"Làm sao lại về sớm như vậy? Còn chưa đến trưa mà?" Sở Đình Nhi nhìn con mình có chút nghi hoặc. Lăng Thiên bình thường sẽ ra ngoài một ngày nhưng hôm nay lại về sớm như vậy khiến cho Sở Đình Nhi cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng lẽ bị các cô nương kia đuổi về sao? Không giống, nếu bị đuổi về thì Lăng Thiên sớm đã đi nơi khác chơi đùa rồi.
Sở Đình Nhi đối với con mình hiểu rất rõ, nghĩ đi nghĩ lại: "Chẳng lẽ con mình đã có ý trung nhân nên mới vội vàng quay về báo tin?" Nghĩ như vậy sắc mặt vui mừng nói: "Hôm nay như thế nào?"
Lăng Thiên cười khổ một tiếng: "Hài nhi cùng với mấy vị tiểu thư nói chuyện rất vui vẻ nhưng hài nhi sợ mẫu thân lo lắng nên mới trở về sớm."
"Xiiì!" Sở Đình Nhi đối với lời nói này của con mình cười nhạt: "Trò chuyện rất vui sao? Ngươi cùng với mấy tiểu thư khác nói chuyện rất vui? Còn sợ ta lo lắng nên mới trở về sớm? Nếu sợ ta lo lắng thì ngươi sao phải vội vã đi về tiểu viện mà không đi đến nơi của ta!"
Lăng Thiên đối với thái độ này của mẫu thân sớm đã tập mãi thành quen nói: "Các tiểu thư nhiều lắm, hài nhi cũng không nhớ được mấy người. Có tiểu thư của Trầm đại tướng quân cùng với thiên kim của Thượng thư. Những người khác hài nhi không nhớ rõ lắm!"
"Tiểu thư của Trầm đại tướng quân? Thiên kim của Vệ Thượng thư?" Sở Đình Nhi nghi hoặc hỏi hai câu rồi đột nhiên giận dữ: "Hỗn trướng! Nhị nữ này đều là nữ nhân tài ba nổi danh khắp kinh thành. Thi từ ca phú cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Vi nương cũng từng nghe nói qua tài danh của hai người này! Cùng các nàng nói chuyện thật vui? Nhớ khi Nhu Nhi gặp ngươi lần trước kia thì chuyện đầu tiên là nắm lấy roi ngựa trong tay thì hôm nay có thể cùng ngươi nói chuyện vui vẻ sao?"
Vẻ mặt Lăng Thiên đau khổ nói: "Quả thực là hai người các nàng. Hài nhi nói thật mà." Thầm nghĩ trong hậu viện quả thực đã nhìn thấy hai nàng chỉ bất quá có một người không biết thân phận của ta, người kia bị ta hù họa mất hồn.
Sở Đình Nhi gầm lên: "Còn nói dối nữa à? Ta tin ngươi mới là lạ. Nói xem rốt cục đã gây ra chuyện gì mới vội vã trở về như vậy?"
Sắc mặt của Lăng Thiên càng khổ hơn: "Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng hài nhi là một người chỉ biết gây họa thôi sao?"
Sở Đình Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cho rằng? Ngươi vốn là vậy mà! Nói mau, ngươi đã gây ra chuyện gì nữa rồi?"
Lăng Thiên xém ngất xỉu: "Mẫu thân vẫn không tin? Trong vòng vài ngày tới chắc chắc hai nữ tử này đến bái phỏng thì mẫu thân hỏi sẽ biết."
"Hai tiểu thư này đến bái phỏng ngươi? Thiên Nhi? Ta không nghe sai chứ?" Vẻ mặt của Sở Đình Nhi không thể nào tin được lại mang theo một tia vui mừng lẫn sợ hãi nghĩ thầm hai tiểu thư này vô luận là dung mạo hay là tài hoa đều xuất chúng. Nếu thật sự coi trọng hài nhi của chình mình thì quả thực là chuyện rất tốt. "Khi nào đến? Vi nương muốn chuẩn bị một ít lễ gặp mặt. Phải chiêu đãi hai vị tiểu thư này thật tốt."
Lăng Thiên trợn trắng mắt. Mình mới mười lăm tuổi mà thôi, mẫu thân cũng quá nóng nảy rồi. Bây giờ còn muốn tặng lễ vật cho người ta nữa? "Điều này... Thời gian cụ thể không biết được. Xem ra khi nào các nàng có thời gian sẽ đến thôi!"
Sở Đình Nhi giận dữ: "Biết ngay là ngươi gạt ta mà! Cái gì mà khi nào có thời gian? Nếu chờ các nàng có thời gian đến bái phỏng ngươi thì vi nương có chờ đến bạc tóc cũng không chờ được!"
Lăng Thiên chật vật hạ đầu không nói gì.
Sở Đình Nhi tiếp tục răn dạy một phen, gặp bộ dáng 'heo chết không sợ' nhất thời mất đi hứng thú giáo huấn liền phất phất tay để hắn tự đi. Nhưng âm thầm thở dài một hơi, phân phó hạ nhân hai ngày sau phải chú ý. Thời gian này không thể xem thường được. Nếu bỏ lỡ mấy ngày này thì muốn nhìn thấy các tiểu thư này lại càng khó hơn lên trời.
Lăng Thiên như được đại xá xoay người chạy nhanh về tiểu viện. Nhìn thấy Lăng Thần như cười như không đi ra đón liền biết nha đầu này trốn một bên nghe lénbất chấp tính sổ với nàng liền vội vàng phân phó: "Lập tức truyền tin lệnh cho bốn người Lục Thất Bát Cửu phụ trách tình báo, còn có đám người người Phong Vân Lôi Điện Trì chờ tại biệt viện. Ăn cơm xong chúng ta sẽ đi qua!"
Lăng Thần không chần chờ nói: "Rõ!" Liền trở lại phòng phát ra diều hâu truyền tin.
Bốn tên 'Lục, thất, bát, cửu' người trong miệng Lăng Thiên chính là những nhân vật tinh nhuệ Lăng Thiên lựa chọn kỹ càng. Bốn người này đều là cô nhi không tên không họ. Lăng Thiên đơn giản lấy con số làm tên, Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu. Bốn người này hiện tại đang phụ trách thu thập tình báo ở bốn phương hướng.
Về phần nơi phát ra tình báo, chuyện nhân thủ ra sao thì Lăng Thiên chỉ truyền cho bọn họ phương pháp. Tất cả những vụ sự khác không hề quan tâm nữa. Theo lời Lăng Thiên nói chính là: Ta muốn tin tức gì thì các ngươi phải tra ra cho ta. Trừ việc chuyển giao tin tức thì không có việc gì đừng đến phiền ta. Có việc cũng không được đến làm phiền, tất cả tự giải quyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Dưới áp lực to lớn của Lăng Thiên tạo ra bốn người này trưởng thành cực nhanh. Chỉ trong mấy năm, mỗi người bọn họ đã nắm giữ một mạng lưới có quy mô kha khá. Trừ việc tìm tin tức cho Lăng Thiên ra còn có thể bán tin tức cho các thế lực khác nữa. Bởi vì Lăng Thiên chỉ cung cấp tài chính lúc đầu cho bọn họ thôi. Tất cả đều do bọn họ tự cung tự cấp. Bấy quá thành tựu mấy năm qua của bọn họ rất tốt. Ngoại trừ việc có thể duy trì hệ thống của chính mình còn có thể bỏ ra không ít ngân lượng trợ giúp cho huấn luyện ở biệt viện. Chuyện này nằm ngoài suy đoán của Lăng Thiên.
Còn năm người ở Phong Vân Lôi Điện Trì này cùng với bốn người 'Lục Thất Bát Cửu' đều là những người Lăng Thiên tuyển chọn bồi dưỡng đặc biệt. Tên được phân biệt là Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì! Đám người này sau khi được Lăng Thiên tỉ mỉ huấn luyện liền gia cho Lăng Kiếm. Trước mắt, thủ hạ của Lăng Thiên có lực lượng chấn nhiếp khắp đại lục, cũng là tổ thức sát thủ thần bí nhất trên đại lục - Đệ Nhất Lâu - đều do năm người này và thủ lĩnh Lăng Kiếm chủ trì. Nhất là Lăng Trì, tiến cảnh cực nhanh, đã truy đuổi gần bằng Lăng Kiếm. Bây giờ Lăng Kiếm bị Lăng Thiên phái đi phương bắc rồi thì có chuyện gì cũng phải lệnh cho bọn họ mà thôi.
Ăm xong cơm trưa Lăng Thiên không mang theo một tùy tùng nào mà chỉ mang theo Lăng Thần cưỡi ngựa đi đến Lăng Phủ biệt viện. Binh lính thủ thành nhìn thấy Lăng gia đại thiếu gia nào dám nói gì. Từ xa xa đã phân phó m cửa thành rồi.
Tiện tay ném một tấm ngân phiếu, hai người Lăng Thiên không dừng lại chút nào. Chỉ hơn nửa canh giờ sau Lăng Phủ biệt viện đã xuất hiện trong tầm mắt.
Bức tường được kiến tạo hoàn toàn từ đá cao hơn bốn trượng đứng sừng sững trong rừng liễu rậm rạp. Đây là yêu cầu đầu tiên của biệt viện được Lăng Thiên đưa ra. Mục đính chính là không cho người ngoài có thể dò xét bên trong được. Lăng lão gia tử và Lăng lão phu nhân từng đi qua biệt viện này mấy lần. Lần đầu tiên khi đến đây Lăng lão gia tử liền cảm thấy bên trong bức tường cao to này ẩn dấu dã tâm rất lớn. Lúc ấy lão gia tử thở dài một hơi nhưng không nói gì. Sau khi trở về liền lệnh cho Lăng Khiếu xây dựng một quân doanh bên cạnh biệt viện. Bên trong quân doanh có năm nghìn người nhưng mục đích không phải là giám thị biệt viện mà là dùng âm thanh thao luyện của quân doanh che giấu đi âm thanh tương tự trong biệt viện.
Lăng Khiếu đại tướng quân cũng đi đến đây mấy lần, bất quá mỗi lần đến đây đều được Lăng Thần dùng diều hâu đưa tin thông tri cho biệt viện. Những điều Lăng Khiếu thấy chỉ là những trang trí xa hoa, lộng lẫy hết sức khó nhìn, cho rằng đây là hành động bại gia. Từ đó về sau không còn đến nữa. Lăng Khiếu nói rằng để tránh không bị tức giận nên mới không đến. Lăng Thiên nghe vậy mừng rỡ vô cùng, hắn không đến lại càng tốt hơn.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử