Lãng Tích Hương Đô

Chương 225: Sát thủ và lưu manh (Hạ)




Trong lòng Lâm Bắc Phàm không nhịn được rên lên một tiếng, con mẹ nó, vì để điều tra mỹ nữ sát thủ này mà phải lãng phí nhiều máu tươi như vậy, không biết mình có chết vì mất quá nhiều máu không?

Hắn vội vàng dùng truyền âm nói với Tiểu Kim: "Mày nhanh khống chế giúp tao một chút, đừng để chảy nhiều máu như vậy, mẹ nó, chỉ trúng có một dao, làm gì mà chảy nhiều máu quá vậy?"

Tiểu Kim liếc mắt nhìn đối phương, tại sao ngay cả mấy cái cơ bản này mà đối phương cũng không biết, còn tự xưng là Đồ Long đại hiệp, nó bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vừa rồi dao đâm vào động mạch của anh, đương nhiên là phải chảy nhiều máu rồi, nếu tôi không khống chế vết thương, sợ rằng cánh tay của anh đã thành tàn phế rồi!'

Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cười nói: "Ai mà biết hai thằng nhãi này lại có nhiều sức như vậy, tao phải dùng hết một thành lực lượng mới có thể giãy dụa được, sai lầm, sai lầm, mày nhanh khống chế giúp tao một chút, tao cũng không muốn mất máu mà chết, xong rồi, xong rồi, chảy nhiều máu quá, xem ra cần phải ăn nhiều trứng gà mới đủ tẩm bổ lại!"

Tiểu Kim cảm thấy cổ họng của mình sắp phun hết ra máu tươi rồi, sặc sặc...

Lâm Bắc Phàm rất phẫn nộ, hầu như lâm vào trạng thái điên cuồng, không biết sức lực từ đau tới, hất hai tên hai bên ra, rồi dùng đầu cụng cho tên đầu mào gà một cái.

Tên đầu mào gà trừng to mắt, từ đó giờ vẫn chưa từng thấy qua phương thức tấn công kiểu này, kinh ngạc đến nổi không nói được câu nào.

"Ầm!"

Tên đầu mào gà bị đụng đầu, lảo đảo xém ngã xuống đất, trên trán đã sưng lên một cục to đùng, hắn trợn to hai mắt của mình, kêu thảm lên.

Con mẹ nó, cái gì thế này? Cái kiểu tóc của mình, phải tốn hết ba ngàn đồng mới làm ra, hơn nữa hình tượng của mình đã không còn ưu nhã nữa rồi! Nếu không phải là Trương Minh Thắng kêu, thì có đánh chết mình cũng không làm ra loại chuyện mất hình tượng như vậy.

Lâm Bắc Phàm cũng không dừng lại, nhào đến đối phương, tay trái nắm thành đấm, dùng lực đấm vào "cần tăng dân số" của đối phương, rít gào lên: "Tên khốn nạn này, tao liều mạng với mày!"

Sắc mặt của tên đầu mào gà tái nhợt, kêu thảm lên: "Mày... mày... bọn mày nhanh kéo hắn ra!"

Tên tóc đỏ và tóc bạch kim liền liều lĩnh lôi hai cánh tay của Lâm Bắc Phàm ra, kéo hắn ra khỏi người của tên đầu mào gà, rồi tung đấm đá lên người của Lâm Bắc Phàm, nhanh chóng làm cho Lâm Bắc Phàm rơi vào tình cảnh thê thảm vô cùng.

Triệu Chỉ Tuyết làm sao mà nghĩ rằng chuyện sẽ thành như vậy? Trước kia ngoại trừ cảm giác căm thù Lâm Bắc Phàm ra, thì cũng không có cảm giác khác, nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương vì mình mà chịu đòn như vậy, trong lòng cũng có chút không nỡ.

Nàng là một sát thủ, làm sao mà nghĩ ra trong đó còn có âm mưu?

Mỗi ngày giết chóc làm cho tư tưởng của nàng trở nên đơn giản, suy nghĩ cũng không lợi hại được như thân thủ.

Hai tay của nàng nắm chặt lại, hai mắt phun ra một cổ lửa giận, nàng chỉ nhẹ nhàng động một ngón tay là có thể đối phó với ba người trước mặt, nhưng mà, làm như vậy, đáng sao? Còn nhiệm vụ của mình thì sao?

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng bị đánh thành một con chó chết, cũng đã ngất đi.

Tên đầu mào gà lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt dâm tà chạy lại hướng của Triệu Chỉ Tuyết, cười nói: "Vất vả lắm mới có một cô nàng như vậy, làm sao có thể để cho em chạy?"

Tên tóc đỏ và tóc bạch kim đều cười hắc hắc nói: "Cô nàng này thoạt nhìn không lớn, dáng người lại tốt như vậy, khẳng định là gái trinh, không bằng ba người chúng ta cùng lớn, cảm giác khẳng định là không tồi!"

Bọn chúng đều xoa xoa bàn tay, hận không thể vọt đến đè Triệu Chỉ Tuyết xuống, làm cho đối phương nếm thử tự vị nam nữ yêu nhau.

Sắc mặt của Triệu Chỉ Tuyết trở nên trắng bệch, không còn chút máu, nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm đã hôn mê, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, nếu như mình không động thì khẳng định sẽ bị ba tên này làm nhục một phen, nhưng mà nếu như mình động, khó có thể bảo toàn được thân phận.

Nàng nhìn thấy ba tên này càng lúc càng gần mình, cảm thấy trái tim của mình như muốn bay đi, lẽ nào mình thật sự phải chịu nhục với ba tên này? Mình thật sự không cam lòng.

Nàng nghĩ đến đây, hai mắt nhắm lại, chân phải đã không khống chế được đá vào dưới bụng của tên đầu mào gà.

"A!"

Tên đầu mào gà kêu thảm lên một tiêng, cả người văng ra phía sau, uốn một vòng trên không trung, đáp cái rầm xuống đất, cả người hắn nằm đơ ra, giống như đã ngất đi.

Bên trong quán nhanh chóng yên lặng đến cực điểm, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

Những người khách này đều há to mồm ra, vẻ mặt kinh khủng nhìn Triệu Chỉ Tuyết, có mấy người nhát gan còn ôm lấy thằng em của mình che lại.

Cái gì thế này? Một cô gái nhỏ bé đáng yêu, cần có đàn ông bảo vệ mà trong nháy mắt đã trở thành cao thủ chỉ một cái nhấc tay cũng đủ làm chết người?

Chén đũa trong tay một người khách không biết đã rơi xuống lúc nào, phát ra những tiếng thanh thúy.

Tiếng động này đã làm cho những người khác giật mình, không dám chậm trễ một giây, lao ra ngay ngoài cửa quán, sợ sẽ liên quan đến mình.

Tên tóc đỏ và tóc bạch kim cũng há to mồm ra, trừng to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhin Triệu Chỉ Tuyết.

Cái con bé này cũng quá ghê gớm rồi? Tự nhiên lại thích chơi trò giả heo ăn cọp, thoạt nhìn mảnh mai đáng yêu, nhưng mà một cước có thể đá bay tên đầu mào gà đi, nếu vừa rồi mà đá mình, thì sẽ không biết thế nào nữa? Mình sẽ không bị hộc máu chứ?

Hai người bọn họ nghĩ đến đây, trên trán đã toát ra nhiều mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài cửa quán, cả kinh kêu lên: "Người đâu cứu mạng, cứu mạng, mau đến cứu mạng!"

"Rầm"

Một tên bị vướng ngay cái ghế ngã trên mặt đất, vấp chân té cái rầm xuống đất, sau đó đứng dậy lao ra ngoài.

Còn trong lòng Triệu Chỉ Tuyết cũng hoảng sợ, vừa rồi chỉ muốn dùng có bốn phần lực lượng, mà đã làm cho tên đầu mào gà thành như vậy, nếu như để cho Lâm Bắc Phàm phát hiện ra, vậy thì mình chẳng phải sẽ bại lộ thân phận? Nàng vội vã quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm vẫn nhắm chặt mắt, vẫn còn đang hôn mê, lúc này mới yên tâm hơn, xoay người đi ra cửa.

Ai mà biết nàng vừa đi ra ngoài, đã thấy bên ngoài xuất hiện hơn ba mươi người, mà trong tay mỗi người đều cầm những ống tuýt sáng bóng, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm mình, dẫn đầu là một thằng mập khoảng hơn hai mươi tuổi đang dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn chăm chú vào mình, mà những người dân xung quanh vốn đã bị cảnh tượng này hù dọa làm cho bỏ chạy mất, làm sao mà dám đến gần? Nhưng mà vẫn có vài người gan to một chút, đứng đằng xa quan sát, nhưng mà không có ý hỗ trợ gì cả.

Triệu Chỉ Tuyết hơi nhíu mày, nhiều người xuất hiện như vậy, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: "Các người rốt cục là ai? Tôi đã đắc tội với các người khi nào?"

Tên mập Trương Minh Thắng đắc ý cười to: "Bọn tao là ai? Cái này, mày không cần biết, về phần mày đắc tội khi nào, thì phải hỏi mày, anh em của bọn tao muốn chơi mày, thì mày chỉ cần cởi sạch quần áo, nằm xuống đất, dang hai chân ra, để cho bọn chúng chơi là tốt rồi, cần gì phải phản kháng? Bây giờ kết quả không tốt, bên tao có hơn ba mươi người, ai cũng muốn chơi mày, cái này nên làm sao bây giờ?

Hắn cố ý quay đầu qua nhìn những tên xung quanh.

"Cái này còn phải nói sao, thì từ từ mà chơi" Những tên này đều dùng vẻ mặt dâm tà nhìn nhìn Triệu Chỉ Tuyết.

Triệu Chỉ Tuyết khẽ cắn răng, sẵng giọng nói: "Các người đê tiện!"

Trương Minh Thắng xoa xoay tay, làm ra vẻ không đáng, kêu lên: "Bọn tao đê tiện thì sao, mày có thể làm gì bọn tao? Ai kêu bọn tao là đàn ông, còn mày là đàn bà? Đàn ông không chơi đàn bà thì chơi cái gì? Cho nên bây giờ mày có hai lựa chọn, một là lột hết đồ và nằm xuống đất, để cho những anh em của tao từ từ mà chơi, hai là bọn tao buột chặt mày lại, sau đó cũng từ từ mà chơi, tựa hồ cảm giác cũng không khác nhau, nhưng mà phỏng chừng mày sẽ sướng đến chết đấy!" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Đại ca, thật ra chúng ta có thể lên ba người cùng lúc mày, như vậy vừa có thể nhanh vừa có thể chơi nhiều lần nữa!"

Tên tóc đỏ nói, còn đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới Triệu Chỉ Tuyết nữa, tựa hồ như đang suy nghĩ nên ra tay thế nào, chuẩn bị đâm vào lổ nào thì nó sướng đây.

"Ừ, ba người cùng lên, bọn tao đồng ý hai tay!"

Những tên khác cũng kêu lên, cười một cách dâm tà.

Trương Minh Thắng quay đầu lại, cười vô sỉ nói: "Ba người cùng lên, nghe cũng không tệ, vậy dựa theo ý của mọi người đi, nhưng mà bọn mày đừng giành nhau, ba người thì ba người, biết không?"

"Cảm ơn đại ca!"

Hơn ba mươi người cùng cười ha hả, sau đó đều vung ống tuýp trong tay lên, hướng về phía Triệu Chỉ Tuyết, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Triệu Chỉ Tuyết không dám lơ là, tuy rằng nàng là một sát thủ, nhưng mà đối mặt với nhiều đàn ông cầm đồ chơi trong tay, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nàng vội vàng tránh né công kích của ba tên lao đến đầu tiên, tay phải nắm lại thành đấm, tung một cú vào bụng của một tên.

Bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, nàng cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều, bảo vệ bản thân mới là quan trọng, cùng lắm thì đến lúc đó kiếm một cái cớ nói đại ra là được.

"A!"

Tên bị đấm vào bụng kêu thảm lên, phun ra một ngụm máu, cả người mền nhũn ngã xuống đất.

Hai tay của Triệu Chỉ Tuyết liên tục hoạt động, mỗi một chiêu nhìn đều rất bình thường, nhưng mà bên trong lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn, mỗi lần ra tay, sẽ khiến cho đối phương bị trọng thương, té ngã xuống đất, cũng không thể đánh đấm được gì nữa, làm cho những người đi đường há hốc mồm, khen thưởng không ngớt.

Trương Minh Thắng cũng trừng to mắt, nhìn thân thủ nhanh lẹ và mạnh mẽ của đối phương, liên tục kêu lên: "Ta sát, con nhỏ này cũng bạo lực quá, thật ghê gớm, hèn chi lão đại nói thân thế của nó có chút khả nghi, nếu như vậy mà đè lên giường, tựa hồ có chút khó khăn, thôi giao cho lão đại đối phó là thỏa đáng nhất!"

Lâm Bắc Phàm không biết đã đi ra khỏi quán từ lúc nào, đứng phía sau là tên đầu mào gà, miếng hắn khẽ nhếch lên, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười lạnh, nhìn Triệu Chỉ Tuyết chiến đấu với hơn ba mươi người này, không biết trong đầu đang nghĩ gì.