Lặng Thinh

Chương 67: Bạn trai




Lâm Gia là thực tập sinh đầu tiên ghi tên trêи bảng đen.

Bên cạnh còn có nhiều người khác đang không biết nên chọn ca khúc nào. Có người chần chừ giữa vài ca khúc, có người tuy là thích bài hát này, nhưng lại thích khách mời hỗ trợ khác. Sau khi Lâm Gia viết xong, thấy những người khác không có ý định nhận lấy bút trong tay mình, nên đành bỏ bút dạ lên bàn.

Trong nháy mắt bút dạ đặt xuống bàn đó, lại bị người khác từ phía sau đi tới cầm lên. Lâm Gia cúi đầu lùi sang bên cạnh nhường đường cho người kia. Lúc ánh mắt đảo qua đôi giày quen thuộc của người nọ, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy Giang Liễm đứng trước tấm bảng đen, khom lưng dùng chữ viết bay bổng viết xuống tên mình bên dưới tên cậu.

Lâm Gia nhìn hắn thốt ra: “Không phải anh muốn vào nhóm < Tàng phong > sao? ”

Đối phương để bút trong tay xuống, đi về phía chỗ cậu đứng, hời hợt nói: “Tôi thay đổi lựa chọn. ”

Nửa giờ sau, cuối cùng nhóm thực tập sinh cũng chọn được bài hát và nhóm mà mình muốn vào, Lâm Gia và Giang Liễm vào nhóm < Times Up >, Minh Nhượng và Khưu Dặc đến nhóm < Tàng phong >.

Công bố kết quả chọn bài hát và chia nhóm xong, PD Thẩm nói với mọi người: “Tám vị khách quý sẽ gặp mặt mọi người trong hôm nay. Còn sẽ dùng hình thức gì để gặp mặt, tôi không thể tiết lộ cho các em biết trước được. ”

Sau khi kết thúc ghi hình, bốn người Lâm Gia về ký túc xá trước, sau đó mới đến căn tin ăn cơm. Hai người trước đó đã bỏ quên đồ dùng cá nhân trong phòng tập, hôm nay mới lấy về. Khưu Dặc và Lâm Gia vào phòng ngủ cất đồ, Giang Liễm và Minh Nhượng đứng ở cạnh cửa chờ bọn họ.

Minh Nhượng dựa vào cạnh cửa hất cằm với Giang Liễm, “Không phải trước đó đã bàn sẽ vào nhóm thứ nhất à, sao các cậu còn vào nhóm thứ sáu làm gì? ”

Giang Liễm nói: “Lâm Gia muốn chọn nhóm thứ sáu. ”

Như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Minh Nhượng liếc hắn một cái, “Cậu từ lúc nào đã trở thành người bị người khác chi phối vậy? ”

Giang Liễm dời ánh mắt đi, không hề nói tiếp.

Tuy không thể từ moi được đáp án từ trong miệng Giang Liễm, thế nhưng rất nhanh, Minh Nhượng đã gần như có thể đoán được, nguyên nhân Giang Liễm thay đổi ý định lúc đó.

Bốn người đến căn tin ăn cơm, đã lục tục có thực tập sinh ăn xong rời đi trước. Bọn họ vừa vặn bỏ qua giờ cao điểm dùng cơm, trước cửa sổ chọn thức ăn không cần xếp hàng, thậm chí ngay cả nhân viên công tác đứng trong cửa sổ, cũng chỉ còn lại một người.

Người nọ mặc áo đồng phục căn tin, đưa lưng về phía bọn họ ngồi trêи ghế nghỉ ngơi, Khưu Dặc bưng khay thức ăn giơ tay lên đập cửa sổ, giọng nói rành mạch dứt khoát: “Chú ơi phiền chú gắp đồ ăn cho bọn cháu. ”

Đợi người nọ đứng lên xoay lại, Khưu Dặc mới phát hiện đối phương mang kính đen và đeo khẩu trang trắng, phong cách không giống mấy ông chú lắm, ngược lại giống như một anh trai trẻ tuổi. Hắn lập tức đổi giọng: “Anh trai thật ngại quá, vừa rồi anh đưa lưng về phía em, em không thấy rõ. ”

Anh trai gật đầu với cậu ta, tiếp nhận khay thức ăn cậu ta đưa tới hỏi: “Muốn ăn cái gì? ”

Khưu Dặc nói ra tên vài món ăn, nhìn thấy anh trai tay chân vụng về gắp thức ăn cho mình xong, một bên bưng khay thức ăn lui ra nhường đường cho Lâm Gia đang đứng phía sau, một bên rất tự nhiên hỏi: “Anh trai, anh có phải đến làm thay người nhà không? ”

Anh trai không trả lời cậu ta, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Gia đang đứng bên ngoài cửa sổ, “Ăn cái gì? ”

Lâm Gia rũ mắt khẽ liếc một cái, nói ra tên mấy món ăn giống với Khưu Dặc.

Thức ăn gắp vào trong khay cậu phải nhiều gấp đôi Khưu Dặc.

Vẻ mặt Khưu Dặc vô cùng kinh ngạc và buồn bực, “Anh trai, chẳng lẽ vì vừa rồi tôi gọi anh là chú nên anh mới gắp cho tôi có chút thức ăn như này à!? ”

Lâm Gia quay đầu nhìn cậu ta, “Có cần tôi đổi cho cậu không? ”

Vốn dĩ cũng chỉ là nói đùa, Khưu Dặc định nói không cần, khóe mắt đột nhiên liếc thấy phía sau có camera, lập tức nhướng chân mày lên hỏi: “Tại sao cameraman lại ở đây? ”

Thực tập sinh có mặt đồng loạt quay đầu lại.

Thanh âm lười biếng của Minh Nhượng vang lên: “Thầy Thẩm, lần đầu tiên làm công việc gắp thức ăn ở căn tin có vẻ không quá quen tay nhỉ!? ”

Sau đó thực tập sinh mang sắc mặt sửng sốt nhìn về phía người đứng bên trong cửa sổ, “Thầy Thẩm? Ai là thầy Thẩm? ”

Thẩm Viễn Gian gỡ khẩu trang đeo trêи mặt xuống, mặt hiện ra nụ cười thỏa đáng, “Sao cậu nhận ra tôi được vậy? ”

Minh Nhượng nói: “Nếu như không phải mấy ngày trước mới gặp mặt, tôi quả thật sẽ không nhận ra. ”

Khưu Dặc lúc này mới nhận ra, hỏi Lâm Gia: “Cậu vừa nãy cũng nhận ra rồi? ”

Lâm Gia lắc đầu.

Lúc này Khưu Dặc mới thoáng thấy thoải mái.

Thực tập sinh lúc trước hỏi ai là thầy Thẩm cũng nhận ra Thẩm Viễn Gian, lập tức sáng tỏ nói: “Lâm Gia cũng ở BLSS, vậy thì thầy Thẩm chính là tiền bối cùng công ty với Lâm Gia rồi còn gì? Hèn chi ngay cả gắp thức ăn cũng gắp cho sư đệ cùng công ty nhiều hơn người khác.”

Thẩm Viễn Gian thoải mái nhận lấy cái lý do “thiên vị sư đệ cùng công ty” này.

Mấy ngày trước ở nơi chụp tạp chí Khưu Dặc và Minh Nhượng chính tai nghe thấy Lâm Gia nói hai người không quen biết, lúc này sắc mặt hai người lại khác thường, thậm chí hai mắt còn nhìn vào Thẩm Viễn Gian rất lâu.

Dường như không quan tâm đánh giá của người bên ngoài, Thẩm Viễn Gian nhìn vào Lâm Gia, “Tôi đã nói rồi mà, sư đệ, chúng ta sẽ gặp lại. ”

Lâm Gia không trả lời. Nói đúng ra, là cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ đáp lại thế nào, cũng chưa kịp phản ứng lại. Giang Liễm đứng phía sau cậu tiến lên, vẻ mặt bình thường mà đưa khay thức ăn về phía Thẩm Viễn Gian, tiếng nói thản nhiên cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ: “Thầy Thẩm, phiền gắp đồ ăn giúp tôi. ”

Thân phận đã bại lộ, nhân viên công tác sao còn dám để Thẩm Viễn Gian gắp thức ăn cho thực tập sinh, từ phía sau tiếp nhận khay thức ăn, mời đối phương qua một bên, thành thạo làm công việc gắp thức ăn của mình.

Bốn người bưng khay thức ăn ngồi xuống bàn.

Khưu Dặc còn quanh quẩn trong chuyện vừa rồi, “Vì sao tuần trước tôi cũng gặp qua rồi, mà Minh Nhượng có thể nhận ra, còn tôi thì không?” Sau đó, vừa tựa như nhớ tới cái gì đó mà hỏi Lâm Gia, “Cậu biết Thẩm Viễn Gian là khách mời hỗ trợ của nhóm nào không? ”

Lâm Gia nói: “Tôi không biết. ”

“Cậu thật sự không biết?” Khưu Dặc mang ánh mắt quái lạ nhìn vào cậu.

Lâm Gia cũng đáp lại bằng một đôi mắt kỳ lạ không kém, “Tôi thật sự không biết. ”

Cậu vô thức nhìn về phía Giang Liễm và Minh Nhượng đang ngồi ở đối diện. Nét mặt người trước nhìn không ra có quá nhiều biểu cảm, người sau… kỳ quái trong mắt Lâm Gia càng đậm, Minh Nhượng vậy mà cũng nghĩ giống như Khưu Dặc, không tin lời cậu nói.

Lâm Gia không biết nói gì cho phải.

Cậu nói mình không nhận ra Thẩm Viễn Gian, không ai chịu tin cậu. Cậu nói không biết Thẩm Viễn Gian ở nhóm nào, cũng không có ai tin.

Nhưng cậu vốn dĩ đang nói thật.

Ngày đó gặp nhau trong tòa soạn, cậu còn suýt chút nữa không thể nhận ra Thẩm Viễn Gian. Ngày hôm nay ở trong căn tin, đối phương mang mắt kính và khẩu trang, che gương mặt đến vô cùng kín mít, Lâm Gia càng không nhận ra được.

Thẩm Viễn Gian đã thay đổi quá nhiều.

Bởi vì phải truyền bá nhân vật trong phim, nên đoàn đội công ty sẽ thiết lập nhân vật tạo hình riêng, đóng gói bề ngoài và khí chất càng thêm đẹp đẽ, khiến cậu cảm thấy Thẩm Viễn Gian bây giờ, có chênh lệch khá xa với Thẩm Viễn Gian trước kia.

Thay đổi lớn như vậy, cho dù là bạn trai cũ, cậu cũng không thể nhận ra.

Rất bình thường, chẳng có gì lạ cả.

Đối với chuyện này, Lâm Gia thậm chí không cảm thấy được vấn đề là nằm ở chỗ mình.

Điều duy nhất khiến cậu bất ngờ là, cậu vốn cho rằng Thẩm Viễn Gian sẽ làm bộ không biết cậu, cho nên cậu mới nói dối là mình không quen Thẩm Viễn Gian trước mặt những người khác, nhưng mà Thẩm Viễn Gian lại không như vậy.

Mặc dù hành vi của Thẩm Viễn Gian đã phơi bày lời nói dối của cậu, nhưng cậu vẫn không cảm thấy chuyện đó có ảnh hưởng nghiêm trọng gì, thậm chí còn chẳng thèm để trong lòng.

Bốn người cơm nước xong thì trở về phòng ngủ trưa.

Minh Nhượng và Khưu Dặc đã nằm trêи giường, Lâm Gia từ phòng vệ sinh đi ra, Giang Liễm xách túi rác trong thùng rác lên đưa cho cậu, “Cậu đi vứt rác đi.”

Lâm Gia xách túi rác mở cửa đi ra ngoài. Thùng rác nằm ở cuối hành lang, Lâm Gia ném rác xong quay về, lúc đi ngang qua cửa cầu thang bên trái, thì thấy Giang Liễm vốn nên ở trong phòng, lại đang khoanh hai tay dựa vào tường nghiêng đầu chờ cậu.

Bước chân cậu chuyển huớng, đi về phía đối phương, “Anh không ngủ trưa sao? ”

Giang Liễm không nói gì, xoay người đẩy cửa thoát hiểm ra, đi vào nơi không có camera. Lâm Gia nhấc chân đi theo hắn.

Cửa lớn màu đỏ tự động đóng lại sau khi hai người đi vào trong, Giang Liễm ngồi xuống bậc thang thấp nhất trêи cầu thang, nói với cậu: “Qua đây. ”

Lâm Gia đi về phía hắn, muốn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hắn, nhưng bị đối phương đưa cánh tay ra túm lấy kéo lại, nên đã trực tiếp ngã ngồi vào lồng ngực đối phương. Lâm Gia vô thức căng thẳng, quay đầu nhìn quanh lối thoát hiểm trống rỗng, “Sẽ bị người khác nhìn thấy. ”

Giang Liễm mặt không đổi sắc, “Tiếng mở cửa và tiếng bước chân ở lầu trêи lầu dưới đều có thể nghe được. ”

Trực giác thấy đối phương không phải muốn ở nơi này làm chuyện thân mật với mình, Lâm Gia nghiêng mặt qua nhìn hắn, “Anh có chuyện muốn nói với tôi sao? ”

Không khẳng định, cũng không phủ định. Giang Liễm vẫn chưa trực tiếp vào thẳng chủ đề, mà là ôm cậu nhếch miệng cười nói: “Tôi không thể tìm cậu làm những chuyện khác? ”

“Làm cái gì?” Lâm Gia hỏi.

Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, việc cậu và Giang Liễm nên làm hay không nên làm đều đã làm qua. Thậm chí còn làm không dưới một hai lần. Lúc đối mặt với Giang Liễm, Lâm Gia đã có thể rất thành thạo và tự nhiên hơn nhiều, cậu thậm chí còn chủ động hôn lên khóe môi Giang Liễm trước khi đối phương nói, “Là làm cái này à?” Bàn tay đặt ở trước người cũng lần theo lồng ngực Giang Liễm mò xuống, “Hay là làm cái này? ”

Giang Liễm nắm bàn tay không an phận kia của cậu lại, thấp giọng nói: “Trong cầu thang lối thoát hiểm hiệu quả cách âm không tốt. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân của người khác, người khác cũng có thể nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng rêи của cậu. ”

Tay Lâm Gia dừng lại, học theo Giang Liễm nghiêng đầu cắn lên môi dưới của đối phương, răng nhọn vuốt ve qua lại, “Vậy thì làm cái này đi. ”

Giang Liễm duỗi tay ra xoa nắn lưng cậu hôn đáp trả lại.

Vẫn duy trì tư thế quay đầu có hơi khó chịu, Lâm Gia ở trong lòng Giang Liễm xoay người lại, từ ngồi trong lòng đối phương đổi thành quỳ ở trước ngực đối phương, cúi đầu quấn quýt môi lưỡi với Giang Liễm, lúc bắt đầu vốn là bị động cũng chuyển thành chủ động đòi hỏi.

Hôn đến say sưa, Lâm Gia vô thức nhắm đôi mắt lại, triệt để chìm vào nụ hôn sâu không mang theo tình yêu này.

Nhận thấy cậu sắp động tình, Giang Liễm ngước mắt nhìn vào cậu. Lâm Gia hơi chau đầu chân mày, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt khép lại, toàn bộ cảm xúc đều rơi vào đáy mắt. Trong nháy mắt đó, trong lòng dường như có vật gì đó đang lặng lẽ buông lỏng dao động. Cho dù có nhắm mắt lại, thì trong đầu vẫn luôn hiện ra dáng vẻ của Lâm Gia.

Tâm tình xa lạ lần thứ hai len lỏi vào đáy lòng.

Giang Liễm bỗng dưng kết thúc nụ hôn này, tiếng nói như tiếng đàn trầm thấp rơi xuống: “Trước đây có từng hôn ai chưa?”

Lâm Gia mở mắt, tâm tình kinh ngạc nơi đáy mắt thoáng chốc lộ ra vẻ không thể tin được.

Cậu không trả lời mà hỏi lại: “Anh hỏi cái này làm gì? ”

Giang Liễm chẳng những không bỏ qua vấn đề này, ngược lại đôi mắt càng thêm chăm chú nhìn vào mặt cậu, “Vừa nãy lúc ở căn tin, cậu thật sự không nhận ra à? ”

Lâm Gia mờ mịt không kịp phản ứng, “Cái gì? ”

“Thẩm Viễn Gian.” Giang Liễm khẽ híp đôi mắt, “Cậu và Thẩm Viễn Gian, có quan hệ gì? ”

Lâm Gia chợt rơi vào im lặng.

Cậu không biết nên hay không nên nói với Giang Liễm, những chuyện đã xảy ra gần đây, cùng với chuyện của Kỳ Hoãn và Trình Trì đã làm cậu nhận ra, xu hướng giới tính của cậu chắc chắn sẽ trở thành hình tượng xấu trong lòng người khác. Nếu như có thể không nói, cậu dĩ nhiên hy vọng rằng cả đời này sẽ chôn sâu chuyện yêu đương của mình và Thẩm Viễn Gian vào trong lòng.

Nhưng mà bây giờ Giang Liễm lại trực tiếp hỏi cậu.

Lâm Gia không muốn nói dối đối phương, chí ít là ngay lúc này đây, cậu hy vọng mình sẽ trao toàn bộ cho Giang Liễm mà không giữ lại chút gì.

Nhận ra loại ý định này, trong nháy mắt Lâm Gia trở nên bàng hoàng.

Phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở và tiếng bước chân khiến cậu giật mình tỉnh táo lại, có người đang đi lên. Nghe tiếng bước chân kia, chắc là chỉ có một người.

Lâm Gia nhanh chóng đứng dậy khỏi lồng ngực Giang Liễm, lúc sửa sang lại tâm trạng ngồi xuống bên cạnh Giang Liễm, thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên tai càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Người vừa tới không phải là bất cứ một thực tập sinh nào có trong căn cứ, cũng không phải là bất kỳ nhân viên công tác nào trong căn cứ. Mà là một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nói là xa lạ, là vì Lâm Gia chưa từng nhìn thấy người thật ở trêи đảo. Nói là quen thuộc, đơn giản là vì Lâm Gia đã từng nhìn thấy đối phương mấy lần trêи TV và trong phỏng vấn.

Vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đã trở thành ca sĩ nổi tiếng tiếng tăm lừng lẫy ở quốc nội, Lý Thanh Trình.

Cậu lập tức nhớ ra, Lý Thanh Trình cũng là khách mời hỗ trợ trong lần công diễn này. Mặc dù không biết tại sao đối phương lại xuất hiện trong khu ký túc xá của thực tập sinh, nhưng nếu Thẩm Viễn Gian có thể xuất hiện trong căn tin, lúc này Lý Thanh Trình đứng ở đây cũng không có gì lạ.

Lấy thân phận thực tập sinh của Lâm Gia, đương nhiên là không thể cứ ngồi bất động như vậy. Cậu đứng trêи bậc thang, muốn chào hỏi đối phương.

Lý Thanh Trình lại mở miệng lên tiếng trước.

Đối phương tổng cộng nói ra hai câu, trong lời nói còn mang theo trêu tức và cười nhạo rất rõ ràng.

Câu nói đầu tiên là: “Giang Liễm, không phải trước khi tới đây cậu còn nói với tôi, không có hứng thú làm với các em trai xinh đẹp trong gameshow à, bây giờ đang định làm gì thế? ”

Câu nói thứ hai là: “Cậu đây là muốn tìm bạn trai trong gameshow à? ”

Lời của tác giả: Giang Liễm: Thơm quá.

Thẩm Viễn Gian không phải ca sĩ, hắn là diễn viên. Bài hát cho công diễn không phải Thẩm Viễn Gian viết, là hắn chọn từ trong danh sách. Bạn cùng phòng trong ký túc xá trước đây của Lâm Gia đều là thẳng nam, cậu nằm giường tầng, còn Thẩm Viễn Gian ở phòng đơn.