Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 779: Thời khắc sinh tử (2)




"Ý của ta không phải là vậy!". Trong lòng người đàn ông mặt chữ điền có chút bực bội, trau mày nói: "Lần xuất kích này của chúng ta, cố nhiên là vì chúng đã giết quá nhiều con cháu đời sau của Ngọc Gia ta! Nhưng các ông đã từng nghĩ qua, nếu như lần này chúng ta giết nhân vật quan trọng của Đệ Nhất Lâu, thì người của Đệ Nhất Lâu sẽ báo thù chúng ta như thế nào? Càng đặc biệt là tên thiên hạ đệ nhất sát thủ đó, sẽ có hành động như thế nào. Đừng quên, sự nguy hiểm của Đệ Nhất Lâu chủ còn là trên cả Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí! Tống Quân Thiên Lí tuy là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng hắn sẽ không ra tay một cách tùy tiện, chỉ cần chúng ta không chọc tức hắn thì hắn đối với chúng ta là không có ý nghĩa gì! Nhưng còn Đệ Nhất Lâu Chủ thì sao? Hắn đơn thuần chỉ là một sát thần, nếu như hắn có ý định báo thù, chỉ sợ hậu quả sẽ là vô cùng khó lường!".

Mấy người nghe thế sắc mặt liền có chút sững sờ, sự đáng sợ của Đệ Nhất Lâu, bản thân chúng biết, thậm chí là còn biết rất rõ, tự nhiên là biết lời của người đàn ông mặt chữ điền này hoàn toàn không phải là không có lí.

"Chẳng nhẽ việc đã đến nước này, còn có thể tha cho chúng sao?". Một người trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ nhìn Lăng Phong, Lăng Vân, trong ánh mắt của hắn là cự căm thù đến tột đỉnh: "Đệ Nhất Lâu thì làm sao? Báo thù thì có thể làm sao? Chính là vì chúng là người của Đệ Nhất Lâu sao, chẳng nhẽ con cháu chúng ta phải chết uổng sao?". Hắn cười lạnh lùng một tiếng, ánh mắt khinh nhờn nhìn người đàn ông mặt chữ điền: "Chẳng nhẽ nhị ca sợ Đệ Nhất Lâu báo thù? Huynh đừng quên, Đệ Nhất Lâu hiện nay đã hoàn toàn là của đế quốc Thần Châu, nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân! Câu nói này của huynh mà bị hoàng thượng nghe thấy thì huynh sẽ phiền phức lắm đấy!".

"Ngươi nói lung tung gì vậy!". Người đàn ông mặt chữ điền có chút tức giận, đối diện với những kẻ ngu đần đúng là có chút cảm giác bất lực, nộ khí đùng đùng, nói: "Cũng không nghe ta nói rõ ràng! Ta chẳng nhẽ không biết, Đệ Nhất Lâu hiện nay đứng ở đầu bên kia chiến tuyến với Ngọc Gia ta, hai tên tiểu tử này giết nhiều con cháu Ngọc Gia ta như vậy, nếu như giết chúng như vậy há chẳng phải quá dễ dàng cho chúng! Nếu đã xác định được là người của Đệ Nhất Lâu, vậy thì chúng ta có thể lợi dụng chúng, dù gì thì Đệ Nhất Lâu chắc chắn sẽ báo thù, vậy cứ lên kế hoạch ứng phó trước có phải hay hơn không! Nếu như có thể bắt sống, chỉ cần phế võ công của chúng đi, chẳng nhẽ còn không thể lấy hai người này làm một cạm bẫy chết người? Kể cả là không thể bắt sống, thì cũng có thể lợi dụng thi thể của chúng, bố trí một chút cơ quan để dụ địch? Những điều này các người không nghĩ ra, chỉ biết giết người báo thù, giết được người báo được thù rồi là xong chuyện sao? Không cần phải nghĩ đến những thứ khác sao?!". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cả đám nghẹn họng không nói được lời nào.

"Diệu kế!". Lão già gầy gò ánh mắt lấp lánh, ngẩng đầu lên nói: "Đúng là diệu kế! Đệ Nhất Lâu chịu sự quản lí của Lăng Thiên, nhưng trong thời gian dài như vậy, chúng ta trước giờ không có được dấu vết gì của chúng cả, càng không thể tìm được tổng bộ của chúng ở đâu! Tên Đệ Nhất Lâu chủ đó tuy là thiên hạ đệ nhất sát thủ, ra tay tàn độc, võ công cao cường, nhưng lại rất yêu quý thủ hạ của hắn, nếu như có thể giữ được hai người này trong tay, ra sức hành hạ chúng để trút cơn giận, bất luận là người sống hay là người chết thì chúng ta đều có thể dùng chúng để đối phó với Đệ Nhất Lâu!".

Cả đám đồng thời gật đầu đồng ý. Cảm thấy kế sách này đúng là hoàn hảo, vừa có thể trút đi sự oán hận trong lòng, vừa có thể lợi dụng chúng để đặt bẫy Đệ Nhất Lâu chủ, đúng là diệu kế nhất cử mấy tiện!

Chính tại lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, kèm trong đó là sự giễu cợt vô cùng vô tận, và cả sự phẫn nộ đã được kìm nén xuống, và còn có cả sát khí sắc nhọn đến cực điểm: "Diệu kế? Có thật là diệu đến mức đó sao?".

Sự xuất hiện đột ngột của giọng nói này, làm cho tất cả những người có mặt đều đại kinh thất sắc, chúng đều là những cao thủ đương thế, vậy mà không người nào phát giác ra người này đến từ lúc nào, đồng loạt quay người lại nhìn.

Tại nơi cách đám đông khoảng 7, 8 trượng, trước một lùm cây đã bị tuyết bao phủ, một bóng người màu đen đang đứng quay lưng lại phía chúng, áo choàng đen bay lất phất trong gió. Trong thời tiết tuyết rơi đầy trời này, giống như là một u linh màu đen, chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, cũng có thể cảm thấy một luồng khí lạnh như đang thổi đến từ địa ngục!

Tử vong, tử cơ, tử khí nặng nề, tất cả đều là tử ý!

Nhìn cái có thể phát hiện ra, người mặc áo đen này thân người gầy gầy, dáng người không phải là cao lắm, nhưng hắn đứng ở đó, nhìn thì thấy còn cao hơn đám người Ngọc Gia này một khoảng, càng hiện ra sự cuồng ngạo hơn người, dường như là hắn đang nắm giữ trong tay sự sống chết của đám người này vậy!

Người mặc áo đen cảm nhận được ánh mắt của chúng, từ từ quay người lại, bước về trước mấy bước, ánh lắt lạnh băng băng nhìn quanh chúng một vòng, nói: "Chỉ mấy tên các người thôi sao?!".

"Đạp tuyết vô nhấn!". Lão già gầy gò kinh ngạc hét lên, trên mặt lộ ra nét cẩn trọng hiếm thấy, lập tức toàn thân phòng bị. Đám người nghe thấy lời của hắn, lập tức rùng mình, không tin vào mắt mình nhìn xuống dưới chân người áo đen; đôi giầy đen rõ ràng là như đang nổi trên mặt tuyết, hoàn toàn không có vết tích gì lõm xuống! Dường như thân người hắn còn nhẹ hơn cả lông ngỗng! Kể cả là lông ngỗng rơi xuống mặt tuyết thì cũng sẽ ít nhiều có dấu vết!

Đám cao thủ Ngọc Gia này lập tức co đồng tử mắt ra sức chăm chú nhìn!

Cái được gọi là đạp tuyết vô ngấn, thực chất là một tên gọi trong khinh công, những người có mặt này chỉ là nghe qua, chứ chưa bao giờ được thấy qua! Kể cả là những cao thủ được xưng là có khinh công đạp tuyết vô ngấn, nhiều lắm cũng chỉ là làm cho cơ thể nhẹ hơn một chút, có thể ít bị ngập chân hơn một chút trong tuyết dầy, nhưng bất luận là thế nào thì cũng sẽ để lại vết chân.

Nhưng khi người mặc áo đen này bước vài bước nhẹ nhàng, đám đông nhìn thấy rất rõ ràng, phía sau hắn, không hề có dù chỉ một chút vết chân! Đây mới đúng là đạp tuyết vô ngấn thật sự!

Khinh công như vậy, không khác gì ma quỷ! Phải có nội công thâm hậu như thế nào mới có thể phát huy ra được khinh công xuất quỷ nhập thần này? Khinh công như vậy, đừng nói đến bản thân chúng, đến võ công cái thế như gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu liệu có thể làm được?!

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 7