Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 620: Xua hổ nuốt sói




Một nửa giang sơn đại lục Thiên Tinh, đã hoàn toàn thuộc về Lăng gia! Cho dù còn một nơi gọi là ba ngàn dặm cẩm tú sơn hà, nhưng sau khi mất đi bốn mươi lăm vạn đại quân, Tiêu gia ã không đủ lực để tạo lên sự uy hiếp.

Huống hồ, bây giờ ở Đông Nam còn bị lũ lụt, ra không được vào cũng chẳng xong.

Trong khi ấy, đại quân của Lăng gia đang trùng trùng điệp điệp tiến về phía Đông.Người sáng suốt vừa nhìn sẽ nhận ra rằng: một khi lũ lụt rút đi, Lăng gia ắt sẽ công chiếm độc đạo thiên thủy trước tiên. Thực lực Tiêu gia vốn đã bị tổn hại nghiêm trọng, căn bản không có chút hi vọng đoạt lại nào!

Trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng Lăng gia bất ngờ xuất hiện, danh tiếng lên cao, có thể nói làm cho người ta tán loạn, ngạo thị thiên hạ, đã trở thành thế lực lớn nhất mạnh mẽ nhất đứng đầu toàn bộ đại lục thiên tinh! Ngay cả Ngọc gia vốn vững vàng nắm giữ vị trí kẻ đứng đầu thiên hạ ngàn năm qua, khi so sánh cũng khó tránh khỏi cảm thấy có phần thua kém...

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, đại quân của Ngọc gia cũng như nước sông lớn vỡ đê đánh về phía Tây Nam, công thành bạt trại, dứt khoát khiến cho quân phòng thủ của Tây Hàn liên tục bại lui, rốt cục, sau khi tân gia chủ của Tây Môn thế gia Tây Môn suất quân toàn lực liều mạng chống đỡ một phen, thấy thế công của Ngọc gia thật sự không thể ngăn cản, thức thời trực tiếp mở cửa thành, vô cùng dứt khoát đầu hàng.

Hoàng thất Tây Hàn trăm ngàn lần cũng không thể nghĩ được rằng, một ngày một đêm trước tân gia chủ của Tây Môn thế gia còn phát thệ sẽ cùng tồn vong với Hoàng gia, lại "Thông minh " đến như vậy. Trong lúc gần như không có bất luận sự phòng bị nào, trực tiếp thả đại quân của Ngọc gia xông vào hoàng cung, thậm chí dưới tình huống toàn bộ thành trì đã bị đại quân của Ngọc gia hoàn toàn chiếm lĩnh, vị quân chủ đáng thương của Tây Hàn vẫn còn khản giọng hô to: Mau đi thông tri cho gia chủ Tây Môn, nhanh tới cứu trẫm...

Trong một ngày này, bên phía Tây Môn thế gia cũng cùng lúc tuyên bố cái chết của lão gia chủ. Gia chủ Tây Môn thế gia Tây Môn Vô Ý đã từng bị Lăng Thiên đánh thành kẻ sống đời sống thực vật, cuối cùng đã không cần phải tiếp tục cuộc sống không hay không biết nữa, có thể chết thanh thản, buông tay về Tây...

Đối với đại công của Tây Môn, Ngọc gia thể hiện ra mức độ lễ hiền đãi sĩ tương đối lớn, gia chủ Ngọc gia Ngọc Mãn Lâu tuy rằng không tự mình đến tế điện, nhưng cũng phái đến vị quan chỉ huy tối cao của đại quân lần này cùng với một vị trưởng lão phi thường có địa vị của Ngọc gia. Tây Môn Vô Ý nói như thế nào là gia chủ, lễ tang của hắn có mấy vạn người tham dự, cuối cùng sau khi chết cũng có được một lễ tang trọng thể...

Vì vậy, dưới sự giúp đỡ của Tây Môn thế gia, đại quân Ngọc gia cấp tốc bình định vài thế lức nho nhỏ chống đối bên trong Tây Hàn, tiến thêm một bước nữa, thuận lợi thống nhất quân đội Tây Hàn, sau đó hợp binh một chỗ, quân tiên phong nhắm thẳng đến mục tiêu kế tiếp.... Ngô quốc.

Vì phong thưởng đại công mà Tây Môn thế gia dâng hiến, cũng hi vọng tiến thêm một bước thu nạp Tây Môn thế gia, biến thành thứ sở dụng của chính mình, Ngọc Mãn Lâu cố ý truyền ra mệnh lệnh, bổ nhiệm Tây Môn làm phó soái, tiện thể suất lĩnh binh mã trực thuộc Tây Môn thế gia, cùng vơi phân nửa hàng quân của Tây Hàn, theo đại đội nhân mã chung sức thảo phạt Ngô quốc, cũng đưa ra lời hứa hẹn: đợi khi thắng lợi điều quân trở về, chính là ngày phong hầu ban tước.

Thế là. Gia chủ đại nhân tuổi còn trẻ của Tây Môn thế gia từ tay giữ đại quyền một gia tộc, biến hóa nhanh chóng, trở thành tay nắm trọng binh. Trở thành thống soái trẻ tuổi quyền cao chức trọng. Là một thiếu niên trẻ tuổi, gần như có thể nói là đã leo lên đỉnh cao nhất của nhân sinh! Loại quang vinh vô thượng này. Khiến cho Tây Môn công tử trong lúc nhất thời quang mang vạn trượng. Thậm chí có người dần dần đánh đồng Tây Môn cùng với Lăng Thiên hoành không xuất thế mấy năm gần đây.

Sau đó mọi người đột nhiên phát hiện. Vô luận là gia thế, trí kế, võ công, hay là địa vị. Tây Môn công tử so với Lăng Thiên công tử cho dù có chỗ thua sút. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là kém chút ít mà thôi. Vì vậy. Các loại thanh âm tán dương liên tiếp nổi lên. Trong lúc nhất thời Tây Môn quang mang vạn trượng.

Liền sau đó. Những chiến báo mới nhất về chiến sự ở phía Đông, giống như cuồng triều của biển lớn, từng đợt truyền tới. Mỗi một tin tức. Đều giống nhau cực kỳ chấn động nhân tâm!

Một cái rồi lại một cái. Tin tức thoáng như hoang đường!

Lăng gia đồng loạt khai chiến ở ba mặt. Liên tiếp ba lần đánh tan bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia! Thôn tín Nam Trịnh! San bằng Đông Triệu! Gần như là chuyện phát sinh cùng lúc. Nếu như là bình thường. Tuyệt sẽ không có ai có thể tin tưởng tính chân thật của những tình báo này. Chiến quả như vậy. Sao có khả năng?!

Chỉ là một Lăng gia góp mặt cho đủ số thế gia saocó được thực lực như vậy? Trái lại. Nếu tính chân thật của những tình báo này có chất lượng. Như vậy. Một phương thắng lợi Lăng gia. Thực lực rốt cuộc hùng hậu tới mức nào đây?!

Khó có thể tin!

Không thể tin được!

Đáng tiếc, lại không thể không tin!

Đại lục Thiên Tinh sôi trào!

Ngọc gia.

Gia chủ Ngọc gia Ngọc Mãn Lâu chắp tay đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Mỗi lần, khi tâm tình hắn có lẽ là vui vẻ, đều đứng bất động ở đó, tất cả mọi người đều biết thói quen này của hắn. Nhưng tất cả mọi người đều không thật sự rõ ràng, mỗi lần khi hắn đứng ở nơi ấy, là khi hắn vui vẻ, hay là khi tâm tình hắn suy sụp.

Gia chủ Ngọc gia, hỉ nộ không đi cùng sắc mặt!

Thế nhưng lúc này, không ai biết, vị gia chủ luôn luôn vững như Thái Sơn, trong lòng lại là một mảnh mờ mịt.

Hôm nay bình định Tây Hàn một cách dễ dàng, quân đội cũng sắp tới Ngô quốc, vốn dĩ hắn phải nên thỏa thuê mãn nguyện, chí đắc ý mãn, sao lại mờ mịt?!

Trước khi chấp chưởng đại quyền của Ngọc gia, Ngọc Mãn Lâu đã là một nhân vật không ai sánh kịp, cho đến sau khi tiếp nhận chức vị gia chủ Ngọc gia, càng mạnh mẽ quyết đoán, uy lăng thiên hạ, không chỉ biến gia tộc thành một khối cứng chắc như thép, hơn nữa còn từ từ mở rộng thế lực gia tộc ra ngoài, một đời này của Ngọc gia, địa bàn và thế lực có đủ khả năng để khống chế, đều đã vượt rất xa Ngọc gia trong quá khứ.

Không khách khí mà nói một câu, thì từ khi Ngọc Mãn Lâu chấp chưởng Ngọc gia tới nay, chỉnh thể thực lực của Ngọc gia đã lại vượt lên một tầng nữa, đạt tới đỉnh cao nhất trong hơn ngàn năm qua!

Ngoại trừ điều này ra, Ngọc Mãn Lâu còn ra sức huấn luyện tư quân của Ngọc gia, bí mật nuôi dưỡng sát thủ thần bí có thực lực kiên cường, tàn nhẫn tiêu diệt các thế lực chống đối, kết hợp cả cương lẫn nhu đối với các thế lực còn đang dao động, lúc ngoài sáng khi trong tối, cả hai biện pháp đều rất vững vàng, không có bất kỳ việc nào không giải quyết được. Cố nhiên Ngọc Mãn Lâu tràn đầy lòng tin với bản thân. Mà trong đầu chúng nhân Ngọc gia, cũng đều cho là như vậy: chỉ cần gia chủ xuất thủ, không có việc gì không thể giải quyết!

Nhìn khắp Thiên Tinh, nhòm ngó ngôi vị đế vương đại lục này, ngoài ta ra thì con ai nữa đây!

Thậm chí Ngọc Mãn Lâu cũng không để đối thủ trong ngàn năm qua là Thiên Phong chi Thủy (Thủy gia) vào trong mắt!

Chính là dựa vào phần tự tin này, Ngọc Mãn Lâu gần như làm gì cũng thuận lợi, bách chiến bách thắng!

Thế nhưng lúc này, lòng tự của Ngọc Mãn Lâu, không ngờ lại rệu rã.

Nắm trong tay những quân báo từ các nơi truyền đến, hai bàn tay ở phía sau lưng gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch...

Ước định năm năm, đánh cuộc thiên hạ!

Ngọc Mãn Lâu lắc đầu, trong lòng không khỏi trỗi dậy một trận tiếu ý đầy bi thương. Lẽ nào quyết định lúc trước của mình đã sai rồi ư? Lúc ấy nếu như liều mạng chịu một chút nội thương, nhất cử giết chết kẻ đó, tình hình bây giờ phải chăng sẽ tốt hơn? Chỉ là lúc này suy nghĩ như vậy còn ý nghĩa gì nữa đây, dù sao trên đời này cũng không có loại quả nào tên là "nếu như"!

Lăng Thiên, người này tiến vào trong tầm mắt của mình, cũng chỉ là chuyện tình từ mấy năm trước, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một đại hài tử chưa đầy hai mươi tuổi, bản thân mình có thể nói đã phi thường coi trọng hắn, nhưng hôm nay nghĩ lại, hình như đã đánh giá thấp hắn. Từ khi hắn xuất hiện trong mắt mình, cũng đã là một đối thủ tiềm ẩn của mình. Nhưng là, trong một năm ngắn ngủi vừa qua, không ngờ đã phát triển thành một đối thủ cường đại mà chính bản thân mình cũng không thể khống chế nổi! Cho đến khi Lăng Thiên bị Giang Sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát, thậm chí còn dám đến thành Minh Ngọc, lấy hào khí trùng thiên cùng mình định ra ước định năm năm, đánh cuộc cả thiên hạ!

Nhưng sau khi đổ ước vừa mới lập ra được ba tháng, Ngọc Mãn Lâu cũng đã dự cảm được sự thất bại

Trong ba tháng ngắn ngủi này, Lăng gia Đông chinh Nam chiến, đánh đâu thắng đó, không ai ngăn nổi. Đại quân của Lăng gia dũng mãnh vô địch, còn Lăng Thiên đã sớm thành công thoát khỏi sự truy sát của giang sơn lệnh chủ, lợi dụng tư tưởng sai lầm của thế nhân, ẩn vào trong bóng tối, dẫn dắt toàn cục, một tay chế tạo ra cuộc chiến tranh liên miên trên nửa đại lục, khiến cho hết thảy cường địch vì bất ngờ mà không kịp đề phòng, toàn bộ chui vào trong cái bẫy của hắn!

Chỉ cần vài trận chiến đó, một nửa đại lục thiên tinh có không dưới một trăm vạn người chết!

Toàn bộ đại lục thiên tinh có bao nhiêu người?

Mà sinh mạng của những người ấy, đã tạo thành từng bậc thang xây lên con đường đi tới đỉnh cao của Lăng Thiên.

Nửa giang sơn ở Đông Nam, đã hoàn toàn thuộc về Lăng gia.

Còn Ngọc gia của mình trong đoạn thời gian này, chẳng qua cũng chỉ là xóa đi một cái Tây Hàn nho nhỏ, tuy rằng đây là thắng lợi không nhỏ, nhưng sự chênh lệch quá lớn trong đó, ai thắng ai thua, những kẻ sáng suốt làm gì có ai không sáng tỏ!

Trong phòng khách, phía sau lưng Ngọc Mãn Lâu, những lãnh đạo cao cấp có liên quan của Ngọc gia đều nơm nớp lo sợ đứng một bên, không ai dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Ở phía sau đụng chạm đến gia chủ, rủi mà như vậy chẳng khác nào tự mình tìm chết.

"Toàn quân xuất phát, cao thủ của gia tộc lập tức đến tiền tuyến, không tiếc hết thảy chi phí, bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt vong Ngô quốc trong vòng năm ngày! Phá hủy hoàn toàn sinh lực của Bắc Minh thế gia!" Ngọc Mãn Lâu vẫn đứng xoay lưng về phía chúng nhân, không quay đầu lại, chỉ trầm giọng mà phát ra mệnh lệnh ấy! Thanh âm quyết tuyệt dị thường, biểu hiện đầy đủ sự quyết tâm của Ngọc Mãn Lâu lúc này. Dưới tình hình loại này, bất kỳ lời can ngăn nào cũng đều vô ích, bất kỳ sự không đồng ý nào cũng sẽ không được tiếp thu!

Năm ngày phải diệt vong Ngô quốc! Phá hủy Bắc Minh thế gia!

Đây là một mục tiêu vừa nghe đã rợn người! Thế nhưng, hiện tại mọi người đểu biết rằng, nếu gia chủ đã phát ra mệnh lệnh này, như vậy, đám người mình cho dù chết, trong năm cũng phải hoàn thành mục tiêu đó! Nếu không thể hoàn thành, gia chủ sẽ không "keo kiệt" mà nổi giận! Không một ai có đủ khả năng để thừa nhận lửa giận của Ngọc Mãn Lâu!

Không tiếc hết thảy chi phí!

Sáu chữ này khiến cho toàn bộ những lão sát thủ đã từng ngang dọc giang hồ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt đều cảm thấy ý chí chiến đấu sôi sục.

Đây cũng là lựa chọn duy nhất, thử nghiệm duy nhất của Ngọc Mãn Lâu trong hoàn cảnh không thuận lợi hiện nay.

Năm ngày! Nếu thực sự có thể tiêu diệt Ngô quốc trong vòng năm ngày, như vậy so với vốn cược hiện nay của Lăng Thiên vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng. Khi đó, xuất phát điểm của hai nhà một lần nữa ngang bằng nhau. Ngọc gia lấy Bắc Ngụy làm khởi điểm, còn Lăng gia lấy Thừa Thiên làm căn cứ địa; hơn nữa Ngọc gia còn có ngàn năm nội tình trội hơn Lăng gia! Thế nhưng, nếu là dưới tình huống như hiện tại, vẫn ở thế thua, thể diện của Ngọc Mãn Lâu sẽ thực sự mất sạch, vô cùng xấu hổ.

Nếu tất cả thuận lợi, sau khi Ngọc gia tiêu diệt Ngô quốc, bên này cũng chỉ còn lại Nguyệt Thần quốc chưa nhập vào bản đồ, trong khi đó Lăng gia cũng chỉ còn lại một mình Tiêu gia ở Đông Nam. Tuy rằng thực lực của Tiêu gia bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng chỉ cần một ngày nước sông Bích Lan chưa rút đi, thì sẽ là một ngày Lăng Thiên không còn biện pháp nào khác. Mà Tiêu gia ở bên trong, thủy chung vẫn còn ba ngàn dặm lãnh thổ để dựa vào, lại hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, hơn nữa, Tiêu gia dù sao cũng có nội tình ngàn năm, ngay cả hôm nay đã đại thương nguyên khí, nhưng cũng chưa hẳn sẽ không có lực liều mạng, tin rằng Lăng gia chưa hẳn có thể quá mức lạc quan.

Hơn nữa chính mìn ở bên này, tuy rằng cách Nguyệt Thần quốc quá xa, nhưng việc giành thắng lợi lại không có trở ngại gì đáng kể. Cùng lắm thì khi đại quân xuất phát cũng chỉ phải lặn lội đường xa một phen, tin rằng dưới sự trợ giúp của Lôi gia, Nguyệt Thần quốc cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Có điều vấn đề hiện tại chính là, nếu Tiêu gia một mực tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ không có vấn đề. Nhưng nếu Tiêu gia lại không cam lòng thất bại, có thù phải báo, hoặc nghĩ đến dự định sẽ chi viện trở lại cho đại quân Tiêu gia ở bên ngoài, trước tiên sẽ động thủ khơi thông nước sông Bích Lan, vậy sẽ rất không xong. Ít nhất với Ngọc Mãn Lâu, Ngọc gia mà nói, sẽ rất không xong

Bởi ràng như thế, Lăng gia khẳng định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, tất nhiên sẽ thừa tiến vào, nhất cử nắm giữ lấy Tiêu gia đang đại thương nguyên khí, tiến tới thống nhất một nửa đại lục Thiên Tinh. Như vậy liền sẽ đi trước Ngọc gia, nói cách khác Ngọc Mãn Lâu sẽ thua trận đổ ước kinh thiên kia. Mà vấn đề lúc này là, Ngọc Mãn Lâu bắt đầu thua rồi!

"Người của Lôi gia, có đến hay không?" Ngọc Mãn Lâu chau mày, hỏi.

"Người của Lôi gia đã đến rồi, chỉ là đại ca trì hoãn không chịu đáp ứng điều kiện của bọn họ, cho nên hiện tại, cục diện giữa hai nhà có chút khó xử." Giọng điệu thanh nhã, chính là nhị gia của Ngọc gia lâu ngày chưa gặp Ngọc Mãn Đường.

"Dã tâm của Lôi gia, có phần quá lớn rồi đó!" Ngọc Mãn Lâu hừ khẽ, nói: "Cục diện hiện tại là thời cơ ngàn năm khó gặp, bọn họ đương nhiên cũng sẽ thấy được. Không ngờ lại nhân cơ hội này tới bức bách ta, thật sự là không biết sống chết rồi!"

Ngọc Mãn Đường trầm mặc, không nói gì nữa. Hắn cũng không biết nên nói gì. Từ sau khi biết được việc mà Ngọc Mãn Lâu yêu cầu Lôi gia làm, trong lòng Ngọc Mãn Đường vẫn có chút khúc mắc.

Hàn quang trong mắt Ngọc Mãn Lâu chợt lóe, trên mặt hiện lên một nụ cười âm hiểm, nói: "Nói với Lôi Chấn Thiên, chỉ cần hắn đáp ứng, khi chúng ta tấn công Nguyệt Thần quốc, xut toàn lực trong gia tộc hiệp trợ Ngọc gia ta, còn cả sự kiện lần này nữa, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, sau này sẽ chia đều thiên hạ! Giấy trắng mực điên ký kết minh ước, trọn đời không đổi ý, sau này toàn bộ những người thừa kế Ngọc gia cũng sẽ coi đó là chuẩn tắc đứng đầu."

Thân thể Ngọc Mãn Đường chấn động, trong lòng thầm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đáp ứng.

"Có điều là bọn họ đạt được đủ lợi ích, cũng phải có thứ báo đáp. Ta muốn bọn họ lập tức triển khai hành động! Bằng không một khi Lăng gia bình định xong toàn bộ những ẩn hoạn ở Đông Trịnh Nam Triệu, đến lúc đó không chỉ sẽ tăng thêm vài lần thương vong, hơn nữa kế hoạch khẳng định sẽ không thể hoàn thành. Thời cơ lần này nắm bắt sớm chút nào hay chút đó, chỉ có thời gian một ngày để cân nhắc. Sau một ngày một đêm nếu bọn họ không chịu đáp ứng, thì đề nghị không còn giá trị nữa! Để bọn họ đến từ đâu thì quay về đó, chúng ta vĩnh viễn không kết minh hữu với bọn họ nữa." Ngọc Mãn Lâu trầm trọng nói.

Ước định với Lăng Thiên, đương nhiên hai nhà sẽ đều tự thống nhất, trước khi đổ ước hoàn thành nước sông không phạm nước giếng, nhưng ước định chính là giữa Ngọc gia ta và Lăng gia, chứ không bao gồm bên thứ ba, tỷ như Lôi gia. Nếu Lôi gia hạ thủ với Lăng gia, như vậy, ngay cả là do gia chủ Ngọc gia là ta đây sai khiến thì có sao, tin rằng cho dù Lăng Thiên biết phía sau việc này có bóng dáng của Ngọc gia, thậm chí biết rõ là do gia chủ Ngọc gia sai khiến, nhưng thủy chung không có người nào của Ngọc gia tham dự, Lăng Thiên cũng không có gì để nói! Có bản lĩnh thì ngươi cũng có thể xúi người hạ thủ với Ngọc gia chúng ta đi!

Mà chỉ cần Lôi gia hành động thành công, thì Lăng gia ắt sẽ gặp phải đả kích chưa từng có từ trước đến nay. Cho dù Lăng Thiên chưa chết, sau này hi vọng tái khởi của hắn cũng cực kỳ nhỏ.

Lăng Thiên ơi Lăng Thiên, ngươi một đời thông minh, cũng phải biết trên đời này còn có một cái kế sách, là "Xua hổ nuốt sói"!

Chỉ cần Lôi gia vào thời khắc mấu chốt khi ba mặt đại chiến của Lăng gia chưa kết thúc, dùng toàn lực lật đổ Lăng gia. Nhưng liệu có thể trốn thoát khỏi sự báo thù của Lăng gia hay không? Lấy thực lực của Lăng Thiên, chỉ sợ đơn thương độc mã cũng có thể khuấy tung Lôi gia một trận long trời lở đất. Huống hồ, bên cạnh Lăng Thiên, còn có mấy siêu cấp cao thủ. Tin rằng đến lúc đó, Lôi gia cũng đồng dạng, không có gì là lạc quan.

Cho dù cuối cùng Lôi gia có thể may mắn mà tồn tại, thì liệu còn lại được vài người? Đến lúc đó, bọn họ còn lại một nhúm nhân thủ, lấy cái gì để cùng mình chia đều thiên hạ đây? Buồn cười! Một đạo thánh chỉ cũng có thể khiến cho bọn họ sao gia diệt tộc!(Sao gia: khám nhà tịch thu tài sản) Các thế hệ thừa kế sau này của Ngọc gia cố nhiên sẽ thừa nhận minh ước kia, nhưng người thừa kế đời sau còn chưa xuất hiện, Lôi gia cũng đã diệt vong, còn oán trách được ai nữa chứ?

Ngọc Mãn Lâu nở nụ cười xót xa đầy âm hiểm. Không ngờ trên đời này lại có một đám người tin tưởng vào lời hứa hẹn như thế. Liên minh với những loại ngu ngốc như thế, không dốc sức lợi dụng thì quả thực là có lỗi với đám ngốc nghếch bọn họ rồi!

Thệ ngôn ư? Nếu nói thệ ngôn thực sự có thể ứng nghiệm, sợ rằng trong thiên hạ có không ít người không được chết tử tế, đều sẽ là vạn tiễn xuyên tâm, ngũ lôi oanh đỉnh! Ng vạn tiễn xuyên tâm dù sao cũng rất ít, nếu không đến chiến trường thì một người cũng chẳng nhìn thấy, về phần ngũ lôi oanh đỉnh... Từ xưa đến nay thật sự còn chưa nghe nói qua có người nào bị chết kiểu oanh liệt như thế...

Nhị gia Ngọc Mãn Đường thờ dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau một khoảng thời gian, một con bồ câu bay vao trong thư phòng của Ngọc Mãn Lâu: Lôi gia đã đồng ý, buổi chiều sẽ chia thành từng nhóm lần lượt xuất phát, ẩn vào Thừa Thiên, đợi thời cơ, tùy thời sẽ xuất thủ.

Sắc mặt thản nhiên, vò nát tờ giấy nhỏ ở trong lòng ban tay, khóe miệng Ngọc Mãn Lâu lộ ra một tia tiếu ý gian xảo.

Lăng Thiên, ta thựa nhận việc ngươi chặn ngang sông Bích Lan, cấp tốc phát động chiến tranh nằm ngoài dự liệu của ta, thậm chí cho đến lúc này ta cũng không biết ngươi rốt cục đã dùng thủ đoạn gì mới có thể tạo ra một kỳ tích như vậy, đương nhiên cơ hội tốt mà bỏ mất thì chắc chắn sẽ mất, ngươi có thể nắm chắc được, là bản lĩnh của ngươi, ta sẽ không oán trời trách đất. Đối với ngươi, chiêu xua hổ nuốt sói này, chỉ sợ cũng sẽ vượt xa khỏi dự liệu của ngươi phải không? Hiện tại thực lực bản thổ của Lăng gia suy yếu chưa từng có, toàn bộ tinh nhuệ đều chinh chiến ở bên ngoài. Ngọc Mãn Lâu ta quả thật muốn xem, sau khi Lăng gia và Lăng phủ biệt viện của ngươi bị diệt, đại thương nguyên khí, ngươi còn có thể giở ra thủ đoạn gì nữa hay không?

********************

Buổi tối, trời đầy sao.

Lăng Thiên cầm chân con lợn rừng đang nướng trên lửa đảo qua một chút, tham lam hít lấy mùi thịt nướng tràn ngập trong không khí, hài lòng thở dài một hơi, nói: "Nhiều năm như vậy, không ngờ tay nghề vẫn còn tốt, ta thật phục ta quá đi, anh đây chính là một kỳ tích nha."

Lê Tuyết ôm gối, nhu thuận ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt mơ hồ hiện lên sự thỏa mãn, có chút buồn vô cớ nói: "Chỉ tiếc, con lợn rừng này không phải là ở kiếp trước của chúng ta. Thiên ca, huynh biết không, năm đó muội từng rất hi vọng có thể cùng với huynh, hai người chúng ta cùng ăn một bữa cơm an bình, đáng tiếc đến tận khi muội chết cũng..." Gió đêm vi vu, khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ của Lê Tuyết như thực như ảo, giữa ánh lửa bập bùng, khi sáng khi tối, tự nhiên có thêm vài phần mơ màng, mị lực kinh người. Giờ khắc này, nàng tựa như một nữ hài tử tứ cố vô không nơi nương tựa, có vẻ như cô đơn, đáng thương, nhưng phần điềm đạm đáng yêu này quả thực là đặc biệt động nhân.

Lăng Thiên cầm cây củi trong tay chợt dừng lại một lát, lắc đầu, cắt ngang lời nàng, ôn nhu nói: "Những chuyện trong quá khứ, chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi, ngoan, không nên nghĩ đến nó nữa. Ngày hôm nay ca ca ta sẽ hảo hảo triển lộ chút bản lĩnh cho muội xem, bảo đảm thể trọng của muội sẽ một mạch tăng lên như gió bão, đến một trăm tám mươi..." Hắn cười cười, chớp mắt bổ sung: "Kg."

"Kg? Thế giới này có thuật ngữ kg ư? Một trăm tám mươi kg? Huynh nghĩ muội là lợn hay sao?" Lê Tuyết phì cười, phiền muộn đầy cõi lòng bị một câu nói của Lăng Thiên phá tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thân thể mềm mại khẽ xê dịch, trán khẽ khàng gối lên trước ngực Lăng Thiên, lẩm bẩm nói: "Muội cao một trăm bảy mươi cm, năm mươi hai kg, đừng nói là một trăm tám mươi kg, trên bảy mươi kg thôi muội cũng chẳng còn mặt mũi mà sống nữa."

"Cái đó khó mà làm được." Lăng Thiên ra vẻ đạo mạo cười cười: "Qua một thời gian nữa, nếu muội không nặng tới một trăm tám mươi kg, mới gọi là lạ đó."

"Đừng có nói mò, sao có chuyện nặng như thế được!" Lê Tuyết ở trong lòng Lăng Thiên nhíu mày tận lực suy tư một hồi, kiên quyết nói: "Vô luận là lúc nào, cũng tuyệt đối không có loại chuyện đó phát sinh đâu."

Lăng Thiên cười hắc hắc, vô tận hẹn mọn nói: "Nếu là song bào thai ý nha, nói không chừng có thể nặng chín mươi kg, thậm chí còn nhiều hơn nữa ấy chứ. Đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất của nữ nhân nha! Đừng nói với huynh là muội không muốn, chẳng phải muội đã trông chờ hai kiếp đó sao?!"

"Huynh toàn nghĩ đến những chuyện không tốt thôi!" Mặt Lê Tuyết tức thì đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, toàn thân nóng lên, không chịu mà đập hắn hai "chùy", đôi môi nhỏ nhắn trề xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Chuyện đó đâu phải là chuyện không tốt?" Lăng Thiên cười hắc hắc: "Đây là chuyện tốt nhất đó nha, lẽ nào huynh đoán sai, thực sự muội không muốn ư?!"

"Hứ!" Lê Tuyết hầm hừ, chu cái miệng xinh xắn lên, quay đầu không thèm để ý đến Lăng Thiên, trong lòng bất tri bất giác tưởng tượng ra chuyện mà Lăng Thiên vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy toàn thân khô nóng, ki trước rồi đến kiếp này, sao mình lại không muốn chứ?!

Lăng Thiên cảm giác rất rõ ràng ràng thân thể mềm mại trong lòng hắn đang từ từ nóng lên, không khỏi ngần người, ôm lấy nàng từ chỗ đống lửa lui về phía sau vài bước.

Hai người lén bỏ ra đây đã một ngày một đêm. Vị trí lúc này của hai người chính là chỗ mà Lăng Thiên ước hẹn Lăng Kiếm. Mặt khác, con đường này, cũng là con đường duy nhất mà đám người Thiên Thượng Thiên đến Bắc Ngụy gây khó dễ cho Ngọc gia có thể trở về!

Vào một ngày trước, Lăng Thiên nhận được tin tức, Thiên Thượng Thiên và Ngọc gia đã tranh chấp xong xuôi. Có người nói Ngọc gia đã rất nhượng bộ, hiện nay nhân mã của Thiên Thượng Thiên đang chuẩn bị ra roi thúc ngựa chạy về Đông Nam, trợ giúp Tiêu gia.

Lăng Thiên đương nhiên biết vì sao Ngọc Mãn Lâu muốn thoái nhượng, trong lòng sớm đã âm thầm chửi rủa con cáo già ghê tởm hàng trăm hàng ngàn lần! Vì muốn để cho những người này trở về gây phiền phức cho mình, không ngờ lại làm ra nhượng bộ thật lớn đối với địch nhân không nên thoái nhượng!

Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu đổi lại là Lăng Thiên, chỉ sợ tuyệt sẽ không nhân nhượng. Thà rằng tiêu diệt những người này, sau đó sẽ đối mặt với Ngọc Mãn Lâu. Nhưng Ngọc Mãn Lâu lại không chút do dự làm như vậy. Điều này làm cho Lăng Thiên cảm giác được áp lực rất lớn trong lòng. Ngọc Mãn Lâu nhượng bộ Thiên Thượng Thiên, cũng không phải vì hắn sợ Thiên Thượng Thiên, dù sao tính chất của Thiên Thượng Thiên và Vô Thượng Thiên hoàn toàn bất đồng. Sự thực lại càng vừa vặn tương phản. Đây chính là đại biểu cho việc Ngọc Mãn Lâu căn bản không thèm để Thiên Thượng Thiên trong mắt, nếu như thực lực của Thiên Thượng Thiên thực sự rất cường đại, thì trái lại, Ngọc Mãn Lâu sẽ không tiếc trả giá mà lựa chọn lưu mạng bọn họ ở lại thành Minh Ngọc.

Cho nên, Ngọc Mãn Lâu tình nguyện mất chút mặt mũi, cũng muốn để cho những người này trở về gây phiền phức cho Lăng Thiên. Điều này cũng nói rõ, Lăng Thiên mới là đối thủ mà Ngọc Mãn Lâu chân chính coi trọng!

Cho nên hắn tình nguyện mất đi thể diện của bản thân, cũng muốn mượn tay những người này tạo ra tổn thất thật lớn cho Lăng Thiên.

Lăng Thiên âm thầm căm hận đến mức

Quyển 6