Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 729: Đạo tặc tụ họp




Đến ngay cả mấy tên của Thuận Thiên Minh ở Thiên Phong đại lục cũng cãi nhau om sòm. Bởi vì Lăng Kiếm không phân theo nhóm mà

phân theo đầu người. Tỷ như Thuận Thiên Minh, theo thứ tự của Lăng Kiếm ghi trong thông báo là: Lăng Nhất:Hai; Lăng Nhị:Hai......quá

đáng hơn là Lăng Trì còn thêm một câu: Mười tên trước không thưởng, mười tên sau phải phạt. Tất cả mọi người đều không ngồi cùng một

chỗ nên không ai biết người khác lấy ra bao nhiêu.Vì không muốn thua kém nên lấy ra nhiều nhất có thể! Nguyên một đám e sợ mình bị tụt

xuống danh sách mười tên đứng cuối, bọn họ đều biết, mười tên đứng đầu không thưởng thì thôi, nhưng mười tên bị phạt, thì không chết

cũng phải lột da..... Nhất là người đưa ra thông báo này lại là Lăng Kiếm, nên lập tức bốn mươi người ai cũng lo lắng, bởi vậy chỉ trong vài

ngày tất cả những có tiền bạc có gia thế đều bị khám xét! Cùng lúc đó, khắp nơi đều là đấu giá khởi nghĩa vũ trang, khắp nơi đều đấu giá

bảo bối lấy bạc.

Có hai tên to gan liên kết lại với nhau, sau đó dưới sự giúp đỡ của Nội Quỷ Tây Môn, ban ngày ban mặt ngang nhiên cắt vận lương của

Ngọc gia đem bán với giá thấp, sau đó mang theo khoản lớn lẩn trốn, biến mất không chút dấu vết. Hai mươi vạn đại quân bị bỏ đói mấy

ngày, khiến Ngọc Mãn Lâu nổi trận lôi đình hạ lệnh điều tra. Thiên Phong đại lục, Thủy gia là gia tộc duy nhất không gặp nạn, Thuận Thiên

Minh cũng không muốn cướp bóc người bạn mới kết giao này, nhưng mà đúng là ly kỳ, Thủy gia vài ngày liên tục đều bị trộm, khi đêm tối

buông xuống lại có mấy chục kẻ mặc áo đen bịt mặt đến Thủy gia, Thủy Mạn Không đoán được nội tình thở dài một tiếng, nên lệnh cho

mọi người cứ ngủ say, sau đó đem mở hai kho bạc, kết quả đến hôm sau, hai kho to như vậy đều không còn chút nào. Đến ngay cả con

chuột chạy vào cũng phải đau khổ đi ra...... Thần Châu đế quốc tài phú tràn đầy, Lăng Thiên tuyên bố trong vòng mười năm không thu bất

kì thuế má gì, thiên hạ lập tức phồn vinh, bánh xe lịch sử cuồn cuộn tiến về phía trước...... Nhưng phải nói rằng mấy tên cường đạo này đã

cống hiến lớn cho giang sơn của Lăng Thiên vững chắc mà đi lên. Chuyện la như vậy, Lăng Thiên hai đời làm người, cũng chưa từng chứng

kiến, cũng như nghe thấy. Chuyện lạ như vậy, chẳng những là chuyện chưa từng có mà sau này cũng không thể có. Thừa Thiên thành giờ

đây náo nhiệt hơn trước gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Trước cảnh tượng đó, những người chịu trách nhiệm tiếp đãi của Lăng gia

kêu khổ không thôi, bọn họ cứ tưởng rằng lần này là một cơ hội béo bở ai ngờ công việc lại nhiều đến vậy. Tất cả đều ra trận, không quản

quan to quan nhỏ, thân phận ra sao, ai ai cũng bận rộn. Cao hứng nhất chính là khách điếm của Thừa Thiên thành, nhiềuui tới, nên

đây là cơ hội hốt bạc của các lão bản, những khách nhân này đều là những người hào phóng, chỉ cần riêng tiền thưởng thôi cũng đã đủ thu

rồi...... Tất nhiên, trong đó kẻ thắng lớn nhất là Mính Yên lâu, Cố Tịch Nhan trong khoảng thời gian này đếm bạc mỏi tay...... Đứng ở trên

tường cao nhìn xuống vẫn thấy người người lũ lượt kéo về, giống như là ruồi bọ bâu đến chỗ mật đường. Đông Phương thế gia Tiêu

gia,"Sứ giả Nguyệt Thần quốc...... Người từ Thiên Phong đại lục cũng đến..... Khiến mọi người chú ý nhất chính là hai tên tiểu tử, đang

dẫn một đoàn xe dài đến chúc mừng, tựa như chuyển nhà vậy, tất cả đều là hòm sắt, bánh xe ngựa hằn sâu lên mặt đất...... Hơn nữa,

những người này dường như còn quen biết nhau, thấy họ hỏi han nhau:"
Nha, không phải là Cây lựu ca sao? Huynh chuẩn bị bao nhiêu?"

Một tên nhiệt tình chào hỏi. "
A!,là tam cữu đệ sao? ha ha, không nhiều lắm không nhiều lắm, một chút mà thôi, thật sự không dám cầm ra,

đệ thì sao? Chắc là phải hơn huynh." Một tên nói:"Ách. Nỗ lực hết sức thì cũng được chút ít. Chỉ sợ bị tụt xuống danh sách mười tên sau

cùng."Tên thiếu niên mặt đen hừ hừ một tiếng, hai người nói chuyện khiến cho người ngoài nghe thấy cảm thấy khó hiểu, mơ hồ, kì quái:

Có tên nào tên là "
Cây lựu" sao? Mà kiểu xưng hô của tên Cây lựu này cũng kì quái: Tam cữu đệ đệ, là thế nào? Tam cữu là tam cữu, đệ

đệ là đệ đệ, sao còn tam cữu đệ đệ? Chẳng lẽ là tam cữu em họ nhà tam cữu? Chỉ cần gọi em họ là được rồi, làm gì mà phải thêm tam

cữu?! Thế vẫn còn chưa phải kì quái nhất:"
Ai da, ca ca chết tiệt cuối cùng đã đến rồi, đệ nhớ huynh chết đi được.","Ha ha......, đệ đệ chết

tiệt, đúng là lâu không gặp, lần này mang đến bao nhiêu?" "E hèm, hèm " Mưa phùn mà hì hì."Ca ca chết tiệt huynh thì sao?" "Đệ đệ

chết tiệt, tính tình vẫn vậy, ha ha ha ha, ca ca lần này có lẽ đứng cuối mất","Đâu có đâu có....." "A!, là ca ca chết tiệt, cùng tiểu đệ chết

dẫm. Ta nhớ mọi người chết đi được" "Ha ha ha, là tứ cữu đệ đệ, xem ra tên tiểu tử này làm quan to rồi, phát tài rồi."Mấy người làm công

tác tiếp đón nghe mấy người này xưng hô mà đầu óc loạn hết cả lên, ca ca chết dẫm? Tứ cữu đệ đệ? Xưng hô kiểu gì vậy? Lẽ nào trên

đời này còn có người mang cái họ đen đủi, họ Tử ( chết)?

Nhưng mà những người này xem ra đều quen biết nhau, nếu như hai tên mà xích mích...... Không được, một vị quan vội vàng gọi một

người phục vụ tới viết một tờ giấy rồi đưa cho người đó, nghiêm trọng nói:"Mau giao nộp cho công tử, gấp lắm rồi." Tin tức cấp tốc này

đưa đến trước mặt Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đang uống chè hạt sen, hắn nhìn thấy bèn phun hết cả trà trong miệng vào mặt Lăng

Kiếm, Lăng Kiếm lập tức đỏ mặt tía tai, công tử hôm nay là làm sao vậy! Đang bàn chuyện, bỗng nhiên lại làm vậy, khiến quần áo hắn ướt

nhẹp. Hắn nhìn Lăng Thiên, vừa ho khan, vừa cười ha hả, một tay vỗ mặt bàn, một tay dùng sức vỗ đùi, cười không ngừng được, Lăng

Kiếm buồn bực lau mặt hỏi:"Công tử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại cười như vậy? Hôm qua đệ mới tắm, công tử nhìn xem công tử

làm gì thế này." Lăng Thiên cười không ngừng, chỉ một ngón tay:"Ngươi tự xem đi!" Lăng Kiếm buồn bực nhìn tờ giấy"Cây lựu ca,"Tam

cữu đệ đệ,"
ca ca chết dẫm,"Đệ đệ chết tiệt,"Tứ cữu đệ đệ"" Vừa nhìn thấy cách xưng hô kỳ quái này, Lăng Kiếm trừng tròng mắt, đột

nhiên ôm bụng cười phá lên ha hả, toàn thân run rẩy, nước mắt chảy hết ra, thậm chí còn điên cuồng hơn cả Lê Tuyết cũng

cầm lên xem, nhịn không được cũng cười khanh khách, nói:"Vị quan này đúng là ngây thơ quá. "Người của Tiêu gia lần này tới là Nhị gia

Tiêu Phong Dương,hắn vừa rồi đào thoát, giờ lại tự động trở lại, nhưng mà với tính cách của hắn, thì hắn không nên như vậy, nếu là người

biết chuyện, thái độ này đúng là quá khiêu khích!" Lăng Thiên vừa cười vừa xem một tờ giấy khác. "Ngoài tùy tùng và bảo vệ ra, còn có

sáu cao thủ, phỏng chừng là người của Thiên Thượng Thiên" "Thiên Thượng Thiên "", Lăng Kiếm dừng lại cười, ánh mắt lóe lên chiến ý.

"A Tuyết, muội đi xem Thần nhi thế nào, nha đầu đó không phải là muốn tự tay thêu cờ cho Thần Châu đế quốc đấy chứ, thật là cố chấp,

chuyện này cứ để kẻ hầu làm là được mà!"
Lăng Thiên lắc đầu, nhưng trên mặt lại rất thỏa mãn. "Thật ra, ta cũng muốn, nhưng mà......"

Lê Tuyết nhìn hắn nói:"Muội vĩnh viễn không muốn tranh cùng với Lăng Thần; chỉ cần toàn tâm toàn ý với huynh là được. Điểm này, cũng

chỉ có Lăng Thần mới có thể làm được, muội không bằng nàng."
Câu nói sau cùng, nàng nói rất khẽ, nhưng Lăng Thiên vẫn nghe thấy,

ngẩng đầu lên thì đã thấy Lê Tuyết bước nhanh rời đi, Lăng Thiên không khỏi ngây người! Ngọc Băng Nhan có phụ thân, Thủy Thiên Nhu

có cha mẹ, Tiêu Nhạn Tuyết có người thân, Kiểu Nguyệt công chúa có mẫu thân, có người thân, thậm chí Lê Tuyết mặc dù kiếp này

không có người thân, nhưng trong lòng vẫn có người thân từ kiếp trước, và cả Lăng Thiên! Chỉ có Lăng Thần là chỉ có một mình. Lăng

Thần là một cô gái cô độc, cả thế giới này nàng chỉ có Lăng Thiên. Lăng Thiên trong nội tâm đột nhiên cảm thấy ấm áp nhưng cũng cảm

thấy có gì đó không vui. Lăng Thiên thở dài một hơi, nhìn Lăng Kiếm, nói:"A Kiếm, các huynh đệ đều đã trở về chúng ta đến xem bọn

chúng mang đến cho ta bất ngờ gì?"
Lăng Kiếm nhãn tình sáng lên, nói:"Được!" Mính Yên lâu vẫn giữ nguyên cách bố trí bày đặt do Lăng

Thiên tự mình thiết kế, chỉ là thế giới lúc này, Tây Môn thế gia, Nam Cung thế gia, Dương gia đều đã trở thành dĩ vãng, hôm nay đến Mính

Yên lâu, Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm lại có cảm giác buồn trong lòng, đến giữa trưa, các vị khách quan trọng đều dùng cơm ở trong

phòng của những người đứng về phe hắn, tất nhiên cũng có những kẻ thích náo nhiệt, đến đại sảnh dùng cơm, đương nhiên cũng có những

kẻ có ý đồ, tỷ như...... bàn của mặt Đông. Cũng có vài thanh niên, chụm đầu ngồi một bàn, cười đùa, nói chuyện rôm rả, Lăng Thiên cùng

Lăng Kiếm vừa thấy mấy tên này liền không khỏi tươi cười. Một bàn rất xa ở mặt Tây, tổng cộng có bảy người ngồi, trong đó sáu người

thần sắc lạnh lùng, mặc áo xám và một thiếu nữ mặc áo lam. Cô gái này rất xinh đẹp nhưng trông lạnh như băng, đến ngay cả những người

ngồi cùng bàn với nàng, nàng cũng thờ ơ không đếm xỉa, đúng là một tảng băng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên không khỏi nhìn thoáng qua tảng băng bên cạnh mình Lăng Quát, trong nội tâm cười, thầm nghĩ hai người này đúng là rất hợp

nhau, một băng một ngọc, đúng là quá tuyệt! Ngoài hai bàn này ra còn có mấy bàn nữa đang ăn cơm. Khi Thiên Kiếm hai người nhìn

nhau đồng thời cất bước đi vào sảnh, tức thì, hai mươi mấy con mắt quay ra nhìn họ, hai người xem như không thấy gì, tùy tiện tìm một bàn

ngồi xuống. Ánh mắt của mấy tên thanh niên mặt Đông bỗng chốc hướng theo, một người kìm lòng không được đứng lên, đang định mở

mồm nói, lại bị tên còn lại đạp mạnh một cái vào chân ở dưới gầm bàn, không khỏi bị một đòn đau, muốn nói nhưng cũng đành ngậm

miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Mấy người bàn mặt Tây nhìn Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm, ánh mắt rõ ràng toát ra địch ý, tựa hồ, còn có

chút ngờ vực, một lão giả thấp giọng lẩm bẩm:"Chẳng lẽ trong hai tên đó một người là Lăng Thiên? Vừa đến Thừa Thiên đã gặp hắn?

Không trùng hợp vậy chứ."
Mấy người còn lại thần sắc khó coi nói:"Thử hắn xem sao!" Sáu người còn lại đều không mở miệng nói gì chỉ

khẽ gật đầu. Chủ quán Mính Yên lâu vội vàng đi tới, cung kính hỏi:"Khách quan muốn ăn gì?" Lăng Kiếm lạnh lùng nói:"Đem mấy món

ngon đến đây, và cả hai bầu rượu ngon nữa."
. Chủ quán vừa nhận yêu cầu gọi món, đột nhiên ba một tiếng, một người đang ăn cơm kêu

lên, hai tay bịt miệng, máu tươi chảy từ kẽ tay ra, cúi đầu, một cái răng rơi ra, nửa chiếc đũa cũng đồng thời phun ra. Bàn phía Tây, một

tên béo tròn giận dữ đứng lên, chỉ vào người này mắng:"Ngươi ***, ăn cơm thì ăn đi, còn nhìn linh tinh gì nữa? Cái tên đê tiện này?" Hắn

chửi nới rồi liếc nhìn trộm Lăng Thiên, rõ ràng là rất kiêng kị hai người bọn họ. Người nọ mặt đầy phẫn nộ, mấy người cùng bàn cũng đều

đứng lên, nhìn cái tên béo vừa nói chuyện, một người phẫn nộ nói:"Ngươi nói ai lấy cắp!Đường rộng thênh thang mỗi người một hướng,

chúng ta không thù không oán, các hạ lại tàn nhẫn ra tay, giờ lại còn mở miệng chửi người khác thế là ý gì?"
Tên béo giận dữ,

mắng:"Không thù không oán? Cái tên đó nhìn chằm chằm vào muội muội của ta? Hai mắt dâm đãng! Không phải là đê tiện thì là gì. Lão tử

dạy dỗ hắn lẽ nào sai?!"
Những người tinh ý nhìn là biết chuyện này là do tên béo cố tình gây sự, mọi người cùng ăn cơm ở đây, chẳng lẽ

người khác liếc mắt nhìn cũng không được? Ai cũng yêu mến cái đẹp, lấy lí do đó để gây chuyệnLăng Thiên mặt không

chút biểu cảm, thấp giọng nói:"Người đó đâu có nhìn, chính là tên béo kia cố ý gây chuyện, mục tiêu của hắn hẳn là chúng ta."Lăng Kiếm

từ lâu phát giác ra hai tên đó xích mích, nhưng mấy người bàn phía Tây lại tập trung chú ý đến chỗ hắn. "Xem ra bọn họ đang hoài nghi

thân phận của công tử."
Lăng Kiếm thấp giọng nói:"Ta đã ra đây thì đâu có ý muốn giấu diếm, còn gì phải hoài nghi chứ?" Lăng Thiên

cười, nói:"Muốn mượn cơ hội này thử ta đúng không? Mấy người này chắc là mấy vị cao thủ Thiên Thượng Thiên."Lăng Kiếm nói:"Lão

già đứng giữa kia còn có chút cân lượng, còn có thể chiến đấu, mấy người còn lại, không đáng nhắc tới,"
Lăng Thiên khẽ gật đầu. Cái tên

bị vu oan uất ức nói:"Ngươi sao có thể vô lý như vậy được? Ta ăn cơm ở đây, nhìn nàng lúc nào chứ? Hơn nữa, cô gái này tuy đẹp

nhưng…."
Nói đến đây thì không nói tiếp nữa, hiển nhiên là nói cô gái kia tuy đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng, liếc mắt nhìn thôi cũng đã thấy

sợ, đâu còn hứng thú nhìn nữa chứ? Tên béo cáu giận nói:"Ngươi cái tên đê tiện này nói thế là có ý gì? Dám sỉ nhục muội muội của ta?

Muốn chết sao?"


Một cậu thanh niên bàn phía Đông đứng lên nói: "Đúng là hay thật đấy, hôm nay lại gặp người không biết đạo lý là gì, chưa thấy qua kẻ

nào như vậy. Vu oan cho người ta nhìn muội muội của hắn sau đó người chê muội hắn, nói không có hứng thú, lại trách cứ hắn không có

mắt, hắn nói vậy là vì muội muội của hắn không ai thèm nên mới gây chuyện, muốn mau chóng đem bà cô này gả đi, hơn nữa còn muốn

đòi tiền lễ không thì sao lại hống hách vậy chứ?" "Đúng vậy đúng vậy,"Mấy thiếu niên khác cũng đồng thanh nói. Giờ đây có Lăng Thiên

cùng Lăng Kiếm ở đây, lại còn ở tại Thừa Thiên Mính Yên lâu, thiên thời địa lợi nhân hoà đủ cả, đừng nói là người của Thiên Thượng Thiên

thì bọn họ sợ, chỉ sợ là sau khi biết điều đó thì bọn họ lại càng hung bạo. Mấy câu này đương nhiên là khó nghe.

Quyển 7