Chỉ có bọn Lăng Kiếm và những người của Lăng Thị mới biết Ngọc Mãn Lâu trong người có môn ma công họa thế, sự khủng khiếp của môn ma công này có thể uy hiếp đến sự an toàn tính mạng của Lăng Thiên, điều này họ tuyệt đối không cho phép Lăng Thiên đích thân đối diện.
Về đề nghị của bọn Lăng Kiếm, bọn Tiêu Phong Dương không hiểu nội tình bên trong nên cũng cảm thấy hợp lí, nhưng do mệnh lệnh của Lăng Thiên, không ai dám biểu thị ý kiến tán đồng, đang lúc không ai nhường ai, thì cửa trại khẽ lay động, một người mỉm cười bước vào, Tiêu Phong Dương đại kinh thất sắc. Người đến chính là Tây Môn Tạp.
Thấy sắc mặt của Tiêu Phong Dương, bọn Lăng Kiếm ai nấy đều cười lớn, ôm lấy vai của Tây Môn Tạp, trịnh trọng giới thiệu với mọi người. Tiêu Phong Dương lúc này mới biết, nhân vật chủ chốt trong quân đội Ngọc Gia này, được người đời công nhận là thiếu niên thiên tài chỉ dưới Lăng Thiên này, không ngờ lại là một thành viên trong số đám huynh đệ của Lăng Kiếm - Lăng Tam Thập.
Nghĩ một chút cũng thấy đúng, chữ "Tạp", cũng chính là "Tam Thập"? Chả trách lúc mình giao chiến với Tây Môn Tạp lúc nào cũng cảm thấy hắn hữu danh vô thực, bây giờ mới biết, hóa ra đối phương cố gắng hết sức phối hợp với mình, cho nên trận chiến này mới có thể giành được thắng lợi dễ dàng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phong Dương bỗng cảm thấy rùng mình vì mưu tính sâu xa của Lăng Thiên, không ngờ mấy năm trước đó Lăng Thiên đã đi một nước cờ đặc sắc như thế này, cho đến tận bây giờ mới được lộ ra, nhưng một khi lộ ta liền có tác dụng dịch chuyển càn khôn. Kế sách như vậy, cơ mưu như vậy, đúng là làm người ta phải bàng hoàng kinh ngạc.
Sau khi giới thiệu hoàn tất, Lăng Kiếm lập tức giao cho Lăng Tam Thập một nhiệm vụ lớn: khuyên hàng những tướng lĩnh Ngọc Gia mà đế quốc Thần Châu bắt được! Lăng Tam Thập lập tức đồng ý, dựa vào danh tiếng "Đại soái Tây Môn Tạp" của hắn, khuyên hàng mấy tướng lĩnh trước đây là thủ hạ của hắn này, đương nhiên không phải là chuyện khó.
Sau khi sự việc được giải quyết xong, Lăng Kiếm lại bắt đầu dùng tất cả các biện pháp ép 4 vị đại soái hạ lệnh công thành, dùng uy lực để ép, dùng lợi lộc để nhử, tất cả đều được hắn dùng đến, nhưng 4 vị đại soái này lập trường vô cùng kiên định, ai nấy đều lắc lắc đầu, Lăng Kiếm tức đến đầu bốc khói, gần như muốn rút kiếm ra kề vào cổ họ mà uy hiếp.
Đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó, cười hihi một tiếng. Thọc tay vào người lôi ra một miếng ngọc bội, giơ ca lên, quát: "Ta bây giờ lấy thân phận là khâm sai cộng với giám quân, mệnh lệnh cho 4 vị tướng quân, lập tức xuất binh, công đánh thành Minh Ngọc".
Trên miếng ngọc bội có khắc 4 chữ nhìn rất rõ "như trẫm thân lâm" (như có trẫm ở đây), thậm chí là có chút chói mắt.
Bọn Tiêu Phong Dương liếc nhìn nhau, tuy nói tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua, nhưng Lăng Kiếm có thân phận là giám quân, không biết làm thế nào họ đành gật đầu đồng ý.
Trận chiến công thành tàn khốc chính là được triển khai như vậy, từ lúc Lăng Kiếm bắt đầu hạ lệnh, thế tấn công dường như chưa lúc nào ngừng nghỉ, mỗi thời mỗi khắc đều có quân lính điên cuồng công đánh 4 cửa thành, tấn công tòa thành vô cùng vững chắc này.
Nhưng thành Minh Ngọc là tích lũy cả nghìn năm của Ngọc Gia, lại từng là thủ đô của Bắc Ngụy trước đây, nhìn trong khắp cả thiên hạ thì thành Minh Ngọc cũng được xem là một trong những thành lũy kiên cố có thể đếm được trên đầu ngón tay, sao có thể nói công là công được? Không nói cái gì khác, bên trong ít nhất cũng có hàng loạt các cao thủ của Ngọc Gia, chỉ lực lượng này thôi, đã là bất kì ai cũng không thể xem thường rồi.
Trong vòng hai ngày, thế tấn công không hề bị gián đoạn, bọn Lăng Kiếm, Lăng Trì mấy lần nhân thời cơ đột nhập vào thành Minh Ngọc để hành thích Ngọc Mãn Lâu nhưng lần nào cũng bị vô số cao thủ của đối phương đánh cho bật ra ngoài.
Ai cũng biết, thế lực của Ngọc Gia đã mất đi, thành Minh Ngọc bị công phá chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng Ngọc Gia lúc này lại biểu hiện ra khí thế quyết chiến đến cùng, trong tình trạng bất lợi như thế này vẫn tuyệt đối không nhận thua.
Ngọc Mãn Lâu thỉnh thoảng xuất hiện trên tường thành, ánh mắt hắn hững hờ nhìn đại quân kéo dài đến mười dặm bên dưới chân thành. Trong lòng Ngọc Mãn Lâu, Đệ Nhất Lâu chủ cố nhiên là tuyệt thế cao thủ, nhưng vẫn chưa đến mức hắn phải đích thân ra tay đối phó.
Môn tà công hủ thi của hắn tuy quả thực là nhất kích tất sát, nhưng cái giá phải trả cho mỗi lần dùng là cực lớn, thường thường mất mấy ngày mới hồi phục lại được, mỗi lần ra tay, đều bắt buộc phải dùng vào chỗ thích hợp nhất, dùng đối với kẻ nguy hiểm nhất, thì mới xứng đáng.
Mục tiêu hiện giờ của Ngọc Mãn Lâu chỉ có một, đó chính là Lăng Thiên.
Lăng Thiên, ngươi hủy hoại đi tất cả hi vọng cả đời của ta, đẩy Ngọc Gia ta vào cảnh sơn cùng thủy tận, thù này hận này, không đội trời chung! Kể cả Ngọc Mãn Lâu ta cuối cùng không giành được thiên hạ này, không trở thành được thiên hạ chí tôn, thì Lăng Thiên ngươi cũng đừng hòng có được! Ta nhất định, nhất định sẽ kéo theo ngươi bồi táng theo.
Lăng Kiếm phẫn uất đứng ở ngay đầu quân, hét lớn: "Xông lên, xông lên cho ta, giết!".
Lăng Trì lặng lẽ bước đến phía sau hắn, nói: "Kiếm ca, chúng ta làm như vậy, Ngọc Mãn Lâu cứ rúc đầu không chịu ra, vậy thì cũng không phải là cách, theo đệ thấy, Ngọc Mãn Lâu hiện giờ không xuất thủ, chắc chắn là đang đợi công tử đến, nếu như công tử đến rồi vậy thì sẽ rất gay go! Tà công của Ngọc Mãn Lâu quả thực quá đáng sợ! Chi bằng chúng ta tập trung tất cả các huynh đệ lại, sau đó nhân lúc đêm tối cùng đột nhột vào thành Minh Ngọc, thành bại hay không chính là ở đó, huynh thấy thế nào?".
Lăng Kiếm mắt khẽ lóe lên, trầm ngâm một lát, nghiến chặt răng, nói: "Được, cứ làm như vậy! Chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn có cơ hội giao chiến với công tử! Sự mạo hiểm này chúng ta có thể, nhưng công tử thì tuyệt đối không thể".
Lăng Trì trầm ngâm một lát, nói: "Kiếm ca, nhưng, chúng ta làm như vậy, chắc chắc sẽ có xuất hiện tương vong….đến lúc công tử trách cứ….".
Lăng Kiếm vung tay, ngắt lời Lăng Trì, nói: "Mạng của chúng ta là do công tử ban cho, vì công tử, kể cả là chết ở đất này, thì đã làm sao? Ngươi bảo các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay sẽ lấy mạng Ngọc Mãn Lâu! Ai cũng không được tranh với ta, để ta tận tay xuất thủ lấy mạng hắn".
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 7