Lặng Thinh

Chương 63: Chụp hình tạp chí




Buổi sáng Lâm Gia nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm nên tỉnh lại.

Duỗi hai cánh tay lộ bên ngoài chăn ra, cậu ngồi trêи giường ôm chăn, lúc ánh mắt thoáng nhìn qua chiếc giường gọn gàng ngăn nắp ở đối diện, mới chợt nhớ lại, đêm qua hình như mình ngủ trêи giường của Giang Liễm.

Nét mặt Lâm Gia cũng không có chút bối rối xấu hổ gì, tư thế ngủ của cậu luôn vô cùng nghiêm chỉnh, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống quấy nhiễu đến giấc ngủ của Giang Liễm. Chỉ là cho tới bây giờ, từ khi cậu mơ mơ màng màng ý thức được tính hướng của mình khác hẳn với người thường, thì đây là lần thứ hai cậu ngủ chung giường với một người khác.

Đối tượng ngủ chung giường lần đầu tiên là người bạn trai cũ kia. Lần ngủ cùng bạn trai cũ đó vẫn luôn lưu lại ấn tượng sâu trong đầu cậu, nhưng chắc chắn không phải là một ấn tượng gì quá tốt.

Nhiệt độ không khí mùa hè oi bức lên đến bốn mươi độ, cậu và bạn trai cũ nằm trêи chiếc giường nóng như cái lồng hấp trong ký túc xá ngủ trưa. Đồ đạc trong phòng vẫn là kiểu dáng cổ xưa, máy điều hòa cũ đến mức ố vàng treo trêи tường. Giường đơn chật hẹp đến nỗi chỉ cần hai người cùng xoay người lại sẽ lập tức đụng vào nhau, chiếu làm mát bên dưới bị nhiệt độ cơ thể hầm đến nóng hừng hực.

Cơ thể bạn trai cũ giống như cái bếp lửa nóng hầm hập, hắn từ phía sau ôm Lâm Gia vào ngực, thân thể nóng đến độ có thể tự bốc cháy. Gió không thổi lọt vào được gian ký túc xá nhỏ nhoi một người này, không khí khô ráo nóng bức, trêи cơ thể bạn trai cũ lại có mùi mồ hôi nhàn nhạt, cảm giác như mùi mồ hôi dính vào da thịt hai người, lúc đối phương buột miệng nói ra ám chỉ lên giường, càng làm cậu trở nên nóng nảy, khó có thể chịu được.

Cậu lấy lý do thời tiết quá nóng để cự tuyệt đối phương, thậm chí còn đẩy đối phương ra bước xuống giường, không chút chần chừ trở lại giường tầng trêи của mình. Đó là lần đầu tiên trong đầu cậu có ý muốn lên giường với người yêu cũ, nhưng vì mang theo mùi mồ hôi nồng nặc oi bức, đã trở thành ký ức hỏng bét trong lòng cậu.

Cho nên cũng từ lần đó, và mãi cho đến ngày cậu và bạn trai cũ chia tay nhau, dù trong bất cứ trường hợp hay dưới bất kỳ tình huống nào, cũng không khơi dậy được ý muốn lên giường với bạn trai của cậu. Cho đến khi Giang Liễm xuất hiện, đã phá vỡ ấn tượng vốn in sâu trong lòng cậu này.

Lúc đó Lâm Gia còn chưa nhận ra, cậu chỉ đang lấy tất cả sự phản cảm và cự tuyệt của bản thân để đổ lỗi cho mùa hè nóng bức năm ấy. Sau này Lâm Gia rốt cục có thể suy nghĩ cẩn thận lại, không phải thời tiết quá oi bức nóng nực, cũng không phải vì mùi mồ hôi gay mũi, càng không phải vì lúc đó nóng nảy không chịu nổi, mà chỉ vì không yêu được thôi.

Tiếng đập cửa chợt vang lên kéo suy nghĩ của cậu trở về.

Lâm Gia mang giày xuống giường đi mở cửa, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hai chiếc giường ở đằng sau. Cậu quay lại chiếc giường không người nằm một đêm kia, cầm chăn đặt ở cuối giường trải ra bừa bãi lộn xộn, lúc này mới yên tâm mà đi ra mở cửa.

Khưu Dặc qua đây gọi bọn họ rời giường, sau khi nhìn thấy hai người đều đã thức dậy, cũng không nán lại lâu, để một câu “Gặp nhau ở phòng ăn dưới lầu”, rồi lập tức rời đi.

Giang Liễm tắm rửa xong đi ra, Lâm Gia cũng vọt vào phòng tắm tắm rửa.

Hai người động tác nhanh nhẹn thay quần áo xong cầm theo điện thoại di động, ra khỏi phòng xuống dưới lầu ăn điểm tâm. Trong thành thị, không khí mùa xuân đã tràn ngập khắp nơi, nhóm thực tập sinh trước khi ra đảo cũng đã cất áo khoác lông dày nặng đi, thay vào một bộ quần áo theo phong cách của mình.

Mọi người tập trung ở nhà hàng ăn điểm tâm xong, tài xế xe buýt lái xe đến đón tám người tới tổng bộ chụp hình tạp chí.

Bên trong tòa nhà tổng bộ có dựng phòng chụp ảnh, nhϊế͙p͙ ảnh gia và thợ trang điểm đã đợi ở đó, nhân viên công tác dẫn nhóm thực tập sinh đến phòng hóa trang làm tạo hình mới trước. Quay chụp lần này là vừa quay video vừa chụp ảnh, thậm chí còn chuẩn bị một đoạn phỏng vấn ngắn cho tám người. Chủ đề của toàn bộ lần quay chụp này là “Thiếu niên tỏa sáng”, tạo hình phải làm nổi bật lên cảm giác thiếu niên của mấy người họ, cùng với đó là Ca khúc chủ đề của chương trình < Hào quang của tôi và bạn > được lồng ghép vào.

Lâm Gia đã nhuộm lại tóc đen, tóc làm kiểu rẽ ngôi lần nữa, trêи người mặc một chiếc áo hoodie liền mũ thêu chữ màu vàng, bên dưới mặc quần jean ống suông màu lam nhạt, ống quần xắn lên cao bảy tám tấc, chân mang giày thể thao đế trắng, làm lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn mịn màng. Trêи lỗ tai đeo một chiếc bông tai bạch kim hình hoa hồng, toàn thân tản ra hơi thở trẻ tuổi sạch sẽ đầy sức sống.

Nhóm thực tập sinh đều là tạo hình thiếu niên mặc áo hoodie phối với quần jean, bốn người mặc áo không mũ, bốn người khác thì mặc áo có mũ. Giang Liễm mặc một chiếc áo hoodie liền mũ có in hoa trắng chìm, tóc mái trêи trán uốn qua loa thành hình tròn vắt lên giữa chân mày, màu sắc toàn thân vô tình tông xuyệt tông với tạo hình của Lâm Gia.

Lúc tám người đứng trước bối cảnh chụp ảnh bìa, Giang Liễm là C vị nên ngồi chính giữa mọi người, Minh Nhượng và Khưu Dặc xếp hạng hai hạng ba tách ra ngồi hai bên hắn, năm người còn lại chen vào đứng phía sau ba người, bốn người đứng ở hai bên mỗi người đều giơ một cánh tay khoác lên vai người đằng trước, tay kia thì ôm vai người bên cạnh. Người ở giữa khom lưng cúi xuống, đưa hai cánh tay dài từ phía sau ôm cổ C vị, nụ cười xán lạn ngẩng đầu.

Chụp mấy bức cũng không thể nào hài lòng, màu sắc quần áo của người đứng ở sau Giang Liễm có hơi trùng lặp với Giang Liễm, ảnh chụp chụp ra khiến hiệu quả thị giác rất thấp. Ánh mắt nhϊế͙p͙ ảnh gia chậm rãi đảo qua mấy người ở hàng sau, cuối cùng dừng lại trêи người Lâm Gia.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia chỉ vào Lâm Gia và người đứng sau Giang Liễm nói: “Hai người các cậu đổi vị trí cho nhau đi. ”

Lâm Gia từ đứng ở ngoài rìa của hàng sau được chuyển tới đứng sau lưng Giang Liễm.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia lại nói: “Đổi vị trí xong thì dựa theo tư thế tôi nói vừa rồi để tạo dáng. ”

Lâm Gia cúi người giơ tay ôm lấy cổ Giang Liễm từ phía sau, mặt nhìn vào ống kính ngước lên lộ ra nụ cười.

“Tốt, đừng cử động. Tất cả mọi người nhìn màn hình, cười tươi lên, lộ răng ra càng tốt.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh màn hình và tiêu cự lần nữa, một bên đè xuống nút chụp, một bên hài lòng bổ sung, “Tôi thấy các cậu chụp đôi chụp ba cũng rất đẹp, chụp ảnh chung xong chúng ta lại chia nhóm ra chụp thêm vài tấm nữa.”

Chụp ảnh chung cho trang bìa xong, lại chụp ảnh chung cho các trang bên trong tạp chí. Đến lúc chia nhóm ra chụp, nhϊế͙p͙ ảnh gia trước tiên chọn Lâm Gia và Giang Liễm ở lại chụp cùng nhau, sáu người còn lại thì đi xuống nghỉ ngơi hoặc bổ trang.

Chụp đôi với Giang Liễm, có hai tấm hình mà Lâm Gia thích nhất.

Một tấm là hai người kề vai sát cánh nhau đứng trước phông nền, khóe môi ngậm một thỏi chocolate dài. Một tay đút túi quần, hàm dưới khẽ nhếch lên nhìn về phía màn hình, trong mắt hàm chứa vài phần bướng bỉnh và ngang tàng.

Một tấm khác là hai người lưng tựa lưng cong một chân lên ngồi trêи bậc cao nhất của bậc thang, một tay thả lỏng khoát lên đầu gối đang gập lại, trêи đầu trùm mũ hoodie, đôi mắt nhìn thẳng về trước, chỉ lưu lại trong ống kính một bên sườn mặt góc cạnh.

Sau đó nhân viên công tác gọi hai người đến trước máy vi tính chọn ảnh, nói là lúc in tạp chí phát hành cần thêm một tấm nữa. Giang Liễm chỉ thoáng nhìn qua hai lần, sau đó mở miệng gọi Lâm Gia tới chọn. Lâm Gia vẫn đang chần chừ giữa hai tấm hình, cho đến khi nhân viên công tác cười nói sẽ gửi tất cả các ảnh chụp không cần in ấn ra cho bọn họ, cậu mới chọn tấm hình chụp chính diện của mình và Giang Liễm đang cắn thanh chocolate kia.

Buổi trưa nhân viên công tác cầm cơm hộp tới, công việc quay chụp mới tạm dừng lại, trợ lý dẫn nhóm thực tập sinh đi ăn cơm trưa. Dùng cơm trong phòng nghỉ không một bóng người, trêи bàn đã bày sẵn tám hộp cơm. Nhóm thực tập sinh cầm cơm hộp tìm sofa trống ngồi xuống, trợ lý đi lấy nước cho bọn họ cũng đã quay lại.

Phòng nghỉ lớn cửa rộng mở, bên trong phòng còn có một cánh cửa nhỏ đang khép. Minh Nhượng thuận miệng hỏi một câu: “Trong cánh cửa kia cũng là phòng nghỉ sao?”

“Đúng vậy, bên trong là một gian phòng nhỏ hơn một chút.” Trợ lý liếc mắt nhìn bên kia một cái, lại tựa như nhớ tới cái gì, sau đó bổ sung, “Ngày hôm nay trừ các cậu ra, cũng có một tiền bối khác trong giới đến nơi này của chúng ta chụp hình.” Đối phương suy nghĩ một lát, “Các cậu ai là thực tập sinh của BLSS, có thể đến chào hỏi tiền bối cùng công ty một chút. ”

Có người hỏi: “Là vị tiền bối nào? ”

Trợ lý nói: “Là thầy Thẩm Viễn Gian. ”

Người vừa hỏi câu kia lại nhìn về phía Lâm Gia đang mở nắp cơm hộp ra, nói “Tôi nhớ cậu và Hạ Đông Thiền đều ở BLSS đúng không!? ”

Lâm Gia dừng động tác lại, vẻ mặt bình thường gật đầu nói: “Ký túc xá của thực tập sinh chúng tôi cách ký túc xá của nghệ sĩ ra mắt rất xa, tôi và thầy Thẩm không quen nhau, thầy ấy cũng không biết tôi. ”

Mọi người lộ vẻ mặt thì ra là vậy, cũng không hề đề cập đến chuyện này nữa, mỗi người lại vùi đầu hết sức tập trung mà ăn cơm trưa. Trợ lý còn có những công việc khác cần làm, sau khi mở miệng căn dặn bọn họ vài câu xong, thì đẩy cửa rời đi.

Cơm trưa mặc dù là cơm hộp, nhưng mùi vị và thức ăn cũng không kém hơn cơm nước trong căn tin trêи đảo bao nhiêu. Trong tám hộp cơm có ba loại thức ăn khác nhau. Mọi người nhao nhao cầm cơm hộp xúm lại với thực tập sinh có quan hệ tốt với mình, cậu một miếng tôi một đũa gắp thức ăn cho nhau.

Ăn xong nửa hộp, sườn kho trong hộp cơm Lâm Gia vẫn còn dư lại rất nhiều. Nhưng cậu lại ngước mắt liếc nhìn thịt bò xào ớt xanh trong hộp cơm của Giang Liễm mấy lần. Dường như phát hiện ra, Giang Liễm nâng mí mắt lên hỏi: “Muốn ăn à? ”

Lâm Gia nói: “Muốn ăn. ”

Giang Liễm cầm hộp cơm trong tay đưa tới gần cậu.

Lâm Gia đưa chiếc đũa dài ra gắp lấy.

Giang Liễm lại giơ đầu đũa lên đập vào đôi đũa cậu, “Lấy đũa ra. ”

Lâm Gia khó hiểu lấy đũa ra, lại thấy đối phương giơ cao hộp cơm lên, lùa hết thịt bò trong hộp cơm mình vào hộp cơm của cậu. Cậu lộ ra vẻ kinh ngạc, “Anh còn chưa ăn xong mà? ”

Chẳng ừ hử gì mà nhướng mày, đôi đũa trong tay Giang Liễm nhẹ nhàng đụng vào sườn kho trong hộp cơm của cậu một cái, “Cậu đưa cái này sang cho tôi là được. ”

Lâm Gia cực kỳ sửng sốt, “Cái này tôi động đũa vào rồi. ”

Giang Liễm sâu xa nói: “Nhanh lên nào. ”

Cậu im lặng lại, vừa lùa sườn kho vào trong hộp cơm của đối phương, vừa chậm rãi híp đôi mắt lại, hiển nhiên là đang nhớ tới chuyện gì đó mà nói: “Không phải anh từng nói, mình không có sở thích ăn nước miếng của người khác sao? ”

“Nói cậu là quỷ thù dai, cậu còn không muốn nhận.” Động tác trong tay Giang Liễm dừng lại, nhìn cậu cong môi mỉm cười, “Chỉ nhớ rõ mấy lời tôi nói, lại không nhớ tới buổi sáng hôm đó là ai mang bữa sáng đến cho cậu. ”

Hắn chợt đè thấp tiếng nói, chỉ để mình Lâm Gia có thể nghe được: “Đã ăn qua nhiều lần như vậy rồi, ăn thêm lần nữa thì sao nào. ”

Phản ứng được trong lời nói của đối phương là chỉ việc hai người hôn môi, Lâm Gia có hơi xấu hổ mà chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Vài giây sau tỉnh táo lại, không chịu thua cứ vậy mà chuyển chủ đề, lần thứ hai nhìn thẳng vào hắn, tâm lý phản bác rất rõ ràng: “Chẳng lẽ không phải anh vốn mang bữa sáng đó về cho Minh Nhượng, chỉ là anh ta còn chưa dậy, anh không muốn lãng phí, nên mới đưa tôi ăn hả. ”

Nhạy cảm nghe được tên mình, Minh Nhượng không nói hai lời nhanh chóng tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, hắn lười biếng kéo khóe môi lên, ngoài miệng tuy không quan tâm, nhưng nét mặt lại hừng hực dáng vẻ hóng chuyện: “Hai người các cậu cãi nhau là việc của các cậu, không cần kéo tôi vào đâu.”

Giang Liễm liếc nhìn hắn một cái.

Minh Nhượng lộ sắc mặt sung sướиɠ, còn muốn há mồm nói tiếp, lại nghe thấy phía sau cánh cửa nhỏ kia truyền đến một hồi động tĩnh. Động tĩnh đứt quãng qua đi, chính là tiếng người và tiếng bước chân dần dần rõ ràng.

Nhóm thực tập sinh không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

Hai nam nhân trẻ tuổi một trước một sau mở cửa đi ra.

Nam nhân đi ở phía trước có khuôn mặt phổ thông bình thường, ăn mặc cũng không có bất kỳ chỗ nào hút mắt, trong tay còn cầm hộp cơm rỗng, nhìn qua thân phận như là trợ lý. Nam nhân đi ở phía sau tuổi tác lớn hơn tám thực tập sinh, nhưng cũng không quá ba mươi tuổi. Trêи người mặc âu phục, mặt còn mang trang điểm. Khuôn mặt và đường nét mặc dù không đẹp trai góc cạnh bằng vài thực tập sinh ở đây, nhưng nếu thả trong đám người bình thường cũng đủ để nổi bật.

Hai nhóm người hai mắt nhìn nhau, đều im lặng một trận.

Nhóm thực tập sinh tỉnh táo lại trước, nhìn vào người đứng phía sau chào hỏi: “Chào thầy Thẩm. ”

Thẩm Viễn Gian gật đầu đáp lại, cất bước đi về phía tám người, cất cao giọng nói: “Lâm Gia. ”

Lâm Gia cầm hộp cơm đứng lên, “Thầy Thẩm. ”

Thẩm Viễn Gian hỏi: “Em cũng tới chụp tạp chí à? ”

Lâm Gia gật đầu.

Không nói thêm gì nữa, Thẩm Viễn Gian mang theo trợ lý đi đến cạnh cửa phòng nghỉ. Nhưng lúc mở cửa, đối phương lại bất ngờ mà quay đầu, nhìn cậu nói: “Lâm Gia, cuối tuần gặp lại. “