Lặng Thinh

Chương 34: Phòng sập rồi




Ăn cơm trưa xong, toàn bộ thực tập sinh quá giang xe đến siêu thị mini mua sắm. Chỉ có hai giờ mua sắm, sáu người trong phòng chia làm hai tổ phân công nhau hành động.

Tổ Lâm Gia phụ trách đi mua giấy dán tường và hình dán. Ba người thẳng tiến đến khu bán đồ trang trí phòng, trêи đường lúc đi ngang qua khu bán đồ ăn, Hạ Đông Thiền dừng lại, kéo cả bọn đi dạo giá đồ ăn vặt.

Một bạn cùng phòng khác và Hạ Đông Thiền chí lớn gặp nhau, hai người đứng trước bảng giá khu đồ ăn vặt, tràn đầy phấn khởi mà thảo luận nhãn hiệu khoai tây chiên nào ăn ngon. Cameraman đứng bên cạnh hai người đẩy ống kính gần lại, quay nội dung nói chuyện của bọn họ không sót một chữ.

Còn lại Lâm Gia một mình chậm rãi đi về phía trước, thờ ơ đảo qua giá cả của các loại hàng hóa màu sắc sặc sỡ hai bên. Lúc tới trước tủ lạnh bán kem, dường như nhớ ra chuyện gì đó mà liếc mắt nhìn.

Người đi ở sau lưng là thực tập sinh ở phòng khác, Hạ Đông Thiền và một người khác còn đang ở chỗ kia chưa đi tới. Lâm Gia theo đường cũ trở về tìm bọn họ, lại thấy trước kệ bán khoai tây chiên không còn một bóng người. Hai bạn cùng phòng và cameraman đều đã đi mất.

Lâm Gia quay lại chỗ tủ kem, dọc đường lúc đi ngang qua giữa các kệ hàng, đều dừng lại nhìn một cái, nhưng không biết hai người kia đã chạy đi đâu. Sau đó lại gặp phải Giang Liễm và Minh Nhượng đứng trước tủ lạnh, còn có cameraman đi theo quay hai người bọn họ.

Cậu cất bước đi tới, vốn muốn mở miệng hỏi hai người có nhìn thấy Hạ Đông Thiền hay không, lại bị Minh Nhượng nhìn qua tủ kiếng thấy trước.

Minh Nhượng một tay để trêи cửa kiếng, xoay đầu lại cười nói: “Để tôi xem nào, đây là em trai nhỏ ở đâu chạy đến vậy? ”

Cameraman nghe theo thanh âm của đối phương cũng quay lại. Lâm Gia có thể rõ ràng cảm giác được, ống kính trong tay cameraman trước tiên dừng lại trêи bảng tên dán ở eo cậu, sau đó mới dọc theo eo cậu dời lên, cuối cùng nhắm ngay mặt cậu.

Lâm Gia không cố ý nghiêng đầu nhìn màn ảnh, theo bản năng lộ ra một nụ cười không thể soi mói.

Giang Liễm nghe vậy quay đầu lại, liếc mắt nhìn cậu bảo: “Qua đây. ”

Nụ cười trêи mặt Lâm Gia chuyển thành nghi hoặc, đến gần đối phương hỏi: “Sao vậy? ”

Giang Liễm không nói hai lời, trước ống kính đưa cánh tay ôm chầm lấy cổ cậu, tay kia lướt qua từng vị Haagen-Dazs, “Cậu thích vị nào? ”

Lâm Gia thật sự là ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không phản ứng kịp.

Cái tay vòng qua cổ cậu của Giang Liễm nhẹ nhàng nâng lên, dường như đang nhắc nhở mà ám chỉ lướt qua cằm cậu, lạnh nhạt hỏi lại lần nữa: “Cậu thích vị nào? ”

Lâm Gia rốt cụộc hoàn hồn, ý thức được đối phương đang cố ý thân thiết hỗ động với cậu trước ống kính, rất nhanh đã điều chỉnh tốt nét mặt hỏi lại: “Sao vậy?Anh muốn mua cho tôi hả? ”

Giang Liễm cười một tiếng, buông cánh tay đang khoát trêи cổ cậu xuống, thờ ơ hỏi lại: “Cậu muốn ăn? ”

Minh Nhượng tựa bên cạnh tủ lạnh, bất ngờ miễn cưỡng chen vào nói: “Giang Liễm, tôi còn đứng ở đây mà cậu đã muốn tham ô công quỹ mua kem cho em trai khác hả? ”

Mắt thấy tiết tấu đang bị Minh Nhượng bóp méo, Lâm Gia rốt cục nhớ lại chính sự, “Các anh có thấy Hạ Đông Thiền không? Tôi với cậu ta vừa tách ra. ”

Giang Liễm nói: “Không thấy. ”

Minh Nhượng nghe vậy, ý cười trêи mặt càng sâu, “Nhặt được một em trai nhỏ lạc đường.” Hắn tự ý đưa ra quyết định, “Vậy giờ tôi tuyên bố, cậu tạm thời gia nhập vào nhóm chúng tôi. ”

Nói xong, cũng không cho Lâm Gia cơ hội trả lời, trực tiếp đẩy xe mua sắm tới cạnh cậu, “Em trai mới tới phải ngoan ngoãn làm cu li cho các anh nha! Cậu phụ trách đẩy xe cho chúng tôi đi. ”

Nghĩ đi theo sau hai người này ké ống kính cũng không tệ, Lâm Gia nhận lấy mua sắm xe. Minh Nhượng cầm đầu đi tới khu đồ ăn vặt đằng sau, thuận tay cầm rất nhiều đồ ăn vặt ném vào trong xe mua sắm, lúc đi ngang qua kệ bày chocolate, Giang Liễm cũng tiện tay lấy mấy hộp chocolate nhập khẩu.

Lâm Gia cúi đầu liếc mấy thứ không có chút liên quan nào đến việc trang trí phòng ngủ trong xe đẩy một cái, “Các anh như vậy có được coi là tham ô công quỹ không? ”

Minh Nhượng thuận miệng nói: “Loại thi đấu này dù thắng thì cũng chẳng có phần thưởng gì tốt. ”

Lâm Gia nghe vậy gật đầu, trong lòng cũng đồng cảm nghĩ.

Nhưng mà hai người không hề nghĩ tới là, phần thưởng mà tổ tiết mục đưa ra, lại là một thứ khá tốt.

Hai giờ sau, Lâm Gia tụ tập với các bạn cùng phòng khác ở quầy thu ngân. Lúc mấy người bạn cùng phòng xếp hàng tính tiền, cậu một mình đến cửa siêu thị chờ bọn họ.

Giang Liễm và Minh Nhượng xếp ở hàng trước, nên cũng là người đầu tiên tính tiền xong đi ra, trong tay hai người tổng cộng xách ba túi đồ, Minh Nhượng một túi, Giang Liễm xách hai túi.

Lâm Gia ngồi ở vị trí gần đó nhìn sang, có thể rõ ràng nhìn thấy hai cái túi mà Giang Liễm xách trong tay kia không hề chứa đồ đạc gì dùng để trang trí phòng. Vốn dĩ có thể đựng trong một túi, đối phương lại phân ra thành hai túi.

Trong lòng cậu thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chờ lúc hai người đi qua trước mặt, khoát tay ý muốn chào hỏi.

Giang Liễm lại dừng ở trước mặt cậu, đem một cái túi trong đó nhét vào ngực cậu. Lâm Gia theo bản năng quay đầu đi tìm vị trí của cameraman, nhưng lại không thấy gì.

Cậu ngồi trêи băng ghế, giơ tay lên cầm cái túi trong ngực ước lượng, lại ngửa đầu nhìn đối phương, con ngươi đen nhánh nhìn không chớp mắt, giọng nói nửa vui đùa nửa nghiêm túc: “Công việc cu li của tôi còn chưa xong? ”

“Xong rồi.” Giang Liễm cúi đầu nhìn vào mắt cậu, khóe môi khẽ nhếch, “Đây là phần thưởng dành cho cậu. ”

Lâm Gia sửng sốt, nhịn không được cúi đầu nhìn vào, thấy trong túi mua sắm trêи ngực là mấy hộp chocolate mà lúc trước Giang Liễm đã lấy.

Sau khi trở về căn cứ, thời gian còn lại dành cho nhóm thực tập sinh trang trí phòng ngủ. Phòng của Lâm Gia quyết định chọn chủ đề trò chơi. Bọn họ dán áp-phích chủ đề trò chơi trêи vách tường, người có hoa tay leo lên leo xuống vẽ nguệch ngoặc trêи giấy dán tường màu nhạt. Mặt tường dựa vào ban công thì cố ý chừa lại cho mọi người lên kí tên.

Lâm Gia và Hạ Đông Thiền treo một cái giỏ bóng rổ nho nhỏ ở trêи tường cạnh cửa, dưới tường còn đặt một quả bóng rổ mini.

Kỳ Hoãn và Trình Trì đặt một cái bàn nhỏ và hai tấm đệm trêи bệ cửa sổ, trêи bàn bày hai máy chơi game kiểu cũ, đây là máy chơi game mà hai người đã đem tới.

Trêи bàn trà trước ghế sa lon có hai hộp giấy to bị rút ra. Trong hộp bên trái đựng đầy kẹo cao su, hộp bên phải dùng để rút thăm.

Đúng bảy giờ tối, toàn bộ thực tập sinh mở cửa ký túc xá đón tiếp khách, mọi người nhao nhao xếp hàng đứng tại chỗ quan sát. Cách thức bỏ phiếu của hơn mười phòng ngủ đều khác nhau, có phòng ngủ tặng đồ ăn vặt, có phòng ngủ tặng trái cây, còn có phòng ngủ chuẩn bị đàn ghi-ta để biểu diễn.

Người vây trước phòng Lâm Gia là nhiều nhất. Sáu người đã triệt để thiết kế phòng ngủ thành phòng chơi, nhóm thực tập sinh họp thành đội 2-2 tiến vào, trước tiên đứng ở cửa ném bóng rổ so tài, sau đó đến trước cửa sổ đấu một ván trò chơi xếp hình kiểu Nga, cuối cùng lại đến ghế sa lon tỷ thí, ai có thể thổi bong bóng bằng kẹo cao su trước.

Trong quá trình chơi có ba ván nếu thắng hai ván thì tính là thắng, người thắng cuộc có thể nhận được một cơ hội rút thăm. Trong hộp rút thăm có dòng chữ cảm ơn đã tham gia, cũng có tặng đồ ăn vặt.

Cuối cùng trong quá trình bỏ phiếu kín, phòng bọn họ đứng nhất. Sáu người đều nghĩ phần thưởng là đồ ăn vặt, nhưng vẫn không nghe nhân viên công tác đề cập qua câu nào.

Cho đến hôm sau ngồi trong phòng học ghi hình, mới phát hiện thì ra phần thưởng lại liên quan đến nhiệm vụ công diễn lần thứ hai.

Dùng lời của Kỳ Hoãn đến nói thì có lẽ là “Vẫn nghĩ trong túi chỉ có 5 tệ, sau đó cố cho tay vào mò lần nữa lại phát hiện thì ra là 500 tệ. ”

Nhân viên công tác phát cho mỗi thực tập sinh một tờ giấy giống nhau, yêu cầu tất cả mọi người viết xuống giấy tên của mình, và tên thực tập sinh mình muốn hợp tác trong lần công diễn tiếp theo.

Sau năm phút, tất cả giấy khảo sát trong tay mọi người đều bị thu về.

PD Thẩm ở trêи bục giảng tuyên bố nội dung nhiệm vụ cho lần công diễn thứ hai: “Có mười bài bài hát cho lần công diễn này, trong đó có bảy bài hát là nhóm tám người, ba bài hát còn lại là nhóm mười người. Toàn bộ bài hát đều giữ bí mật không công khai, lựa chọn của mỗi người cũng được giữ bí mật. ”

Có người giơ tay hỏi: “Vậy thì chọn thế nào? Chọn bừa sao? ”

PD Thẩm nói: “Chỉ giữ bí mật với thực tập sinh chưa chọn bài hát. Bây giờ các em đi ra khỏi căn phòng này, sẽ thấy trêи các phòng học dán tên những bài hát khác nhau, em có thể lựa chọn bài hát mình thích, nhưng mỗi phòng đều sẽ quy định số người, sau khi trong phòng đủ người, sẽ có người đánh dấu trêи cửa là không thể vào. ”

“Cho nên lúc này,” PD Thẩm nở nụ cười giảo hoạt, “Thực tập sinh mà mọi người muốn chung một nhóm, chỉ có thể dựa vào may mắn. ”

Lại có người hỏi: “Thứ tự chọn bài hát là dựa theo thứ tự ở vòng loại sao? ”

“Không sai.” PD Thẩm gật đầu, rồi quay lại đề tài chính, “Nhưng mà, hôm nay sẽ có vài người ngoại lệ. Các thành viên ở phòng ký túc xá đạt số phiếu cao nhất ngày hôm qua, sẽ được lựa chọn đầu tiên. ”

Chỗ ngồi xôn xao một trận.

Tất cả mọi người không ngờ rằng, thì ra thật sự sẽ có phần thưởng lớn bí mật. Vẻ mặt của Lâm Gia và bạn cùng phòng cũng rất kinh ngạc.

Trình Trì và Kỳ Hoãn đã ngầm thống nhất với nhau, sau khi ra cửa sẽ ưu tiên chọn bài hát nằm trong bảng vocal, nếu như trong bảng vocal có nhiều bài hát, vậy thì chọn bài hát có tên ngắn nhất.

Lâm Gia ngồi bên cạnh, theo bản năng quay đầu nhìn Giang Liễm ngồi hàng phía sau, cậu không chắc mình có thể chung nhóm với đối phương lần nữa hay không.

Nhận thấy ánh mắt của cậu, Giang Liễm rũ mắt nhìn lại, dường như biết cậu muốn nói gì, nhưng sắc mặt vẫn như thường mà chuyển đề tài: “Có chơi CS không? ”

Lâm Gia sửng sốt, sau đó đáp: “Không chơi. ”

Vẻ mặt Giang Liễm cũng không quá ngạc nhiên, chỉ khẽ nhướng mày, thờ ơ phun ra một câu: “Toàn bộ bản đồ trong CS, tôi thích nhất là tùng lâm. ”

(*tùng lâm: rừng.)

Trước khi bắt đầu chọn bài hát, còn có một cảnh quay hỗ động nho nhỏ. Nhân viên công tác đã thu xếp lại các phiếu khảo sát trước đó, PD Thẩm phải công bố thực tập sinh mà từng người lựa chọn muốn hợp tác nhất ngay tại chỗ.

PD cố ý đọc tên các thực tập sinh của lớp khác trước, còn thành viên lớp A đọc sau cùng. Ngoại trừ bảy thành viên của lớp A ra, nhóm thực tập sinh còn lại hoặc là điền vào tên của thực tập sinh xếp hạng cao hơn, hoặc là viết tên người mình thân thiết nhất trong chương trình.

Toàn bộ hiện trường như một nồi lẩu CP thập cẩm nóng hổi, có người là mũi tên bắn vào quan hệ tay ba, lại có người lựa chọn đúng mũi tên của mình.

Phiếu khảo sát của Lâm Gia và Hạ Đông Thiền xếp kề nhau, PD Thẩm cũng lần lượt đọc ra. Hai người đều điền tên Giang Liễm, điều này cũng không tạo ra nghi hoặc gì lớn cả.

Giang Liễm ngồi vững vào C vị của chương trình, không thể nghi ngờ là thí sinh hot nhất trong vòng khảo sát.

Lúc bảy cái tên thực tập sinh còn lại của lớp A được công bố, lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người rốt cục cũng đã treo lên đỉnh điểm. Trong bảy người, người thứ sáu và thứ bảy lựa chọn nhau, người thứ năm rơi vào tam giác tình yêu với người thứ tư và người thứ ba.

Còn lại Minh Nhượng và Khưu Dặc, ai cũng không chút do dự lựa chọn Giang Liễm. Lúc đọc đến lựa chọn của Minh Nhượng, chỗ ngồi của nhóm thực tập sinh đều mang vẻ mặt thổn thức và bùi ngùi.

Nhắc tới cũng thật không khéo, quan hệ và thực lực của Giang Liễm với Minh Nhượng bằng tất cả thực tập sinh cộng vào. Nhưng mà hai người lại không thể hợp tác chung sân khấu ở lần công diễn đầu tiên, hàng nghìn người không thể chứng kiến A-A liên thủ như mong đợi, điều này làm không ít người trộm sinh ra tiếc nuối.

Lần công diễn đầu tiên không thể hợp tác, là bởi vì quy định của nhà sản xuất. Lần công diễn thứ hai, không có quy định như lúc trước, tỷ lệ hai người hợp tác càng cao hơn.

Càng có thực tập sinh hưng phấn kề tai nói nhỏ với bạn cùng phòng: “Không Giang Nguyệt Minh* đẹp đôi không? ”

(*空江月明: Không Giang Nguyệt Minh, tạm dịch: Trăng sáng trêи sông rộng, tên CP của Giang Liễm và Minh Nhượng.)

Bạn cùng phòng híp mắt nhìn cậu ta, “Cậu lại lén tôi lên mạng lướt dưa? ”

Thực tập sinh chột dạ cười, không thèm nói nữa.

Tầm mắt của mọi người đồng loạt tập trung lên một tấm phiếu cuối cùng mà PD Thẩm đang cầm trong tay. Mọi người không hẹn mà vừa mong chờ vừa hồi hộp cái tên được Giang Liễm viết xuống. Nhưng với Giang Liễm mà nói, thì điều đó hoàn toàn không đáng bận tâm.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, PD Thẩm nhìn vào tờ giấy trong tay kia. Một giây sau, đối phương lại khẽ ồ một tiếng.

Nhóm thực tập sinh đồng loạt ngước mắt nhìn lên.

“Xem ra sự lựa chọn của C vị chúng ta, tất cả mọi người chắc chắn không ai đoán được.” PD Thẩm nở nụ cười, trong giọng nói xen lẫn vài phần ý tứ vui đùa, “Chúng ta cùng chúc mừng thực tập sinh Lâm Gia, vinh quang lấy được danh hiệu thực tập sinh mà Giang Liễm muốn hợp tác nhất trong lần công diễn thứ hai nào! ”

Mọi người khϊế͙p͙ sợ đến nổi không có lời nào diễn tả được, ánh mắt đồng loạt tập trung vào Lâm Gia đang ngồi trong đám người.

Thực tập sinh lúc trước thốt ra hai chữ “Đẹp đôi” thì lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bạn cùng phòng ngồi bên cạnh ghé vào lỗ tai cậu ta mở miệng trêu tức: “Phòng cậu sập rồi. “