Lặng Thinh

Chương 17: Tìm đồng hồ




“Của anh?” Lâm Gia lần thứ hai suy nghĩ rồi xác nhận lần nữa, “Tôi dùng của Minh Nhượng mà. Nhưng,” Cậu đi tới cầm lấy áo lông đen trong tay Giang Liễm,

“Cái áo trong tay anh là của tôi.”

Giang Liễm thuận tay buông ra, thoáng nhướng mày, “Minh Nhượng nói với cậu, là của cậu ta? ”

Lâm Gia gật đầu, lại thấy đối phương không hề nói tiếp, xoay người cầm quần áo vứt lung tung trêи ghế sa lon chất đống lên giường Minh Nhượng, tháo đồng hồ xuống nhét vào ghế sa lon, cũng không quay đầu lại hỏi cậu: “Tắm xong chưa? Bây giờ tôi muốn tắm rửa. ”

Lâm Gia nói tắm xong rồi, ôm lấy quần áo của mình đi ra cửa phòng tắm. Đi nửa đường lại dừng bước, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Tắm rửa xong còn tới phòng tập không? ”

Giang Liễm thờ ơ hỏi lại: “Cậu định tối nay tắm hai lần? ”

Lâm Gia nói: “Luyện bài hát không cần vận động mạnh, sẽ không ra mồ hôi. ”

Giang Liễm nghe vậy quay đầu, yên lặng nhìn về phía cậu.

Bị nhìn đến vẻ mặt không hiểu ra sao, Lâm Gia hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? ”

Giang Liễm nhấc lên khóe môi, ngữ điệu lại bình thường: “Trong nhóm chúng ta người bây giờ còn cần luyện hát, có lẽ chỉ có cậu! ”

Lâm Gia lập tức nghẹn lời.

Giang Liễm thu tầm mắt lại, “Cậu về trước đi, nửa tiếng sau cầm lời bài hát đến tìm tôi. ”

Lâm Gia cầu còn không được, trêи mặt rốt cục hiện ra ý cười.

Cậu trở về ký túc xá giặt quần áo, lại ở trêи hành lang gặp phải Hạ Đông Thiền. Người kia nhanh chân chạy tới, tự tay kéo cậu hỏi: “Cậu mới đi đâu về vậy? ”

“Đến ký túc xá của người khác tắm rửa một cái.” Lâm Gia nói.

Hạ Đông Thiền gật đầu, mũi để sát vào người cậu hít hà, “Sữa tắm này của cậu là mùi gì vậy? Ngửi thơm thật. ”

“Thơm hả?” Lâm Gia nở nụ cười, “Tôi dùng sữa tắm của người khác. ”

Hạ Đông Thiền lại ngửi một cái, “Lần sau cậu hỏi hộ tôi với, tôi cũng muốn mua mùi này về dùng. ”

Lâm Gia khựng lại, không nói được hay không được, chỉ nhanh chóng chuyển đề tài hỏi: “Hôm nay sao cậu lại trở về sớm vậy? ”

“Cậu không biết sao?” Hạ Đông Thiền một bên đẩy cửa, một bên quay đầu nhìn cậu, “Trong lúc luyện tập nhân viên công tác phát thanh thông báo, bảo chúng ta đều trở về ký túc xá. Nói là tám giờ muốn mở cameras trong phòng, quay cuộc sống hằng ngày ở ký túc xá của chúng ta. ”

Lâm Gia lắc đầu, “Tôi về sớm, không nghe thấy phát thanh. ”

Trở lại trong ký túc xá, cậu bỏ quần áo bẩn trêи tay vào giỏ, xoay người nhìn thời gian.

Khoảng mười lăm phút nữa là đến tám giờ, Lâm Gia muốn đợi sau khi cameras tắt đi, mới đi tìm Giang Liễm. Lúc mở ngăn tủ ra tìm máy sấy, mới nhớ máy sấy còn để ở phòng của Giang Liễm, chưa lấy về.

Cầm khăn mặt lau khô tóc, Lâm Gia lại phủ thêm áo lông đi gõ cửa phòng Giang Liễm. Mặc dù là đi lấy máy sấy, trước khi ra cửa lại vẫn do dự một giây, xếp lời bài hát bỏ vào trong túi.

Gõ cửa xong chờ một lát, nhưng lại không có người ra mở cửa. Nghĩ thầm giờ này Giang Liễm có lẽ đã ở trong phòng tắm tắm, Lâm Gia kéo áo lông lên muốn đi về, lại nghe thấy có người mở cửa ra.

Cậu dừng bước lại quay đầu, thấy Giang Liễm cau mày đứng ở cửa, dưới thân còn mặc quần thể thao mà tổ tiết mục đã phát, dây cột trêи lưng quần cũng đã bị cởi ra. Qυầи ɭót treo lỏng lỏng lẻo lẻo trêи eo, cơ bụng vline lõm sâu như ẩn như hiện.

Giống như là đang làm việc mà bị người khác gọi nên vội vội vàng vàng tròng đại quần vào, không kịp chỉnh lại quần áo bị cuộn lại trêи bụng.

Lâm Gia ma xui quỷ khiến nhìn lướt qua cơ bụng của hắn.

Rắn chắc mà gợi cảm, quả thực còn nhiều múi hơn cơ bụng của cậu.

Xúc cảm ký ức ban ngày bàn tay bị đối phương cầm lấy sờ lên cơ bụng lập tức tràn vào đầu.

Phát hiện ánh mắt của cậu nhìn quét qua, Giang Liễm buông mắt chỉnh lại quần áo của mình, giọng nói đều đều mở miệng: “Không phải kêu cậu nửa tiếng sau mới tới sao? ”

Lâm Gia thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc gẩy tóc ngắn còn ẩm ướt của mình một cái, “Máy sấy để ở ký túc xá của các anh rồi, tôi tới lấy lại. ”

Vẻ mặt Giang Liễm bình thường xoay người, “Đi vào đóng cửa lại.” Lúc đi ngang qua sa lon, giơ tay lên chỉ một cái, “Cậu ngồi trêи ghế sa lon chờ tôi. ”

Lâm Gia đáp ứng.

Lúc đối phương tắm, Lâm Gia ngồi ở trêи ghế sa lon sấy tóc. Lúc Giang Liễm tắm rửa xong đi ra, cậu vừa vặn đang vuốt lại mái tóc đã sấy khô của mình, buông máy sấy trong tay xuống.

Giang Liễm thay áo ngắn tay và quần thể thao ngắn, dang chân đi đến hộc tủ kéo ra lấy một lon bia, thuận tiện quay đầu liếc nhìn cậu, “Uống bia không? ”

Lâm Gia cong hai chân lên tựa nghiêng trêи ghế sa lon, được hệ thống sưởi trong ký túc xá làm ấm đến cả người có chút lười biếng, “Tám giờ tổ tiết mục sẽ mở cameras ký túc xá, anh cẩn thận một chút. ”

Giang Liễm nghe vậy, theo bản năng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Lại nhớ tới trước khi tắm đã tháo đồng hồ xuống, lại ngẩng đầu liếc đồng hồ treo tường một cái.

Cách tám giờ còn không quá mười phút.

Không lấy bia nữa, hắn đi tới bên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Lâm Gia xiêu vẹo dựa vào sô pha, dáng dấp không khách khí chút nào mà chiếm giữ toàn bộ ghế sa lon, hứng thú nhướng mày nói: “Cậu không hề cảm thấy mình là người lạ nhỉ. ”

Lâm Gia lúc này mới phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng thu hồi hai chân, để nửa vị trí trống cho Giang Liễm.

Giang Liễm cong chân ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trong không khí đột nhiên tràn ra hương vị nhàn nhạt kéo dài, từ bốn phương tám hướng quanh quẩn ở chóp mũi cậu. Trong suốt nhàn nhạt, như là mùi vị tinh khiết của cánh rừng sau một đêm được mưa cọ rửa, vừa giống như mùi vị lúc mặt trời lặn nơi biển rộng thăm thẳm.

Lâm Gia đoán đây là hương vị sữa tắm.

So với ở trong không gian kín ngửi thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm nồng đậm, lúc này mùi vị ngửi được khi ngồi cạnh Giang Liễm lại càng thêm tinh khiết sạch sẽ.

Sữa tắm của Giang Liễm cậu cũng dùng qua, mùi trêи người Giang Liễm cậu cũng có. Điều này làm cho cậu có chút thỏa mãn.

Lời nói của Giang Liễm đưa cậu về lại thực tế: “Thấy đồng hồ tay của tôi đâu không? ”

Lâm Gia chậm rì rì mà ngẩng lên đầu, “Đồng hồ đeo tay? ”

Giang Liễm nói: “Cái tôi ném trêи ghế sa lon ấy. ”

Lâm Gia nghiêng người, lộ ra dây đồng hồ màu đen trong góc.

Cậu duy trì tư thế nghiêng nửa người trêи, lấy tay sờ soạng trong góc salon, thử nhiều lần cũng không lấy được.

Giang Liễm liếc mắt, từ trêи ghế salon đứng dậy, hai tay tách ra khép đầu gối lại, nhấc chân quỵ vào **** của cậu, nửa người trêи hơi lấn tới, tay trái lướt qua đầu vai cậu đè lên tay vịn sa lon, tay phải ép vào sườn eo cậu chồm tới phía sau sờ soạng.

Theo góc độ từ ngoài nhìn vào, giống như một tay Giang Liễm chống lên phía trêи cậu, tay kia nắm ở eo cậu, đem cả người cậu đè vào bên trong sa lon.

Hô hấp Lâm Gia hơi chậm lại, một lát sau mới phản ứng kịp mà nhìn về phía môi và cằm gần trong gang tấc của Giang Liễm, một bên quét về phía đồng hồ quả lắc trêи tường, một bên đưa tay ra để ở trêи ngực đối phương, môi nhấp nháy thấp giọng nhắc nhở: “Cameras mở rồi. ”

Giang Liễm nghe vậy hơi ngừng lại, buông mắt nhìn cậu, “Mở thì mở, cũng không phải đang làm chuyện gì sợ người khác biết. ”

Lâm Gia nghẹn lời, lại rất nhanh liếc liếc mắt nhìn cameras ở góc nhà đang đối diện với mình, “Anh không biết đến một từ gọi là 'mượn góc chụp' sao? ”

“Cậu đang muốn nói,” Vẻ mặt Giang Liễm không thay đổi, “Tư thế của chúng ta nếu nhìn từ trong cameras thì giống như đang hôn nhau sao?”

Lâm Gia ngẩn người, dường như không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp như vậy. Cậu ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ không đúng sao? ”

Một giây kế tiếp, cái cằm của cậu bị nắm lấy.

Giang Liễm mặt đối mặt với cậu, môi của hai người chỉ cách nhau gần mười cm.

Đại não Lâm Gia như bị nghẽn máu, tim hầu như đột nhiên ngừng đập. Môi cậu khẽ nhếch, nhưng vẫn không thể phun ra được nửa chữ.

Giang Liễm nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt như cười như không, “Cậu biết trong loại chương trình như thế này, cách để cậu tăng nhanh sự nổi tiếng trong một khoảng thời gian ngắn là gì không? ”

Lâm Gia theo bản năng đáp: “Không biết.”

Giang Liễm cũng không nói thêm nữa, tay trái buông cằm cậu ra lùi về sau.

Cửa ký túc xá sau lưng bỗng nhiên bị đẩy ra, người đẩy cửa còn chưa vào, giọng nói đùa giỡn ồn ào đã bay vào trước: “Buổi tối ngày thứ hai sau khi phân nhóm công diễn, chúng ta cùng đến xem hai thực tập sinh hot nhất đang ở trong túc xá làm cái gì — ”

Tiếng nói chuyện im bặt.

Ôn Miễn làm MC lâm thời một chân bước vào cánh cửa, một tay giơ trước màn hình đột nhiên cứng lại.

Giang Liễm ngồi trở lại một bên sa lon, nhướng mày nhìn về phía Ôn Miễn, sắc mặt hơi không tốt, “Vào phòng không gõ cửa? ”

“Tôi thấy cửa không khóa chốt nên mới đi vào…” Ánh mắt Ôn Miễn đảo qua Lâm Gia bên cạnh Giang Liễm, chần chờ lui ra phía sau một bước, theo bản năng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn tấm bảng dán trêи cửa, “Đây đúng là ký túc xá của anh và Minh Nhượng mà!?”

Giang Liễm nói: “Không sai. ”

Ôn Miễn vẻ mặt hốt hoảng gật đầu, lần thứ hai bước vào trong ký túc xá, đắng đo tìm từ hỏi: “Mấy người… Vừa nãy là đang làm gì thế?”

Giang Liễm im lặng không nói.

Trong lòng Ôn Miễn giật mình, một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của đối phương, một bên âm thầm hoài nghi, mình không phải là hỏi không đúng chuyện rồi chứ.

Lại thấy Giang Liễm cong môi nhìn về phía màn hình cười, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, để lộ đồng hồ đeo tay vẫn nắm trong tay phải.

Cái đồng hồ dây đen vốn nên nằm trong góc sa lon kia.

“Đang tìm đồng hồ đeo tay.” Giang Liễm nói.

Lâm Gia hoàn hồn, cũng nhìn về phía màn ảnh mỉm cười, “Đúng rồi, tìm đồng hồ đeo tay.”

Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Tại sao muốn quấy rầy tôi tán trai? Ôn Miễn: Ngày nào cũng hỏi mấy người đang làm gì ( 1/ 1) Lâm Gia: bản chất của loài người là học, học nữa, học mãi.