Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 617: Ám sát Triệu Quân (3)




Mấy người khác ừ một tiếng, đối với lời nói cực kỳ tự đại này đều biểu thị sự tán thành từ tận đáy lòng,

"Chắc là chúng ta sợ bóng sợ gió thôi" Lần này một người khác hạ xuống một kết luận chắc chắn dị thường, tiếp đó lại nghe hắn cười dài nói: "Bất quá, trái lại ta thực sự rất hi vọng đệ nhất lâu phái người đến đây. Các quốc gia ở khắp đại lục đều nói rằng: đám người đó không gì không làm được. cũng nói là khi giết người bọn chúng rất kiêu ngạo."

Tên còn lại thẩn thờ một tiếng, dùng một loại khẩu khí lạnh lẽo cao cao tại thượng trầm trầm nói: "cũng phải nói là, không có đối thủ đến, chỉ có sáu huynh đệ chúng ta tự luận bàn với nhau quả thật có chút chán nản, nhưng là lấy thực lực của chúng ta tìm đâu ra địch thủ có thực lực tương đương đây."

"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi" Một người khác đột nhiên thở dài, trong giọng nói tràn ngập vẻ tịch mịch hiu quạnh của kẻ vô địch thiên hạ: "Nhìn quanh thiên hạ lại không có một địch nhân so kiếm, Lại nói, đời này sinh ra cũng thật là vô vị mà."

Mấy người còn lại cũng không ngừng thở dài, một người nói: "Đại cạ à, không nhất định phải u buồn như vậy, phải biết rằng cao thủ thì tịch mịch, tịch mịch mới là cao thủ chúng ta nếu đã bước đến đỉnh cao thế này rồi một chút cộ độc, cũng là lẽ đương nhiên thôi"

"Chỉ hi vọng đệ nhất lâu kia đừng để lão phu thất vọng mới tốt, bằng không sẽ thật nhàm chán" Một người lắc đầu ánh mắt thâm thúy, đậm phong phạm của nhất phái cao thủ Ba người nói xong, khẽ cười, chậm rãi rời đi. Lăng Kiếm mơ hồ nghe được một người thấp giọng cười nói: "... cái gì mà đệ nhất lâu bất quá chỉ là một mảnh lời mà thôi không chỉ đệ nhất lâu cho dù là Tống Quân Thiên Lý của Vô Thượng Thiên thì đã sao? Được thổi phồng rằng rất lợi hại còn cái gì "Một lệnh đổi một mạng", ngay cả một tiểu tử chưa ráo máu đầu như Lăng Thiên cũng chưa chắc tìm ra, nhiều lắm cũng chỉ tính là một con kiến to nhất giữa bầy kiến hôi mà thôi, thật sự cho rằng mình là đệ nhất Cao thủ trong thiên hạ ư? Đừng quên rằng thế giới này ngoại trừ kiến ra, vẫn còn rất nhiều những cường giả khác nữa,"

Đã từng gặp những kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng nhìn thấy kẻ nào không biết xấu hổ như thế này! Nếu không phải ẩn nấp che giấu hành tung gần như Lăng Kiếm muốn phi ra một hơi. Ba lão già này quả thật là cái gì cũng dám nói, có khoe khoang cũng rất không đúng cách, rất ư thái quá. Tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu tự tin đến mức cuồng vọng thì chỉ là căn nguyên của tai họa. Cao thủ đệ nhất thiên hạ Tống Quân Thiên Lý trong mắt hắn chỉ là một con kiến hôi to khỏe một chút? Đời này nếu để Tống Quân Thiên Lý nghe thấy, chắc chắn biểu tình trên mặt sẽ rất đặc sắc, đúng rồi nghe công tử nói người này tính tình rất không tốt. Lúc trước đại thiếu gia của Dương gia Dương Vĩ chỉ vì một câu nói mà bị giết chết tại chỗ, người nói hắn mà nghe được những lời đối thoại này, sẽ làm thế nào đây?!

Lăng Kiếm thầm xì một tiếng khinh miệt trong lòng, mắng: cái lũ ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại. Tống Quân Thiên Lý, bản thân hắn đội phó với cả ba người này cùng một lúc, cũng rất đơn giản. Lão tử ta vốn các ngươi không coi ra gi, cũng không phát hiện được, lại còn cao đàm khoát luận cái gì chứ? Lại càng không cần phải nói tới Tống Quân Thiên Lý vốn so với Lăng đại sát thủ lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù gần đây công tử liên tục đột phá, nhưng cũng tự nói rằng mình vẫn còn thua kém cái tên biến thái kia vài bậc. cái gọi là ếch ngối đáy giếng. chính là để nói những loại người này mà!? Phỏng chừng mấy lão già này quanh năm sống trong hoàng cung Đông Triệu tự nhận lão tử ta là đệ nhất thiên hạ quá mức hồ đồ, hoàn toàn không biết bên ngoài trời cao kia còn có bao nhiêu những trời khác cao hơn. Thoáng nhìn thấy đốm đã tưởng nhìn thấy cả con báo, Trong hoàng cung Đông Triệu nếu chỉ có "Cao thủ" bực này, quả thật không xứng là đối thủ của công tử! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lăng Kiếm quả thật không thể tin được rằng trên đời này dĩ nhiên có người cuồng vọng tự cao tự đại đến mức như vậy! Nếu là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh thì ngược lại còn được, nhưng đây lại là ba lão nhân tuổi gần hoa giáp (60 tuối!)!

Khinh thuờng mà bĩu môi! Giết người như vậy chỉ khiến cho kiếm của mình ô uế! Khi ba người kia rời đi khá xa, Lăng Kiếm chợt ngưng tụ nội lực, từ tư thế nằm bất động chậm rãi nhẹ nhàng đứng lên, tiếp đó chân tay khẽ gập, tựa như một quả bóng cao su màu đen, vô thanh vô tức bắn lên nóc nhà, tiếp đó cúi người xuống Nấp sát thân thể xuống mặt mái ngói, mỏng như một lờ giấy!

Thực lực của những thị vệ bao gồm cả mấy "TUYỆT đỉnh Cao thủ" kia tuy rằng không đáng để Lăng Kiếm để trong mắt, nhưng đi qua đi lại đã hình thành mạng lưới tuần tra Cực kỳ nghiêm mật. Lăng Kiếm không phải sợ bị bọn họ phát hiện ra không thoát đi được, mà sợ Đông Phương Nhật Minh bị kinh động sợ hãi bỏ trốn, Như thế sẽ rất khó giết, dù sao cứ bình tĩnh tiếp cận mục tiêu mới là quan trọng nhất.

Vẫn không nhúc nhích nằm trên mái nhà, lại qua một hồi lâu, rốt cục cơ hội cũng đến, lén lén tìm đến vị trí nóc nhà của căn phòng trung tâm, Viện tử của sơn trang tránh nóng này quả thực không nhỏ, nhưng Lăng Kiếm cũng biết rằng với thân phận của Đông Phương Nhật Minh tuyệt đối sẽ không ngủ trong phòng phủ của hạ nhận Nơi hắn nghỉ lại, chỉ có thể là trong chủ phòng mặt hướng về phía Nam lưng quay về hướng Bắc. Đây cũng là tri thức căn bản nhất, đồng dạng Đông Phương Nhật Minh là vua của một nước, cơ bản cũng sẽ kiêu ngạo nhất. cho dù biết rõ có người muốn đến ám sát hắn. hắn vẫn sẽ ở trong chủ phòng Tuy rằng bởi vì sợ ám sát mà hắn đặc biệt đến viện tử này để trốn tránh!

Lăng Kiếm thu liễm tâm tình, sau đó yên lặng phóng xuất một tia thần niệm, chậm rãi cảm ứng động tĩnh ở phía dưới, Bên ngoài, đó chính là cấm vệ quân tinh nhuệ nhất của Đông Phương Nhật Minh chia thành từng tốp nhỏ, đóng quân xung quanh đấy, Từng đội binh sĩ tuần tra đi đi lại lại như con thoi, So với lúc Lăng Kiếm vừa tới đại viện ngoài kia lính cảnh vệ ở đây canh phòng sâm nghiêm hơn gấp mấy lần!

Trong viện, có hơn mười luồng thần niệm khá cường đại phân tán tại các phương hướng, các vị trí, Nhưng chỉ cần cảm ứng tỉ mỉ một chút là biết, lực chú ý chủ yếu của bọn cảnh vệ, tập trung lên mấy gian phòng ở đây.

Lăng Kiếm biết, thời gian để mình lợi dụng cũng không nhiều, Chi cần bên kia có người phát hiện cỗ thi thể mà mình giấu dưới gầm giường, thông tri cho bên này, như vậy chuyện có thích khách tiềm nhập sẽ bị phơi bày ngay lập tức, Mà Lăng Kiếm không thể ký thác hi vọng của mình lên chuyện là đối phương không thể phát hiện ra hoặc giả là trước khi trời sáng chưa phát hiện ra, Dù sao đó cũng là một người sống sờ sờ, chợt thiếu đi một người, chỉ cần thời gian dài một chút, nhất định sẽ khiến những người khác chú ý. Thời gian để mình có thể hành động chỉ bó gọn đến mức khi đối phương phát hiện ra, Mà cho đến lúc này, đã đúng một khoảng thời gian không ngắn cho nên mình phải tập trung vào mục tiêu, mau chóng hạ thủ!

Đột nhiên lỗ tai Lăng Kiếm khẽ động

" Ư... Hoàng thượng..." Trong một căn phòng bên trái ở phía dưới truyền ra một tiếng rên rỉ khe khẽ như tiếng sáo. Truyền vào trong tai của Lăng Kiếm rất rõ ràng, Đông Phương Nhật Minh nhất định ở trong phòng đó, đang ở cùng với một nữ nhân! Lăng Kiếm lập tức phán định!

" Ái phi... Chỗ này của nàng thật là nhẵn nhụi nha,,," Một thanh âm nam tử mang theo vị đạo dâm đãng cùng với tiếng thở dốc kịch liệt truyền đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Hoàng thượng... cũng, Quá lợi hại,.,A..." Nữ nhân kia kêu khẽ vài tiếng yêu kiều, như là đang cắn cái gì đó, thở hỗn hển nói: ",..Rất lớn,.. Tuy rằng.,.Nhưng vẫn còn chưa ra,..Khó chịu...."

" Khó Chịu? Ta đây sẽ khiến hàng càng khó chịu hơn." Thanh âm của Đông Phương Nhật Minh thoáng cái trở nên kích động tiếng thở dốc càng ngày càng gấp, trong phòng phía duới nhất thời truyền ra từng đợt thanh âm da thịt va chạm kịch liệt, tiếp đó là tiếng ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt... Một nam một nữ đồng thời bắt đầu rên rỉ, một hồi thanh âm sống không xong chết chẳng được vang lên.,

Vị quốc chủ của Đông Triệu này, trong hoàn cảnh sợ bóng sợ gió, vào thời khắc khắp nơi khói lửa, không ngờ lại có hăng hái vang dội đến mức này. Điều này làm cho Lăng Kiếm có phần vô cùng kinh ngạc,

"Không hay!" Trên nóc nhà Lăng Kiếm nằm ngàn lần cũng không ngờ tới, mình lại có thể đụng phải một mảnh xuân họa sống động như thế này, cho đến nay, mặc dù Lăng Kiếm vẫn là một người thông minh đối với chuyện nam nữ, kỳ thực cũng không xa lạ, dù sao một đỉnh cấp sát thủ như hắn cho tới bây giờ. vẫn luôn là tìm kiếm khoảnh khắc suy yếu nhất của mục tiêu để động thủ mà trong nháy mắt chuyện nam nữ kia kết thúc không thể nghi ngờ, trong chớp mắt sẽ là lúc một người suy yếu nhất!

Lăng Kiếm nghĩ hai người phía dưới đang làm trò hề,xuất hiện nụ cười nhạt. Từ khi võ công của mình đại thành đến nay, đã gần ba năm chưa từng xuất thủ dưới tình huống như thế này, Ngày hôm nay coi như là ngoại lệ, để cho vị hoàng đế Đông Triệu chết trên người mỹ nhân đi, cũng chính là cái mà người ta gọi là chết dưới đóa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Hoàng đế chết phong lưu, thì thành quỷ cũng tiêu dao.

Thần thức của Lăng Kiếm đã vững vàng tập trung trên hai người ở bên dưới, chậm rãi chờ đợi cơ hội tốt nhất, trong khoảnh khắc rất nhỏ, chỉ là cái chớp mắt khi hai người trên giường đang liều chết quấn lấy nhau, Lăng Kiếm vận chuyển chân khí trong cơ thể trong nháy mắt đề thăng đến cực hạn, tiếp đó thân thể tựa như thiểm điện lướt ngang lao tới khoảng không chính giữa căn phòng đó, chợt hạ xuống!

Trong phút chốc này, Lăng Kiếm không chút nào ẩn dấu nữa toàn lực xuất thủ! Tốc độ của hắn đã tăng đến cực hạn lao vút đi như thế trong không khí không ngờ chỉ phát ra một trận thanh âm nổ vỡ vút vút cực nhỏ! Mặt ngói dưới người hắn sau khi hắn xẹt qua đột nhiên như bị bão cuốn tung lên, từng mãnh ngói nặng nề bay liệng khắp không trung chân khí sắc bén tản khắp nơi, tựa như cửu thiên thần lôi, với thế lôi đình vạn quân bây lên trời rồi lao xuống mái nhà!

Quyển 6