Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 772: Cơn bão tuyết tử thần! (2)




Ở vào tuyến đầu phía biên giới của Ngọc Gia cũng không phải là những nhân vật tầm thường. Trong thời gian này lại chính là lúc thời tiết lạnh giá, không thích hợp cho chiến sự. Các con cháu của các trưởng lão cũng được xung quân một cách đầy đủ. Nhưng những cao thủ già hơn một bối đó tất nhiên càng không muốn để con cháu của mình thật sự tham gia vào chiến trường gươm thật đao thật, tàn sát đẫm máu, ngộ nhỡ có mất mát gì, thì thế nào là tốt? Lấy tiếng là một chuyện, nhưng ra trận mạo hiểm tự nhiên lại là một chuyện khác!

Mà thời tiết như hiện nay, chính là thời cơ trời cho để đánh bóng tên tuổi, chọn lấy thời khắc vẫn chưa có chiến sự, đưa con cháu đến nơi gian khổ nhất, cũng là nơi bình thường thì nguy hiểm nhất còn bây giờ là an toàn nhất. Một khi đợi đến lúc thời tiết ấm trở lại, lại lên ngựa quay trở về, quả thực có thể nói là vạn vô nhất thất.

Cứ như vậy, cũng coi như là hoàn thành được chuyến du lịch đánh bóng tên tuổi, thăng quan tiến chức cũng có cái cớ hoàn mĩ hơn: đóng thủ biên cương trong điều kiện gian khổ nhất, đến ăn tết cũng không quay về nhà! Sự trung thành tuyệt đối như vậy, kể cả là không có công lao thì cũng có khổ lao ya!

Như vậy không những có thể bảo toàn được tính mạng, giữ được huyết mạch, mà còn có thể có được chút công lao không nhỏ, sau này kiểu gì cũng có được một chỗ trong vương quốc Ngọc Gia.

Với kiểu tính toán như thần như vậy, thế là đám lão già của Ngọc Gia giơ cờ hiệu là bảo vệ quốc gia, thực chất là để cho một toán con cháu xung quân đi du lịch để lấy tiếng.

Vị trí tiền tiêu nhất của ba vạn quân ngoài biên giới của Ngọc Gia lúc này gần như trở thành doanh trại tập trung của các con cháu hậu bối của Ngọc Gia, quá nhiều những công tử ăn chơi thác loạn của thành Minh Ngọc ngày thường đều cưỡi ngựa lên đường, mặc áo khoác gấm thay cho áo giáp, hùng dũng oai vệ tập trung ở nơi đây!

Điều này làm cho vị tướng canh giữ biên cương là Ngọc Siêu Vĩ gần như là một đêm sầu não đến bạc trắng cả đầu!

Về phương diện an toàn có lẽ là không phải lo lắng gì, thế nhưng….

Cái đám tiểu tổ tông này nếu như chỉ đơn thuần là đến làm lính, an phận giữ kỉ luật thì cũng chẳng sao cả, thế nhưng tên nào tên nấy thói quen ăn chơi không sửa, có tên thì mang theo theo tầm 10 con chó săn, có tên thì ngồi xe ngựa sang trọng đến, còn có tên thì trực tiếp đem tì thiếp ở trong nhà đến.

Thời tiết giá lạnh thế này, nhưng trong quân doanh của Ngọc Gia lại là cảnh tượng sục sôi náo nhiệt vô cùng!

Có tên thì tập trung binh lính để đánh bạc, có tên thì đang chơi đá gà, có tên thì cả ngày lẫn đêm cùng với người đẹp ở trong lều không biết là làm gì, chỉ thấy lúc nào cũng phát ra những tiếng rên rỉ…

Còn có một số người không có việc gì làm, lại còn đi ra ngoài săn bắn. Trời lạnh tất nhiên là không lên núi để chịu khổ, thế là đến những thôn trang ở xung quanh để "đi săn". Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong mười mấy thôn trang xung quanh, không còn thấy tiếng chó sủa, tất cả đều đã chui vào trong bụng! Còn các loại gia cầm như gà, vịt, ngan ngỗng, cũng là khó thoát được độc thủ. Làm cho bách tính xung quanh phẫn uất vô cùng, cũng may là chưa có vụ nào bức ép người dân đến mất mạng.

Cứ như vậy, Ngọc Siêu Vĩ mỗi ngày ít nhất nhận được mười mấy thông tin đến tố cáo của dân thôn. Điều này làm cho vị cao thủ thượng thừa này càng cảm thấy đau đầu. Phía sau đám tiểu tử này, có tên nào không phải là người có tư cách của Ngọc Gia, Ngọc Siêu Vĩ đều là không thể đụng vào được, sau mấy lần dạy dỗ người lại bị người dạy lại, hắn nộ hỏa xung thiên, dứt khoát để mặc kệ.

Cũng may là chúng chỉ ở đây 3, 4 tháng, nếu như là lâu hơn, thì ta cũng không muốn quay về nữa, đập đầu mà chết còn hơn! Nếu không thì cũng bị chúng làm cho tức chết. Thấy tết đã qua, đám tiểu tổ tông này cũng sắp đến ngày cút về, trên mặt của Ngọc Siêu Vĩ cuối cùng cũng có chút nét vui vẻ.

Quả thật là không đụng được vào chúng ya. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhưng chính tại lúc đám tiểu tổ tông này sắp sửa cuốn gói về thành Minh Ngọc, thì ông trời lại cho một trận tuyết rơi trăm năm khó gặp một lần này! Ngọc Siêu Vĩ thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi cả quà, chỉ đợi đến lúc nói một tiếng cáo từ là nhanh chóng phát cho mỗi người một cái, nhanh nhanh cút đi cho khuất mắt lão tử.

Nhìn những hạt tuyết bay đầy trời, Ngọc Siêu Vĩ dường như muốn khóc: lại phải mất ít nhất 10 ngày nữa mới thoát khỏi đám tiểu tổ tông này ya! Những ngày tháng này đúng là như địa ngục, có đám người này ở đây ta còn có thể luyện binh gì nữa? Đều bị cái lũ đó kéo đi đánh bạc uống rượu cả rồi.

Ngọc Siêu Nhiên cảm thấy rất hoài nghi, nếu như để cái lũ thiếu gia này ở đây sống 1 năm nửa năm, chỉ sợ quân doanh này không cần đế quốc Thần Châu đến đánh, tự mình đã có thể sụp đổ rồi…

Nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt truyền đến từ xung quanh, Ngọc Siêu Vĩ than dài một hơi sầu khổ, lao lên giường, kéo chăn trùm kín đầu. Đây, đây còn là một quân doanh sao?

Chính khi đại soái Ngọc Siêu Vĩ cảm thấy uất ức cực độ, một sự bất ngờ khủng khiếp sắp làm cho sự uất ức của hắn kết thúc.

Một cuộc đột kích bất ngờ lạ lùng nhất tự cổ chí kim, đang đến rất gần!

Đại soái Ngọc Siêu Vĩ bỗng mơ hồ phát hiện ra, những tiếng huyên náo ở xung quanh đột nhiên ít hơn rất nhiều. Vốn dĩ bị những tiếng ầm ĩ inh ỏi ở bốn phương tám hướng bao vây, nhưng hiện nay những âm thanh ở phía Đông bỗng đột nhiên ít đi rất nhiều, dường như là trong khoảnh khắc biến thành im lặng, vốn dĩ cũng không được xem là gì, nhưng ở những phương hướng khác vẫn đang rất huyên náo, bản năng trong lòng của cao thủ thượng thừa như Ngọc Siêu Vĩ liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hướng phía đông có hai đứa cháu của đại trưởng lão Ngọc Gia dẫn đầu, đám tiểu tử này chính là bọn vô pháp vô thiên nhất, trước giờ đều không xem quân lệnh của mình ra gì, tại sao đêm nay lại tắt lửa đi ngủ trước giờ vậy? Nếu nói là lãng tử quay đầu, thì khó tránh quá không hiện thực? Hay là chúng chơi đủ rồi? Kể cả là chơi đủ rồi thì động tĩnh này mất đi cũng là quá gọn gàng một chút!

Ngểnh tai lên nghe ngóng một lúc, phát hiện những âm thanh ở phía nam cũng biến mất, một khắc trước vẫn còn đang cười nói ầm trời, rồi đột nhiên im bặt!

Những âm thanh ở phía Bắc và phía Tây vẫn không ngừng truyền đến, trong đó còn kèm theo những tiếng hét hưng phấn, nhưng phía đông và nam thì cứ như là biến thành vùng tử địa, sự khác biệt này đúng là quá lớn! Ngọc Siêu Vĩ bỗng rùng mình, toàn thân lạnh toát, một cảm giác nguy cơ xuất hiện từ nơi thâm sâu nhất trong lòng.

Tiếp đó hắn vận hết nội lực, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nhưng vẫn không nghe thấy gì cả, chỉ có những tiếng gió rít vô cùng vô tận, phía xa có âm thanh gì đó rất nặng nề, nhưng nhỏ quá không thể biết là âm thanh gì.

"Người đâu!". Ngọc Siêu Vĩ toàn thân toát mồ hôi, hét lớn một tiếng, nhưng không hề có ai trả lời. Cảm giác bất an trong lòng của Ngọc Siêu Vĩ càng ngày càng nồng, binh lính của mình đi đâu hết rồi. Hắn bước vội ra cửa, cầm lấy một cái ghế ném vù ra ngoài, tiếp đó thanh trường kiếm rút ra khỏi bao, roẹt một tiếng chém rách mặt khác của lều, chui ra ngoài.

Trời bão tuyết vẫn mịt mù, mặt đất một màu trắng toát. Gần như là không hề có chút gì khác lạ cả, cái ghế mình vừa ném ra năm trơ trọi trên mặt đất phủ đầy tuyết.

4 tầng lính canh gác mình sắp xếp ở xung quanh lều đại soái đã không thấy tung tích đâu! 32 thị vệ cận thân của mình, lúc nào cũng đi bên cạnh mình, kể cả là trời giá lạnh căm căm như này cũng chưa từng vắng mặt, nhưng hiện nay sao không thấy một người nào. Ngọc Siêu Nhiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác rùng rợn, đó chính là cảm giác rợn người khi đứng trước cái chết.

Trong quân doanh hai mặt Đông và Nam, hoàn toàn không một chút tiếng động, tĩnh lặng vô cùng, dường như còn có chút mùi máu tanh đang lan tỏa đến, Ngọc Siêu Nhiên quyết định, triển khai thân pháp, nhanh chóng chạy về phía Tây. Là một thống soái một đội quân, thi triển khinh công lao như điên như dại trong chính quân doanh của mình, đúng là mới gặp lần đầu.

Chính tại lúc Ngọc Siêu Nhiên vừa triển khai thân pháp, mặt đất đầy tuyết trước mặt hắn bỗng nhiên động đậy, một lớp tuyết dầy đột nhiên bị bẩy lên, lao thẳng đến mặt hắn, tiếp đó hai bóng người toàn thân trắng toát bay vọt ra, hai thanh trường kiếm một trái một phải đâm đến với tốc độ tuyệt luân sấm chớp.

Quyển 7