Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 71: Truyền thụ võ công




Miễn cưỡng đem những suy nghĩ phiền toái đó khu trừ ra khỏi đầu, Lăng Thiên nhìn mọi người trước mắt hỏi một vấn đề khác: "Quân đội của Vương Quốc khi nào bắt đầu chinh đinh?"

(@Chinh đinh: Cuộc diễn quân hàng năm.)

Mọi người sửng sốt. Phùng Mặc nói: "Chinh đinh? Chinh đinh gì?"

Lăng Thiên ngẩn người nói: "Quân đội không lẽ không có chinh đinh sao?"

Mọi người lắc đầu, Phùng Mặc nói: "Lúc này Vương Quốc rất thái bình thì chinh binh làm gì?"

(@Chinh binh: Tuyển quân lính mới thay cho những lính già yếu hoặc hết hạn quân sự trong quân đội. Hiện đang ở lính gọi là thường bị binh, hết hạn ba năm về nhà ; có việc lại ra là tục bị binh ; lại đang hạn ba năm nữa rồi về là hậu bị binh, lại hết bốn năm cho về hưu hẳn, lại như dân thường.)

Ách!

Lăng Thiên trợn mắt há mồm: "Thiên hạ thái bình thì không chinh đinh?"

Mọi người khẳng định nói: "Chính đinh thường tổ chức định kỳ năm năm một lần, năm ngoái quân đội mới vừa tổ chức chinh đinh xong. Bây giờ không có thiếu người nên không cần phải chinh đinh. Trừ khi có chiến tranh hoặc là người già yếu trong quân đội nhiều mới bắt đầu chinh đinh bổ xung một bộ phận vào."

Phùng Mặc cũng nói: "Ta trong quân đội mấy chục năm cũng mới chinh thấy hai lần tân đinh mà thôi."

@Tân đinh: Tuyển tráng hán vào quân đội.

Không có chiến tranh thì không chinh binh? Năm năm một lần chinh binh? Lăng Thiên không biết phải nói gì nữa. Trách không được triều đại trên thế giới này lại thay đổi thường xuyên như vậy. Trách không được trên đại lục này lại có đến bảy quốc gia cùng. Quản lý quân đội như vậy thì quốc gia tồn tại lâu dài mới là chuyện lạ đó.

Các quân vương và các đại thần của các quân gia này để làm gì để ăn? Dĩ nhiên lại đi đánh hạ một mảnh đất nhỏ để an cư lạc nghiệp? Gối cao đầu để ngủ? Dĩ nhiên không có nửa điểm phòng ngừa hoạn loạn nào? Lăng Thiên cảm giác được lối suy nghĩ của chính mình không theo kịp điều này.

Vốn Lăng Thiên nghĩ rằng: Nhân cơ hội vương quốc tổ chức chinh đinh, lấy sự hùng mạnh của Lăng Phủ thần không biết quỷ không hay lưu lại một nhóm. Sau đó mình sẽ thao luyện cho bọn họ trở thành tư binh của gia tộc. Hiện tại kế hoạch này hoàn toàn phá sản! Năm năm một lần? Lăng Thiên có thể chờ đợi được sao? Không thể không thay đổi kế hoạch được.

Nhìn về phía đám người Phùng Mặc, Lăng Thiên nói: "Lăng Phủ biệt viện còn ba tháng nữa sẽ hoàn thành. Bên trong đó ta có sếp đặt một thao luyện trường có thể chứa được ít nhất vạn người. Vương quốc không chinh đinh thì những bộ phận này các ngươi sẽ đi chiêu mộ. Yêu cầu người trên mười lăm tuổi và dưới hai lăm tuổi. Có thể chiêu mộ được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Đây là nhiệm vụ thứ nhất của các ngươi. Phùng Mặc, tự bản thân ngươi an bày chuyện này đi. Hành động như thế nào đều do ngươi toàn quyền phụ trách. Nhưng sau khi chiêu mộ xong phải vô thanh vô tức đưa vào trong biệt viện, không được tiết lộ ra ngoài chút nào." Suy nghĩ thêm một chút Lăng Thiên nói tiếp: "Một lần không được chiêu mộ quá nhiều người nên có thể chia làm nhiều lần. Điều này ngươi cũng cần phải nắm chặt."

Phùng Mặc đứng thẳng lên ôm quyền đáp: "Rõ! Cẩn tuân theo phân phó của công tử!"

Lăng Thiên lại suy nghĩ thêm một chút mới trầm ngâm nói: "Phùng Mặc, ngươi lại cử ra hai người đi tiếp nhận Cuồng Phong Bang. Trong vòng ba năm phải đem tất cả các thế lực trên trời dưới đất trong kinh thành biến thành thiên hạ của chúng ta. Các huynh đệ khác tùy thời hiệp trợ. Có chuyện gì thì các ngươi cứ làm chủ, không nên hỏi ta. Ồ, không nên đụng vào Huyết Hoa Đường. Cái đó lưu lại cho Lăng Kiếm."

Lăng Kiếm kích động đứng lên: "Ta tạ công tử."

Lăng Thiên gật đầu đứng lên nói: "Ở trong phòng lâu như vậy rồi, chúng ta ra ngoài hoạt động một chút đi."

Mọi người không nhịn được vui vẻ, tất cả đều biết Lăng Thiên bắt đầu truyền thụ võ công cho họ. Tất cả như ong vỡ tổ chạy ào ra ngoài.

Tuyết rơi trên nền đất trắng ngần, ánh trăng nhu hòa như nước. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lăng Thiên đứng thản nhiên trong viện, tray tay cầm một thanh đao nói: "Võ công của các ngươi không có nửa điểm chiêu thức nào. Bất quá đều được ma luyện nhiều lần trên chiến trường mà tự nhiên hợp thành một bộ của bản thân. Bất quả chỉ bằng một bộ này xa xa không đủ tung hoành trên trận chiến, bảo vệ tính mạng của bản thân. Tất cả nhìn kỹ!"

Lăng Thiên xoay đao một vòng rồi chỉ xéo lên trời. Cả người nhất thời tản mát ra một cổ khí thế lẫm liệt khiến cho mọi người đang vây xem hô hấp đình trệ.

Đơn đao bổ xuống, một động tác này hoàn toàn thể hiện tinh túy của đao pháp. Nhất thời khiến cho hàn lãng quay cuồng, đao khí đầy không gian; Mặc dù đối diện chỉ có một người một đao nhưng trong cảm giác của ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ như đang ở trên chiến trường. Cảm nhận được như vạn mã cùng chạy, sát khí lẫm liệt của ngàn quân.

Một đao xuất ra đoạt hồn mọi người!

Rất nhanh, Lăng Thiên thu đao đứng nhìn thần sắc mê hoặc của mọi người cười nói: "Đao pháp này gọi là 'Thiên Quân Trảm'! Tinh túy từ chém giết trong chiến trận, rất thích hợp luyện tập trong quan đội. Sau này ta sẽ dạy các ngươi đao pháp này cùng với một bộ tâm pháp phối hợp với nó cũng sẽ được truyền thụ cho các ngươi."

Thần sắc mọi người đều mừng như điên! Tất cả đồng thời bái tạ. Đao pháp uy mãnh bực này nếu học thành thì lực lượng của họ không phải chỉ tăng lên nửa điểm. Huống hồ công tử còn nói có một bộ tâm pháp chuyên môn phối hợp. Tất cả dều biết đó tâm pháp đó chính là bí pháp tu luyện. Một khi nghĩ đến mình cũng có thể trở thành cường giả trong truyền thuyết khiến cho nhiệt huyết bọn họ sôi trào.

Phất tay cho mọi người tán đi, nhìn đôi mắt đầy trông chờ của Lăng Kiếm và Lăng Thần khiến cho Lăng Thiên không nhịn được nở nụ cười: "Nhìn ta làm chi? Ha ha, đừng gấp. Các ngươi có chổ tốt không ít đâu. Đi theo ta nào!"

Chờ đến khi Lăng Thiên truyền khẩu quyết của Kinh Long Thần Công cho Lăng Kiếm và Hàn Băng Thần Công cho Lăng Thần. Sau đó Lăng Thiên dùng nội lực dẫn đạo hai người v trong cơ thể một lần thì sắc trời cũng đã sáng rồi. Ba người nhìn thấy vậy đều không nhịn được nở nụ cười. Một đêm không ngủ nhưng tinh thần cả ba đều rất tràn trề, không một chút mệt mỏi nào.

Khẽ xoa xoa thắt lưng, Lăng Thiên chậm rãi đi ra khỏi phòng híp mắt nhìn mặt trời đang dần mọc ở phương đông. Trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Vạn đạo kim quang của ánh nắng ban mai rọi lên thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên.

Lăng Kiếm và Lăng Thần ở phía sau nhìn Lăng Thiên đang tắm rửa dưới ánh mặt trời mà trong mắt tràn đầy sùng bái.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử