Lặng Thinh

Chương 70: Là rung động




Nửa hiệp sau là đội khách mời dẫn bóng tiến công trước, đội thực tập sinh đổi sang chiến thuật phòng thủ chặt chẽ. Đội khách mời khí thế cuồn cuộn, tiến công dữ dội, liên tiếp ném vào rổ rất nhiều điểm, nửa hiệp sau chênh lệch điểm số chẳng những nhanh chóng bị san bằng, mà tiết tấu trận đấu cũng rơi vào tay đối phương.

Lâm Gia và Giang Liễm bị tách ra canh chừng, gần như nửa bước khó đi. Mấy lần Minh Nhượng dẫn bóng đều bị đội khách mời ngăn lại, đội thực tập sinh lâm vào tình thế bị động. Tình hình bắt đầu được xoay chuyển khi Khưu Dặc chặn lại được đường bóng của Thẩm Viễn Gian, trước lúc mình bị bao vây đã nhanh tay lẹ mắt truyền bóng cho Minh Nhượng.

Minh Nhượng tiếp được bóng chạy đến dưới vành bóng rổ, mấy người bao vây Khưu Dặc nhanh chóng phản ứng lại, đuổi theo phía sau hắn. Trong lòng Minh Nhượng dự đoán nếu mình ném bóng lúc này sẽ không có phần thắng, nên không chút do dự lại truyền bóng qua cho Ôn Miễn. Lâm Gia tới vị trí gần chỗ Giang Liễm đứng, mượn Giang Liễm phá vỡ vòng vây của mình, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Ôn Miễn, tiếp được bóng Ôn Miễn truyền sang.

Nhưng dưới vành bóng rổ lại có quá nhiều người phòng thủ, Lâm Gia tìm không được cơ hội tới gần ném bóng vào. Nếu cầm bóng trong tay quá lâu, cũng dễ bị đối thủ chặn lại. Lâm Gia nhìn khắp sân bóng, nhưng lại không thể tìm được một đối tượng để chuyền bóng qua.

Ôn Miễn và Minh Nhượng thì cách quá xa, Giang Liễm và Khưu Dặc lại bị đối phương thủ phòng quá chặt, còn mình lại đứng ngay dưới vành bóng rổ nên không có cách nào ném vào. Lâm Gia bắt đầu suy xét đến tính khả thi khi mạo hiểm ném bóng vào rổ, nhưng lại thấy Giang Liễm lui về phía sau một bước dài, Ôn Miễn chẳng biết lúc nào đã chạy đến đứng chính giữa khoảng cách giữa cậu và Giang Liễm.

Lâm Gia giơ cao bóng ném cho Ôn Miễn, phía đối thủ có người đứng cạnh Ôn Miễn lập tức áp sát vào, đưa cánh tay ra tranh bóng ở giữa không trung với Ôn Miễn. May mà Ôn Miễn nhanh tay bắt được bóng trước, đối phương lại càng thêm hăng hái ra sức mà nhắm ngay quả bóng trong ngực Ôn Miễn đập xuống. Ôn Miễn phản ứng cực nhanh cúi người tránh thoát, sau đó ngay tại chỗ nhảy lên truyền bóng cho Giang Liễm.

Người phòng thủ Giang Liễm lúc này vốn đã làm xong chuẩn bị hắn sẽ mang bóng đột phá, nhưng không nghĩ tới Giang Liễm lại trực tiếp kéo dài khoảng cách với mình, khuỵu gối khom lưng nhắm vào vành bóng rổ ở đằng xa, ném một quả ba điểm.

Bóng rổ bay qua đầu rất nhiều người, mọi người đồng loạt cùng nín thở ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào quỹ tích bay của quả bóng. Bóng rơi bên rìa khung giỏ, xoay hai vòng dọc theo khung giỏ, rồi vững vững vàng vàng mà rơi vào trong rổ.

Đội thực tập sinh đập tay hoan hô, lúc chạy trở về bóng lưng lại càng thêm kiên định.

Trận đấu kết thúc trong màn vượt điểm ngoạn mục của đội thực tập sinh.

Trước khi trọng tài thổi còi dừng lại, thì Giang Liễm là người cuối cùng ném bóng vào rổ.

Bóng rổ truyền vào vô số bàn tay, cuối cùng được Lâm Gia ném cho Giang Liễm đang đứng dưới vành bóng. Giang Liễm tiếp bóng đứng dưới khung giỏ nhảy lên thật cao, những người khác phe đối thủ không kịp chạy tới, chỉ có mình Lý Thanh Trình cũng đứng dưới khung giỏ là có hơi giật mình phản ứng kịp, gần như nhảy lên cùng một lúc với Giang Liễm, xòe bàn tay ra muốn ngăn cản Giang Liễm úp rổ.

Sức lực còn dư lại của Lý Thanh Trình không đủ, đã rơi xuống đất trước. Mất đi ngoại lực ngăn cản, Giang Liễm thuận thế gập cổ tay xuống, ném bóng vào rổ. Lúc rơi xuống đất vì không đứng vững nên đã té ngồi xuống, Lý Thanh Trình vốn cách gần nhất muốn giơ tay kéo hắn dậy, nhưng khóe mắt lại liếc thấy Lâm Gia đang chạy nhanh tới, nên đã bỏ đi ý nghĩ trong đầu, khóe môi mỉm cười chậm rãi đi ra ngoài.

Lâm Gia đứng trước mặt Giang Liễm, khom lưng chống đầu gối, cả người vẫn luôn thở dốc, nhưng lại vươn tay về phía Giang Liễm.

Người kia ngước mắt, đưa cánh tay dài ra cầm lấy bàn tay đưa tới của Lâm Gia.

Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay chồng khít lên nhau, Lâm Gia âm thầm thỏa mãn một giây, sau đó mới tỉnh táo lại, chống đầu gối bắt đầu dùng sức, muốn kéo Giang Liễm từ trêи mặt đất đứng dậy.

Không ngờ đối phương chẳng những không theo lực kéo của cậu đứng dậy, mà bàn tay nắm tay cậu ngược lại còn dùng thêm sức, túm cả người cậu ngã về phía trước. Kết thúc trận đấu, Lâm Gia đã hao hết hơn nửa thể lực, lúc này càng không có sức chống cự, nên bất ngờ bị Giang Liễm ngồi dưới đất kéo vào trong ngực.

Giang Liễm mặt không đổi sắc dang hai cánh tay ra ôm lấy cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Thắng trận đấu, cũng nên ôm một cái để chúc mừng, nếu không người hâm mộ lại đồn, chúng ta là đang tạo fansevice chứ vốn không thân nhau. ”

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người Lâm Gia giơ tay ôm lại hắn.

Khưu Dặc và Ôn Miễn còn thật sự cho rằng hai người đang ôm chúc mừng, cũng lôi Minh Nhượng vốn muốn trở về xông lên, quỳ trêи mặt đất dùng sức ôm Giang Liễm và Lâm Gia. Hai người ôm đảo mắt đã thành năm người to xác ôm nhau.

Tiếng chụp hình tách tách của người hâm mộ trêи khán đài chưa lúc nào dừng lại.

Thậm chí còn có người đăng tấm ảnh năm người ôm nhau lên weibo với caption “Một đề toán nhỏ: Ai cũng biết trong hình có tổng cộng năm người, vậy thì trong hình có tổng cộng bao nhiêu đôi CP? ”

Đề toán này sau đó làm cho vô số fan CP ngơ ngẩn.

Lúc này năm người ôm xong từ dưới đất đứng lên, nhao nhao trở lại khu nghỉ ngơi uống nước lau mồ hôi, tiện đường thương lượng trước tiên về tắm rửa, sau đó mới đến căn tin ăn uống chúc mừng. Lý Thanh Trình đi theo nói: “Tính thêm tôi nữa. ”

Năm người lại thành sáu người.

Minh Nhượng liếc nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: “Đội cậu thua trận, cậu còn không biết xấu hổ mà chạy đến đội bọn tôi ăn chùa uống chùa hả? ”

Lý Thanh Trình nói khoác quen thói: “Khách mời là tiền bối, thực tập sinh là hậu bối, tiền bối muốn hậu bối mời một bữa thì làm sao? ”

Ôn Miễn cười to, cố ý nói: “Khách mời nhóm nào thì nhóm đó đãi. Chúng tôi chỉ đãi khách mời nhóm chúng tôi ăn thôi, không đãi khách mời nhóm khác. ”

Minh Nhượng và Khưu Dặc lập tức phủi sạch quan hệ, “Chúng tôi không quen người này. ”

Lý Thanh Trình liếc bọn họ một cái, nói với Giang Liễm: “Bọn họ không mời, nhưng cậu thì nhất định phải mời. ”

Giang Liễm thờ ơ, “Sao tôi nhất định phải mời cậu? ”

Lý Thanh Trình giơ tay khoác lên vai Lâm Gia, nói ra từng câu từng chữ đều mang ám chỉ: “Nói như thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên dẫn người yêu tới gặp anh trai, không mời anh trai ăn uống một bữa thì còn ra thể thống gì nữa. ”

Giang Liễm ngước mắt lên, “Anh trai? ”

Lý Thanh Trình nói: “Dựa theo tuổi tác mà tính, tôi chẳng lẽ không phải là anh của cậu và Minh Nhượng hả? ”

Giang Liễm gật đầu, ung dung nói: “Cậu còn biết mình là anh là được rồi, mà em trai dẫn người yêu tới gặp anh trai, chẳng lẽ người nên mời không phải là anh trai à? ”

Lý Thanh Trình lập tức nghẹn họng.

Khưu Dặc và Ôn Miễn căn bản không hay biết hai người đang nói cái gì, nghe cả buổi cũng không hiểu nổi. Chỉ biết là sau khi Giang Liễm và Lý Thanh Trình nói xong, bữa ăn khuya vốn là bọn họ chia nhau trả tiền, lại biến thành Lý Thanh Trình tự móc tiền túi ra.

Sau khi mấy người biết Lý Thanh Trình mời khách, Minh Nhượng thậm chí còn kéo Lâm Gia qua, nửa cười nửa trêu mà nói cảm ơn cậu.

Chỉ còn lại Khưu Dặc và Ôn Miễn là vẫn mờ mịt không hiểu gì.

Mọi người trở lại ký túc xá tắm rửa xong, sau đó đến căn tin ăn uống. Ôn Miễn thậm chí còn mang theo người nhà, kêu ba người khác trong ký túc xá cùng đi. Sáu người lại biến thành chín người. Ôn Miễn hơi xấu hổ, lén đi tìm Lý Thanh Trình nói: “Chỗ tôi còn đi thêm ba người nữa, hay là hai chúng ta chia tiền đi? ”

Lý Thanh Trình vỗ vỗ đầu cậu ta, “Không sao, cậu còn nghĩ rằng tôi muốn mấy cậu mời khách à. ”

Ôn Miễn cũng không phải là người dùng dằng nhiều lời, lúc này lập tức nói tiếng cám ơn, đi nói với bạn cùng phòng là có người mời khách.

Đến căn tin ngồi xuống, mọi người đều là đàn ông đã trưởng thành cả, nên đương nhiên là muốn uống bia. Hiếm khi không phải là ăn mừng sau khi kết thúc công diễn, không cần lo lắng vì ngày mai công bố vòng loại nữa, nên mọi người cũng thoải mái ăn uống cùng nhau.

Khưu Dặc không nói hai lời kéo Lý Thanh Trình và Ôn Miễn cụng ly.

Ôn Miễn tửu lượng không tốt, rất nhanh đã say gục. Tuổi của Lý Thanh Trình lớn hơn bọn họ, từng trải nhiều hơn bọn họ, tửu lượng cũng tốt hơn bọn họ nhiều. Bị Khưu Dặc khiêu khích uống rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo trơ trơ. Khưu Dặc lại đi kiếm mục tiêu khác, lập tức nhắm vào Lâm Gia đang cúi đầu ăn đồ ăn.

Cậu ta xách theo mấy chai bia ngồi xuống cạnh Lâm Gia, giúp Lâm Gia rót đầy ly, rồi nói muốn chơi oẳn tù tì với cậu. Vừa vặn lúc này Lý Thanh Trình nhận được điện thoại của trợ lý, muốn rời đi trước.

Khách mời hỗ trợ không ở trong căn cứ, mà ở khách sạn cao cấp bên ngoài căn cứ. Giang Liễm và Minh Nhượng cũng đứng dậy khỏi bàn, định tiễn hắn ra cửa chính. Liếc thấy Khưu Dặc chạy qua kéo Lâm Gia chơi oẳn tù tì, Giang Liễm nhìn Lâm Gia nói, “Tửu lượng không tốt thì đừng chơi với cậu ta. ”

Nghĩ đến lần công diễn trước không có người nào trong nhóm bị loại, nhóm thực tập sinh cũng nửa đêm tụ tập ở căn tin uống bia, Lâm Gia có uống mấy ly, nhưng không say. Cậu nói với Giang Liễm: “Cũng được, không tốt cũng không kém. ”

Giang Liễm không nói gì nữa, kêu Minh Nhượng cùng nhau tiễn Lý Thanh Trình ra cửa.

Nào ngờ con sâu rượu Khưu Dặc kia tới tìm cậu chơi oẳn tù tì uống bia, không phải đơn giản chỉ uống mấy ly cho vui thôi. Lúc đầu ý thức tầm nhìn còn rõ ràng, sau đó đầu óc bắt đầu trở nên nặng trịch mơ màng, chỉ theo bản năng mà ra kéo búa bao, rồi theo bản năng nghe Khưu Dặc chỉ huy mà bưng ly lên, ngửa đầu uống vào trong bụng.

Lúc Giang Liễm và Minh Nhượng trở lại căn tin, đã nhìn thấy Lâm Gia nằm bất động trêи bàn, là Khưu Dặc chuốc say cậu. Khưu Dặc bên kia tuy không say, nhưng lại có hơi váng đầu, dù vậy cậu ta vẫn tiếp tục đi tìm ba người bạn cùng phòng mà Ôn Miễn mang tới cụng ly.

Ba bạn cùng phòng cự tuyệt liên mồm, nhao nhao nói tửu lượng của mình kém lắm. Điện thoại Giang Liễm thông báo có cuộc gọi đến, nên đã đi ra gần đó nghe điện thoại. Minh Nhượng đi tới túm lấy áo Khưu Dặc, lôi người từ trêи ghế dậy, tha đi trước mặt ba người kia. Ba người vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Ôn Miễn ở bên cạnh đã uống đến nằm sấp, nói với Minh Nhượng: “Ôn Miễn uống say rồi, chúng tôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước. ”

Minh Nhượng gật đầu nói: “Được, các cậu đi trước đi. ”

Các bạn cùng phòng nhanh chóng đỡ Ôn Miễn đã bất tỉnh nhân sự đi trước.

Minh Nhượng quay đầu nhìn sang Khưu Dặc vẫn còn ôm chai bia ngồi trêи ghế, “Còn tỉnh không đấy? ”

Khưu Dặc lắc lắc đầu, thả chai bia đang ôm trong tay xuống: “Còn.”

Minh Nhượng chỉ vào Lâm Gia hỏi: “Cậu chuốc say người ta, giờ tính mang cậu ấy về thế nào đây? ”

Khưu Dặc thật sự là còn tỉnh táo, thấy Lâm Gia nhắm mắt nằm úp trêи bàn, trong lòng lập tức sinh ra hổ thẹn, đi tới đỡ Lâm Gia đứng dậy, mang theo đầy ắp ý thức trách nhiệm, thề non hẹn biển đảm bảo với Minh Nhượng: “Tôi cõng cậu ấy về. ”

Minh Nhượng lúc này mới phát hiện ra Khưu Dặc đang tưởng hắn nói thật. Lòng thầm nói Giang Liễm người ta còn đứng ở đây chưa đi, chỗ nào cần dùng đến cậu chứ. Hắn lôi cánh tay Khưu Dặc, hết cách nói: “Cậu đứng dậy đi, không cần cậu cõng đâu. ”

Khưu Dặc lại kiên trì muốn cõng.

Minh Nhượng nói: “Cậu cũng uống say, không cõng đuợc. ”

Ánh mắt Khưu Dặc trong trẻo mà nhìn hắn, “Tôi không say. ”

Khóe môi Minh Nhượng khẽ nhếch, không nói hai lời kéo cậu ta cách xa Lâm Gia, lặp lại một lần nữa: “Cậu say rồi.”

Trong con ngươi trong trẻo của Khưu Dặc nhiễm vẻ hoang mang, “Tôi say thật á? ”

Minh Nhượng nói: “Cậu thật sự say rồi. ”

Khưu Dặc gật đầu, chủ động đứng dậy khỏi băng ghế.

Giang Liễm vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, quay đầu nhìn thấy Khưu Dặc và Minh Nhượng đã đứng lên, mà Lâm Gia còn đang nằm, che điện thoại di động lại nói với hai người: “Các cậu về trước đi. ”

Minh Nhượng hỏi: “Cậu mang Lâm Gia về ký túc xá? ”

Giang Liễm nói: “Tôi mang cậu ấy về. ”

Minh Nhượng dẫn Khưu Dặc say như không say đi trước.

Giang Liễm cầm điện thoại di động ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia, một bên đưa tay vỗ lên mặt Lâm Gia, cố gắng đánh thức cậu dậy, một bên phân tâm ra nói chuyện với người bên kia điện thoại.

Cúp điện thoại rồi, mà Lâm Gia còn chưa bị hắn vỗ cho tỉnh lại. Thậm chí cậu còn vô thức lấy lòng bàn tay của hắn đệm ở dưới mặt nằm, hơn nửa gương mặt gối lên lòng bàn tay hắn ngủ rất sâu.

Hắn thấy Lâm Gia không động đậy gì, trong đầu vô cớ hiện ra cảnh tượng một con thỏ lông xù đang nằm trêи bàn tay say sưa ngủ. Giang Liễm thoáng giật giật năm ngón tay bị Lâm Gia lót ở dưới mặt, lúc này mới phát giác khuôn mặt của đối phương chỉ to bằng lòng bàn tay mình, tựa như chỉ cần hắn thoáng cong đầu ngón tay lại, là có thể ôm trọn hơn nửa gương mặt của Lâm Gia trong lòng bàn tay.

Dừng trong chốc lát, Giang Liễm mới nâng khuôn mặt Lâm Gia lên khỏi mặt bàn.

Vốn là không có ý định sẽ cõng cậu, Giang Liễm nắm lấy cổ tay Lâm Gia kéo cậu đứng lên, muốn dìu cậu trở về. Nhưng sau khi buông cái tay đang nắm kia ra, Lâm Gia lại như mất đi điểm tựa, mà trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực hắn.

Giang Liễm giơ tay vững vàng ôm lấy cậu, rũ mắt nâng đầu cậu lên, ánh mắt xẹt qua da cổ trắng nõn lộ ra của Lâm Gia, cuối cùng rơi vào mái tóc mềm mại của cậu.

Cái tay hắn nắm lấy cằm Lâm Gia tiện đà dời đến bên gò má của cậu nhẹ nhàng nhéo một cái.

Sau đó buông cậu ra, xoay người cõng người ta lên.

Đi được nửa đường thì Lâm Gia tỉnh lại.

Tuy là tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn nửa tỉnh nửa mê. Cả con đường trống trãi vắng vẻ, ánh sao lẻ tẻ và ánh trăng ngày rằm lo lửng trêи cao, bóng cây màu đậm nửa ẩn nửa hiện trong bóng đêm. Ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt chiếu sáng, trong ánh đèn còn có cái bóng màu đen của cậu và Giang Liễm kéo dài chồng lên nhau.

Lâm Gia chậm rãi cúi đầu, trong tầm mắt là bờ vai rộng của Giang Liễm, dưới lòng bàn tay là nhiệt độ cơ thể ấm áp của Giang Liễm, chóp mũi thậm chí còn quanh quẩn thoang thoảng mùi hương sữa tắm quen thuộc, mà cậu thì đang nằm úp trêи lưng Giang Liễm.

Hai cánh tay buông lỏng xuống đầu vai đối phương khẽ động, cậu giơ tay ôm lấy cổ Giang Liễm.

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, Giang Liễm vẫn không quay đầu lại: “Tỉnh rồi? ”

Lâm Gia suy nghĩ chậm chạp mà nháy mắt một cái, không mở miệng trả lời.

Đối phương dường như cười một tiếng, lại tựa như chỉ là ảo giác của cậu, “Còn nhớ tôi là ai không? ”

Lâm Gia im lặng đặt cằm lên lưng hắn.

Giang Liễm hờ hững nói: “Xem dáng vẻ này thì hẳn là say đến không nói được nhỉ. ”

Lâm Gia thu một tay lại, đầu ngón tay sờ lên chỗ đuôi tóc sau cổ hắn.

Giang Liễm nghiêng đầu, “Tay chớ lộn xộn. ”

Lâm Gia dừng động tác lại, một lúc sau lại đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo hắn xuống.

Giang Liễm nói: “Tay lộn xộn nữa, tôi lập tức ném cậu — ”

Thanh âm hơi ngừng, nửa câu sau không thể nói hết.

Bởi vì người ở trêи lưng đã bất chợt cúi mặt xuống, hôn lên lưng hắn.

Giang Liễm ngẩn ra, dừng bước lại, đứng tại chỗ hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Không biết là ban đêm ánh trăng thật đẹp, hay là môi Lâm Gia quá mềm mại, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Thanh âm kia gấp gáp mà mạnh mẽ, như sóng biển dâng lên đập vào đá ngầm, cuộn trào mãnh liệt khuếch đại bên tai hắn.

Lời của tác giả: Giang Liễm: Mỗi ngày rung động một ít. Sau đó cộng tất cả rung động lại, là có thể thu hoạch được một Lâm Gia rồi.