi gái uống rượu, nhưng mà nghe tin hắn chết, trong lòng cũng có chút khó chịu, dù sao đối phương cũng có quan hệ tốt với Lâm Bắc Phàm, hơn nữa còn đã từng giúp đỡ mình.

"Bây giờ chúng ta còn chưa có bất kỳ tin tức gì, cũng không thể chắc chắn, nhưng mà, chỉ cần ở Nam Thành, thì bọn anh chắc chắn sẽ tìm được chổ của Trương Minh Thắng!" Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ vai của Bạch Nhạc Huyên, thoải mái nói.

Cả đám Lâm Bắc Phàm tách đoàn người đi ra, trở về khách sạn Hoàng Gia. Ai mà ngờ vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy Trương Kế Bằng giống như gà mắc đẻ, chạy tán loạn cả lên, cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Sao thế?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc nhìn hắn.

"Tiểu Lâm ca, anh rốt cục đã trở về, xảy ra đại sự rồi!" Trương Kế Bằng nhìn thấy hắn trở về, vội vàng chào đón, hai tay không biết nên để ở đâu nữa, quơ qua quơ lại mãi.

"Ơ? Xảy ra chuyện gì?' Lâm Bắc Phàm trợn mắt, lẽ nào đối phương lại nói cho mình một tin tức không tốt? Tại sao mỗi ngày đều xảy ra chuyện hết vậy, làm cho mình muốn chết ngộp luôn.

"Hai con nhỏ kia đột nhiên không thấy đâu!" Trương Kế Bằng hít sâu một hơi, nói.

"Hai con nhỏ? Con nào?" Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt, trong Hoàng Gia có tổng cộng trên dưới hơn cả trăm em, hắn ta rốt cục là đang nói ai? Tại sao mình nghe mà không hiểu gì cả.

"Chính là hai cô nàng Nhật Bản đó, Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử!" Trương Kế Bằng vội giải thích.

"À, hai nàng à? Hai nàng không phải đang đợi ở đây sao, tại sao lại chạy đi?" Lâm Bắc Phàm không hiểu nổi, hai cô nàng này hình như có chuyện cần nhờ mình, tại sao lại bỏ đi? Lẽ nào Nhật chi lưu lại xảy ra chuyện? Cái lưu phái này vô dụng quá sao? Cả đám đàn ông không ra mặt, để cho hai cô gái đi tìm người hỗ trợ, lẽ nào là âm thịnh dương suy sao? Trong lòng hắn âm thầm khinh bĩ Nhật Bản ngược đãi mỹ nữ.

"Làm sao mà tôi biết? Hai người bọn họ tựa hồ như thấy cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, ngay cả một câu cũng không nói, trực tiếp chạy ra ngoài, tôi can mà không kịp!" Trương Kế Bằng cảm thấy rất là oan khuất, đối phương nuôi dưỡng tổng cộng năm em nhỏ, mà em nào cũng ghê gớm cả, làm gì coi mình ra gì?

"Thấy cái gì? là cái gì?" Lâm Bắc Phàm nghe như vậy, tò mò hỏi.

"Là cái này, không biết bức vẽ của ai nữa, kỳ quái lắm, vô cùng xấu xí!" Trương Kế Bằng kéo bọn họ ra ngoài, chỉ vào vách tường, trên tường có một bức vẽ kì quái.

Lâm Bắc Phàm và Mộ Nghiên Kỳ hai người nhìn thoáng qua bức vẽ này, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Cái hình vẽ này không phải là do tiện tay vẽ ra, giống như đang mang một ý nghĩa khác, có một con chim nhỏ kỳ dị và một con cọp lớn hung mãnh, tuy rằng kết cấu đơn giản, nhưng mà nhìn đại khái đường viền là có thể nhận ra.

Mộ Nghiên Kỳ kinh sợ nói: "Đây là hình vẽ của Âm Ma Giáo!"

"Âm Ma Giáo gì vậy?' Bạch Nhạc Huyên khó hiểu hỏi. Nàng cũng biết có người muốn hại mình, nhưng mà Lâm Bắc Phàm sợ nàng lo lắng, cho nên không có giải thích cho nàng biết, vì thế nàng cũng không nghe qua cái tên Âm Ma Giáo này.

"Xem ra hai nàng đang truy tra cứ điểm của Âm Ma Giáo tại Nam Thành!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.

Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử hai người sinh ra tại Nhật, lớn lên cũng tại Nhật, khẳng định là có hiểu biết về Âm Ma Giáo rồi, các nàng có thể nói là có quan hệ tốt với mình, cho nên muốn dùng phương pháp này để báo đáp.

"Thành viên của Âm Ma Giáo đều là những người điên cuồng không muốn sống nữa, chỉ sợ hai nàng không được, để em gọi điện cho thủ lĩnh cầu cứu!" Mộ Nghiên Kỳ vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Lý tham mưu trưởng, báo cáo lại tình huống nơi đây.

Lý tham mưu trưởng làm sao mà ngờ sẽ gặp phải dấu hiệu liên lạc của Âm Ma Giáo tại ngay cửa ra vào của Hoàng Gia? Ông ta vội vã dẫn theo ba mươi thành viên chạy đến đây, cẩn thận nghiên cứu cái hình vẽ kỳ quái này, cuối cùng gật đầu nói: "Quả thật là hình vẽ liên lạc của Âm Ma Giáo, nếu như tôi đoán không sai, cứ điện của bọn chúng nằm ở phía tây thành phố, chúng ta đi nhanh lên, đừng để cho chúng chạy!"

Lâm Bắc Phàm Lâm Bắc Phàm để cho Trương Kế Bằng thu xếp cho Bạch Nhạc Huyên, rồi vội vã đuổi theo.

Phía Tây thành có một nhà xưởng cũ, Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử hai nàng đang chiến đấu với hơn hai mươi thanh niên. Hai nàng đều mang tuyệt kỹ trên người, công phu không kém, nhưng mà đối phương có nhân số quá đông, bọn chúng lại đều là một đám không sợ chết, nhìn thấy hai nàng xong, giống như là phát điên lên, và đều mang cái vẻ muốn cùng chết chung vậy, làm cho hai nàng có cảm giác kiệt sức khi chống đỡ.

"Bọn mày là ai? Sao có khả năng tìm ra chúng tao?" Có một người trung niên hơn ba mươi tuổi đi ra khỏi phòng, khuôn mặt phương đông, người thấp bé, hơi béo, tựa hồ không phải là người Trung Quốc.

"Ông là ai?" Tiểu Điền Anh Tử nhíu mày, hừ lạnh hỏi.

"Bọn mày... không phải là người Trung Quốc?' Tên mập kia kinh ngạc hỏi.

"không sai, bọn tao chính là người Nhật Bản!" Y Đằng Thanh Tử hai tay sử dụng liên tục, nhún người một cái, như một tia chớp hướng đến chổ tên mập kia.

Tên mập cả kinh nói: "Cái gì? Bọn mày cũng là người Nhật? Tao cũng là người Nhật nè, chúng ta là người một nhà!" Hắn ta vừa nói xong câu này, thì trên ngực đã trúng một chưởng của Y Đằng Thanh Tử, làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay lên, đập mạnh về phía sau.

"Giết chết bọn nó, bọn nó đánh bị thương thần của chúng ta!" Những tên thanh niên còn lại nhìn thấy cảnh này, đều điên cuồng kêu la lên, toàn bộ lao về hướng cũa Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử.

Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử liên tục đánh lui hai ba mươi người, nhưng mà đối mặt với kẻ địch đông như châu cháu, cũng có chút mệt mỏi, trên trán của các nàng đã chảy ra nhiều mồ hôi lạnh, do không kịp đề phòng, nên bị đánh trúng vài cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.

"Hay thật, cả đám thanh niên bắt nạt hai cô gái, cũng rất là hay đấy!" Một giọng nói dễ nghe vang lên giữa không trung, chỉ thấy Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện lơ lửng trước mắt Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử, hai tay liên tục quơ ra, làm cho hơn mười tên thanh niên trước mặt nhất thời ngã lăn ra đất.

"Giả? Cái gì giả?" Bạch Nhạc Huyên kỳ quái hỏi.