Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 675: Bến thuyền Cự Thạch




Vẻ mặt Thủy Thiên Nhu nhất thời đỏ bừng, trợn mắt, gần như bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời, thật quá đáng! Được một tấc muốn bước thêm một thước ư.

"Sao nào? Không dám ư?" Lăng THiên cười dài khích tướng.

"Sao lại không dám? Một lời đã định. Nếu huynh thua, muội nói gì huynh cũng phải nghe theo đúng không?" Thủy Thiên Nhu thẹn quá hóa giận, hung hăng nói.

"Đương nhiên! Cho dù muội bắt ta ăn bùn, ta cũng làm theo!"

"Đổ!" Hào khí trùngNhu vung tay lên, trong lòng đã thầm huyễn tưởng sau khi mình thắng thì phải làm sao để sửa trị gã gia hỏa đáng ghét này, ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên híp mắt cười rộ lên. Lăng THiên, dám coi thường bản công nương, muội muốn huynh đẹp mặt một phen!

Lăng Thiên đồng dạng cười rất đắc ý, cô nàng bé nhỏ, ta không chỉnh được nàng sao? Thế mới là kỳ quái đó. Ta từng nghe nói mỗi đời hoàng đế đều có quyền thay đổi tên núi cao sông dài, ha ha...

Cau mày nhìn dòng nước có thể dùng hai chữ thong thả lưu động dưới thuyền, Lăng Thiên nói: "Còn bao lâu nữa mới đến đại lục Thiên Phong? Với tốc độ thế này, cùng với hành trình giữa hai đại lục, chắc hẳn sẽ không ngắn rồi!"

Thủy Thiên Nhu ngẩng đầu nhìn hướng gió, lộ ra nụ cười hài lòng: "Sẽ không quá lâu đâu, nếu như hướng gió này bảo trì không thay đổi, hành trình của chúng ta chỉ cần tối đa mười ngày là có thể đến bến tàu Cự Thạch của Thủy gia muội tại đại lục THiên Phong".

"Mười ngày?" Lăng THiên trợn mắt há mồm: "Cần nhiều thời gian đến thế ư? Vậy mà còn không dài!"

Lăng Thiên dù sao cũng chưa từng dùng thuyền qua biển, ách, nghĩa là chưa từng ngồi thuyền lạc hậu thế này để qua biển. ở kiếp trước, cho dù là ở hai đại lục ở hai nửa bán cầu, cùng lắm cũng chỉ cần hai ngày là đủ, nhưng tại thời đại này, phương tiện giao thông bất tiện, hành trình không thể nghi ngờ sẽ dài ra rất nhiều!

Thủy Thiên nhu nhẹ nhàng cười cười. Đưa tay vén tóc rối ra sau, động tác ôn nhu, lại có vài phần vị đạo kiêu ngạo, nói: "Thế này là rất nhanh rồi đó. Nếu như không phải là đội thuyền đặc thù của Thủy gia muội, đổi lại là đại thuyền bình thường khác, hành trình chí ít cũng phải thêm gần mười ngày nữa đó. Đương nhiên, nếu như được ông trời hỗ trợ, cấp cho một trận gió Đông Bắc thật mạnh, thì tốc độ sẽ tăng lên, chỉ cần một ngày đến hai ngày là đến nơi".

Đội thuyền đặc thù của Thủy gia? Như rùa thế này mà gọi là đặc thù sao? Lăng Thiên đảo mắt khinh thường: "Nếu một đường đón gió Tây Nam thì sao? Không phải là quay ngược lại đại lục Thiên tinh đấy chứ?"

"hi hi...". Thủy Thiên Nhu che miệng. Cười run rẩy cả người: "Huynh thực là chẳng hiểu gì hết. Muội còn cho rằng trên đời này khôgn có chuyện gì mà Lăng đại công tử huynh đó!"

Lăng Thiên xuất hổ. Ở phương diện này, quả thực hắn không hiểu gì nhiều. Khi còn ở kiếp trước, có bao giờ ngồi qua thuyền lạc hậu thế này? Thuyền như thế này hẳn là bị thu vào trong viện bảo tàng từ sớm rồi, cần đi chỉ cần lên máy bay là xong. Cũng chỉ có những khách du lịch mới ngồi các loại thuyền lớn chạy bằng dầu, còn như Lăng đại công tử ở kiếp trước nào có bộ dạng nhàn tình nhã trí như thế. Chính là vì không có cơ hội mà thôi.

"Phía dưới có bánh lái mà. Thật ngốc". Thủy Thiên nhu hi hi cười. Có thể thấy Lăng Thiên kinh ngạc, thì tựa như là nàng vô cùng thỏa mãn: "Thế nào?! Lăng thiếu gia mở mắt ra chưa? Bánh lái của Thủy gia muội chính là đặc chế đó. lấy tốc độ mà nói thì nhà muội chính là nhân tài kiệt xuất đương đại đó".

"Huynh đâu phải là thần tiên". Lăng Thiên cười khổ. Với loại đội thuyền này, loại tốc độ này, không ngờ lại là nhân tài kiệt xuất?! Một canh giờ giỏi lắm đi được sáu mươi dặm mà nàng còn thực sự nghĩ rằng đó là công nghệ cao.

"Tới Thiên Phong rồi, huynh đi cùng với muội chứ?" Thủy Thiên Nhu cắn môi,đầu ngón chân vẽ vẽ trên đất.

"Sau khi lên bờ hai chúng ta tạm thời chia tay. Bất quá chỉ khoảng tháng ba, huynh nhất định sẽ đến, nhìn tinh anh hai nhà Thủy Ngọc quyết chiến". Lăng Thiên cười cười nói.

Tháng ba, Mạc Không Sơn; long hổ tụ, thiên địa trở mình! Đây là truyền thuyết hàng ngàn năm qua. Nói cách khác, cứ cách sáu mươi năm, nhân mã hai nhà lại tụ tập tại Mạc Không Sơn vào tháng ba, long tranh hổ đấu.

"Vâng". Thủy Thiên Nhu nhẩm tính, hôm nay là mồng một tháng hai, trừ mười ngày hành trình trên biển, thì cũng chia tay trong khoảng hai mươi ngày, nhất thời trong lòng khoan khoái không ít, cũng có chút thương tâm. nàng đã sớm tạo thành thói quen có Lăng Thiên ở bên cạnh, thực sự không muốn xa rời người trong lòng.

"Nhất giáp chi chiến lần này, huynh mong nhà nào thắng nhà nào thua? Trong lòng huynh tính toán thế nào?" Thủy Thiên Nhu thay đổi chủ đề.

"Không phải là huynh mong muốn, mà là sự thực ở ngay trước mắt". Lăng Thiên thở dài một tiếng, thương tiếc nhìn nàng: "Đơn thuần lấy thực lực hai nhà mà nói, Thủy gia muội tất bại, hoàn toàn không có chút cơ hội để thắng lợi! Hiện tại nàng phải suy nghĩ, sẽ bại như thế nào, làm sao để bảo tồn cao thủ của chi trưởng, càng phải nghĩ làm sao cho càng nhiều người của hai vị thúc thúc nàng hy sinh càng tốt. Đây cũng là cơ hội để bên nàng tranh thủ nắm quyền chủ động".

Thủy Thiên Nhu cúi đầu, có chút mất mát. Tuy rằng sớm có sự chuẩn bị, nhưng vẫn có phần không thể tiếp thu nổi. Dù sao danh vọng ngàn năm sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, làm nữ nhân của Thủy gia, trong lòng đương nhiên không dễ chịu.

"Cái gọi là "Nhất giáp chi chiến" ấy, chuyện thắng bại cá nhân không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào. Nếu Thủy gia thực sự thắng, trái lại càng khiến cho Thủy gia tiến gần đến bờ diệt vong". Lăng Thiên trừng mắt liếc nhìn Thủy Thiên Nhu, "Đám người Thủy Vô Ba nhất định sẽ tung hết cao thủ tham gia nhất giáp chi chiến, để cầu đạt được chiến quả tốt nhất, áp đảo thực lực vào công lao của chi trưởng nàng, kể từ lúc đó, hai bên vốn nghiêng về một bên sẽ phân thắng bại, như thế, chỉ sợ cho dù Thủy gia muội thay đổi triều đại, thì chuyện này thực sự cũng không có khả năng thay đổi nữa".

Thủy Thiên Nhu thở một tiếng thật dài. Hai người lại chìm vào yên lặng. Nhìn hải lưu yếu ớt, đều có chút đăm chiêu.

ba ngày sau, đội thuyền của Ngọc gia cũng đã tới, nối đuôi nhau mà đến.

Cùng lúc đó, bốn chiến thuyền nhỏ của Vô Thượng Thiên, cũng phi thường bí ẩn tiến vào trong hải vực của Ngọc gia.

Bên kia, ở bến thuyền Cự Thạch cách nơi này mấy ngàn dặm, người Thủy gia cũng bắt đầu thực hiện giới nghiêm.

Theo từng đội võ sĩ của thủy gia lục tục đến đây, đám tạp vụ xung quanh sớm đã thức thời di tán. Nhân vật số 3 của Thủy gia, Thủy Mạn Thành, nét mặt bình tĩnh, từ trong mã xa đi ra, nhìn về biển rộng xa xăm, trong ánh mắt, chính là một mảnh phẫn hận, cùng với không cam tâm.

Thủy Mạn Thành là phụ thân của Thủy Thiên giang. lần này đến Thiên Tinh xa xôi, Thủy Thiên giang tuẫn mệnh một cách bất ngờ, tạo thành đả kích thật lớn và rối loạn cho Thủy Mạn Thành. Lần này hắn chủ động đến đây nghênh đón quân viễn chinh trở về, cũng không biết trong lòng có chú ý gì.

Vì sao không phải là Thủy Thiên huyễn, Thủy THiên Nhu mà là nhi tử của ta?! VVô Thượng Thiên chết tiệt kia chịu ra tay cứu trị Thủy Thiên Huyền mà không đồng ý cứu nhi tử của ta?! Thủy Mạn Thành điên cuồng thét gào trong lòng. Theo thời gian trôi đi, vẻ phẫn hận trong mắt hắn càng lúc càng nồng đậm, càng ác liệt. Con ta đã chết, các ngươi cũng đừng hòng sống yên lành. Mặc kệ là ai, ta đều phải bắt các ngươi trả giá đắt.

Đoàn người tới càng lúc càng nhiều, một đội nhẫn mã lại đi tới, một thanh âm ôn nhu vang lên: "Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Thủy tam thúc".

Thủy Mạn Thành thu liễm tâm tình, nhìn thanh niên mặc cẩm y, miễn cưỡng cười nói: "Nguyên lai là hoàng Phủ hiền chất, hiền chất đến đây có chuyện gì sao?"

Sắc mặt cẩm y thanh niên tái nhợt, viền mắt hơi thâm, bộ dạng của kẻ tửu sắc quá độ. mỉm cười nói: "Nghe nói Nhu muội muội sắp trở về, tiểu Tuấn đặc biệt tới đây để nghênh đón".

Thủy Mạn Thành hừ lạnh một tiếng, rất buồn bực.

Cẩm y thanh niên này là công tử của Hoàng Phủ, là gia tộc đứng thứ hai ở đại lục THiên Phong sau Thủy gia. Tên là Hoàng Phủ Tuấn, từ ba năm trước sau khi vô tình gặp được Thủy THiên Nhu, tức thì quấn lấy không thôi, tựa như cao bôi trên da chó, không từ thủ đoạn tồi tệ nào, thề phải cưới bằng được mỹ nhân, khiến cho Thủy THiên Nhu phiền muộn không thôi.

Hoàng Phủ thế gia mặc dù là có tên là thế gia nhưng không có gia thế của thế gia, cũng là loại thế gia mới nổi hơn trăm năm lấy thanh danh của Hoàng phủ thế gia mà nói, cho dù Hoàng phủ Tuấn là trưởng tử chi trưởng của Hoàng Phủ thế gia, cũng quyết không có tư cách bàn chuyện hôn nhân cùng với ái nữ duy nhất của gia chủ Thủy gia. Nhưng Thủy gia trải qua một loạt biến cố, đã hạ địa vị của người Thủy gia ở đại lục THiên Phong xuống rất nhiều, thực lực của Hoàng Phủ thế gia cho dù không hùng hậu như Thủy gia, nhưng cũng là một lực lượng không thể khinh thường. Gia chủ Thủy gia Thủy Mạn Không hiện đang chìm trong cảnh loạn trong giặc ngoài, nếu thực sự gả Thủy Thiên Nhu cho hoàng Phủ Tuấn, sẽ đổi lấy được sự ủng hộ toàn lực của Hoàng Phủ thế gia. Lực lượng nhân mã cực đại của chi trưởng Hoàng phủ thế gia cùng với bản thân Hoàng Phủ Tuấn cũng được xem như tuổi trẻ tài tuấn, Thủy Mạn Không cũng vui mừng được thêm vài phần.

Nếu như không phải nhất giáp chi chiến trước mắt, sợ rằng sau khi Thủy THiên Nhu trở về, sẽ bàn bạc chuyện hôn nhân với

Đương nhiên, chi thứ của Thủy gia lấy Thủy mạn Thành cùng với những người liên quan sẽ không ngồi im nhìn chi trưởng Thủy gia một lần nữa lớn mạnh, đương nhiên sẽ kiên trì phản đối, nhất là lúc này đang từ từ đạt được thế thượng phong, đâu thể để Hoàng phủ gia tộc thò chân vào ngăn cản? Cho nên lúc này khi Thủy Mạn Thành gặp lại Hoàng Phủ tuấn, hai người tự nhiên sẽ không tỏ ra hòa nhã với đối phương.

Hai người đều là không thân giả thân, không cười giả cười, khóe miệng nhếch lên, bì tiếu nhục bất động, sau đó sóng vai mà đứng, nhìn về đường chân trời xa xăm.

Tiếng vó ngựa gấp gáp như bài sơn đảo hải vang lên. Nghe thanh âm thì có khoảng một ngàn nhân mã, từ trên con đường xa xa, thẳng tắp mà đến, mục tiêu chính là bến thuyền Cự Thạch.

Hai người cùng lúc biến sắc, chẳng lẽ còn có kẻ thứ ba đến đây? Lại không biết người đến là nhân vật phương nào?

Một tiếng hô chói tai đâm thẳng vào không trung, kỵ đội đang chạy băng băng cùng lúc dừng lại, chỉ một thoáng lặng như tờ, khí thế trầm ngưng bài không tràn đến, sắc mặt những người trên bến thuyền Cự Thạch tức thì biến đổi. Kỷ luật thật nghiêm minh. Quân đội như vậy mà không có tiếng tăm ư?

Trong khói bụi mù mịt, một tiếng hét lớn lệ liệt vang lên: "Thuận THiên Minh đến đây làm việc, đoàn người phía trước mau tránh ra, không được thiện động, kẻ nào trái lệnh, giết không tha.

Đúng là Thuận Thiên Minh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chúng nhân đồng loạt biến sắc. Dĩ nhiên là tổ chức cường đạo kinh khủng nhất tại đại lục THiên Phong mấy năm gần đây - Thuận THiên minh. Chỉ là, ngày hôm nay Thủy gia tới nghênh đón nhân mã của mình, Thuận Thiên Minh đến đây để làm gì?

Thủy Mạn Thành cao giọng nói: "Tại hạ Thủy gia Thủy Mạn Thành, không biết là vị đại đường chủ nào của Thuận Thiên Minh đại giá quang lâm?" Thanh âm của hắn thuần hậu, truyền đi rất xa, bất động mà tràn ngập sức mạnh, hiển lộ một thân nội lực không tầm thường.

Từ trước đến nay, Thuận Thiên Minh đều là chín vị đường chủ phía dưới đứng ra làm việc, về phần tam đại đầu lĩnh cao cao tại thượng, thế nhân cũng biết có vài người như thế tồn tại, mà chưa một ai từng gặp qua, có thể nói là cực kỳ thần bí. Thủy Mạn Thành đương nhiên muốn hỏi là vị đại đừong chủ nào chứ không phải hỏi những đường chủ kia.

Bên kia trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau, một thanh âm vang dội đột nhiên vang lên, tựa như kim thiết: "Nguyên lai là Thủy tam gia ở phía trước, tại hạ Điền Chi Di". Thanh âm hùng hậu bài không kích động, khí thế còn lớn hơn Thủy Mạn Thành, tự nhiên lộ ra khí phách ta không quan tâm ngươi là ai.

Xôn xao.

Chúng nhân nhất tề trợn mắt há mồm.

Thật khó tưởng tượng.

Dĩ nhiên là một trong những đại đương gia thần bí nhất của Thuận Thiên minh xuất hiện.

Quyển 7