Lăng Thần nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Lăng Thiên, ôm lấy hắn, đôi mắt đẹp nhìn hai người nọ, không nhịn được phì cười, bèn thấp giọng nói: "Công tử! Nếu đã chuẩn bị tốt rồi thì người hạ lệnh bắt đầu đi. A Kiếm luôn khinh thường nữ nhi. Lần trước, hắn bại dưới tay ta nhưng vẫn không phục. Lần này để Lê Tuyết tỷ tỷ cho hắn biết thế nào là lợi hại cũng là chuyện tốt. Cái đó gọi là người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn." Câu nói phía sau rõ ràng là nói với Lê Tuyết.
Lê Tuyết thản nhiên cười, đảo đôi mắt đẹp, cố tình làm như vô ý nhìn Lăng Thiên, mặt tràn đầy tự tin nói: "Lăng Thần muội muội! Ngày hôm nay, nhất định ta sẽ khiến cho muội hài lòng. Một hồi nữa ngươi sẽ thấy, ta sẽ làm cho vị đại sát thủ này một lần biểu diễn xem làm thế nào có thể luyện thành được đầu heo. Lăng đại sát thủ, đệ nhất lâu chủ, xem ra ngươi thực sự nghiện uống hoàng liên thuỷ rồi. Ha…ha…ha…"
Lăng Kiếm cười mà như không cười, nói: "Cuối cùng ai phải uống, cái này còn chưa biết được! Lúc này, nói khoác thì có ý nghĩa gì!". Nói xong Lăng Kiếm lập tức quát: "Người đâu!" Theo tiếng quát, Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện cùng lúc đi vào. Một người vác một cái gầu cùng với một thùng nước. Một người mang theo một bó củi khô trên lưng.Một người khác trong tay không ngờ lại bưng chín chiếc bát lớn chỉnh tề xếp chồng lên nhau.
Ba người quay về phía Lăng Thiên cung kính hành lễ, sau đó bắt đầu bận rộn, có thể nói động tác khá là thành thạo. Nhìn tư thế đó có thể đoán được là trước đó đã diễn luyện qua không chỉ một lần. Xem ra lần này, Lăng Kiếm chuẩn bị chu đáo vô cùng: không chỉ chuẩn bị hoàng liên mà còn mà còn kêu ba huynh đệ qua để chứng kiến.
Chnháy mắt, ngay trong góc sân nhỏ đã có một cái bếp lớn. Một chiếc chảo sắt lớn được mang tới, ầm một tiếng, nước bên trong thùng nước lớn đã được đổ vào. Lăng Kiếm dương dương tự đắc, phất tay lên, cả bao lớn hoàng liên liền được đổ ào vào trong..
Lăng Thiên ngẩn ra, không nhịn được ha hả cười lớn, nói: "A Kiếm! Ngươi chuẩn bị thật là đầy đủ. Bất luận ai thắng ai bại thì xem như là ta đây cũng được mở rộng tầm mắt… Ha ha ha…"
Lăng Kiếm mặt không đổi sắc, cung kính nói: "Công tử từng dạy dỗ qua Lăng Kiếm: muốn làm việc gì phải biết bình tĩnh mưu tính!"
Lăng Thiên cơ hồ cười đến mức không thở nổi, vừa cười vừa nói: "Tốt! Quả nhiên xứng đáng với sự dạy dỗ của ta. Công tác chuẩn bị lần này đã được thực hiện đến mức phi thường. Hai người các ngươi không ai chịu nhượng bộ, vả lại cũng đã có sự chuẩn bị như vậy, ta đây cũng rất vui vì được xem một trò hay."
Lê Tuyết cười mà như không cười, hết nhìn Lăng Thiên lại đến Lăng Kiếm, mặt không mảy may biến sắc.
Lăng Kiếm hai tay cung kính thi lễ, ánh mắt lộ ra một tia đắc ý cùng với vài phần khoái ý vì đại cừu đã được báo. Nói: "Thỉnh công tử hạ lệnh! Ban chiến!"
Lăng Thiên nhanh chóng cùng Lăng Thần, Lê Tuyết trao đổi ánh mắt. Trầm giọng nói: "Hai người các ngươi đã khăng khăng muốn chiến. Vậy thì ngày này, giờ này, khắc này, ở chỗ này, Lăng Trì hãy nhóm lửa lên. Thời gian được tính bằng chính nồi nước ấy. Các ngươi chỉ có khoảng thời gian như vậy để quyết chiến. Khi nồi nước cạn thì cũng là lúc quyết chiến giữa hai ngươi kết thúc!"
"Nếu đã giao đấu thì phải có luật lệ. Thứ nhất: không cho phép được ra khỏi tiểu viện. Thứ hai: không cho phép bất kì người nào với bất kì cách thức gì, làm ảnh hưởng đến lửa. Thứ ba: Đồng ý cho giao đấu thoải mái. Có thể bị thương. Nhưng không được chết!" Lăng Thiên nhìn hai người. Chậm rãi nói.
Ba điều kiện này có thể nói là khoan dung vô cùng. Dù là Lê Tuyết hay Lăng Kiếm đã động thủ là giết. Mà ở điểm này, Lăng Kiếm vượt xa một bậc. Nếu hạn chế sát chiêu, thực chẳng khác nào giới hạn phần lớn chiến lực của Lăng Kiếm. Như vậy tuyệt đối không công bằng. Cho nên Lăng Thiên dứt khoát không hạn chế. Còn điều thứ hai thì kỳ thực là giúp Lăng Kiếm. Phải biết rằng trình độ hàn băng thần công của còn vượt hơn hẳn Lăng Thần. Nếu nàng ta cố ý thì nồi nước kia đun suốt đời cũng sẽ không cạn. Tất nhiên. Những điều này Lăng Kiếm không hề biết!
Trong mắt Lăng Kiếm tinh mang bạo khởi. Cảm kích liếc nhìn Lăng Thiên. Thu người lui về phía sau.
Vẻ mặt Lăng Kiếm ngưng trọng, theo hắn từng bước thối lui về phía sau, mỗi một bước, tựa hồ như sau lưng đang mang một ngọn núi cao vạn trượng, càng lúc càng nặng nề, hắc y trên người căng phồng. Lui đủ bảy bước. Tay áo Lăng Kiếm phần phật thổi, giống như đang đứng ở đầu núi ngọn gió vậy. Mà lúc này bầu trời vắng vẻ, yên tĩnh, ngọn dương liễu xa xa cũng không có một chút lay động.
Loại đối lập giữa cực động với cực tĩnh này, quỷ dị vô cùng.
Rõ ràng Lăng Kiếm dựa vào việc lui về phía sau để tạo khí thế cho chính mình. Trình độ thực đã đạt tới đỉnh. Lúc này Lăng Kiếm tựa như núi cao vực sâu,trầm vĩ mà hào hùng.
Rõ ràng thấy bầu trời không có gió nhưng mái tóc đen lại kịch liệt phiêu động, tay áo của Lăng Kiếm vang lên tiếng vù vù. Ánh mắt Lăng Thiên lộ vẻ tán thưởng. Ngay cả hắn cũng không nghĩ rằng Lăng Kiếm lại có thể có tiến bộ lớn đến thế. Quả thực vuợt ra ngoài dự đoán!
Có điều là…
Vừa rồi Lăng Thần có câu nói rất hay: "Người tài có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn!"
Lê Tuyết cười khúc khích, tựa hồ toàn bộ âm thanh Lăng Kiếm truyền đến thực chất không tạo ra được áp lực gì. Lê Tuyết nhẹ nhàng bước, dù bận bịu vẫn ung dung, đứng cách xa Lăng Kiếm năm trượng, y phục trắng như tuyết trên người lắng lặng bất động. Áp lực như kình phong mạnh mẽ do Lăng Kiếm thôi động khi đến trước mặt Lê Tuyết đột nhiên tựa như tan rã, không còn chút tung tích. Ngay cả váy của Lê Tuyết cũng không một chút lay động.
Lê Tuyết dáng vẻ nhàn hạ, tựa hồ không chút chuẩn bị, bộ dạng, động tác cực kì ung dung, trái ngược hoàn toàn với Lăng Kiếm đang giương cung bạt kiếm ở phía đối diện, không thể nghi ngờ đã thắng một bước!
Lăng Trì, Lăng Lôi, Lăng Điện đương nhiên đều là những nhân vật biết hàng tốt hàng xấu, thấy vậy sắc mặt đều biến đổi. Bọn họ luôn tràn ngập lòng tin đối với Lăng Kiếm. Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy lo lắng. Xem ra đối thủ của Kiếm ca rất cường đại nha!
Đúng vào lúc này, Lăng Thiên quát lạnh một tiếng: "Châm lửa!"
Động, phừng một tiếng, bên dưới cái chảo sát cực lớn, củi gỗ đã bắt đầu cháy, nhiệt độ nóng bỏng lập tức tràn ngập trong sân nhỏ của viện tử!.
"Keng! Keng! Keng!" Lăng Kiếm trở tay rút kiếm. Nhưng động tác của hắn cực kì quái dị. Đơn thuần là rút kiếm ra thôi nhưng trường kiếm của hắn còn chưa ra khỏi vỏ thì trên không trung đã liên tiếp vang lên rất nhiều tiếng bảo kiếm tuốt ra, tựa như trong thời khắc Lăng Kiếm đưa tay ra, vô số tuyệt thế thần binh đồng thời xuất vỏ, vì hắn mà trợ uy! Kiếm chưa ra khỏi vỏ mà kiếm khí đã mạnh mẽ bắn ra bốn phía!
Lê Tuyết hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn như cũ, nhưng có thể thấy trong hai con mắt xinh đẹp, thần sắc đã từ từ chuyển sang ngưng trọng. Nàng ta cơ bản chưa hề đụng tới nhưng cũng khiến người ta có cảm giác là đã di chuyển lên. Dường như có một bóng người áo trắng đang lẳng lặng bay lên, cách mặt đất, trôi nổi ở giữa không trung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lăng Kiếm không hề chớp mắt, tuyệt đối không rời đi!
Vào khoảnh khắc Lăng Kiếm trở tay, dĩ nhiên thành công lật ngược thế hạ phong. Vô số tiếng kiếm ra khỏi vỏ, tựa như là từng đạo kiếm khí vô hình, thành công chặt đứt khí lưu mà Lê Tuyết tạo ra để phong tỏa hắn. Cuộc chiến, từ khoảnh khắc ấy biến thành thế thắng bại khó đoán.
Ba người Lăng Trì cùng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là Kiếm ca, miễn là trong tay có kiếm thì sẽ trở thành tuyệt thế sát thần. Khí thế này há một tiểu nha đầu vụn vặt có thể địch lại được sao?
Trong mắt bọn họ đương nhiên Kiếm ca đã thoát khỏi thế bất lợi, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về Kiếm ca.
Lăng Thiên cảm thấy trong tay ấm nóng. Lăng Thần mềm mại nắm chặt tay hắn, giọng nói có phần căng thắng: "Công tử! Theo huynh bọn họ ai sẽ thắng?"
Lê Tuyết cùng Lăng Kiếm đều là thủ hạ của Lăng Thần. Dù Lăng Thần có cảm ứng thì cũng không thể nhận ra một cách chuẩn xác ai là người chiếm thế thượng phong.
Lăng Thiên mắt như chim ưng nhìn ra giữa sân, không bỏ sót bất cứ một động tác nhỏ nào của cả hai người, trầm giọng nói: " Thời gian này A Kiếm đã tiến bộ rất nhiều. Quả thực vượt ra ngoài sự dự đoán của huynh. Thực đáng kinh ngạc! Khi bắt đầu, so khí thế, Lê Tuyết đã chiếm thế thượng phong. Lăng Kiếm tuy mượn thế rút kiếm để cân bằng cục diện nhưng kỳ thực đã mất đi thế chủ động rồi!"
Thần thấp giọng nói: "Nghe ý tứ thì dường như công tử không xem trọng a Kiếm sao?"
Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Cái này phải xem sự tự tin và nghị lực của A Kiếm mạnh đến thế nào. Lòng tin càng đủ, nghị lực càng trấn định, tùy thời mà đến, thì tấn công càng mạnh!"
Nếu như trước trận chiến, Lăng Kiếm không tự tin, nắm chắc thắng lợi thì bây giờ trái lại sẽ dễ dàng hơn một chút. Hiện tại, A Kiếm thực sự hết sức bị động. Nhưng với sức mạnh của A Kiếm hiện nay, Lê Tuyết cũng không dễ dàng giành phần thắng, ít nhất là trước khi hết lượng nước quy định thì rất khó làm được.
Lăng Thần "a" một tiếng, hình như đã ngộ ra điều gì đó.
Ánh sáng trắng loé lên, Lăng Kiếm rốt cuộc cũng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, không hề phát ra tiếng động, rồi hướng mũi kiếm lên trời làm toả ra hào quang chói mắt.
Trước khi tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ đã phát ra âm thanh kinh thiên động địa, giống nhưu vạn ngựa lao nhanh, nghìn quân chém giết. Nhưng lúc chính thức rút ra thì lại có thể trở nên im hơi lặng tiếng.
Đúng là điều cực kì ngạc nhiên!
Lăng Thiên than thở một tiếng, nói: "Tư chất của Lăng khiến ta tán thưởng không thôi. Chỉ là, đáng tiếc, nếu có thể tiến thêm một bước nữa, cơ bản có thể tương đương với Lê Tuyết, không thất bại nặng nề. Đáng tiếc cuối cùng vẫn kém một bước!"
Lăng Thần hơi sửng sốt: "Như chỉ kém một bước, tựa hồ không kém quá nhiều.Có thật là A Kiếm thực sự sẽ khó thoát khỏi thảm bại?"
Lăng Thiên cười nói: "Thần nhi! Nàng cũng là con nhà võ, sao lại nói như người bình thường vậy? Chẳng lẽbiết đạo lý "sai một li đi một dặm" hay sao? Công lực, lòng tin vào thực lực của bản thân của A Kiếm không kém Lê Tuyết bao nhiêu. Chỉ có điều trình độ của hai người vẫn có một cư ly tương đối. Nếu như trước khi Lăng Kiếm đi Bắc Nguỵ, trận chiến này nhất định chẳng có gì cần bàn. Nhưng xem ra sau đó thực lực của A Kiếm đã có sự tiến bộ đáng kể. Nhưng ở trên cảnh giới vẫn còn đang có sự chênh lệch nhất định. Do đó, cuộc chiến này Lăng Kiếm tất bại!"
Lê Tuyết mắt phượng nheo lại, dưới chân khẽ động, chân phải nhẹ nhàng bước về phía trước nửa bước, thân thể mềm mại nhanh nhẹn cúi về phía trước một chút. Khí thế mãnh liệt trong nháy mắt tăng lên bội phần, cát bụi trên mặt đất cũng đồng thời bị bắn lên, tựa như những cơn sóng trên mặt đất cuộn trào về phía trước. Sóng đất không quá cao cũng không quá thấp, chỉ khoảng nửa thước, hướng về phía Lăng Kiếm, tựa như có người chỉ huy một đội quân, đang lao tới rất nhanh.
Lăng Thần lên tiếng khen ngợi: "Lê Tuyết tỷ tỷ! Chiêu thức ấy đúng là rất đẹp! Ta không thể làm giống như nàng thế này được."
Trường kiếm hướng lên trời của Lăng Kiếm tức thì chém xuống, chém vào khoảng không, thế như lôi phong nhưng lại không mang theo nửa điểm âm thanh. Tuy rằng một kiếm này cực nhanh tựa như thiểm điện nhưng trong mắt mọi người, lại là một loại hiện tượng kỳ diệu khác.
Mọi người chỉ nhìn thấy động tác chém trường kiếm xuống của Lăng Kiếm kỳ lạ vô cùng. Trường kiếm vốn nâng quá đỉnh đầu, trong lúc đối địch đã là chuyện quái dị. Nhưng khi Lăng Kiếm chém từ đỉnh đầu xuống, trong mắt mọi người có thể phân giải thành một vài động tác một cách rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Từ đỉnh đầu hạ xuống, là một động tác; tiếp tục hạ xuống, tựa hồ thay đổi động tác, sau đó liền là tiêu sái từ ngang vai chém xuống, mũi kiếm thẳng đứng, nhưng kiếm phong cũng đã vô thanh vô tức xuất ra. Trên mặt đất, giống như bụi đất hình thành hoa sóng cao nửa thước, cực kỳ cấp tốc nhưng lại cực kỳ ôn nhu, đón nhận trùng kích của Lê Tuyết phía bên kia
Cát bụi phía bên Lăng Kiếm vừa di chuyển, Lăng Thiên đã nhíu mày, hơi lắc đầu, khe khẽ thở dài một tiếng.
Quyển 6