Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 149






Sáng ngày hôm sau, Lăng Hạo và Hạ An Ngôn đã có mặt ở bệnh viện.
Hạ An Ngôn hiện giờ đã đi theo y tá làm các xét nghiệm và thăm khám cụ thể để biết các vấn đề tình trạng sức khoẻ của cô.
Hiện giờ chỉ có một mình Lăng Hạo ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ.

Gương mặt anh lạnh lùng khó đoán.
Holden nhìn thấy anh thì vẻ mặt cung kính lên tiếng: “ Lăng Tổng, anh không cần quá lo lắng, đợi kết quả kiểm tra của phu nhân xong, tôi sẽ cố gắng điều trị cho cô ấy phương pháp tốt nhất”.
Lăng Hạo, lạnh lùng nói: “Holden, nếu như không có cách nào khác.

Thì phẫu thuật triệt sản cho tôi”.
Nghe anh nói như vậy bác sĩ liền giật mình: “ không phải, Lăng Tổng anh có phải suy nghĩ quá tiêu cực không”.
- “ chỉ là phòng ngừa trường hợp xấu nhất”.


Lăng Hạo thờ ơ lên tiếng, thật ra anh cũng không muốn đi đến bước đường đó.
Holden gật đầu nhưng vẫn cố thuyết phục anh: “ Lăng Tổng, là như vậy tôi giải thích cho anh nghe một chút.

Hiện giờ y học cũng đã tiên tiến hơn rất nhiều, tôi nói nếu như phu nhân là tình huống xấu nhất, thì chúng ta sẽ lấy trứng của cô ấy và **** ***** của anh, bảo quản đến khi nào hai người sẵn muốn sinh thì chúng ta sẽ tìm người mang thai hộ”.
Lăng Hạo càng lúc càng mím chặt môi, mặt lúc này đã lạnh băng, không nhìn Holden, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “ không cần đâu, nếu như tình huống xấu thì cứ làm như ban đầu tôi nói”.

Nếu không phải là cô sinh ra thì không cần nữa, một đứa con gái cô dạy dỗ ngoan như vậy anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nếu đứa con của mình được sinh ra từ bụng người khác, cô sẽ khó mà chấp nhận, nếu cho cô biết chuyện này chỉ làm khó hơn cho cô, anh biết như thế nào cô cũng sẽ chịu thiệt mà chấp nhận, nên buộc lòng anh phải chặt đứt tư tưởng ngay lúc này.

Anh không muốn về sau, cô phải lo lắng hay suy nghĩ bất cứ điều gì.
Holden nghe anh đã nói như vậy, thì cũng dám nói gì nữa.
Cửa phòng đột nhiên có người gõ cửa.
Holden lên tiếng: “ vào đi”.
Cửa phòng đẩy ra, một nữ bác sĩ đi vào, sau lưng là Hạ An Ngôn đang đi vào cùng một y tá.

Lúc nãy do lấy máu xét nghiệm nên cô hơi choáng một chút.
Nhìn Hạ An Ngôn mặt mũi có chút nhợt nhạt đi vào Lăng Haọ hoảng hốt đứng dậy bước lại đỡ cô, ân cần quan tâm: “ bà xã, em chỗ nào không khoẻ”.
Ba người trong phòng thấy cảnh tượng này thì có hơi bất ngờ, đặc biệt là bác sĩ Holden, từ lúc anh bước vào phòng làm việc của ông, thì chẳng có biểu cảm nào ngoài gương mặt lạnh lùng, đăm chiêu, khiến ai gặp cũng phải e ngại, kiêng nể.

Nhưng đối với vợ của mình thì là một mặt khác hoàn toàn, ông mỉm cười ông hiểu được vì sao anh lại từ chối phương án mà ông đưa ra, anh là sợ vợ của mình phải buồn.
Hạ An Ngôn bị ba người trong phòng nhìn hơi ái ngại, cười cười trấn an anh: “ ông xã, em không sao, lúc nãy lấy máu chỉ là hơi choáng một chút, nhưng y tá đã truyền đạm cho em rồi”.
Lăng Hạo không quan tâm xung quanh dìu cô lại ghế ngồi xuống.


Vẫn nhìn cô nhưng miệng lại nói: “ kết quả thế nào rồi”.
Holden đưa tay nhận lấy hồ sơ bệnh án của cô và miệng hỏi nữ bác sĩ: “ kết quả có tốt không”.
Nữ bác sĩ hơi căng thẳng một chút: “ không khả quan cho lắm, do lần mang thai trước kia bị va đập mạnh ảnh hưởng một phần xấu lên cơ thể của cô ấy, cho nên đa phần các bác sĩ đều khuyên cô ấy không nên mang thai, có thể sẽ mất cả mẹ lẫn con.

Nhưng mà theo như kinh nghiệm của tôi với trường hợp này cũng không phải là không cứu chữa được.

Trường hợp của tiểu thư đây, cần phải điều trị tầm một năm, sau một năm thì sang đây kiểm tra lại một lần nữa, nếu cơ thể phù hợp thì có thể mang thai, nhưng khi sinh thì chỉ cần thai nhi 8 tháng phải tiến hành phẫu thuật bắt ra, tình trạng của tiểu thư không thể để đứa bé đủ ngày đủ tháng”.
Nghe nữ bác sĩ nói như vậy, Holden vui sướng nói, ông tự tin về nữ bác sĩ đầy kinh nghiệm này, lập tức báo lại với Lăng Hạo: “ Lăng Tổng, trường hợp của phu nhân, không xấu như chúng ta nói.

Anh có thể yên tâm, bác sĩ này có kinh nghiệm nhiều năm về những ca bệnh như thế này, cô ấy nói có thể thì anh và phu nhân cứ yên tâm làm theo lời cô ấy nói, tôi tin chắc hai người sẽ có được đứa bé kháu khỉnh của mình”.
Khuôn mặt của Lăng Hạo lúc này cũng hơi nhếch môi, tâm trạng thả lỏng được đôi chút.

Anh nhìn Hạ An Ngôn.
Gương mặt Hạ An Ngôn lúc này như bị đóng băng, nhưng hai mắt lại đo đỏ, cảm xúc trong cô lúc này không biết phải nói như thế nào, vừa vui mừng vừa lo sợ, cô cố gắng lên tiếng: “ thật không, tôi có thể mang thai đúng không”.
Nữ bác sĩ nhìn cô như vậy thì mỉm cười gật đầu chắc chắn nói cho cô yên tâm: “ thật, chỉ cần về sau tiểu thư điều trị theo đúng sự chỉ dẫn của tôi chắc ăn cô có thể mang thai”.

Thấy Hạ An Ngôn vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, nữ bác sĩ nhấn mạnh thêm: “ nếu cơ thể tiểu thư hấp thu được thuốc thì tôi tin không tới một năm cô sẽ có thể mang thai, trường hợp của cô không xấu như cô nghĩ đâu”.
Ý cười trên gương mặt cô càng lúc càng rõ ràng, bỗng nắm lấy tay Lăng Hạo, gấp gáp nói: “ ông xã, em có thể mang thai, anh có nghe thấy không, em có thể mang thai, ông xã, em vui quá.” Cô gấp gáp đến nói đầu đuôi loạn xạ.
Lăng Hạo nhìn gương mặt cô có chút thần thất, đây mới là một Hạ An Ngôn vui vẻ mà anh biết, nụ cười này mới xuất phát từ đáy lòng của cô, anh đưa tay ôm lấy gương mặt cô, anh dùng ngón tay cái lau một giọt nước mắt vương trên má cô: “ anh nghe rồi, em có thể mang thai, bà xã, cám ơn em”.
Cảnh tượng lúc này, phải nói Holden và nữ bác sĩ kia đã chứng kiến quá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên họ cũng cảm động theo.
Hạ An Ngôn ngước lên đôi mắt trong suốt nhìn Lăng Hạo: “ lần sau vào phòng sinh, em muốn ann cùng vào với em được không”.
Lăng Hạo nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của Hạ An Ngôn: “ nhất định sẽ không để em một mình”.
Lời khẳng định này của anh, làm cô yên lòng hơn rất nhiều.


Hạ An Ngôn quay sang hỏi bác sĩ: “ như vậy, tôi có cần phải kiêng kị cái gì không”.
Nữ bác sĩ: “ à, cái này thì ăn uống không cần kiêng kị gì cả, cơ thể cô cần phải bồi bổ thêm, cô quá gầy như vậy về sau nếu thai sẽ rất cực khổ.

Còn về, chuyện kia thì tôi nghĩ là nên hạn chế, một tháng một lần, nếu có thể thì nên kiêng kị đến lúc cơ thể cô sẵn sàng mang thai thì tốt hơn”.
Hạ An Ngôn nhất thời đỏ mặt, vội tránh sang chuyện khác: “ tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ”.
Sau khi xong mọi chuyện, và bác sĩ đã hướng dẫn thuốc uống cụ thể, Hạ An Ngôn vui vẻ nắm tay Lăng Hạo bước ra khỏi bệnh viện.

Cô như tìm được niềm vui cả đoạn đường đi đều vui vẻ cười chẳng để ý đến người nào đó đang đen mặt di bên cạnh.
Xe lăn bánh khỏi bệnh viện, Hạ An Ngôn mới quay sang nhìn anh, thấy anh có vẻ không vui, cô quan tâm: “ ông xã, anh làm sao vậy”.
Người nào đó, từ lúc vị bác sĩ kia nói kiêng kị chuyện đó, anh liền thấy khó khăn, anh ở gần cô khó mà kiềm nén bản thân mình, còn nếu ngủ riêng phòng anh không làm được, thôi thì cố gắng vậy, anh thở dài một hơi ôm cô vào lòng: “ không có sao, anh đang suy nghĩ làm thế nào để tốt cho em thôi”.
- đã để anh lo lắng rồi.
- “về sau, không được nói như vậy nữa.

Tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện vì em mà làm tất cả”.

Anh cầm tay cô lên hôn một cái.
Hạ An Ngôn tươi cười vui vẻ, giây phút này, cô đã quá mãn nguyện rồi, người cô yêu đã cùng cô nắm tay bước trên một con đường, cô có một đứa con gái ngoan, về sau cô có thể mang thai.

Cô cuối cùng cũng đã có được gia đình nhỏ của mình..