Lặng Thinh

Chương 32: Tôi chọn cậu ấy




Lâm Gia cuối cùng không đi tìm Giang Liễm như đúng hẹn.

Ngủ một giấc đến sẩm tối, cậu xuống giường súc miệng rửa mặt, ngay cả đồ ngủ cũng không thay, khoát áo lông đến căn tin ăn cơm chiều. Cơm nước xong trêи đường trở về, ở trong hành lang bị Ôn Miễn lấy lý do “Chơi đánh bài ba thiếu một” cản lại, không nói hai lời bị túm đến phòng của đối phương, chơi đến đêm khuya mới trở về ký túc xá ngủ.

Lúc mở mắt lần nữa, thì đã đến lúc tuyên bố kết quả vòng đấu loại đầu tiên.

Nhóm thực tập sinh lần nữa thay đồng phục đỏ tím, trang điểm làm tóc, sau đó dưới cắm điểm ngày đêm của các trạm tỷ mà hăng hái đến phòng học.

Nói đúng ra là, thực tập sinh hăng hái chỉ chiếm bảy mươi phần trăm tổng số thực tập sinh. Còn lại hai mươi phần trăm thực tập sinh nằm trong danh sách loại, và mười phần trăm thực tập sinh đang bơi giữa ranh giới bị loại, đa số đều mang tâm tình trầm trọng.

Khu đối diện chỗ ngồi kim tự tháp trong phòng đã dán xong tên các nhóm quyết đấu với nhau, tất cả thực tập sinh phải ngồi theo nhóm của mình. Tổ A < Mắt bão > được xếp ngồi ở hai hàng trước, mỗi hàng có ba chỗ ngồi.

Sau khi sáu người ngồi vào, Trình Trì và Kỳ Hoãn đi đầu ngồi vào bên trong hàng thứ nhất, Nhan Thường Phi theo sau hai người ngồi xuống chỗ trống còn lại.

Lâm Gia đi sau Nhan Thường Phi trực tiếp đến hàng thứ hai, ngồi vào chỗ trong cùng. Giang Liễm đứng trêи hành lang, giương mắt liếc cậu một cái, trực tiếp bỏ qua vị trí ở giữa, ngồi xuống chỗ phía ngoài cùng.

Lâm Gia sửng sốt một giây, theo bản năng quay đầu lại nhìn Giang Liễm. Nhưng chỉ vừa kịp liếc thấy sườn mặt lãnh đạm xa cách của đối phương, đã bị Ôn Miễn ngồi giữa hai người che lại.

Cậu lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Là mình lật lọng bội ước trước, Giang Liễm có thái độ như vậy với cậu cũng chẳng có gì lạ. Cậu nhìn về phía sườn mặt bình tĩnh của Nhan Thường Phi ở hàng trước, lòng biết rõ hôm nay mình sẽ bị loại.

Ôn Miễn ngồi ở bên cạnh rầu rĩ, “Thật không ngờ vòng đấu loại lại tới nhanh như vậy. Cảm giác hôm qua mới kéo valy lên đảo, hôm nay lại phải đối mặt với ly biệt. ”

Lâm Gia nở nụ cười, “Thứ hạng của cậu vững như vậy, sẽ không bị loại, cậu còn lo lắng cái gì?”

Ôn Miễn nhíu mày lại, “Tôi không muốn cậu và Nhan Thường Phi đi. ”

Lâm Gia chống đầu nhìn nhân viên công tác bận rộn trêи sân khấu phía trước, có vài phần thờ ơ, “Chỉ là đấu loại mà thôi, cũng không phải sau này sẽ không còn được gặp lại nữa.” Cậu liếc liếc mắt nhìn Ôn Miễn, đè xuống cảm giác nóng bỏng vi diệu trong lòng, “Không phải còn nợ cậu một tấm phiếu bầu sao? Sau khi rời khỏi đây sẽ bỏ cho cậu. ”

Cậu ta im lặng một lát, thấp giọng trừng mắt mắng: “Tổ tiết mục tổ đặt ra cái quy định kiểu chó gì vậy? Kết quả không thể để sau khi phát sóng công diễn rồi công bố được sao? Sân khấu công diễn của chúng ta bùng nổ như vậy, nhất định sẽ có càng nhiều fan hâm mộ nhìn thấy các cậu. ”

“Cái này cũng khó nói lắm.” Lâm Gia hời hợt nhếch môi, “Nếu như bản phát sóng sân khấu công diễn lại tiếp tục không có ống kính, hiện trường công diễn cũng không bắt cận ống kính cho cậu, thì không có ai nhìn thấy cậu đâu. ”

Ôn Miễn lập tức á khẩu không trả lời được.

Mười phút sau, ghi hình công bố vòng đấu loại chính thức bắt đầu.

PD Thẩm mặc một bộ váy dài lộng lẫy, một tay cầm góc váy một tay cầm microphone. Đầu tiên dựa theo kịch bản sẽ có một màn hỗ động cùng tất cả thực tập sinh, tạo nên bầu không khí hiện trường sinh động. Sau đó mới tiến vào chủ đề chính của lần ghi hình này, công bố thứ hạng tính đến đến 0 giờ ngày hôm qua của mỗi thực tập sinh.

Trong 100 thực tập sinh có hai mươi người phải rời đi, nên thứ hạng công bố bắt đầu từ người thứ bảy mươi chín, làm người thứ tám mươi càng thêm thấp thỏm lo lắng.

Từ tên thứ bảy mươi chín đến tên thứ tư được công bố ra thì thứ hạng không có thay đổi quá lớn so với mấy ngày trước.

Nhóm thực tập sinh được đọc tên kϊƈɦ động đứng dậy, tiếp nhận cái ôm chúc mừng và tiếng vỗ tay hoặc chân tình hoặc giả ý từ những thành viên của nhóm khác ở xung quanh. Sau đó vẻ mặt tươi cười mà bước lên sân khấu, một bên cúi đầu cảm ơn, một bên nắm chặt microphone mà nhân viên công tác đưa tới, phát biểu cảm nghĩ về thứ hạng của mình trước màn ảnh. Cuối cùng mang ánh mắt kiên định đi đến vị trí thuộc về mình trêи kim tự tháp.

Còn lại ba thứ hạng chưa được công bố, ba C vị được đề cử cùng đi lên sân khấu. PD Thẩm cầm microphone đưa cho ba người, “Mỗi người hãy nói một câu đi, các em cảm thấy C vị sẽ là ai? ”

Khưu Dặc là người đầu tiên cầm microphone, không chần chờ đáp: “Giang Liễm đi! ”

PD Thẩm hỏi: “Tại sao nghĩ như vậy? ”

Khưu Dặc cười to, “Bởi vì em không cảm thấy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi số phiếu của em có thể đuổi kịp Giang Liễm và Minh Nhượng thôi. ”

Người thứ hai cầm microphone là Minh Nhượng, hắn nheo mắt cười nói: “Là em. Tuy mấy ngày trước thứ hạng của em nằm vị trí thứ hai, thế nhưng em cũng muốn ngồi thử ở vị trí trung tâm kia xem như thế nào. ”

Giang Liễm tiếp microphone, trực tiếp gật đầu cười nhạt nói: “Có thể, sau này tôi cho cậu mượn ngồi thử hai phút. ”

Nhóm thực tập sinh cười vang.

Cơ hội tâng bốc nhau lại biến thành nói móc nhau, vẻ mặt PD Thẩm dở khóc dở cười.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng không khó đoán chút nào, C vị dễ dàng bị Giang Liễm bỏ vào túi. Ba người lần lượt phát biểu cảm nghĩ, đến hai hàng cao nhất trêи kim tự tháp ngồi xuống.

Tiếp theo là công bố người thứ tám mươi. Hai mươi mốt cái tên còn lại mang khuôn mặt lo lắng, thực tập sinh ngồi tại chỗ nắm chặt lòng bàn tay nhau, nhắm mắt cầu nguyện. Thực tập sinh ở lại giả vờ trấn định, nhưng cũng không dám thở mạnh. Lâm Gia từ chỗ ngồi hàng thứ hai đi xuống, ngồi bên cạnh Nhan Thường Phi.

Hai người liếc nhau, nhưng không nói chuyện.

PD Thẩm trong sự chăm chú của mọi người đọc lên tên thực tập sinh kia.

Đối phương nắm chặt một tay vung nắm đấm giữa không trung, cao giọng từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, xoay người dùng sức ôm mạnh đồng đội cùng nhóm bên cạnh, gần như mừng đến chảy nước mắt. Nhóm thực tập sinh xung quanh đứng dậy vỗ nhẹ bả vai cậu ta coi như là chúc mừng, sau khi ngồi xuống trong mắt tràn đầy suy sụp.

Đợi thực tập sinh thứ tám mươi nói xong cảm nghĩ, ngồi xuống vị trí cuối cùng dưới chân kim tự tháp, trêи màn ảnh trước mặt nhóm thực tập sinh bất ngờ xuất hiện tám nhóm chiến thắng trong trận quyết đấu giữa các nhóm.

PD Thẩm nói: “Nhóm thực tập sinh bị loại cũng không cần nản lòng, các em còn có cơ hội ở lại. Hiện tại, chúng ta sẽ thực hiện cam kết đã đặt ra trước khi công diễn. Tám nhóm xuất hiện trêи màn ảnh, C vị của mỗi nhóm đều sẽ nhận được quyền cứu thành viên trong tay, hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận sử dụng quyền cứu một cách hiệu quả nhất.”

Trình tự ghi hình lúc này lại đảo ngược, lúc công diễn nhóm của Lâm Gia là nhóm đầu tiên lên sân khấu, bây giờ sẽ thành nhóm cuối cùng.

Trong tám nhóm giành được chiến thắng, có hai nhóm tương đối may mắn, trong nhóm chỉ có một người bị loại, kết quả đương nhiên là được C vị cứu về. Còn lại bốn nhóm bao gồm nhóm của Lâm Gia lại không được may mắn như vậy, đều là hai hoặc ba thành viên bị loại cùng nhau cạnh tranh quyền ở lại. Còn lại hai nhóm mà Hạ Đông Thiền và Khưu Dặc dẫn không có người bị loại, quyền cứu trong tay hai người cũng coi như lãng phí.

Đối với việc bị mất đi hai tấm vé cứu này, nhóm thực tập sinh ngồi trêи kim tự tháp không khỏi tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm trái quy định được.

Thời gian lựa chọn dài đằng đẵng của C vị trong các nhóm từng giây từng phút qua đi, cuối cùng cũng đến một nhóm cuối cùng.

Trêи màn ảnh lớn là tên Lâm Gia và Nhan Thường Phi lần lượt dừng lại trong tầm mắt mọi người, hai người được PD Thẩm mời lên sân khấu, Giang Liễm là C vị trong nhóm nên từ đỉnh kim tự tháp cất bước xuống. Lâm Gia và Nhan Thường Phi tách ra đứng hai bên, Giang Liễm đứng ở giữa hai người.

PD Thẩm nhìn về phía Lâm Gia và Nhan Thường Phi, “Hiện tại là thời gian phát biểu của các em, các em có thể nói một chút cảm xúc những ngày qua của mình, cũng có thể ở trước mặt C vị thuyết phục để được ở lại. ”

Nhan Thường Phi cầm microphone nói: “Rất cảm ơn Giang Liễm đã chọn tôi vào < Mắt bão>, cũng muốn cảm ơn năm người bạn cùng phòng của mình, tôi đã học được rất nhiều từ nơi này, cũng có thêm rất nhiều bạn bè. Những điều các cậu đem đến cho tôi, là những điều tôi chưa từng có được lúc còn làm thực tập sinh ở công ty. Tôi rất thích bầu không khí như vậy. Tuy rằng lúc đầu tới đây tôi đã có mục đích rõ ràng, nhưng nếu như hôm nay dừng lại tại đây, dù chưa hoàn thành mục tiêu của mình, tôi vẫn cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá. Tôi muốn nói với bạn cùng phòng và các đồng đội của mình rằng, các cậu có thể ở lại thì ai cũng rất đỉnh, tôi hi vọng có thể nhìn thấy các cậu đi đến cuối cùng. ”

Cậu ta nói xong, đồng đội và các bạn cùng phòng từ chỗ ngồi đứng lên kêu tên cậu ta, vẫy tay với cậu ta. Nhan Thường Phi xoay người sang chỗ khác, mỉm cười giơ cao hai tay, làm một dấu like cho bọn họ.

Lâm Gia đứng trêи sân khấu nghe xong, trong lòng cũng có chút xúc động. Nhưng mà điều làm cậu hoang mang chính là Nhan Thường Phi vẫn luôn cảm ơn và xúc động, từ đầu đến cuối không hề nhắc tới câu nào liên quan đến việc bỏ phiếu.

Cậu không rõ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, giơ tay tiếp nhận microphone đối phương đưa tới, hướng mặt về phía màn ảnh. Lâm Gia không phải người am hiểu giải bày bộc bạch nội tâm, cậu không có cách nào làm giống như Nhan Thường Phi, thản nhiên đối với các đồng đội nói lời cảm ơn. Cảm nghĩ khi đến với chương trình cũng nói dăm ba câu cho xong, lúc kết thúc, Lâm Gia do dự một giây, nhưng cũng bỏ qua cơ hội kéo phiếu cho mình.

Giang Liễm muốn chọn người nào, trong lòng tự nhiên đã sớm có lựa chọn, không phải chỉ vì cậu nói dăm ba câu mà dao động. Lâm Gia bước tới một bước, đưa microphone cho đối phương.

Giang Liễm nghiêng người lại, nhưng không hề giơ tay lên tiếp, chỉ nhấc mí mắt lên lạnh nhạt nhìn phía cậu.

Lâm Gia bất ngờ vì nghĩ đối phương sẽ trực tiếp ở trêи màn ảnh gây khó dễ cho mình, nên có chút khó chịu, lại tiến lên một bước, đưa lưng về phía màn ảnh nhét microphone vào trong lòng Giang Liễm, sau đó lui về vị trí của mình đứng ngay ngắn.

PD Thẩm tiếp tục đi theo kịch bản: “Hai thực tập sinh đã phát biểu xong, hiện tại C vị của chúng ta có thời gian một phút để suy nghĩ. Nếu như em nghĩ xong nên chọn người nào, bất cứ lúc nào cũng có thể đi về phía người đó, sau đó nắm tay cậu ấy giơ lên. ”

Giang Liễm gật đầu, rũ mắt lộ vẻ cân nhắc.

Trêи màn ảnh nhảy ra con số màu đỏ đếm ngược một phút. Nhóm thực tập sinh cũng có chút khẩn trương, thậm chí bắt đầu xì xào bàn tán hai bên trái phải, suy đoán xem Giang Liễm cuối cùng sẽ chọn ai. Các thành viên nhóm A < Mắt bão > trêи kim tự tháp thì bất an và sốt ruột hơn. Vô luận Giang Liễm chọn người nào, nhóm bọn họ đều phải có một người rời đi. Đây không phải chuyện làm cho người ta vui vẻ nổi.

Tiếng nghị luận tại chỗ dần dần lan rộng, nhóm thực tập sinh cố gắng xem biểu hiện công diễn ngày đó của hai người, lúc còn chưa nắm được đầu mối rõ ràng, đã thấy Giang Liễm cử động.

Mọi người ngừng thở, mắt thấy Giang Liễm đi về hướng Lâm Gia.

Lâm Gia cũng nhìn thấy, cậu ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Giang Liễm đến gần, trêи mặt cũng không hiện lên căng thẳng gì.

Giang Liễm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, không hề tự tay cầm bất kỳ cánh tay đang buông nào của cậu, chỉ là giang hai tay ôm lấy cậu.

Nhóm thực tập sinh ngồi tại chỗ mờ mịt trong nháy mắt, sau đó mới phản ứng kịp, Lâm Gia là người phải đi.

Ôn Miễn và Kỳ Hoãn ngồi trêи kim tự tháp trực tiếp đứng dậy, viền mắt hơi phiếm hồng.

Ngay cả trong lòng Lâm Gia cũng đang nghĩ, thì ra Giang Liễm sẽ dùng phương thức ôn nhu như vậy để cự tuyệt cậu. Cậu thậm chí cho rằng, đối phương có thể sẽ vì mình lỡ hẹn mà ghim thù, ở trước mặt tất cả mọi người lạnh lùng nói với cậu, cậu bị loại rồi.

Chú ý tới ống kính đang quay qua đây, cậu giơ tay lên tượng trưng mà ôm lại Giang Liễm. Một giây sau đó, lúc cậu muốn rút hai tay về lùi lại, đối phương lại lặng lẽ mà ghì chặt lưng cậu, làm cậu không thể động đậy được.

Thân thể Lâm Gia cứng đờ, sau đó mới nghe Giang Liễm kề sát vào lỗ tai cậu mở miệng, thanh âm lạnh nhạt: “Lâm Gia, nếu như tôi loại cậu, là do cậu tự chọn. ”

Một giây kế tiếp, thân thể hai người tách ra, Giang Liễm không chút do dự xoay người đi về phía Nhan Thường Phi.

Lâm Gia đứng tại chỗ tâm tình rối bời, không thể cãi lại.

Ngoài dự liệu của mọi người là, Giang Liễm cũng tự tay ôm Nhan Thường Phi. Tất cả mọi người thấy, Giang Liễm giơ tay trái ôm bả vai Nhan Thường Phi, tay phải vỗ nhẹ hai cái lên lưng đối phương. Chỉ chốc lát sau, hai người vẻ mặt bình tĩnh tách ra.

Nét mặt nhóm thực tập sinh tràn đầy nghi hoặc, PD Thẩm chủ động mở miệng hỏi: “Giang Liễm, em bây giờ có lựa chọn chưa? ”

Giang Liễm nói: “Có. ”

PD Thẩm gật đầu, lời nói nhẹ nhàng mà nghiêm túc: “Vậy hiện tại, mời em nói ra sự lựa chọn của mình. ”

Giang Liễm xoay người nhìn về phía Nhan Thường Phi.

Hai người Ôn Miễn và Kỳ Hoãn nghẹn ngào kêu tên Lâm Gia, Hạ Đông Thiền cũng từ chỗ ngồi đứng lên, không nói một lời nhìn về phía Lâm Gia. Lâm Gia nghe tiếng quay đầu, bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của ba người.

Bên tai lại truyền đến tiếng nói của Giang Liễm, “Rất xin lỗi, tôi chọn Lâm Gia. ”

Mọi người sửng sốt, câu nói mà Ôn Miễn và Kỳ Hoãn chưa kịp nói ra khỏi miệng càng trực tiếp bị chặn họng lại, hai người vẻ mặt ngạc nhiên.

Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh lại.

Trong sự yên tĩnh của cả hội trường, Lâm Gia chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Giang Liễm đứng bên cạnh Nhan Thường Phi.

Giang Liễm mặt không đổi sắc, lặp lại một lần lời của mình: “Lâm Gia, tôi chọn cậu ấy. ”

Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Ai bảo cho anh leo cây, doạ em một chút.