Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 614: Thích khách kiêu ngạo (2)




Thỉnh thoảng cũng có vài đội binh sĩ vác đao thương trừng mắt qua lại tuần tra, Lăng Kiếm cũng tuỳ ý lẫn trốn vào trong bóng đêm tối đen. Có mấy binh sĩ đi tuần tra thậm chí đi sát qua vạt áo của Lăng Kiếm, quả thực cũng không hề phát giác ra không chút nào biết rằng, sát thủ kinh khủng nhất trên đại lục, đã ở ngay cạnh người mình, chẳng qua cũng chỉ cách một bước chân, Nếu lúc nào đó biết được, sợ rằng mấy người sẽ sợ hãi đến mức liên tục không dám đi ngũ, Như thế này hoàn toàn không khác gì gặp thoáng qua tử thần!

Mấy người đó ngẫu nhiên gặp mình, Lăng Kiếm thậm chí chuẩn bị sát nhân diệt khẩu Nhưng mấy binh sĩ tuần tra không ngờ lại cứ một đường cao đàm khoát luận, cười dâm đãng tiêu sái đi qua, Làm việc đó cực kỳ tự nhiên thoải mái! Thậm chí khi đó chỉ cần hơi nghiêng đầu cũng có thể nhìn thấy Lăng Kiếm, nhưng mấy gia hỏa đó vẫn cứ thẳng cổ há mồm khoác lác đi qua,,,

Điều này thậm chí làm cho đệ nhất sát thủ chuấn bị ra tay giết người trong lòng phiền muộn không ngớt, Binh sĩ như vậy, tuần tra như vậy. Lăng Kiếm thậm chí cảm thấy mình có thể vô thanh vô tức mang một vài người tiến vào, vẫn có thể cam đoan đám ngốc nầy tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được.

Quả thực là cận thị mà! (Cận thị theo nghĩa đen là nhìn gần, tầm mắt hạn hẹp nhưng cũng có thể tác giả chơi chữ với người bị cận thị!)

Hoặc có lẽ căn bản là không thèm chú ý! chính tại thời khắc chiến tranh lệch trời, khói lửa bay tán loạn này, thủ vệ nơi đây không ngờ lại thư thái như vậy! Lăng Kiếm kìm lòng không đặng mà thay chính đối tượng mình ám sát than thở không thôi! Huấn luyện ra tinh binh không khó, chỉ cần có thời gian và kỹ thuật, trong thời gian rất ngắn cũng có thể biến một đội nhân mã trở thành tinh binh sơ đẳng, sau đó chỉ cần thử thách qua một hồi chiến đấu sẽ có thể cho ra lò một đội tinh binh mới, Thế nhưng tốn nhiều khí lực cùng với hao phí vô số tiền lương lại bồi dưỡng ra một đám quân ô hợp,thì có phần khiến người ta khó hiểu, cho dù không hiểu cách huấn luyện quân sự, cũng không hẳn sẽ huấn luyện ra một nhóm binh sĩ đầu heo như vậy?

Trong lòng Lăng Kiếm thầm nói một câu bội phục Quan quân của Đông Triệu không ngờ có thể khiến cho thiên hạ đệ nhất sát thủ bội phục. Không biết bọn họ nên tư hào, hay là nên vì bọn họ mà bi ai đây?! Như một u hồn đi dạo vài vòng bên trong thành, từ mức độ canh gác nghiêm mật, cơ bản Lăng Kiếm đã xác định được hoàng đế Đông Triệu Đông Phương Nhật Minh chắc chắn đang tạm thời dừng chân trong thủ phủ thành Viêm Dương. Phủ của thành chủ đương nhiệm hiện thành hành cung tạm thời. Mục tiêu đã được xác định Lăng Kiếrn bắt đầu thăm dò địa hình đặt ra đường vào, kiểm tra đường lùi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đội ngũ tuần tra thành Viêm Dương quả thật không ít, có vài lần đã thiếu Chút nữa đụng tới tiềm tung biệt tích của Lăng Kiếm. Loại cảm giác chờ đợi lo lắng này làm cho Lăng đại sát thủ rất không thoải mái. Sau đó thì dứt khoát không thèm kiêng nể mà nhảy ngông nghênh nhìn Đông ngó Tây, xem từ chổ nào tiến vào là thỏa đáng nhất, sau khi ám sát hoàn tất thì từ chổ nào rút đi sẽ không để lại vết tích nhất, nếu chẳng may bị thương thì phải chạy theo hướng nào, phương hướng kia tồn tại góc chết...

Thật không biết nên tán thưởng Lăng Kiếm tài cao mật lớn, hay là nên chửi hắn là ngu ngốc lớn mật đây?!

Cuối cùng Lăng Kiếm càng dứt khoát cởi trường kiếm từ trên lưng xuống, dùng trường kiếm làm thước đo để đo đạc một chút. Khi hắn đang đo đo đạc đạc, có một đội binh mã tuần tra may mắn thế nào đi tới trước mặt hắn những tia sáng mờ nhạt u ám của đèn lồng chiếu lên người Lăng Kiếm. Trong lòng Lăng Kiếm có chút phiền muộn, dứt khoát không tránh không né, động thân đứng thẳng dậy, tâm tình không thoải mái, thoáng cái đã nghĩ sẽ ung dung giết liền vài người, cũng chẳng có chút lo lắng. Về phần kinh động Đông Phương Nhật Minh... Kinh động thì kinh động đi, cũng chẳng có gì là đáng ngại, nhiều lắm thì tự tặng một ít khó khăn cho bản thân khi ám sát mà thôi, Bất quá cũng vừa vặn tiến vào giữa loại hoàn cảnh sinh tử này, để mình tìm kiếm chút cảm giác.

Tay Lăng Kiếm nắm lấy chuôi kiếm, hai mắt băng lãnh nhìn một đội ngũ tuần tra hơn hai mươi người, đang đi thẳng về phía mình nhãn thần càng ngày càng lạnh chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ!

Đúng lúc này, ngoài dự liệu của Lăng Kiếm, xảy ra một chuyện khiến cho Lăng Kiếm không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí là giận tím mặt.

Quan quân dẫn đầu mang theo đèn đi đến gần, thấy người ta không chút nào có ý né tránh lại nhìn một lần nửa. thấy hắn một thân hắc y, tay cầm trường kiếm, bỘ mặt hung dữ như một người băng, bộ dạng mang đậm phong phạm cao thủ, hai mắt liền lộ ra vẻ kinh SỢ. vào lúc Lăng Kiếm muốn rút kiếm giết người, vị đội trưởng này không ngờ cúi đầu khom lưng, thi lễ với Lăng Kiếm, nịnh nọt nói: "quan trên khổ cực rồi!"

Lăng Kiếm trợn mắt há mồm tím mặt cả giận nói: "Ngươi nhận ra ta sao? Gọi quan trên gì đó? Hả?"

Viên đội trưởng này lại càng ăn nói khép nép, cung kính khom người: "Quan trên bớt giận, thuộc hạ lập tức đi ngay, tuyệt không dám làm phiền đại nhân hành sự, thỉnh quan trên thứ tội,"

Lăng Kiếm phiền muộn một hồi thẳng thắn nắm lấy ống tay áo của hắn chỉ vào mình nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã tgặp qua ta sao?! Sao lại có thể xác định ta là quan trên của ngươi như vậy? Sao lại sơ suất không cẩn thận như vậy?! Ta lại nói cho ngươi biết, ta là một thích khách là thích khách đến ám sát quốc chủ! Hiểu chưa?"

Viên đội trưởng kia cười gượng hai tiếng, dùng cánh tay xoa xoa mồ hôi lạnh hắc hắc cười nói: "Lão nhân gia ngài thật biết nói đùa, thật biết nói đùa hắc hắc hắc hắc." Suy nghĩ một chút, lại cúi đầu khom lưng nói: "vừa nhìn tư thế của quan trên đó chính là ha ha tuyệt đối là Cao thủ trong cung mà. Chúng ta sao có thể mắt không tròng nhận thức quan trên là thích khách chứ? Hơn nữa có quan trên ngài ở chỗ này, thì làm gì có thích khách nào dám đến? Xin đừng trêu chọc tiểu nhân nữa! Đại nhân muốn tìm người để trêu chọc, tiểu nhân xin tìm cho đại nhận hai người lanh lợi tuấn tú ạ!"

Lăng Kiếm bị lời của hắn làm cho u mê, kinh ngạc buông lỏng vạt áo của hắn ra đột nhiên minh bạch hàm nghĩa trong lời nói của hắn, dị thường phẫn nộ quát lên:" Nhổ vào, ngươi đánh rắm cái gì thế! Nhìn xem bộ dạng các ngươi yếu ớt thế nào?(chỗ này có chữ nào tự hiểu theo nghĩa yếu sinh lý) Hả? Đây là đi tuần tra hay đi dạo phố? Tuần tra thế này, người có thể phát hiện được cái gì? Một đám hỗn đãn! Ngay cả thích khách đến rồi ngươi cũng không coi vào đâu, không nhận ra được! Còn không mau lăn đi?!"

"Dạ dạ đạ thuộc hạ sẽ lăn đi ngay ạ, lăn ngay ạ, hắc hắc hắc hắc." Lại một trận cúi đầu khom lưng, sau đó toàn bộ đội ngũ làm một cái đại lễ với Lăng Kiếm, rồi vội vã chuồn đi, Xa xa truyền đến thanh âm bị đè thấp đầy căm giận: "Rơm rác! Dám nói lão tử là loại yếu ớt, chính hắn còn không phải là cái loại thái giám chết bầm không chủng loại hay sao? Mỗi ngày đi ra ngoài là giả thần giả quỷ, còn muốn lừa bịp lão tử? chó má, lão tử cho dù là loại yếu ớt, hư hỏng, so với cái đám đồ vật không có trứng các ngươi còn mạnh hơn, cả ngày chỉ biết phá hoại tiểu hài tử! Lại còn mặt mũi nói chúng ta này nọ, thực sự là từ trong khe cửa nhìn người, nhìn người thành dẹp lép,"

"Đội trưởng anh minh nếu không phải ngài thông minh quả thật là không biết làm thế nào ứng phó với cái loại thái giám chết bầm tinh nghịch như trẻ con kia..."

"Đúng thế, đúng thế, vừa nhìn cái mặt như người chết của hắn ngoại trừ đi từ trong cung ra không thể khác được, thật đáng thương, quả thật là nếu phủ thêm cái mai rùa lên người hắn chắc chắn sẽ biến thành con ba ba... Cực kỳ buồn cười! "

"Ha ha ha,.." Một loạt tiếng

Thái giám? Khong có trứng? Dáng vẻ tinh nghịch như trẻ con?! Khoác thêm cái mai rùa thì biến thành ba ba?!!!

Một phen nói chuyện này đã khiến cho vị thiên hạ đệ nhất sát thủ, Lăng Kiếm tức giận đến mức mồm méo mặt vẹo, tay chân lạnh lẽo! Đức hạnh của ta mà như vậy sao?!

Đang muốn xoay người đi tìm đám hỗn đãn kia phiền phức cũng đã không nhìn thấy bóng họ đâu nữa, hiển nhiên sau khi thoát ra khỏi Lăng Kiếm, đám gia hỏa này sợ vị thái giám đại nhân này lại có chuyện gì, đặc biệt là muốn mình đi tìm trẻ con mua vui cho hắn, vì tránh gặp phải phiền phức, sớm đã cấp tốc chuồn nhanh vào một ngã rẽ nào đó,..

Lăng Kiếm nặng nề hừ lạnh một tiếng trong lòng, khuôn mặt như quan tài ngàn năm bất biến không ngờ vì tức giận mà đỏ bừng, không nhịn được mà rút trường kiếm ra mạnh mẽ bổ xuống một kiếm lên trên tường ở bên cạnh

Tiếng bước chân ầm ỹ lại vang lên, một đội nhân mã khác đi đến, thấy Lăng Kiếm ngang nhiên đứng ở giữa đường, nhất thời sửng sốt, giống như gặp phải ma quỷ, hơn hai mươi người đồng loạt rào rào cúi người hành lễ, sau đó phân ra hai bên, nép sát vào mép tường lập tức trốn đi. nhanh đến không gì sánh được...

Lăng Kiếm tức quá hóa cười

Thành Viêm Dương của Đông Triệu cũng thật là... Con mẹ nó đi!

việc này quả thật không thể trách đám lính tuần tra không làm hết phận sự phòng thủ, mà thật sự là Đông Triệu tự mình tạo ra phiền phức. Trước khi Đông Phương Kinh Lôi khởi sự, đã từng phái đi một đội hình cao thủ kiếm đạo cường đại tiến vào ám sát quốc vương Đông Triệu, Đông Phương Nhật Minh, khiến cho hoàng cung Đông Triệu rối loạn cực đại, cũng bởi vì nhờ vào đội nhân mã này, hoàng cung trở thành một mảnh hỗn loạn, vào lúc đó Đông Phương Kinh Lôi mới hung hãn phát động binh biến, nhất cử trục xuất Đông Phương Nhật Minh cùng với toàn bộ hoàng tộc ra khỏi đô thành

Mà đội thích khách đó cũng tạo cho hoàng thất Đông Triệu vô số tử thương, Hậu cung tuyệt đẹp đại đa số đều là những người tay trói gà không chặt, đương nhiên bị những võ lâm cao thủ này chém giết một hồi tựa như người ta thái rau, toàn bộ đều không có năng lực phản kháng, Một vị phi tử mà Đông Phương Nhật Minh sủng ái nhất, cũng hương tuẫn ngọc tiêu chính tại ngày nầy. Trong khi ấy, là vua của một nước, Đông Phương Nhật Minh sau khi thi triển ra võ công cao thâm liên tục ngăn cản giết chết mấy người, cuối cùng dưới đấu pháp lấy mạng đổi mạng, bi thương không nhẹ.

Sư kiện thích khách lần đó, rốt cục cấp cho Đông Phương Nhật Minh một hồi chuông cảnh báo cực lớn! Đông Phương Nhật Minh chân chính ý thức được rằng cho dù là ở trong hoàng cung, đối với loại võ lâm cao thủ có thể đi ra đi vào như dạo chơi mà nói cũng là mười phần không an toàn!

Từ chuyện bi trục xuất khỏi đô thành đã tạo thành sỉ nhục lớn nhất từ lúc mới chào đời đến nay của Đông Phương Nhật Minh! Là vua của một nước, không ngờ lại bị phản tặc khiến cho giống như chó nhà có tang, có nhẫn cũng không thể nhẫn nổi!

Nghiên Cứu nguyên nhân của chuyện đó, Đông Phương Nhật Minh đương nhiên minh bạch tất cả đều là do ngày đó thích khách đã làm lên cảnh hỗn loạn mới giúp cho Đông Phương Kinh Lôi làm phản thành công. Đông Phương Nhật Minh đối với hai chữ thích khách hận đến thấu xương, lại cũng vô cùng kiêng ky.

Từ khi đến ớ tại thành Viêm Dương, Đông Phương Nhật Minh lập tức khai triển hoạt động phản thích khách, à, chính là buộc những cao thủ trong cung hàng ngày phải mặc hắc y che mặt giả trang giống hệt như thích khách lang thang ở bên ngoài, sau đó triệt để khiến cho thủ vệ cảnh giác, chúng nhân Càng thêm tận chức tận trách không cho bất luận một thích khách nào trà trộn tiến vào, Đấy coi như là diễn tập đi. Nói chung là phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà!

Đương nhiên với chuyện ngày đó những thích khách vô thanh vô tức trà trộn tiến vào trong cung, những cao thủ cũng định không thể tránh được việc bị hoàng thượng hung hăng trách phạt một trận, theo lẽ tự nhiên bọn họ cũng sinh ra lòng oán hận đối với cấm quân ở bên ngoài bởi bọn họ nghĩ rằng, cái này đương nhiên là do cấm vệ môn vô dụng mới để cho thích khách trà trộn tiến vào. Đối với sự thất trách của cấm vệ môn khiến cho đám người mình bị nghiêm phạt, ai nấy đều căm giận không ngớt.

Hiện tại nhận được mệnh lệnh của hoàng thượng quang minh chính đại phụng thánh chỉ phòng bị thích khách, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng việc công mà trả tư thù, mấy ngày qua mượn cớ rèn đúc diễn luyện. thực sự là không ngừng ngược đãi cấm vệ quân từ trên xuống dưới. Lại có một ít cung nhân (người bị hoạn) của cung đình. thân thể không trọn vẹn, tâm lý biến thái, vồ lấy những quân sĩ có tướng mạo anh tuấn trêu chọc một phen. Mà những quân sĩ có liên quan lại là oan không chỗ t, lâu dần việc này trực tiếp dẫn đến một hậu quả là: hiện tại những cấm vệ quân, đặc biệt là những quân sĩ tuổi còn trẻ, chỉ cần thấy người mặc y phuc dạ hành màu đen là tựa như gặp phải ôn thần vội vàng cuống quít tránh né thật nhanh, Đặc biệt là bộ dạng tìm tìm kiếm kiếm của Lăng Kiếm, ngông nghênh đứng ở giữa đường, quang minh chính đại cắm trường kiếm, khoa tay múa chân... Làm gì có ai từng gặp qua thích khách nào kiêu ngạo giống như thế?

Quyển 6