Từ bến tàu đến bãi đỗ xe mất chừng khoảng hai mươi phút, nhóm thực tập sinh mới có thể đặt chân lên xe buýt.
Những người hâm mộ đuổi theo sau xe buýt tạm biệt bọn họ, cầm cao poster gọi to tên bọn họ nói hẹn gặp lại, nhóm thực tập sinh cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại.
Xe buýt chạy băng băng qua thành phố đi vào một vùng núi lớn, đến hai giờ chiều mới dừng lại trước một thôn nhỏ trong núi. Trong nhóm thực tập sinh có người từ nhỏ đã sống ở thành phố, vẻ mặt ngạc nhiên áp sát vào cửa sổ xe nhìn vách đá và núi cao hai bên đường, “Chỗ thế này cũng có người ở sao? ”
“Đương nhiên là có người ở.” Người phụ trách dẫn đội trả lời cậu ta, “Con đường hiện tại các cậu đang đi là hai năm trước mới sửa xong, nếu như không có con đường này, các cậu cũng chỉ có thể đi bộ qua hai ngọn núi rồi mới vào được thôn. ”
Người nọ lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Thôn xóm là xây ở chân núi, thôn trưởng trước đó đã nhận được tin tức, mang theo cán bộ thôn tới đón tiếp mọi người. Còn một vài đứa nhỏ mới vừa lăn lộn chơi bùn đất trong khe suối, sau khi nghe được vài câu lọt ra từ người lớn, mang theo khuôn mặt bẩn thỉu đi qua, trốn sau tấm bia đá ngoài cửa thôn len lén nhìn vào.
Nhóm thực tập sinh không hoá trang, ai nấy đều mặc đồng phục luyện tập trắng sáng tinh tươm xuống xe, dáng người cao ngất mặt mũi đẹp trai, không hề hòa hợp với bất kỳ ai trong thôn hay thậm chí là cả thôn nhỏ này.
Bọn nhỏ mặt mày lấm lem bùn đất còn mặc quần áo vừa cũ vừa vàng núp sau bia đá mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh tràn ngập tò mò cùng nhau nhìn vào.
Thôn trưởng đón người xong, thì dẫn bọn họ đi ăn cơm trước. Thôn dân vì bọn họ mà chuẩn bị một bữa cơm tập thể ngoài trời, cái nồi to màu đen xào rau dựng ở trong sân trống trải, cách đó không xa là một bàn dài lớn do nhiều cái bàn lâm thời hợp lại, trêи bàn đã bày sẵn chén đũa.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm trưa, cơm nước không thể so với căn tin ở trêи đảo, trong mười lăm người sẽ khó tránh khỏi có người ăn không quen, tuy nhiên cũng đàng hoàng ăn hết một chén cơm trước ống kính, không ai biểu lộ ra bất kỳ vẻ mặt kén cá chọn canh nào.
Lúc ăn cơm Lâm Gia ngồi bên cạnh Giang Liễm, hai người hầu như vẫn không hề nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng cậu vươn đũa đi gắp thức ăn, sẽ đụng vào đũa của Giang Liễm cũng đồng thời đưa ra, đối phương chưa từng mở miệng, mà trực tiếp dời đôi đũa trong tay sang chỗ khác.
Đôi đũa của Lâm Gia ngừng giữa không trung không nhúc nhích, giương mắt lên nhìn Giang Liễm, đối phương vẫn không nhìn cậu. Trong lòng Lâm Gia tâm tình phức tạp, nếu như không có chuyện buổi sáng Giang Liễm giúp cậu ngăn máy chụp hình lại còn rõ mồn một trước mắt, cậu gần như cho rằng đó thật ra là chuyện chưa từng xảy ra.
Cơm nước xong thời gian còn sớm, người phụ trách để nhóm thực tập sinh đi dạo trong thôn một chút, nhϊế͙p͙ ảnh gia sẽ đi theo trong toàn bộ hành trình đó, thôn trưởng đưa ra ý kiến là để hiệu trưởng mang mọi người đi xem trường học trong thôn, mọi người đều đồng ý.
Tuy nói là trường học, nhưng cũng chỉ là một tòa lầu thấp bé cùng với sân trường lồi lõm ở phía trước. Trong tòa lầu thấp bé chính là phòng học, cửa phòng học đã quá cũ kĩ, nên có chút lung lay sắp đổ, bức tường cạnh cửa đã tróc sơn hơn một nửa, rơi một đống bụi xuống góc nhà.
Bàn ghế trong phòng học đã cũ nát không chịu nổi, nhưng lại xếp vô cùng chỉnh tề. Bảng đen đơn giản được lắp trước bục giảng, đã được lau rất sạch sẽ, phấn trong hộp bút đã ngắn đến nổi ngay cả cầm cũng cầm không được, nhưng lại không bị vứt đi.
Có người lộ vẻ mặt không đành lòng, nói nhỏ với người đi bên cạnh: “Giờ tôi mới biết còn có một nơi nghèo như vậy ở Hải thành đấy. ”
Đồng bạn cười cậu ta không hiểu nỗi khó khăn của xã hội, “Sao lại không có? ”
Bọn họ đi ra khỏi phòng học thấp bé chật hẹp, đi ngang qua một căn phòng khóa cửa, hiệu trưởng lấy chìa khóa ở trong túi mở cửa ra, “Bên trong là phòng đọc sách của trường học, giá sách là người trong thôn tự mình làm, sách trêи giá đều là được người khác quyên góp. ”
Ông mở cửa ra để mọi người vào xem. Phòng đọc sách không lớn hơn bao nhiêu so với phòng học, nhưng bởi vì giá sách chiếm diện tích lớn, cho nên nhìn qua lại càng thêm chật hẹp. Từng nhóm thực tập sinh đi vào, mỗi tốp khoảng chừng bảy, tám người, Lâm Gia ở tốp thứ hai.
Đợi tốp thực tập sinh đi ra, Lâm Gia mới cùng ở những người khác chậm chạp tiến vào phòng đọc sách. Giang Liễm và Minh Nhượng thấp giọng nói chuyện ở phía trước, Lâm Gia chậm rãi đi ở phía sau bọn họ, tuy là không nghe quá rõ nội dung cuộc nói chuyện, nhưng nghe ra được từ trong những câu chữ ngắt quãng, thì hai người kia đang nói về ngôi trường đơn sơ này.
Giá sách đặt song song nhau thành vài hàng, được hợp lại từ nhiều giá sách nhỏ. Trong phòng đọc sách không mở đèn, dù có ánh mặt trời chiếu vào vẫn còn hơi tối, mọi người khuất sáng đi ngang qua giá sách.
Có thực tập sinh nói chuyện với đồng bạn ở bên cạnh, nhất thời không để ý dưới chân, mũi giày đá lên quyển từ điển chẳng biết từ lúc nào đã rơi khỏi giá sách, thân thể mất cân bằng chợt nghiêng về trước, mắt thấy sẽ bị vấp vào mà ngã xuống đất, nên đã vội vã giơ tay chống vào giá sách ở trước mặt.
Nhưng không nghĩ rằng giá sách không hề bị cố định trêи mặt đất, đương nhiên sẽ không thể chịu nổi sức nặng của cậu ta, dưới trọng lực của cậu ta giá sách bị đẩy ngã ra ngoài. Trong lúc hoảng loạn những người đi phía sau chỉ kịp túm lấy thực tập sinh sắp té xuống kia, nên không kịp đi đỡ lấy giá sách đang xiêu vẹo ngã xuống. Trong quá trình giá sách ngã xuống, bọn họ mới phát hiện đối diện còn có người.
Ánh mắt Lâm Gia vẫn luôn rơi vào trêи người Giang Liễm, cũng là người nhìn thấy giá sách bên cạnh đối phương bất ngờ ngã xuống đầu tiên. Giang Liễm và Minh Nhượng mặc dù là đi song song về phía trước, nhưng Minh Nhượng lại đứng ở ngoài, còn Giang Liễm thì đứng cạnh một bên giá sách kia. Giá sách ngã xuống, chắc chắn sẽ nện trêи lưng Giang Liễm.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cậu chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, chẳng nghĩ được gì nữa, tay chân lại dường như còn phản ứng nhanh hơi đại não, không hề bị bất kỳ thứ gì khống chế, mà như có tư duy độc lập, chạy đến phía sau Giang Liễm.
Phía sau giá sách truyền đến âm thanh nhắc nhở gấp gáp của những người khác: “Cẩn thận! ”
Lâm Gia trong lúc đó đã đẩy Giang Liễm về trước một cái, còn mình thì chắn sau lưng đối phương.
Giang Liễm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy người bị giá sách đập trêи lưng kia ngã xuống đất, những quyển sách từ trêи giá rơi hết xuống, nặng nề đập trêи mặt đất.
Lâm Gia đột nhiên cong lưng lại, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Sắc mặt của hắn lập tức khó coi.
May mà giá sách không đụng đến đầu, trêи giá sách trống trơn nên sẽ đỡ được trọng lượng rất nhiều, lúc vừa mới bị nện xuống còn cảm thấy đau đớn, giờ Lâm Gia cũng đã dần dần tỉnh táo lại. Giang Liễm đỡ giá sách trêи lưng cậu dựng lên, người gây họa cuống quít từ phía sau xông tới nhặt lại sách bị rơi xuống. Giang Liễm dùng sức rất lớn kéo cổ tay Lâm Gia, trong tròng mắt đen nhánh dường như bốc lên lửa giận, giọng nói hiếm thấy mà có chút nghiêm khắc: “Cậu chạy tới chặn cái gì? Cậu không giúp tôi chặn, tôi cũng có thể tự tránh. ”
Lâm Gia ở trong tia sáng u ám mà giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không thể nói ra bốn chữ “Kiềm lòng không đậu”. Nếu như cậu thật sự nói ra câu này, Giang Liễm tuyệt đối sẽ không thể không đoán ra, phần tình cảm cậu giấu trong bốn chữ đó, phần tình cảm mà tại lúc cậu còn chưa biết sẽ nói thế nào với Giang Liễm, đã bị đối phương chặn lại ở ngoài cửa.
Cậu kéo nhẹ khóe môi, nét mặt dần dần trở nên bình tĩnh, suy nghĩ trong đầu chưa từng rõ ràng hơn lúc này, “Buổi sáng anh giúp tôi cản một lần, bây giờ tôi giúp anh ngăn một lần,” Tựa như không hề xem một hồi ngoài ý muốn này để trong lòng, cậu nhìn Giang Liễm cười, “Hiện tại chúng ta huề nhau. ”
Đôi mắt Giang Liễm nhìn chằm chằm cậu, chân mày khẽ nhíu, khóe mắt hơi rũ, môi mím thành một đường thẳng. Không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng hiển nhiên cũng không phải loại chuyện gì tốt. Một lúc sau, hắn rốt cuộc buông lỏng sắc mặt, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Lâm Gia, trong con ngươi xẹt qua sự nhượng bộ và thỏa hiệp.
Hiệu trưởng ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vã tiến vào hỏi tình huống.
Cảm giác đau đớn trêи lưng đã giảm bớt, Lâm Gia đứng dậy khỏi mặt đất, thân thể cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Hiệu trưởng thở phào một hơi, giúp những người khác thu dọn giá sách xong, lập tức khóa cửa lại dẫn thực tập sinh rời đi.
Bọn họ từ trường học trở lại mảnh sân lúc nãy vừa ăn cơm, phụ trách tổ tiết mục đã bàn bạc xong xuôi với thôn dân, để thực tập sinh đến trong nhà thôn dân ngủ lại.
Trong thôn phần lớn đều là người già sống với cháu trai hoặc cháu gái, con trai và con gái hàng năm đều ra ngoài làm việc, trong nhà dĩ nhiên là có giường chiếu để trống.
Có hộ thì trong nhà chỉ có một cái giường lớn, lại có hộ có những hai cái, mọi người vừa mệt mỏi vì thời gian dài di chuyển dài lại vừa mới gặp sự cố xong nên không còn sức nữa, người phụ trách đành thống nhất áp dụng hình thức rút thăm để quyết định chỗ ở cho mọi người.
Lâm Gia và Minh Nhượng bốc trúng ở cùng một nhà thôn dân, nhân viên công tác gọi thực tập sinh rút thăm xong tiến lên đăng ký, lúc Minh Nhượng muốn qua, thì bị Giang Liễm gọi lại, rút đi tờ thăm từ trong tay hắn, sau đó đưa dãy số của mình qua, “Chúng ta đổi đi. ”
Minh Nhượng kinh ngạc trong mấy giây, sau đó mới phản ứng kịp, híp mắt cười hỏi: “Nguôi giận rồi? ”
Giang Liễm nghe vậy, im lặng một lát, mới mở mắt liếc hắn, “Hết rồi. ”
Lâm Gia và Giang Liễm cùng vào ở nhờ nhà của một ông cụ, trong nhà có hai cái giường, chia ra đặt cạnh nhau trong một căn phòng nhỏ. Hai đứa con trai và con dâu đều ra ngoài làm việc, một mình cụ trông nom cháu nhỏ sinh hoạt tại ngọn núi này.
Trong phòng tuy có nhiều phòng nhỏ, nhưng bố trí lại hết sức đơn sơ. Sơn trêи tường đã bong tróc phần lớn diện tích, trêи mặt đất lồi lõm đen kịt một mảnh, WC nằm ở phía sau nhà bên cạnh chuồng gà, lều tắm bằng gỗ nằm lộ thiên ở sân trước, nước nóng phải tự đi nấu.
Trong nhà Lâm Gia tuy nói không quá giàu có, mấy năm sau vì trong nhà xảy ra biến cố, hoàn cảnh sinh hoạt cũng không bằng lúc trước, nhưng cũng chưa từng sinh hoạt ở vùng núi như thế này, nhiều ít có chút không biết phải làm sao.
Giang Liễm thì lại hoàn toàn khác biệt với cậu.
Đề tài liên quan đến bối cảnh gia đình của Giang Liễm, không ít lần cậu nghe thấy người trong căn nói qua. Đơn giản là trong nhà vừa có tiền vừa có quyền, nắm trong tay nguồn sản nghiệp giải trí của không ít nghệ sĩ nổi tiếng.
Giang Liễm lại không hề có chút không thích ứng nào với hoàn cảnh môi trường thế này, dường như là ở bất cứ đâu, hắn đều có thể tỏ ra vô cùng trôi chảy tự nhiên.
Bỏ qua những thứ kia một bên không nghĩ nữa, vừa vặn nhìn thấy Giang Liễm đưa lưng về phía cậu trải chăn nệm lên giường, sau đó xắn cao ống tay áo đến phòng bến bỏ thêm củi vào bếp lò, nhấc thùng nước nóng lên, xách vào lều tắm bằng gỗ.
Vô luận là dáng vẻ lúc khom lưng, cong chân, thẳng lưng hay khi xách thùng nước làm cánh tay hơi hơi nổi lên tĩnh mạch của đối phương, đều khiến Lâm Gia theo bản năng cảm thấy, Giang Liễm như vậy lại luôn vô cớ mà hấp dẫn cậu.
Lúc này đã là xâm xẩm tối, bọn họ ăn cơm tối xong, Giang Liễm đang chuẩn bị tắm, Lâm Gia cứ như vậy mà ngồi trong nhà nhìn đối phương ra ra vào vào.
Giang Liễm không ở trong lều tắm rửa, mà mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
Đoán rằng đối phương quên đem theo đồ gì đó, Lâm Gia lẳng lặng thu ánh mắt lại, đổi thành nhìn chằm chằm vào lò than cách đó không xa mà thất thần, để che giấu ánh mắt đã lặng lẽ nhìn Giang Liễm một thời gian dài của mình.
Khóe mắt quét thấy đối phương trực tiếp tới chỗ mình, Lâm Gia bỗng chột dạ, ra vẻ như mới phát hiện ra, chậm rãi nghiêng mặt sang, ngồi trêи ghế tre ngẩng đầu lên im lặng nhìn hắn.
Giang Liễm dừng lại trước mặt cậu, nói với cậu: “Đi tắm. ”
Lâm Gia sửng sốt, “Anh không tắm sao?
“Cậu tắm xong thì tôi tắm.” Giang Liễm kéo cậu đứng dậy khỏi ghế, tiếng nói trầm thấp mà êm tai, “Nước nóng cũng không biết đường đun, sao giống công tử bột thế? ”
Lâm Gia lộ vẻ mặt cạn lời, há mồm muốn phản bác.
Bắt đầu từ cái năm mà cậu nghỉ học ấy, chưa từng có ai nói cậu rằng cậu quá yếu ớt. Chẳng qua rất nhanh, cậu lại bắt được trọng điểm trong đoạn đối thoại này, vẻ mặt mang theo bất ngờ nói: “Nước này là nấu cho tôi? ”
Giang Liễm nói: “Đã sắp nguội rồi, cậu còn không vào tắm, sẽ thành nước lạnh luôn đấy. ”
Lâm Gia qua quýt gật đầu, sau khi cảm ơn một tiếng, thì xoay người mang theo tâm tư hoảng hốt đi vào phòng. Giang Liễm dường như không dùng lời nói lạnh nhạt mà đối đãi với cậu nữa, quan hệ của bọn họ đã trở về như trước kia.
Nói đúng hơn, là hình thức trước khi cậu và Giang Liễm trở thành bạn giường.
Nhưng thật ra thì vẫn có chỗ không giống lắm —
Khi đó Lâm Gia còn chưa thích hắn.
Lời của tác giả: Câu chuyện tình yêu nông thôn (p1) Lâm Gia: Khi đó mình còn chưa thích anh ấy. Giang Liễm: Khi đó tôi còn thầm nghĩ muốn xxx em.