Lãng Tích Hương Đô

Chương 148: Tiểu Lâm Ca đã nổi giận




Mọi người gần như đều kinh hãi vì Trương Minh Thắng, đặc biệt là nữ nhân viên phục vụ, vừa muốn cười lại không dám cười, chỉ còn cách che miệng, toàn thân kích động phát run, quay người sang chỗ khác, khẽ dậm chân.

Long Yên Nguyệt và Liễu Vi nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Bắc Phàm.

- Mắng chửi người phải dùng từ thô tục chứ! Ai mà không biết?

Trương Minh Thắng cười lạnh, ưỡn ngực như thể chiến thần.

Tống Nhân Hóa mặt như màu đất. Quá đáng thật, mình đường đường là công tử nhà thị trưởng, không ngờ bị nó chửi ngay trước mặt hai người đẹp, hơn nữa thằng béo này có vẻ rất kiêu ngạo. Còn thằng Lâm Bắc Phàm kia nữa, có vẻ cũng không phải loại tốt đẹp gì. Mẹ kiếp, nếu hôm nay không giải được cơn tức này, không cần nói tới việc mất mặt trước mặt người đẹp, chính bản thân Tống Nhân Hóa mình cũng phải tự khinh thường bản thân.

- Làm sao vậy?

Liễu Vi quay người đóng cửa phòng lại, nghi hoặc hỏi.

Tống Nhân Hóa xanh mặt trầm giọng nói:

- Tôi cũng không biết mình đắc tội hai vị này ở chỗ nào, không ngờ bọn họ lại chửi bới như vậy.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười nói:

- Anh không biết vì sao đắc tội chúng tôi à? Vậy để tôi nói cho anh biết! Liễu Vi là bà xã của tôi, tuy còn chưa kết hôn. Bố của Long Yên Nguyệt là nhạc phụ đại nhân của tôi, quan hệ của tôi và cô ấy thì anh tự mình đi điều tra. Nhưng khi nãy hai cô đi ra ngoài, anh đã nói gì?

Lâm Bắc Phàm nói xong, quay đầu nhìn Trương Minh Thắng.

Gã mập mắt ti hí này hơi hắng giọng, sau đó ra sức bắt chước giọng Tống Nhân Hóa:

- Ba nghìn đồng, anh có thể đi vào Crown Plaza mấy lần? Hơn nữa, đi làm thuê cho người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi việc. Lâm tiên sinh, chỉ cần anh không đi giằng co Tiểu Nguyệt, cũng không quấn quít lấy Liễu tiểu thư, tôi sẽ cho anh trở thành nhân viên công vụ chính thức. Cục Công an, cục thuế vụ quốc gia, đại đội cảnh sát giao thông, hay là cục lâm nghiệp gì đó, dù sao chỉ cần là đơn vị chính thức, Lâm tiên sinh cứ mở miệng, trong vòng một tháng, tôi sẽ khiến Lâm tiên sinh được như ý. Tôi muốn cùng Lâm tiên sinh tính toán một chút. Đơn vị chính thức cấp thành phố, mượn cục thuế vụ quốc gia mà nói đi! Một tháng tiền lương tiền thưởng và phúc lợi, ít nhất là bốn ngàn trở lên....

- Làm càn, tôi nói những lời này khi nào?

Tống Nhân Hóa vỗ bàn đứng dậy, nổi nóng quát.

- Không chỉ nói như vậy, anh nói tôi rời khỏi Tiểu Nguyệt và Liễu tiểu thư, tôi cảm thấy kỳ quái, liền hỏi rốt cuộc là anh muốn theo đổi ai!

Lâm Bắc Phàm khẽ hút một hơi thuốc lá, cười nói tiếp:

- Tống tiên sinh trả lời rất kinh điển!

- Có thể tìm được hai, tại sao tôi phải theo một chứ? Hơn nữa, tôi còn có vốn của mình để làm như vậy, không đúng sao?

Trương Minh Thắng bắt chước giống như đúc bộ dạng của Tống Nhân Hóa, nụ cười càng thêm đáng khinh bỉ:

- Đời này của tôi sao chỉ có thể có một người đàn bà chứ?

Long Yên Nguyệt và Liễu Vi đều trầm mặt xuống. Các cô đều tin tưởng Lâm Bắc Phàm, đây chính là vấn đề tình cảm!

- Ngậm máu phun người!

Tống Nhân Hóa quay đầu nhìn nữ nhân viên, cắn răng nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Giờ gọi giám đốc của cô lại đây một chút.

- Tìm giám đốc của cô ấy làm gì? Giám đốc không có mặt lúc đó, có thể chứng minh điều gì cho anh chứ?

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn nữ nhân viên, khẽ cười nói:

- Nếu anh nói rằng tôi vu oan cho anh, cô bé này có thể làm chứng, xem có đúng là tôi vu oan cho anh hay không.

- Hừ, ba của tôi là Thị trưởng Tống Kiến Quốc của Nam Thành. Là con trai thị trưởng, sao tôi có thể nói những lời như vậy? Đây không phải là làm mất mặt ba tôi sao? Hơn nữa bản thân tôi lại đang công tác ở thị ủy.

Sau khi tự giới thiệu, Tống Nhân Hóa lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân viên, trầm giọng nói:

- Cô lại đây, không phải sợ gì cả. Chỉ cần nói ra những gì cô vừa nghe thấy là được. Cô yên tâm, chỉ cần cô ăn ngay nói thật, không ai dám làm gì cô cả. Tôi sẽ bảo vệ cho cô.

Ai chà! Khó trách cái tên Tống Nhân Hóa nghe quen tai, hóa ra là con trai của Thị trưởng Tống Kiến Quốc! Người này đúng là không dễ chọc, tuy nhiên chỉ cần dám đối nghịch với lão đại, cho dù là bản thân Tống Kiến Quốc tới, mình cũng không thể khuất phục! Trương Minh Thắng cười lạnh, đôi mắt ti hí như hai hạt đậu tỏa hào quang âm u nhìn Tống Nhân Hóa, nói:

- Thằng chó này thật tiểu nhân. Nếu mày thật sự không thẹn với lương tâm, vì sao phải tự giới thiệu? Mày bảo mày là con trai của thị trưởng Tống, đây chẳng phải rõ ràng gây áp lực với cô bé này sao?

Tống Nhân Hóa hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trương Minh Thắng, chỉ nhìn nữ nhân viên kia, quát:

- Nói! Vì sao không nói?

- Tống Nhân Hóa, người khác sợ anh, tôi không sợ anh đâu.

Long Yên Nguyệt tiến tới, cầm tay cô bé nhân viên, kéo lại bên mình, cúi đầu khẽ an ủi:

- Tôi chính là Long Yên Nguyệt của cục Công an khu Bản Kiều của Nam Thành. Cô không cần phải sợ anh ta, cũng không cần phải sợ bất cứ kẻ nào. Đối với việc vừa xảy ra trong phòng này, cô có thể lựa chọn im lặng, cũng có thể lựa chọn ăn ngay nói thật.

Công tử nhà thị trưởng! Cục trưởng cục Công an! Cô bé này bị dọa tới si ngốc, làm sao còn nói được gì chứ? Cô chỉ run rẩy đứng tại chỗ, nước mắt đã giàn giụa trên mặt. Cô bé còn đang thầm nghĩ, gã mập kia cũng rất hoành tráng, có lẽ không phải tiểu nhân vật. Còn chàng trai thoạt nhìn có vẻ khá khiêm tốn kia nữa, là lão đại của gã mập, vậy có thể là người bình thường sao? Khổ thật, mình chỉ là một nhân viên phục vụ, sao lại dính vào chuyện này cơ chứ? Đúng là số khổ!

Tống Nhân Hóa thấy thế vội nói:

- Được rồi, không cần làm cô bé sợ. Cô đi ra ngoài đi.

Lâm Bắc Phàm đứng lên, đi tới trước mặt cô bé nhân viên, cúi đầu nói:

- Cô làm nhân viên phục vụ, tôi thì làm bảo vệ. Có phải cô cảm thấy mình số khổ hay không? Thế giới này đúng là như thế, bởi vì tồn tại một số kẻ xấu có quyền thế, có phẩm hạnh bất lương, cho nên cuộc sống chúng ta mới không được thoải mái như vậy. Ví dụ như hiện tại, bởi vì đối phương là công tử nhà Thị trưởng cho nên cô cũng không dám nói thật.

Nghe Lâm Bắc Phàm nói những lời chí tình chí lý này, cô bé gần như nghẹn ngào không thành tiếng.

- Giờ tôi nói cho cô biết. Cậu mập đứng bên cạnh tôi chính là công tử Trương Minh Thắng của đại đội trưởng đại đội phòng cháy chữa cháy thành phố, ngoại hiệu Trương công tử. Cô gái đứng bên cạnh tôi chính là phó cục trưởng Long Yên Nguyệt của khu Bản Kiều, bố của cô chính là Long Thiên Hữu giám đốc Công an thành phố Nam Thành. Còn cô gái kia chính là chủ tịch của karaoke Kim Sắc Hải Ngạn.

Lâm Bắc Phàm tạm dừng, khẽ thở dài, tiếp tục nói:

- Chỉ có hai người chúng ta, cô là một nhân viên phục vụ bình thường, tôi là một bảo vệ nho nhỏ. Bọn họ muốn đùa chết chúng ta thực sự rất dễ dàng. Cô ăn ngay nói thật, chính là kéo tôi một lần. Nếu gã họ Tống kia dám làm gì cô, tôi liền liều mạng với hắn. Người ta có thể nghèo nhưng không thể nhục.

- Anh...... Anh dựa vào cái gì?

Nữ nhân viên này còn ít tuổi, lúc này ngẩng đầu lên đầy vẻ tội nghiệp nhìn Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm yên lặng nhìn cô, chốc lát sau mới khẽ nói:

- Rất xin lỗi, tôi không thể nói cho cô được.

Cô bé do dự thật lâu sau mới mạnh mẽ quay đầu, hung hăng nhìn thẳng vào Tống Nhân Hóa, cắn răng nói:

- Mày, đồ khốn nạn háo sắc!

Mặt Tống Nhân Hóa lập tức trắng bệch.

- Đê tiện!

Liễu Vi hung hăng trừng mắt với Tống Nhân Hóa. Bình thường phụ nữ rất ít khi nổi giận, đến khi nổi giận lại rất có sát khí.

- Vô sỉ!

Long Yên Nguyệt cũng trợn mắt nhìn Tống Nhân Hóa đầy khinh miệt:

- Anh mà cũng xứng theo đuổi tôi à?

Dù sao cũng đã trở mặt, Tống Nhân Hóa cũng bất chấp phong độ hay không phong độ. Y dùng ánh mắt oán độc liếc nhìn nữ nhân viên, sau đó quét ngang Long Yên Nguyệt và Liễu Vi, cuồng ngạo nói:

- Đừng tưởng rằng mình có gì để tự phụ. Một người là tình nhân của Lâm Bắc Phàm, một người có bố là nhạc phụ của Lâm Bắc Phàm, các người cho rằng mình là hạng con gái trinh tiết gì chứ?

Tên công tử của thị trưởng sợ rằng gặp phải phiền toái lớn. Tiểu Kim thở dài. Ngay cả người yêu của lão đại mà hắn cũng dám mắng, hết cứu rồi!

- Chó đẻ. Dám mắng chị dâu tao à!

Trương Minh Thắng nhìn quanh một lượt, không thấy cái gì có thể dùng được, liền chạy sang phòng 0239 đối diện, mỗi tay cầm một chai rượu lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tống Nhân Hóa:

- Có tin là tao đánh cho mày nửa đời còn lại không thể tự gánh vác không? Con mẹ mày, có bản lĩnh nói thêm câu nữa thử xem.

Tống Nhân Hóa khinh miệt nhìn Trương Minh Thắng, ngạo nghễ nói:

- Hiện tại là xã hội pháp chế, mày muốn làm gì nào? Đừng tưởng rằng bố mày là đội trưởng phòng cháy mà giỏi, chỉ cần mày động vào một sợi lông của tao, tao có thể cho mày vào phòng giam ngay lập tức. Mày không tin, có thể thử xem.

- Chó này! Cho dù vào tù, hôm nay tao cũng phải giết mày trước.

Trương Minh Thắng cũng không phải người thích nói giỡn, nói xong liền muốn ra tay.

- Dừng tay!

Dù sao Long Yên Nguyệt cũng là phó cục trưởng cục Công an, cô biết nếu Trương Minh Thắng đánh một chai rượu đó xuống sẽ có hậu quả gì.

- Tôi... Tôi...

Không phải vì Long Yên Nguyệt là phó cục trưởng Công an nên Trương Minh Thắng nghe lời, mà chính vì Long Yên Nguyệt là người yêu của lão đại cho nên Trương Minh Thắng mới phải nghe. Gã mập tức giận run người, vội quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, hy vọng lão đại có thể có gì ám chỉ cho mình.

- Không dám hả? Có bản lĩnh thì đánh đi!

Tống Nhân Hóa chỉ vào đầu mình, sau đó cười nhạo nhìn đảo qua Long Yên Nguyệt và Liễu Vi, khinh miệt nói:

- Thoạt nhìn cao sang nhưng kỳ thật cũng chẳng ra gì! Nếu ba mẹ tôi không ép, cô tưởng hôm nay tôi muốn tới gặp cô lắm à? Đủ rồi, không có việc gì thì tôi đi trước đây.

- Đi?

Lâm Bắc Phàm đi dọc theo bàn, tới trước mặt Tống Nhân Hóa, mạnh mẽ tóm tóc Tống Nhân Hóa, nện đầu hắn xuống mặt bàn, phát ra một tiếng rầm.

- Lâm Bắc Phàm, anh điên rồi à? Anh có biết anh làm vậy sẽ có hậu quả gì không?

Long Yên Nguyệt trắng bệch mặt mũi. Chính cô cũng không ý thức được rằng lúc này mình không hề nghĩ xem Lâm Bắc Phàm làm gì Tống Nhân Hóa mà chỉ lo Tống Nhân Hóa sẽ trả thù Lâm Bắc Phàm hung mãnh như thế nào.

- Thật là có bản lĩnh, độc hơn một chút nữa được không?

Tống Nhân Hóa nhếch mép cười dữ tợn, chọc giận Lâm Bắc Phàm.

Tuy nhiên, không cần, bởi vì Tiểu Lâm Ca đã nổi giận!

- Các cô ấy là nữ nhân của ông mày, thế mà mày dám mắng à?

Lâm Bắc Phàm cầm lấy chai rượu Trương Minh Thắng đưa, một tay tóm đầu Tống Nhân Hóa, xoay mắt hắn tới vị trí có thể nhìn thẳng Long Yên Nguyệt và Liễu Vi.

Lâm Bắc Phàm dùng từ "các cô ấy", Liễu Vi đang lúc khẩn trương nên không chú ý nhưng Long Yên Nguyệt lại nghe rõ, tim lập tức run lên. Lưu manh này, thật là không biết xấu hổ, dám nói mình là nữ nhân của hắn...