Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 608: Thu xong phải tính sổ (1)




Chiến dịch kết thúc, toàn bộ trung quân trực thuộc Tiêu gia, Tiêu Phong Hàn sau trận chiến còn sót lại hoàn toàn sa vào tay giặc. Người chết vượt quá năm vạn người, những người may mắn chạy thoát, không đủ bảy ngàn, đám người còn lại, tất cả đều trở thành tư nhân của Lăng gia!

Trong khi ấy, bên phía giành được thắng lợi là đại quân của Lăng gia, thương vong cũng không thua gì Tiêu gia. Giải quyết dứt điểm một trận chiến này, đã phải trả một cái giá phi thường thảm trọng! Năm thiết huyết vệ mà Lăng Thiên lưu lại bao gồm cả Vương Hàn toàn bộ chết trận! Hai vạn bốn ngàn kỵ binh chết trận hơn năm ngàn về phần bị thương càng vô số kể! cái giá quá đắt như thế này, mặc dù trên cơ bản đã đạt được thắng lợi tuyệt đối nhưng lại không làm cho chúng nhân cảm thấy vui mừng,

Thắng thảm, rất Xứng với cái tên thắng thảm!

Trong tất cả những chiến dịch, Lăng Thiên tham dự kể từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên dưới tình huống Chiếm ưu thế tuyệt đối. thuơng vong thảm trong nhất! Đám người Vương Hàn nguyên bản có thể sẽ không chết, Trước trận chiến sống mái này, thương thế của bọn họ vốn dĩ đã phi thường nghiêm trọng mới chỉ cách vài ngày, đâu thể thực sự khôi phục lại hoàn toàn? Nhưng khi quân phòng vệ của Lăng gia bị bao vây, tình thế sợ rằng bất lợi, năm người đang tĩnh dưỡng đều tự mình suất lĩnh bộ hạ kiên cường chống lại thương thế lao ra ngoài, Thay quân phòng vệ ngăn chặn thế tấn công vốn đã nghiêng hẳn về Tiêu gia, tranh thủ chút thời gian cho quân chủ lực của Mạnh Ly Ca đến đây. Nhưng cái giá phải trả chính là năm người họ cùng với gần ngàn tướng sĩ do họ dẫn theo, không một ai sống sót!

Trong năm người, chỉ có thi thể của Vương Hàn còn có thể miễn cưỡng phân biệt được, về phần những người khác đều đã tan nát hòa vhuyết nhục của loạn quân không thể nhận ra không thể tìm được nữa

Sau khi, Lăng Thiên nghe thấy tin tức ấy thì buồn bã thở dài một hơi lâu không nói gì. Nơi này, có thể xem như là trận đại chiến đầu tiên mà mình chân chính bắt đầu tranh đoạt thiên hạ. Nhưng chỉ một trận chiến như vậy, lực lượng chính qui do mình khổ cực đào tạo vài chục năm đã thiếu mất năm người! Trong năm người! Một trong số đó, thậm chí còn là một trong ba đại thống lĩnh của thiết huyết vệ! Đợi đến khi mình chân chính thống nhất thiên hạ liệu còn có bao nhiêu máu của huynh đệ thủ túc nhuốm cát vàng đây?

Lăng Thiên chưa bao giờ tiếc rẽ tiền tài quyền thế thậm chí là phú quý, nhưng hắn lại cực kỳ quý trọng những thuộc hạ chính tay mình đào tạo, những huynh đệ thủ túc! Thành công hủy diệt thiên cổ hùng quan, Lại thêm cả đại thắng, Vốn phải nên vui vẻ hăng hái thì hắn lại buồn bã lăng lệ!

"Vương Hàn! Vương huynhđệ à... Là ta sai rồi! Ôi! Huynh đệ của ta, Đáng ra ta phải Xin công tử đi giết giặc ở lại sơn khẩu Quỷ Khốc mới đúng mà..." Đám người Phùng Mặc nhào đến chổ thi hài gần như không toàn vẹn của Vương Hàn, Lớn tiếng khóc to. Nước mắt rơi như mưa, Vài người như muốn ngất đi, Tử khi còn ở dưới trướng Lăng Khiếu, Hai người Phùng Mặc và Vương Hàn luôn ở chung, làm việc chung cho đến bây giờ. Đã sớm chiều ở chung hai mươi năm! Tình cảm hai mươi năm Há lại tầm thường sao? Hai người ở chung hai mươi năm tình thâm nghĩa trọng tựa như huynh đệ thủ túc. Hôm nay cứ như vậy, băng lãnh nằm trong lòng mình cho dù mình có điên cuồng réo gào, nước mắt tuôn rơi lại vẫn cứ lặng thinh! Đây là cảm giác gì? Nếu như có thể Phùng Mặc thà rằng mình thay Vương Hàn chết ở đây. cũng vô pháp thừa nhận sự thực rằng huynh đệ của mình lúc này mắt đã nhắm, hơi đã lặng!

Lăng Thiên tuy là kẻ hai kiếp làm người. Nhưng cũng không có phải kinh lịch này, Tuy thể hắn lại có thể cảm thụ phải Cảm tình chân thành tha thiết, đáng quý này hơn bất kỳ một kẻ nào khác! cũng càng biết rõ ràng Hiện tại trong lòng Phùng Mặc là vô hạn bi thương cực độ hối hận phẫn uất! Gió thu châm chấm thổi qua, Thiên địa bi thương, Hết thảy những tướng sĩ tham chiến đều đứng lặng, trang nghiêm. Gửi lời cáo biệt cuối cùng đến những chiến hữu của mình đang nằm trong đất lạnh, Kể cả những người chân đã bị chặt đứt. Thà khiến cho thương thế của mình nặng thêm, cũng vùng người lên, tề chỉnh đứng thẳng, Nhìn những huynh đệ của mình lần cuối cùng. Vô số những thi thể, từng hàng ngay ngắn, lẳng lặng nằm trên mặt đất. Có người, Máu vẫn chưa khô,

Lăng Thiên cúi người vái một vái thật sâu, lùi ra vài bước, xoay người lại, nhìn về phía đại quân đang tề chỉnh đứng trang nghiêm, một mảnh im lặng, hai mắt ngấn lệ, thanh âm hơi run rẩy, lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, ta là Lăng Thiên! Hôm nay chúng ta đã thắng lợi, lấy được toàn thắng thế nhưng có rất nhiều huynh đệ, vì trận đại thắng này mà rời xa chúng ta. Trong trái tim ta,giống như mỗi người, đang rất bi thương, Bởi vì, những huynh đệ nằm trên mặt đất, giống như tay chân của Lăng Thiên ta! Ta không muốn nói lời giả dối, thà rằng không cần thắng lợi trận chiến này, cũng muốn bọn họ sống lại. Nếu như ta thật sự nói ra như vậy, ta thực sự là ngụy quân tử, cũng rất không tôn trọng sự hi sinh của họ!" Thanh âm của hắn dưới sự kích phát của nội lực, truyền ra rất xa bên ngoài mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng

Không trung vang lên một mảnh thanh âm nghẹn ngào.

"Chỉ là, khi ta nhìn thấy những huynh đệ đã mất này, ta lại đột nhiên cảm thấy thật kiêu ngạo! Đúng chính là kiêu ngạo! Kiêu ngạo từ tận đáy lòng ta!" Thanh âm của Lăng Thiên trở nên phấn chấn: 'Những huynh đệ đã chết của chúng ta, mỗi vết thương chí mạng của mỗi người đều nằm trên ngực, đều ở trước người họ, điều này nói rõ cái gì?" Mắt Lặng Thiện như điện dạo qua gương mặt của chúng tướng sĩ,

"
Nó nói rõ rằng huynh đệ của chúng ta không có một ai là kẻ nhu nhược, bọn họ đều ngã xuống trong lúc xung phong bọn họ đếu ngã xuống trong lúc liều mạng đánh chính diện với địch nhân! Bọn họ đều là những dũng sĩ chân chính! Nó cũng nói rõ ràng hết thẩy huynh đệ của chúng ta đều hổ trợ nhau vì người khác mà bảo hộ phía sau lưng đối phương" Thanh âm khàn khàn của Lăng Thiên càng rống to hơn, Bỗng nhiên xoay người, chỉ vào những thi thể đang nằm trên mặt đất, thanh âm mạnh mẽ: "Nhìn thấy không? Đây là huynh đệ của chúng ta! Vì bảo vệ sau lưng chúng ta mà liều mạng giết địch, hi sinh vì huynh đệ, có những huynh đệ như vậy tồn tại chúng ta con phải sợ hãi cái gì nữa đây? Chúng ta có thể yên tâm giao phía sau lưng chúng ta cho huynh đệ của chúng ta! Toàn bộ những huynh đệ đã hi sinh đã dùng chính sinh mạng của bản thân để bảo vệ mạng sống cho huynh đệ họ! Ta vì họ mà kiêu ngạo! Bởi vì họ đã thành công! Ta cũng cho phép các ngươi kiêu ngạo, bởi vì huynh đệ của các ngươi đều là những hảo huynh đệ! Đều là những huynh đệ sẵn sàng thủ hộ phía sau lưng chúng ta ký thác sinh tử cho nhau!"

Những tiếng nấc nghẹn lặng lẽ biến thành những tiếng khóc thút thít, vô số những dòng nước mắt kiêu ngạo chảy xuống

"
Bây giờ ta tuyên bố, mang theo huynh đệ của chúng ta mang theo những anh linh bất khuất của họ quay trở về Thừa Thiên!" Ánh mắt của Lăng Thiên sáng quắc: "Tính của chúng ta là những huynh đệ của chúng ta dùng sinh mạng của họ đổi lấy, toàn bộ gia quyến của những huynh đệ đã chết trận chúng ta đếu phải tận tâm tận lực, chiếu cố họ cho thật tốt, để những huynh đệ của chúng ta dưới Cửu tuyền có thể an tâm dưới Cửu tuyền tự hào vì có thể có những huynh đệ tốt như chúng ta! Đồng thời chúng ta cũng phải mang theo nguyện vọng của họ, mang theo anh linh của các huynh đệ, chinh chiến thiên hạ giành lấy từng hồi thắng lợi, để cho những anh linh huynh đệ của chúng ta được an ủi!"

"
Anh linh bất hủ! Huynh đệ an giấc ngàn thu!" Lăng Thiên vung tay quát lớn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"
Anh linh bất hủ! Huynh đệ an giấc ngàn thu!"

"
Anh linh bất hủ! Huynh đệ an giấc ngàn thu!"

Hơn mười vạn người đồng loạt hét lớn, sắc mặt kích động, ảnh lệ tung bay. Trong tiếng thét lớn hùng tráng, Mạnh Ly Ca điểm lại thương vong một cách qua loa, sau đó liền lập tức cáo biệt Lăng Thiên, hồi quân trở về Thừa Thiên, Trận chiến lần này, tuy rằng thắng lợi, thế nhưng thủy chung có nhiều người thương vong như vậy, sau khi trở lại, toàn bộ thành Thừa Thiên tất nhiên sẽ trở thành một mảnh thê lương ảm đạm, Trong hoàn cảnh như thế này, Lăng Thiên đương nhiên không muốn quay về. Hắn chỉ nói một câu ngắn gọn: "Lão Mạnh có chiến tranh sẽ có hi sinh chết một người cùng với chết vạn người, đều là tử vong giống như nhau, lần này chỉ mới bắt đầu mà thôi, Sau này còn có những tràng cảnh lớn hơn nữa xuất hiện. cho nên sau khi trở lại Thừa Thiên phải mau chóng làm tốt công tác tại phương diện này, ngàn vạn lần không được làm ảnh hưởng đến đại cục, Người đã chết, tự nhiên sẽ phải bi thương nhưng không thể để cho bi thương bao phủ trong thời gian dài, Điểm này, người nên lưu tâm chuẩn bị."

Mạnh Ly Ca gật đầu xác nhận xoay người lên ngựa, ôm quyền cáo biệt. Lúc gần đi, Lăng Thiên nói thêm một câu: "
Những tướng sĩ chết trận lần này, trợ cấp gấp ba lần cho người nhà họ, sau khi trở về lập tức chấp hành, Tất cả chi phí đều do Lăng phủ biệt viện chi trả, nói với Tiêu tổng giám. là ta đã nói như vậy."

Nghe thấy ba chữ Tiêu tổng giám, thân thể trên ngựa của Mạnh Ly Ca khẽ ngừng lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lăng Thiên thở dài cười khổ một tiếng, thúc ngựa rời đi. Đi cùng với hắn còn có một nửa hàng binh của Tiêu gia cùng với Tiêu nhị gia, Tiêu Phong Dương nằm trong xe ngựa.

Lăng Thiên đương nhiên biết rằng Mạnh Ly Ca liếc nhìn hắn có ý tứ gì. Chiến tranh lần này, tuy rằng sự tình đột nhiên diễn ra, nhưng dù sao cũng là sống mái với Tiêu gia, lại bắt làm tù binh nhân vật đứng hàng thứ hai của Tiêu gia, Tiêu Phong Dương, lại thêm hủy diệt hoàn toàn độc đạo Thủy Thiên vốn là tấm lá chắn cho ba ngàn dặm sơn hà của Tiêu gia ở bên trong, Bên phía Thừa Thiên đương nhiên sẽ là một mảnh ảm đạm thê lương, nhưng sẽ qua đi rất nhanh trong khi ấy bên phía Tiêu gia, thê lương ảm đạm chỉ vừa mới bắt đầu. Mà hiện tại phụ trách điều phối tài lực của Lăng gia lại là tôn nữ của Tiêu gia, là tiểu công chúa duy nhất của Tiêu gia, Quan hệ rắc rối phức tạp đến mức này không chỉ nói kẻ là đương sự như Lăng Thiên, cho dù là Mạnh Ly Ca nghĩ qua nghĩ lại, cùng cảm thấy đau đầu thay cho Lăng Thiên

Thôi thì chúc quân chủ may mắn đi!

Mạnh Ly Ca đi rồi Lăng Thiên quay lại nhìn Vu Duyên Hải ở bên cạnh khẽ nỡ nụ cười ấm áp, nói: "Vu thúc lần này khổ cho ngài rồi."

Vu Duyên Hải không chút cười đùa quả thực có phần khá nghiêm túc nói: "
Công tử hà tất nói ra những lời ấy? Đây vốn là phần việc của thuộc hạ so với những huynh đệ thủ túc chết trận chút khổ cực nho nhỏ ấy thật sự là rất không đáng kể."

Lăng Thiên không khỏi cười khen ngợi, Vị đại soái này thương lính như con, vả lại, tính tình bảo thủ rất giống với Tần lão phụ tử, đối với tôn ti trên dưới, phân biệt cực kỳ rõ ràng Ổng ta nguyên bản là đại thần Thừa Thiên cùng với Lăng phụ thân của Lăng Thiên là một phương đại thần đương triều, hai nhà cũng quen thân mấy đời, đương nhiên Lăng Thiên phải gọi ông bằng một tiếng thúc thúc, Nhưng sau khi Thừa Thiên đổi vị, biến thành thiên hạ của Lăng gia, Vu Duyên Hải lúc này, đã giống như là gia thần của Lăng gia. Lão nhân này lại bắt đầu tính tình bướng bỉnh của mình, nói thế nào cũng không chịu tiếp nhận việc Lăng Thiên gọi ông bằng thúc thúc. Lăng Thiên thấy ông ta như thế cũng không có biện pháp, trái lại càng thêm hân thưởng

"Ha ha đã như vậy, Vu đại soái nghe lệnh!" Lăng Thiên nghiêm mặt,

"
Có mạt tướng!" Vu Duyên Hải hai tay ôm quyền. vẻ mặt nghiêm trang

"
cho người chỉnh đốn binh mã sữa chữa sơn khẩu Quỷ Khốc, mặt khác thu nạp toàn bộ binh mã, thu toàn bộ binh mã ba thành phụ cận vào trong tay, huy quân Đông tiến. Đợi đến khi nước sông Bích Lân thối lui, nhất định phải đoạt được độc đạo Thủy Thiên trước Tiêu gia! việc này, trăm vạn lần không được thất bại

"Thuộc hạ tuân lệnh! Thuộc hạ lấy đầu ra đảm bảo, thề chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ! Quyết sẽ không để cho nhiều binh sĩ như vậy uổng mạng!" Vu Duyên Hải nặng nề ôm quyền thanh âm nghiêm khắc cương trực.

Lăng Thiên bất đắc dĩ, thầm nghĩ, vạn nhất ông không hoàn thành được nhiệm vụ chẳng lẽ muốn ta lấy mạng già của ông hay sao đây? Lão nhân này thực sự là cứng đầu một cách đang yêu mà

Mắt thấy Vu Duyên Hải cấp tốc rời đi, Lăng Thiên đột nhiên phát hiện ra ven đường có thêm một người: Lê đại ma nữ, Lê Tuyết! Sắc mặt Lăng đại công tử nhất thời trở nên rất khó coi, có chút tức giận không để đâu cho hết, Vốn dĩ hắn trông cậy vào Lê Tuyết, hi vọng nàng ta sau khi trở về sẽ khuyên giải an ủi Tiêu Nhạn Tuyết thật tốt, không ngờ nha đầu này lại tự ý ở lại.

Quyển 6