Lặng Thinh

Chương 39: Muốn hôn môi




Một chiếc xe van chờ ở dưới lầu, trông thấy Giang Liễm và Lâm Gia xuất hiện, nhân viên công tác canh giữ ở ngoài xe vội vàng vẫy tay với bọn họ, ý bảo hai người lên xe.

Sau khi Lâm Gia lên xe, mới phát hiện bên trong xe còn có Ôn Miễn và Lịch Nguyên đang ngồi. Lúc hai người nhìn thấy Lâm Gia đều có chút ngoài ý muốn, Ôn Miễn tươi cười chào hỏi cậu, Lịch Nguyên thì vẫn chưa từng nhìn cậu.

Xe van một mạch lái ra khỏi căn cứ, đưa bọn họ đến một sân vận động ở trêи đảo. Bốn người tiến vào sân bóng rổ, nhân viên công tác dẫn bọn họ đi thay quần áo.

Thay quần áo xong, lại gọi mấy người đi lấy cơm hộp ăn, cơm nước xong phải đi tìm thầy trang điểm.

Lúc ăn cơm, Lâm Gia chú ý thấy cậu và Lịch Nguyên đều mặc một bộ hoodie cùng kiểu nhưng khác màu, còn Giang Liễm và Ôn Miễn lại mặc quần áo thi đấu.

Cơm hộp không thể nào ăn ngon được nên Lâm Gia ăn rất nhanh. Lúc cậu và Giang Liễm đứng dậy đi tìm thầy trang điểm, Ôn Miễn và Lịch Nguyên còn đang vùi đầu lựa ớt và hành tây trong hộp cơm ra.

Đến khi bọn họ làm tạo hình xong, thì Ôn Miễn và Lịch Nguyên mới vừa bắt đầu. Đạo diễn gọi cậu và Giang Liễm đến, học thuộc hai câu quảng cáo đơn giản. Đại khái là sản phẩm đồ uống mới của bên nhà tài trợ, Giang Liễm phải thi đấu bóng rổ với Ôn Miễn, còn Lâm Gia và Lịch Nguyên thì ở trêи khán đài cổ động.

Đối phương nói xong, lấy bóng rổ từ trong tay trợ lý đưa qua cho Giang Liễm, “Đánh cho quen tay trước đi! Nếu như tỷ lệ ném trúng không cao, chúng ta phải chia thành hai cảnh để quay, sau đó ghép lại. ”

Giang Liễm ôm bóng rổ ước lượng, ánh mắt lướt qua Lâm Gia, “Biết chơi bóng rổ không? ”

Trong lòng Lâm Gia hơi ngứa ngáy, rồi lại cố kỵ mình không thể làm vận động mạnh, chỉ có thể che giấu tâm trạng dưới mí mắt nói: “Sao lại không biết? Lúc đi học tôi nằm trong đội bóng rổ trường đấy.”

Giang Liễm nghe vậy bất ngờ nhướng mày, ném bóng rổ vào trong ngực cậu, “Ném một quả xem thế nào? ”

Lâm Gia cầm bóng rổ trong tay ước lượng vị trí khung lưới, sau đó đứng trêи vạch hai điểm, hai tay nâng bóng tập trung vào vị trí khung lưới, nâng hai cánh tay lên ném bóng ra.

Bóng rổ bay một đương pa-ra-bôn, đập lên rìa khung lưới thì xoay hai vòng, từ trêи khung lưới rơi xuống. Giang Liễm ở dưới khung lưới đột nhiên nhảy lên, bắt được bóng rổ đang rơi xuống, thay cậu đưa bóng vào rổ.

Bóng rổ lọt vào khung lưới rơi trêи sàn, sau đó lại bắn lên cao. Giang Liễm đưa cánh tay dài chụp bóng ôm vào khuỷu tay, nhướng mày đánh giá một câu: “Xem ra tỷ lệ ném trúng của thành viên đội bóng rổ trường cũng không cao lắm. ”

Lâm Gia liếc hắn một cái, “Nếu như không phải vì anh thì bây giờ tôi sẽ không ném trật.”

Nhìn động tác uyển chuyển nhịp nhàng của Giang Liễm lúc ném bóng mà nói, cũng không khó nhìn ra, trình độ của đối phương rất khá. Trong lòng bị Giang Liễm câu ra ý niệm muốn tỷ thí, cậu nhịn không được duỗi tay nắm lấy cánh tay đối phương, nhìn về phía Giang Liễm đôi mắt lấp lánh sáng rực, “Lần sau, đấu một lần không? ”

Giang Liễm rũ mắt nhìn chằm chằm cậu không nói gì.

Lâm Gia nhếch khóe môi cười, “Không phải anh đang sợ tôi chơi thắng anh đấy chứ? ”

Giang Liễm bước lên trước, giữa hai người chỉ cách nhau một quả bóng, “Đánh một trận cũng được. Chẳng qua,” hắn đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói thờ ơ, trong mắt lại sâu như biển, “Lần sau chúng ta không cần dạo đầu làm gì.” Giang Liễm nhếch khóe môi, “Tôi thích ánh mắt này của cậu. ”

Lâm Gia kinh ngạc một giây, ánh mắt không tự chủ được dời xuống, rơi vào giữa hai chân Giang Liễm. Cậu còn chưa kịp mở miệng đáp lại, sau lưng chợt truyền đến sức nặng, ép cậu theo quán tính mà lảo đảo một bước về phía trước.

Ôn Miễn trang điểm xong từ sau lưng ôm cổ cậu, “Hai người đang nói gì vậy? ”

Lâm Gia ngậm miệng lại.

Chỉ có Giang Liễm mặt không đổi sắc nói: “Nói đến chuyện thi đấu bóng rổ. ”

Ôn Miễn gật đầu, buông Lâm Gia ra nói: “Đạo diễn bảo tôi tới gọi hai người qua. ”

Đối phương nói xong, lập tức đi tới khán đài, bỏ lại hai người Lâm Gia và Giang Liễm ở phía sau. Lúc Giang Liễm nhấc chân cất bước đi, cậu nhịn không được thoáng nghiêng đầu, ánh mắt đảo xuống phía dưới, lần thứ hai liếc mắt nhìn vào giữa hai chân đối phương.

Quần cầu thủ tuy rộng thùng thình, nhưng vải vóc lại rất mỏng. Thấy đối phương cất bước đi nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào, Lâm Gia mới thu tầm mắt lại, muốn bước nhanh hơn đuổi theo Ôn Miễn.

Cổ tay lại bị bên cạnh cầm lấy kéo sang bên trái một cái, Lâm Gia theo lực tay nghiêng về bên trái, người bày trò lại buông cổ tay cậu ra, ôm bả vai cậu, “Chưa cứng. Nhưng nếu cậu lại nhìn chằm chằm vào nó nữa, thì tôi không nói trước được. ”

Đạo diễn giảng giải cặn kẽ kịch bản quảng cáo cho bốn người, trợ lý đưa đồ uống mẫu dùng để quay quảng cáo cho bọn họ. Nbaan viên công tác tổ quay phim ai về chỗ nấy.

Màn ảnh bắt đầu quay cuộc đọ sức trong sân bóng rổ. Lâm Gia và Lịch Nguyên ở trêи khán đài hò hét cổ động, liên tục mấy lần Giang Liễm dẫn bóng tấn công, đều bị Ôn Miễn phòng thủ chặn lại ở nửa đường.

Hắn lộ ra dáng dấp nản lòng, đề xuất nghỉ ngơi giữa trận, đi tới chỗ băng ghế dài dự bị ngồi xuống, cầm khăn mặt phủ lên đầu.

Màn ảnh tiếp đó chuyển tới hàng ghế trước trêи khán đài, Lâm Gia và Lịch Nguyên hét đến miệng khô lưỡi khô, mỗi người quay đầu cầm lấy đồ uống đặt ở trêи ghế, ngồi xuống vặn nắp uống từng ngụm từng ngụm.

Lúc uống được một nửa, Lâm Gia đứng dậy, nắm tay vịn gọi tên Giang Liễm. Người nọ nghe thấy tiếng quay đầu lại, chân mày vẫn cứ nhíu chặt.

Lâm Gia nhoẻn miệng cười với hắn, xoay người cầm một chai khác lên, nhắm ngay vị trí Giang Liễm ngồi ném tới.

Giang Liễm ngửa đầu uống hai ngụm, vặn chặt nắp ném lại cho Lâm Gia, lần nữa nhặt lên tự tin trở lại sân bóng rổ, dẫn bóng một mạch đột phá phòng thủ của Ôn Miễn, hoàn thành một cú ném bóng ba bước chạy.

Lâm Gia và Lịch Nguyên trêи khán đài hoan hô nhảy lên, Giang Liễm chạy lên khán đài, lần lượt ôm Lâm Gia và Lịch Nguyên. Cảnh quay cuối cùng là cảnh bốn người cùng nhau nâng cao đồ uống cụng chai, mở miệng sảng kɧօáϊ tu từng ngụm.

Trong quá trình quay phim số lần NG có thể đếm được trêи đầu ngón tay. Một lần NG cuối cùng là vì sau khi Giang Liễm chạy lên khán đài ôm từng người xong, lại cầm nhầm chai nước mà Lâm Gia đã uống kia.

Lâm Gia theo bản năng đưa tay kéo Giang Liễm, nghe đạo diễn ở cách đó không xa kêu dừng, nhắc nhở sai lầm của hắn. Bọn họ đang quay lại cảnh cuối cùng này.

Cậu thậm chí còn chưa kịp nhắc Giang Liễm đổi chai nước trong tay, mà cứ như vậy trơ mắt nhìn đối phương đặt môi lên miệng chai, uống chai nước của cậu.

Lâm Gia một bên ngửa đầu uống chai nước trong tay mình, một bên dùng khóe mắt quét về phía trái cổ lên xuống lúc uống của Giang Liễm, sau đó nghĩ đến cái chai trong tay mình đã bị Giang Liễm uống qua, trong lòng sinh ra tâm tình vi diệu.

Sau khi kết thúc quay phim, đạo diễn một bên hô “Cực khổ rồi”, một bên vỗ tay ý bảo bốn người đến phòng thay đồ thay quần áo. Phòng thay đồ là dùng hai gian phòng phía sau sân bóng rổ.

Trêи đường đi Lâm Gia tách ra đến toilet, khi trở về thấy trợ lý đang dựa tường chơi điện thoại di động ở ngoài phòng nghỉ.

Cậu đưa tay đẩy gian phòng nghỉ bên phải ra, lại phát hiện đang khóa. Sau đó đi tới gian bên trái vừa giơ tay nhẹ đẩy một cái, cửa đã mở ra một cái khe nhỏ.

Lâm Gia không tùy tiện tiến vào, mà quay đầu hỏi người trợ lý kia: “Phòng này có ai không? ”

Trợ lý nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa đã bị cậu đẩy ra một khe hở kia, suy nghĩ một lát nói: “Chắc không có ai đâu! Người bên trong hình như đi ra rồi. ”

Lâm Gia nói cảm ơn cô, đẩy cửa ra đi vào trong phòng nghỉ.

Một giây trở tay khóa cửa xoay người lại, Lâm Gia mới chú ý tới trong phòng nghỉ còn có một người nữa. Người nọ đưa lưng về phía cậu, hai cánh tay bắt chéo trước ngực nắm mép áo thi đấu, đang muốn cởi ra.

Chỉ cần liếc mắt nhìn vào cái ót, thậm chí không cần dựa vào con số phía sau áo thi đấu, Lâm Gia cũng có thể nhận ra đối phương là Giang Liễm chứ không phải Ôn Miễn. Cậu lui về sau một bước, đi tới sa lon nhỏ ngồi xuống.

“Tôi muốn thay quần áo,” Giang Liễm nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, “Cậu không ra ngoài chờ? ”

Lúc quay phim vẫn chưa được nghỉ ngơi, nên sau khi Lâm Gia ngồi xuống, có chút không quá muốn di chuyển cái ʍôиɠ, cả người lười biếng nép vào ghế sa lon, hiếm khi trắng trợn mở miệng nói: “Làm cũng làm rồi, xem một chút không được chắc? ”

Giang Liễm khẽ nâng đầu lông mày lên, nhưng lại không nói thêm gì nữa, tùy ý để cậu ở trong phòng chờ, giơ hai cánh tay lên, xương bả vai hơi dùng sức, cởi áo thi đấu trêи người ra.

Đường nét bắp thịt rắn chắc trêи lưng đối phương đập vào mắt, Lâm Gia mím môi không nói, ánh mắt lại không kiềm chế được mà dừng lại trêи lưng Giang Liễm, suy nghĩ trong đầu không khống chế được mà phát tán, nghĩ thầm mồ hôi trong suốt mượt mà lăn liên tiếp từ trêи lưng đối phương xuống sẽ có mùi vị gì.

Ý nghĩ như vậy chỉ ngắn ngủi xẹt qua trong đầu, tấm lưng rắn chắc trước mắt đã bị một cái áo khác che khuất lại.

Giang Liễm thay áo xong, cũng không có ý muốn rời đi, khoanh tay tựa ở trước tủ chứa đồ, thâm ý nói: “Cậu nhanh lên một chút. ”

Lâm Gia hiểu ra ám chỉ trong lời nói của Giang Liễm, phía sau tai thoáng nóng lên, nét mặt lại bình tĩnh tự nhiên, “Anh không đi ra? ”

Tiếng nói của Giang Liễm vẫn trầm thấp như thường: “Người của tổ đạo diễn còn ở bên ngoài, nếu thấy tôi từ bên trong đi ra sẽ nghĩ thế nào? ”

Lâm Gia hơi sửng sốt, vì không ngờ rằng đối phương sẽ thốt ra một lý do bài bản như vậy. Sau đó mới cúi đầu tìm quần áo mình cởi ra để trêи ghế sa lon trước khi quay phim mặc vào.

Áo đồng phục lớp bị cậu ngồi đè lên có hơi nhăn, Lâm Gia cầm áo lên giũ nhẹ hai cái, rồi trải áo trêи đùi, giơ tay lên cởi áo hoodie có mũ ở trêи người ra.

Cổ áo hoodie hơi nhỏ, Lâm Gia nâng hai cánh tay lên, thử thử hai lần, cũng không kéo được áo ra khỏi đầu.

Cả khuôn mặt cậu bị vây trong áo hooide rất oi bức, mở miệng muốn gọi Giang Liễm đến hỗ trợ.

Người nọ có lẽ là cười một tiếng, mới đi tới trước mặt cậu cúi người, giơ tay kéo rộng cổ áo, giúp cậu cởi áo hoodie dày ra. Kiểu tóc mới làm lúc quay phim của Lâm Gia cũng vì vậy mà lung tung lộn xộn lên, cậu vội vội vàng vàng lấy áo đồng phục phủ trêи trêи đầu gối mặc vào, hết sức qua loa mà dùng tay chải lại mái tóc ngắn.

Giang Liễm vốn đã đứng thẳng người buông mắt liếc nhìn cậu, lần thứ hai khom người xuống, một tay nắm cằm cậu nâng lên, tay kia đặt lên đầu cậu, hờ hững nói: “Đừng lộn xộn. ”

Tay Lâm Gia dừng động tác chải tóc lại, sau đó ngửa mặt nhìn về phía người mang vẻ mặt thờ ơ trước mặt, lúc này mới phản ứng được là đối phương đang chỉnh lại kiểu tóc cho mình.

Mí mắt cậu khẽ rũ xuống, nhìn về phía đường cằm hoàn mỹ của Giang Liễm, chợt ngẩn ra.

Thanh âm của Giang Liễm kéo cậu trở về: “Vừa rồi lúc quay cảnh cuối, cậu kéo tôi làm gì? ”

Lâm Gia thoáng nhớ lại, giọng nói mang thâm ý: “Tôi chỉ muốn nhắc anh, phía trêи miệng chai có nước bọt của tôi. ”

Giang Liễm kinh ngạc một giây, sau đó mới hiểu ra, Lâm Gia đây là đang vòng vo trả đũa câu 'Không có sở thích ăn nước bọt của người khác' trước kia của mình.

Hắn mỉm cười một cái, dừng động tác trong tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Gia, “Nhớ lời bài hát thì nhớ không xong, nhưng thù dai thì vô địch.”

Lâm Gia nói: “Lẽ nào tôi nói sai? ”

“Cậu nói không sai. Thế nhưng,” Ánh mắt Giang Liễm trượt từ mũi của cậu xuống, sau đó mới dừng lại trêи đôi môi hơi mím của cậu, “Cậu chưa từng nghe qua câu, mọi việc đều có ngoại lệ sao? ”

Lâm Gia đột ngột giương mắt, nhìn sâu vào đôi mắt Giang Liễm. Một giây sau, môi cậu khẽ nhúc nhích, phun ra một câu nhỏ đến không thể nghe thấy: “Ngoại lệ gì? ”

Giang Liễm không trả lời, ánh mắt rơi trêи môi cậu dần dần trở nên mất kiểm soát.

Con ngươi Lâm Gia hơi mơ màng, theo bản năng tránh né ánh mắt của hắn, trong lòng chợt thấp thỏm, trái tim lại có dấu hiệu ngày càng đập mạnh mẽ. Nhưng vẫn luôn duy trì đôi môi khẽ nhếch không chút lay động.

Dường như ngay cả không khí cũng đột nhiên đình trệ lại, mà lúc này đây, có một thứ gì đó vô hình đang âm thầm bắt đầu khởi động.

Mấy ngón tay của Giang Liễm đang nắm trêи cằm cậu hơi dùng sức.

Ánh mắt Lâm Gia mơ màng nhìn vào khoảng không trước mắt.

Một giây kế tiếp, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Thanh âm của Ôn Miễn từ ngoài cửa truyền vào: “Lâm Gia, cậu thay xong chưa? ”

Giang Liễm lui về phía sau tránh ra, nghiêng đầu ý bảo cậu đi ra ngoài trước, nét mặt lại trở về sự lạnh nhạt như thường ngày.

Lâm Gia cũng không nói gì, ôm quần áo mới thay mở cửa đi ra ngoài. Sau khi bước ra, nhanh tay khép cửa lại.

Ôn Miễn hỏi: “Cậu nhìn thấy Giang Liễm đâu không? ”

Lâm Gia hơi suy nghĩ, đáp lại: “Không thấy. ”

M “Tổ tiết mục bảo tôi qua đây gọi hai người.” Ôn Miễn nói xong, sau đó xoay người bước hai bước, quay đầu lại thấy Lâm Gia vẫn chưa theo kịp, đành dừng lại chờ cậu, nét mặt hiện lên kinh ngạc, “Cậu đang suy nghĩ gì vậy? ”

Lâm Gia thu suy nghĩ lại, vẻ mặt bình tĩnh cười, “Tôi đang nghĩ giờ Giang Liễm ở đâu. ”

Nói xong, trong lòng lại lặng lẽ phản bác, không phải. Cậu không phải là đang nghĩ xem Giang Liễm ở đâu.

Cậu là đang nghĩ, vừa mới nãy ở trong phòng thay quần áo, cậu vậy mà cho rằng, Giang Liễm muốn hôn mình.