Lãng Tích Hương Đô

Chương 385: Cuộc chiến trong khách sạn




Cửa phòng bị đập vang lên kêu inh ỏi. âm thanh nghe hùng hổ cứ như là sói vào hang cừu vậy.

Tên ngoại quốc dáng người thấp lùn kia nghe thấy có tiếng đập cửa thùm thụp như vậy liền nhẹ nhàng mờ cửa ra. thì trông thấy có khoảng hai chục thẳng côn đồ. bộ dạng gớm ghiếc, tên ngoại quốc thấp lùn thấy vậy liền nở một nụ cười vô cùng sáng lạng. dùng một giọng tiếng Trung lơ lớ nói: "Các anh là ai? Các anh muốn gì? Chúng tôi là người nước ngoài chúng tôi được pháp luật của nước các anh bảo vệ. nếu như các anh làm chuvện bậy bạ thì chúng tôi sẽ gọi điện đến báo cảnh sát bắt hết các anh lại!"

Chu Cường lúc này mắt sáng rực lên như bó đuốc. ngắm nghía thẳng lùn từ trên xuống dưới. từ dưới lên trên rồi có vẻ khó chịu hất đầu sang một bên khịt mũi khinh khinh nói: "Không ngờ trong cái khách sạn này lại còn có ba thẳng tây nữa cơ đấy! Đúng là chuyện ly kỳ thú vị, hề hề cũng đủ đề cho mấy anh em chúng tao vui vẻ một chuyến! Phòng của chúng mày phải nộp năm trăm đôla tiền bảo kê. đưa tiền cho chúng tao thì xong chuyện, còn không thi...hề hề he!"

Bọn choai choai đứng sau nghe vậy liền hùa nhau dơ dao trong tay lên. ra ý cho ba tên ngoại quốc biết là bọn chúng có vũ khí trong tay và đầy là đồ chơi thật. chứ không phải là đồ giả.

Tiếu Phương lúc này vui mừng đến mức rớt cả nước dãi ra ngoài hắn phim nước bọt phì phi nói: "Đô la Mỹ? Hay quá. tao lớn như thế này rồi mà mới chỉ trông thấy đô la Mỹ ở trên TV thôi chứ ở ngoài đời thì cũng chẳng biết trông cái tờ đô la Mỹ nó ra sao nữa! Lần này đúng là trúng mánh rồi à! Đúng rồi! Bọn mày có đứa nào biết xem đô la Mỹ không? Phải xem cho rõ có phải tiền thật hay tiền giả không nhé, nghe nói đô la Mỹ cũng có tiền giả đấy. đừng để cho mấy thằng tây ba lò này nó lừa!" Tiếu Phương vừa dứt lời thì một thẳng choai choai trong nhóm liền lên tiếng nói: "Lão đại! Chỗ chúng ta thì làm gì có đô la Mỹ bao giờ? Mà anh em bọn em cũng đã cầm nó trong tay bao giờ đâu, làm gì biết mà phân biệt thật giả!"

"Đúng vậy đấy lão đại! Trên hình của đô la Mỹ in hình đầu người của thẳng cha nào ấy? Em nghe nói ở bên Mỹ có người tên là Madona thì phải, hay là hình đầu người trên đô la Mỹ là Madona? Nghe nói con ghẹ này cũng khá ngon lành. nghệ thuật trên giường của nó cũng rất cao siêu. lúc nào cũng có thể làm cho đàn ông con trai chúng ta sướng đến sởn gai ốc!"

"Cái gì? Madona? Con ghẹ đó làm sao mà có thể in hình trên mặt tiền đô la Mỹ được? Tao nghe nói bọn Mỹ suốt ngày kêu gọi cái gì mà Laden cơ mà. chắc chắn là hình của Bin Laden được in trên đô la Mỹ! Không biết cải thằng cha Laden đó là ai mà suốt ngày bị cái bọn Mỹ nó kêu réo suốt cả ngày thế nhỉ?"

Hai mươi thằng đàn em nghe mà hai mắt trợn ngược cả lên. cả lũ bọn chúng lúc nàv coi ba thẳng cha nước ngoài chẳng khác nào cá nằm trên thớt. nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng chửi bới. vảng tục thẳng nào thằng này nhìn mất dạy, còn đồ hết chỗ nói.

Tên ngoại quôc tháp lùn nghe vậy thì trong lòng thâm cười nhạt. muôn có tiên bảo kê hả? Bọn mày dám đến đây để đòi tiền bảo kê của bọn tao sao? Bọn tao sẽ tiễn mày lên đường về với ông bà ông vải chúng mày. cho chúng mày lên đó mà lấy tiền bảo kê với tử thần nhé.

Tuy trong bụng gã ngoại quốc thấp lùn nghĩ vậy. nhưng ngoài mặt vẫn mĩm cười nói: 'Thì ra là đến đây thu tiền bảo kê. bọn tôi cứ tưởng là cảnh sát đến đây cơ. sợ quá! Cảnh sát mới là cái bọn mất dạy. vô lại, bọn chúng không cho chúng tôi đi tìm gái để giải sầu. cũng không cho chúng tôi hút thuốc phiện cho đờ nghiền, không cho chúng tôi làm rất nhiều thứ mà chúng tôi muốn làm! Công bằng mà nói thì cái chuyện thu tiền bảo kê chẳng có gì là to tát cả. ở nước Mỹ chúng tôi vẫn có rất nhiều các băng đảng xã hội đen. bọn họ cũng khởi nghiệp lên từ thu tiền bảo kê hết cả! Ví dụ như Hắc Thủ bang. Phủ Đẩu bang, bọn họ cũng đi thu tiền bảo kê của các nhà hàng khách sạn!" Gã thấp lùn ngoại quốc nói một tràng giang đại hải cuối cùng chốt lại một câu: "Các anh vào đây cùng chúng tôi tới đưa cho các anh năm trăm đô, cũng không nhiều lắm, chuyện nhỏ thôi mà!"

Gà thấp lùn nói xong liền quay người đi vào bên trong.

Chu Cường và Tiếu Phương lúc này liền đưa mắt nhìn nhau khẽ gật gật đầu ra ý, cả hai đều rất cẩn trọng dẫn hai mươi tên đàn em theo gót gã thấp lùn kia bước vào bên trong phòng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Đùm...!"

Gà ngoại quốc thấp lùn bỗng nhiên quay người lại. tay phải của gã lúc này đã xuất hiện một họng súng đen ngòm. tiếp theo sau đó là một tiếng nổ đanh giòn vang lên. viên đạn xé gió bắn ra khói nòng súng bay thẳng đến đầu của Chu Cưỡng. Chu Cưỡng vốn chẳng có bản lĩnh gì mấy, nhưng hắn cũng thuộc vào dạng giết người cướp của quen tay, chính vì vậy mà tính cảnh giác vô cùng cao. khi linh cảm thấy bước chân của đối phương hơi sững lại thì ngay lập tức hắn phát giác ra đối phương định làm gì, chính vì vậy mà hắn đã kịp thời cúi người né tránh, viên đạn vì vậy mà chỉ xẹt qua da đầu của hắn, còn hắn thì thuận tay vung lưỡi dao sắc nhọn trong tay mình lên quạt một đường ngang bụng tên lùn đó.

"Aaa....!" Gã đàn em choai choai theo ngay sau lưng của Chu Cường làm sao mà có thể dự trù được sự việc xảy ra. chính vì vậy mà gã không kịp phản ứng gì thì cồ họng của gã đã bị viên đạn cắm xuyên qua. máu từ đó phun ra như suối từng lọn máu Tươi bắn ra tung tóe ghê rợn hết sức.

Trong lúc máu từ cô họng gã phun ra như vòi hoa sen thì hai mắt của tên choai choai này chi còn biết trợn ngược lên. trong lòng thấy không cam tâm chút nào. nhưng thân thể của gã bây giờ không còn nghe theo sự điều khiển của gã nữa. tên choai choai thuận theo chiều bay của viên đạn ngà ngửa người ra đẳng sau.

"Áaaa....!"

Tên ngoại quôc thấp lùn có thể nói là rất tự tin với trình độ bắn súng của mình. chính vì vậy mà hắn tập trung toàn bộ tinh thần chuyển họng súng sang phía Tiếu Phương, nhưng ai ngờ Chu Cường không những không bị hắn bắn hạ. mà còn quạt một đường dao sắc lẹm qua bụng của hắn, một cảm giác đau đớn dội lên, tay trái hắn ôm lấy vết thương vừa được mở ra ở trên bụng mình loạng choạng hai bước rồi lùi lại phía sau, hắn suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống đất.

Tiêu Phương và Chu Cưỡng hai người cũng coi là cùng chung một phòng ngục giam, ngày thường rất hay tìm nhau để tỉ thí không dưới mấy trăm lần. cả hai đều rất ăn ý, chính vì vậy mà khi thấy Chu Cường bị đối phương tập kích bất ngờ đã nhanh chân búng người bay thẳng lên không cao tầm hai mét, hai tay cầm chắc lưỡi dao nhảy thẳng lên bổ luôn vào giữa đầu tên ngoại quốc thấp lùn.

"Pằng...Pằng....!"

Tiếp ngay sau đó là hai tiếng súng nổ vang lên, hai tên ngoại quốc khác đã luồn từ trong phòng ngủ ra ngoài rồi bắn Hẳn hai viên đạn về phía của Tiếu Phương, một viên phóng thẳng vào ót sau gáy của hắn. còn một viên thì cắm thẳng vào lưng của hắn. cả hai nơi đều là nhưng bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể người.

Tiếu Phương tuy lúc này đã bật người bay lên trên không, nhưng tai mắt vẫn vô cùng tinh nhạy. chính vì vậy mà chi một động tĩnh nhỏ thôi là hắn đã phát hiện ra có động tĩnh trong phòng ngủ, nên đã kịp thét lên: "Phương án thứ hai!"

"Phập... loảng xoảng... Choang choang...!"

Mười chín thằng ất ơ còn lại nhận được mệnh lệnh. không hề chần chừ do dự gì cả lập tức phân thành hai nhóm chồm tới trước cửa phòng ngủ. thế là mười chín lưỡi dao cùng lúc được bồ xuống tới tấp.

Bọn ất ơ này cũng đã thông qua khách sạn hiểu được kết cấu, cũng như bố cục của căn phòng này, chính vì vậy mà khi bọn chúng thấy trong phòng khách chỉ có một thằng tây thì biết ngay hai thẳng tây còn lại đang ở trong phòng ngủ.

Hai thẳng tây sát thủ vừa mới xuất hiện đà bị hơn chục lưỡi dao bổ xuống, cho dù bọn chúng là hai tên sát thủ có tính cảnh giác cao độ. phản xạ cực nhanh, chuẩn bị cực kỳ kỹ càng thì cũng bị mười mấy lưỡi dao làm cho kinh hãi cả hai vội vã lui vào bên trong, chính vì thế mà hai phát súng của chúng đều bắn trượt cả, không nhưng không bắn trúng Tiếu Phương mà còn bị mấy thẳng ất ớt chặt vào chán mấy nhát liền, cả hai thằng tây đau đớn kêu gào thảm thiết.

Sát thủ cũng là người, sát thủ cũng có cảm giác và sát thủ cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng chẳng qua sự nhẫn nhịn chịu đựng của sát thủ giỏi hơn người bình thường gấp mấy lần. thậm chí là mấy chục lần mà thôi.

Chiếc cửa bị đá văng ra ngoài xong, hai tên sát thủ liền đưa súng lên nã liền mấy phát. "Đùm.. -Bùm....Bám...!"

Hai tên ất ờ ở bên ngoài bị bắn trúng vào tay. hai đứa loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống dưới sàn.

Nếu như đổi thành người khác, thì e rằng đã bị hạ gục từ đợt tấn công đầu tiên rồi vậy nhưng hai thằng tây sát thủ này vẫn cắn chặt răng mặc kệ máu chảv dầm dề ở chân lui lại mấy bước rồi co chân lên đạp vào cái cửa kêu rầm lên một tiếng.

Nếu như mà là ngày thường thì hai tên sát thủ này làm sao có thể bắn trật vào tay của hai tên đàn em này được? Lý do là một chân của chúng đã bị chém bị thương, hơn nữa vì chúng bắn xuyên qua cửa nên hai thẳng đàn em bị thương không nghiêm trọng cho lắm. cái này tuy là có thể tạm thời chặn được sự tấn công của mấy thằng ất ơ, nhưng đối với hai tên sát thủ này mà nói thì tình thế của chúng vô cùng nguy cấp. vì nói cho cùng là súng trong tay chúng là súng lục chứ không phải là súng ngắm.

Mấy thằng ất ơ của nhóm Hồ Điệp bang lúc này cũng tức đến nổ đom đóm mắt, bên tao có tận gần hai chục người mà lại không làm thịt được hai thằng tây chúng mày hay sao? Bọn chúng lập tức đưa mắt nhìn nhau trong đó có hai thằng đàn em lập tức cầm lấy chiếc ghế lên che ngực và mặt mình sau đó mở cửa phòng ngủ xông hẳn vào bên trong.

"Pẩng...pẩng...!"

Lại hai tiếng súng vang lên giòn dã. hai viên kẹo đồng khi nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở liền lập tức xé gió bay ra khỏi họng súng găm thẳng về phía hai thẳng ất ơ đang xông vào kia. vậy nhưng đáng tiếc là hai viên đạn kia lại găm đúng vào chiếc ghế chứ không hề gây tổn thương đến hai thằng chọi con. bọn chúng chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh ghê gớm vừa kích động vào chiếc ghế làm chúng suýt chút nưa thì làm rơi ghế xuống sàn.

"Giết....!"

Tiếp sau đó là mấy thằng đàn em ở ngoài thừa cơ múa dao xông thẳng vào bên trong, bọn chúng hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống hai thằng tây sát thủ vậy. Nhưng khi xông vào bên trong này thì bọn chúng không thể ngờ được là thân thủ cũng như võ công của hai tên sát thủ này lại lợi hại đến vậy. một trong hai tên sát thủ thấy súng trong tay mình không thể nào đả thương đối phương được thì vội vã đưa tay quàng vào cái móc áo cao chừng một mét lại rồi quăng hẳn nó vào đám đàn em đang hùng hổ xông tới. chiếc móc áo bây giờ như một chiếc thiền trượng nặng cả trăm cân.xé gió văng thẳng về phía nhóm đàn em.

"Ầm....Rầm!"

Một tiếng đập khô khốc vang lên. sáu bảy thằng ất ơ bị cú quăng này hất tung người ra xa như chiếc lá rụng trong cơn bão tố cuồng phong, nằm sóng xoài trên sàn kêu la thảm thiết.

Tên sát thủ đó còn thuận tay cầm lấy khẩu súng bắn về phía thằng đàn em đứng gần nhất, vậy nhưng ai ngờ thằng này là thằng vác ghế đầu tiên xông vào thét lên một tiếng quăng cả chiếc ghế thẳng vào tên sát thủ.

Tên sát thủ thất sắc vội vã lách người sang một bên tránh chiếc ghế bay tới. rồi sau đó bắn liền hai phát đạn vào người thằng đàn em kia, nhưng thằng đàn em kia sau khi quăng chiếc ghế đi đã cúi người xuống lăn một vòng dưới đất quét chân vào chân trụ của tên sát thủ.

Hai mươi thằng đàn em này có thể nói là những đứa tinh nhuệ nhất trong Hồ Điệp bang, tuy là bọn chúng bắn súng rất tồi, nhưng thân thủ và phản ứng thì lại vô cùng nhanh nhẹn, nếu không phải như vậy thì Mộc Tiểu Yêu đã không chọn chúng đi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.

Tên sát thủ kia hai chân vốn đã bị chém cho bị thương, máu chảy ướt đẫm cả ống quần. hành động có phần bất tiện nên làm sao có thể tránh đỡ nồi tuyệt chiêu quét chân nồi tiếng của võ nghệ Trung Quốc. gã chỉ cảm thấy hai cẳng chân đau buốt đến điếng người, cả thân hình đồ gục xuống như gốc chuối.

Những tên đàn em khác thấy vậy thì mặc kệ sự đau đớn đang hành hạ thân xác của chúng, tất cả đều nhặt hết dao lên gào ná nhẩy chồm đến tên sát thủ kia, nhưng ai ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tên sát thủ thuận tay vớ được chiếc ghế. sau đó giơ lên đập liền một phát làm cho mấy thằng em mắt nổ sao trời. gào khóc thê thảm suýt chút nữa thì đánh rơi cả dao xuống dưới đất. toàn cảnh phòng ngủ lúc này vô cùng hỗn loạn. tiếng gào rú ghê rợn pha trộn với tiếng đánh đập vang lên rung chuyển cả tòa khách sạn. tên sát thủ thấp lùn ban nãy lúc này cũng bị lãnh cả bốn nhát chém trên người, nhưng như vậy vẫn không hề ảnh hưởng tới hành động nhanh gọn của gã. còn Chu Cường và Tiếu Phương lúc này đã bắt tay nhau lại quyết làm thịt gà. nếu như không phải để chừa mạng sống của gã này cho Lâm Bắc Phàm thì cả hai đã cho hắn về chầu ông bà ông vải từ lâu rồi

"Bọn Trung Quốc chó má này. dám đánh lén ông mày. ông mày giết hết chúng mày....!" Tên sát thủ kia mặt đò tía tai gào lẽn chửi rủa.

........

Vừa dứt tiếng chửi gã liền tung chân đạp bay một thằng đàn em vừa xông đến. Thấy cú đạp của mình trúng đích thì gã liền gầm lên một tiếng thỏa mãn, nhưng tiếng gầm chưa kịp dứt thì bản mặt của gà đà lãnh trọn đế giầy của thằng đàn em khác, cả khuôn mặt của gã nóng ran lên. một cảm giác đau đớn như xé ruột xé gan đội lên dữ dội làm cho các mô cơ trên mặt của gà xoắn lại vào nhau. mồ hôi Trên trán tủa ra như nhưng hạt chân châu to nặng.

"Con mẹ mấy thẳng tây balô! Đừng tưởng bọn mày to cây tốt củ mà trâu bò với bọn tao, người Trang Quốc **** sợ thằng nào hết....! Mẹ kiếp. cùng lắm là ông mày lại điền lại trận chiến kháng Mỹ cứu nước cho mày xem! "

Mấy thẳng đàn em vẫn còn đủ sức chiến đấu bây giờ bất kể các thủ đoạn đê tiện. hèn hạ hay thô bỉ nhất. chúng đều đem ra sử dụng hết. dù sao mục đích cuối cùng vẫn là cho đối phương mau chóng xuống mồ.

'Tao giết hết chúng mày...!" Tên sát thủ kia ôm lấy bộ hạ của mình gầm rú.

Cẳng chân phải của gã lúc này đã trở nên đau đơn vạn phần, nhưng gã vẫn cắn răng chịu đựng xông về phía mấy thằng đàn em tung liền mấy cước. sau đó có gắng nhịn đau chạy ra phía cửa sổ.

"Con mẹ nó...Đừng để cho nó chạy thoát, đừng để tiền thưởng nó chạy mất.-..!" Thế là một tên đàn em khác nhanh tay nhanh chân chạy vội tới.

"Lão đại nói là năm ngàn nhân dân tệ đừng có tranh nhau chứ. cùng lắm là chúng ta chia nhau là cùng chứ gì...!" Một tên đàn em khác bị đánh cho ngắc ngoải thoi thóp nằm dưới đất, suýt chút nữa thì được ngồi lên bàn thờ nói chuyện với ông bà ông vải của hắn nghe đứa khác hô hào như vậy bỗng nhiên tỉnh như sáo sậu bật luôn người dậy cầm lấy dao xông tới cửa sổ.

Vừa nghe đến tiền thì mấy thằng đàn em khác cũng trở nên nhanh nhẹn khác thường, bọn chúng bất chấp tất cả cầm dao hùng hục xông đến.

Tên sát thủ kia thấy vậy thì sợ đến vã mồ hôi hột mấy con khỉ Trung Quốc này lấy sức lực ờ đâu mà khỏe như trâu vậy? Nghe nói quân bộ Trung Quốc là đội quân mạnh nhất thế giới hiện nay. binh sĩ của Trung Quốc không những có khả năng chiến đấu tuvệt vời mà lại còn không hề sợ chết, nhưng tại sao đến cả mấy cái thằng ất ơ này cũng trâu bò như vậy? Tiếc là khả năng tiếng Trung của tên sát thủ có hạn. hơn nưa bây giờ hắn cũng đang ở trong trạng thái lo đến sốt vó lên, dĩ nhiên là không hiểu mấy cái thằng đàn em này đang í éo với nhau cái gì, nếu như mà gà biết rằng mấy thằng ất ơ này chỉ vì năm ngàn tệ mà truy sát mình thì chắc chắn sẽ hộc máu tươi mà chết mất.

Năm ngàn nhân dán tệ, nếu mà đồi thành đô la Mỹ thì cũng chăng đủ một ngàn đô....

Vậy nhưng tên sát thủ dĩ nhiên là không biết đến chuyện này. gã chỉ cho rằng mấy thằng khỉ Trung Quốc này đều là nhưng thằng liều. không phải chúng chết thì là mình chết. chính vì vậy mà gà cố gắng lết đôi chân đẫm máu của mình cố hết sức bình sinh chạy tới bên cửa Sổ. vậy nhưng mấy thằng đàn em đuổi chạy phía sau càng lúc càng gần, tên sát thủ sợ đến kinh hồn bạt vía. cuối cùng gã bất chấp tất cả gầm lên một tiếng, rồi không biết gã lấy đâu ra sức hất hẳn một chiếc giường đơn trong căn phòng này lên quẳng thẳng về phía mấy thằng đàn em đang hò nhau chạy tới

Mấy thằng đàn em trông thấy cảnh tượng này thì mắt tròn mắt dẹt kêu lên kinh hãi: "Mẹ kiếp. siêu nhân chúng mày t

Nói xong cả lũ liền dạt hẳn người sang một bên để né tranh.

"Rầm...!"

"Ẩm....!"

Chiếc giường đơn đó nặng ít nhất cũng phải bốn năm mươi cân. hon nữa nó lại thuộc vào dạng ngoại cỡ, làm gì có chuyện bị quăng đi nhẹ nhàng như quăng một con gà như thế được? Điều này chứng tỏ rằng sức lực của tên sát thủ kia có phần biến thái chiếc giường đơn bị quăng văng vào tường vỡ nát vụn, mảnh gỗ bắn văng tung tóe khắp trong phòng suýt chút nưa găm vào người bọn họ.

"Con mẹ nhà nó...! Cái thằng tây ba lô này biến thái quá chúng mày ơi! Cái giường nặng thế mà nó cũng quăng nhẹ như không ấy...!"

"ối trời đất. cha mẹ ơi! Sát thủ đúng là sát thủ. không những dùng súng lợi hại ngay cả sức mạnh cũng tởm vãi cả....! Không biết khả năng trên giường của nó có khủng khiếp như vậy không? Thật đúng là đàn ông quá mức!"

"Sát thủ mà cũng đi tìm gái à? Sát thủ không phải là mấy thẳng lạnh lùng vô Tình hay sao? Tao xem phim thấy bọn sát thủ có thẳng nào lắm mồm gì đâu. ngày nào cũng giết người, như mấy thằng người máy ấy!"

Mấy thằng đàn em tuy là đang ở trong tình trạng nguy hiểm. nhưng vẫn còn có thời gian bông đùa với nhau mấy câu. vì nói gì thì nói xung quanh cái khách sạn này đều là người của bọn chúng, lại còn có cả mấy chục viên cảnh sát tay lăm lăm súng ống đang đứng chờ đợi bên ngoài, cho dù mấy thằng sát thủ này có cánh cũng khó mà bay thoát được.

Tên sát thủ kia cũng chẳng thèm để ý mấy thằng đàn em nói gì nưa. gã cố gắng lết chân chạy tới bên thành cửa sổ, tay phải dùng lực vung lên một cái đập vỡ luôn khung cửa kính. gã đang định lao người nhảy xuống bên dưới. thì bổng nhiên có một bóng hình hiện ra ngay trước mắt gã. làm gã giật mình hoảng hốt vội vã lui lại mấy bước. thốt lên một câu tiếng Trung lơ lớ: "Ai thế?"

"Hề...hề.. - tao đang định vào trong chơi một chuyến thế mà không ngờ mày lại mở cửa sổ mời tao vào. cám ơn chú mày nhé!"

Một thẳng ất ơ mặt mũi gian manh. cằm nhọn cười lên với giọng bi ổi. tay phải của hắn lúc này đột nhiên giơ lên. "Pẳng...!" một tiếng nổ giòn tan. trên trán của tên sát thủ lúc này đã hiện ra một cái lỗ đen ngòm. và máu ở trong đó bắt đẩu bắn ra tung tóe. gương mặt của tên sát thủ vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu cái gì, thì thân hình của gã đã đồ ngược ra đẳng sau rơi đánh rầm xuống sàn một cái.

Thằng ất ơ mặt mũi gian manh vừa mới nổ súng này không phải ai khác mà chính là Hầu Sơn.

Hắn lúc nãy vừa nãy làm theo đúng kế hoạch đã vạch sẵn của Lâm Bắc Phàm trà trộn vào đám đàn em, rồi trèo từ tầng ba lên tầng bốn để kết hợp với đám Chu Cường Tiếu Phương đột kích từ hai phía, vậy nhưng ai ngờ nhóm của Chu Cường và Tiếu Phương lại công kích nhanh quá làm cho Hầu Sơn không theo kịp tốc độ tấn công. cộng thêm với việc Hầu Sơn đang trèo tường lên tầng bốn thì bắt gặp một đôi nam nữ đang làm chuyện đó ở trong phòng, thế là hắn ta lại tham lam xem xem đôi này làm ăn thế nào*** Chính vì vậy mà làm chậm mất tiến độ cùa sự công kích.

Hầu Sơn lúc này mới chui người từ cửa sổ vào bên trong đưa mắt lên nhìn mấy thằng đàn em đang đứng ngâv người như khúc gồ, hắn đưa miệng súng lên thổi khói đi rồi cười nói: "Bọn mày cứ việc yên tâm. tao không thèm Tranh công với chúng mày đâu! Tao bây giờ đi xem xem hai thằng sát thủ khác tình hình lúc này ra sao cái đã!"

Hầu Sơn không hề nhiều lời nói xong liền chạy thẳng ra bên ngoài phòng khách.

Trong phòng khách lúc này Chu Cường và Tiêu Phương hai người đã mệt đứt cả hơi. còn tên sát thủ kia cũng thờ khò khè khó nhọc. nhưng cả hai bên không ai chịu khoan nhượng ai cả, quần nhau một hồi lên bờ xuống ruộng, đồ đạc ở trong phòng khách lúc này tung tóe la liệt khắp nơi. cứ như một trận cuồng phong vừa thổi qua đây vậy.

Hầu Sơn chứng kiến toàn bộ cảnh này xong liền chán nản nói: "Sao đến giờ mà hai thằng chúng mày vẫn chưa xong chuyện à? Có muốn tao giúp một tay không?"

Hầu Sơn nói xong liền đưa súng lên ngắm thẳng vào đùi của tên sát thủ kia định nổ liền hai phát súng, thì bỗng nhiên nghe thấy Chu Cưỡng gào lên.

"Cút mẹ mày đi! Bọn tao cố tình muốn bắt sống nó nên mới như vậy. mày đừng có mà chen mũi vào '

Chu Cưỡng vừa phân tâm một cái đã lĩnh trọn ngay một đế giầy vào bộ hạ. hắn nhất thời cảm thấy như tắt thở. đau đớn kêu lên một tiếng, rồi ôm lấy của quý của mình gào khóc.

Tiếu Phương lúc này liền phun một bãi nước bọt xuống đất bất màn nói: "Sát thủ đúng là sát thủ. bọn chúng khó đổi phó hơn những người anh em mình từng gặp đến mấy lần!"

Nói xong hắn liền thét lên một tiếng vung tay xông thẳng vào tên sát thủ.

Hầu Sơn trỏng thấy bộ dạng quặt cường của hai người bạn mình. thì chi biết lắc lắc đẩu ngán ngẩm rồi quay người đi sang phòng ngủ bèn cạnh đưa súng lên bắn một phát. trong phòng ngủ lúc nàv đột nhiên vẻn tĩnh hẳn lại. mấv tên đàn em lôi thòi lếch thếch mò ra bèn ngoài thấv bẽn ngoài phòng khách lúc nàv Chu Cường và Tiếu Phương cùng với tên sát thủ kia vẫn đánh nhau tới bến. cả lũ định xông váo giúp đờ thì Hầu Sơn liền ngân chúng lại.

"Bọn màv định làm cái gì thế? Không thấy hai thằng chúng nó đang củ hành thẳng sát thủ hay sao? Đừng làm hỏng nhã hứng của người ta chứ. cẩn thận người ta lại quay sang tính sổ chúng mày bây giờ!"

Hầu Sơn nói xong liền cười lên thô bỉ. hắn dường như rất thích thú khi thấy Chu Cưỡng và Tiếu Phương trờ thành trò hề trước mặt mọi người, còn mấy thằng đàn em còn lại thì không khỏi vã mồ hôi hột.

Tình trạng thế này mà cũng gọi là củ hành sát thủ hay sao? Rò ràng là thằng sát thủ kia đang củ hai người Chu Cường và Tiếu Phương thì có.

Vò vẽ của hai tên Chu Cường và Tiêu Phương rò ràng là không thể nào bằng được một góc của tên sát thủ. tuy Tên sát thủ đà bị dính mấy phát dao trên người, nhưng nó không bị chém vào chồ hiểm. nên hành động vẫn nhanh nhẹn. Bây giờ gã lại thấy đối phương có thêm cứu viện. trong bụng thầm kinh hãi, nên xuất thủ rất tàn độc. chiêu nào cũng như muốn đánh cho đối phương tan xương nát thịt. chính vì vậy mà cả hai tên Chu Cưỡng và Tiếu Phương chỉ có nước kêu rên thảm thiết như bị người ta hãm hiếp vậy.

"Bọn mày đến giúp tao với. mẹ kiếp! Võ công của thằng tây ba lô này giỏi quá!"

Chu Cưỡng nghiến răng ken két căm hận nói.

"Thôi đành vậy! Dù sao cũng chết mẹ nó hai thẳng rồi, chết thêm thằng nưa cũng chẳng có gì là to tát cả! Hầu Sơn mày nổ súng đi còn chờ gì nưa, ái... ái...ối mẹ ơi!."

Tiếu Phương cũng kêu lên thê thảm, mũi của hắn lúc nàv bị lãnh một cú đấm nặng như búa bổ. máu mũi bắn ra tứ tung. kêu lên như lợn bị chọc tiết.

Hầu Sơn thấy cả hai thằng bạn dường như không thể nào chịu đựng thêm được nưa liền không dám chần chừ do dự vội đưa súng lẽn ngắm bắn. chuẩn bị nồ súng thì bỗng nhiên nghe bùm lên một tiếng.

Hầu Sơn lảo đảo hai vòng rồi ngã gục xuống đất.