Sau khi Hạ An Ngôn đi rồi anh vẫn đứng yên đó, trong đầu không ngừng nghĩ tới toàn bộ lời nói của cô.
Anh như giật mình tỉnh mộng, trong đầu lần lượt xuất hiện từng hình bóng của Hạ An Ngôn nhiều năm về trước, cô luôn cố tình xuất hiện trước mặt anh, anh nhớ ngày anh dắt tay cô vào lễ đường nét hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt của cô, cô thừa biết kết hôn cùng anh là bước vào địa ngục, nhưng ngày hôm đó cô đã hạnh phúc đến như vậy.
Còn Hạ An Ngôn của hiện giờ không ngừng xa cách anh.
Anh đã sai rồi.
Hạ An Ngôn tôi xin lỗi……
Tảng sáng, Hạ An Ngôn khẽ cựa mình, tiếng sóng vỗ rì rào làm cô tỉnh giấc.
Nhìn xung quanh cô chăngr biết mình vào phòng từ lúc nào, cô cũng chẳng buồn suy nghĩ, bước xuống giường nhìn thấy một bộ đồ để ngay dưới chân giường, cô cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, cầm lấy đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc Hạ An Ngôn đi ra đã ngửi được mùi thơm bạc hà trong không khí, cô đã biết anh ở trong phòng, mùi hương này người khác có thể không rõ, nhưng cô là người rõ hơn ai hết.
Ánh nắng ấm áp tỏa trên gương mặt mà ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng như trước.
- “ hết một ngày”.
Lăng Hạo trầm mặc, quan sát gương mặt cô: “ em không cần phải nhắc tôi, tôi nói được làm được”.
Hạ An Ngôn cúi đầu, khóe miệng cong lên một nét vui vẻ trào phúng: “Vậy thì tốt rồi.”
Lời nói và ánh mắt của cô đều đã đâm thật sâu vào trong tim anh.
Lăng Hạo phát hiện mình đã bị lâm vào một ván cờ, cảm giác tiến thoái lưỡng nan, tâm tư rối bời.
Hai người ở trong biệt thự yên lặng vượt qua hai ngày, Hạ An Ngôn một ngày không nói chuyện, Lăng Hạo ngẫu nhiên nói vài câu, cô đều không có bất kỳ bày tỏ gì.
Buổi tối ngày thứ ba, Hạ An Ngôn đứng ngoài lang can nhìn chăm chú vào một đôi trai gái nắm tay nhau đi trên bãi cát, cô gái cười rất hạnh phúc.
Ánh mắt cô xa xăm, ngày đó cô từng mơ ước được cùng anh nắm tay nhau đi trên bãi cát, ngày đó bất kể thứ gì cô cũng đều mơ ước được cùng anh.
Nhưng….
Cảm giác được cái lạnh của biển cả, cô quay người trở về phòng, cô nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, kỳ thật là cô trông chờ đến ngày mai, cô trông chờ được gặp con gái cô, đứa nhỏ này ba ngày đã không mặt rồi.
Trằn trọc đến nữa đêm cô ngủ thiếp đi.
Cửa phòng cô nhẹ nhàng mở ra, trong bóng tối thân ảnh đứng ở đầu giường nhìn cô chăm chú, bất giờ thở nhẹ một cái, rồi đi thẳng đến một bên giường mà nằm xuống kéo cô ôm vào lòng.
Ba đêm nay anh đợi cô ngủ rồi mới đi vào phòng.
Sáng ngày hôm sau, khi Hạ An Ngôn tỉnh dậy ra thấy Lăng Hạo quần áo chỉnh tề ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bỗng dưng ngồi bật dậy.
- “ em chuẩn bị một chút đi, tôi đưa em đi gặp con”.
Hạ An Ngôn chưa kịp thích ứng lời nói ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi vội vàng xuống giường.
Cô nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ cả quá trình cô đều làm gọn gàng chưa tới 10 phút, cô vội vã chạy xuống lầu thì thấy Lăng Hạo đang ngồi nghe điện thoại trên sofa sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô đứng một bên chờ anh nói điện thoại xong.
Kết thúc cuộc gọi sắc mặt anh có một chút thay đổi nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, trong mắt loé lên một tia ảo não rồi biến mất.
Đến khi chiếc xe lăn bánh khỏi biệt thự, Hạ An Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, trở về rồi, cuối cùng cũng được trở về rồi, chỉ là cô không biết phía trước phong ba bão táp gì đang chờ mình.
Trên bàn ăn tại Lăng Viện, cả nhà đang ngồi nhìn bạn nhỏ chăm chú ăn hết phần ăn của mình.
Trang Tử Khâm luôn muốn đút cho bạn nhỏ, nhưng từ ngày tới đây tới giờ ăn là luôn tự mình ăn không cần ai phải đút, đồ ăn chẳng kén món nào, nhưng rất giống con trai bà là không thích trứng.
Mỗi lần bà định đút thì bạn nhỏ lại nói: “ bà nội, con tự mình ăn được, mẹ nói con lớn rồi phải tự ăn thì mới là bé ngoan”.
Bạn nhỏ vừa dứt lời cả nhà liền cười vui vẻ, không phải nói từ ngày Nấm ở đây không khí trong Lăng Viện náo nhiệt hơn hẳn, cả ngày đủ trò để làm mọi người vui.
Nấm ăn xong phần ăn của mình liền nói: “ bà nội, con ăn xong rồi, con có thể đi chơi được không”.
- ừ, để bà nội thả con xuống.
Nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn Bà Nội và Lăng Đình mà thoả lòng vui sướng.
“ con bé Tiểu Ngôn này đã quá vất vả rồi”.
Bà nội thở dài nói.
Lăng Đình gật đầu cảm thán: “ năm năm mang theo một đứa nhỏ sống ở bên ngoài không chút dễ dàng, còn dạy dỗ được đứa nhỏ ngoan như vậy”.
Mỗi người một câu không hay bảo bối của mình bị thương.
Nguyễn Nhã Hân từ ngoài cổng vội vã đi vào không để ý đứa nhỏ đứng ở đó, rất nhanh liền đụng chúng làm Nấm té ngã xuống đất sứt một mảng da tay, do đau quá liền khóc lên….
Nguyễn Nhã Hân nhíu chặt mài nhìn đứa nhỏ, cô lớn tiếng gọi lên: “ quản gia Trương”.
Gọi hai ba lần quản gia Trương từ trong đi ra thấy Nấm ngồi khóc tay hình như còn chảy máu liền chạy nhanh lại ôm lấy Nấm lo lắng hỏi: “ Nấm, con bị làm sao”.
Nấm liền thút thít trong lòng bà: “ là dì đụng trúng con.
Đau quá, con muốn mẹ”.
Đôi mắt sắc bén của Nguyễn Nhã Hân nhìn đứa nhỏ đang vạch tội mình: “ quản gia Trương đứa nhỏ dơ bẩn này ở đâu ra”.
Tiếng khóc lớn của Nấm làm ba người trong phòng ăn phải tức tốc chạy ra, vừa ra tới liền nghe thấy câu nói không êm tai của Nguyễn Nhã Hân, Lăng Đình liền bực tức: “ ai nói nó là đứa nhỏ dơ bẩn” gì chứ bảo bối của ông muốn nói sao thì nói à.
Nguyễn Nhã Hân nghe Lăng Đinh quát lớn liền ấp úng nói: “ dạ, ba không có, đứa nhỏ này ở đâu lại ở trong nhà mình”.
Vừa nói vừa liếc nhìn thấy Trang Tử Khâm ôm đứa nhỏ trong lòng nhìn vết thương trên tay mà lo lắng: “ Nấm, con có đau lắm không, để cho bà nội xem”.
Nấm một tay ôm lấy cổ bà uất ức nói: “ bà nội, Nấm đau, Nấm muốn mẹ”.
Tiếng “ Bà Nội” của Nấm làm cô ta như đứng hình, đứa nhỏ này làm sao lại gọi bà ấy là bà nội, không lẽ …… như nghĩ ra điều gì đó cô ta liền hoảng hốt che miệng.
Cả nhà rối rít lo cho bảo bối nhỏ, bỏ măc cô ta đứng ở đó muốn làm gì thì làm.
Bắt đầu từ lúc Hạ An Ngôn bỏ đi cả Lăng Viện đối với cô ta cũng chẳng còn gì nữa, chỉ vì nghĩ tới Lăng Hạo cứ đinh ninh cô ta là người cứu anh lúc nhỏ, nên mới để cô ta ở lại đây.
Nguyễn Nhã Hân đã đi bốn ngày không về cũng chẳng ai tìm kiếm..