Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 541: Ngoài ý liệu (1)




Nhãn tình Lê Tuyết sáng lên, tỉ mỉ quan sát Lăng Kiếm, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Từ trước đến giờ, Lăng Kiếm vẫn luôn mang bộ dạng lạnh như băng, phàm chỗ nào có Lăng Kiếm xuất hiện, tất nhiên sẽ mang theo máu tanh giết chóc. Hắn cũng không lo lắng gì hết, lại càng không cần phải giở thủ đoạn hay âm mưu, ý nghĩ duy nhất của hắn, chính là Lăng Thiên chỉ chỗ nào, hắn tới chỗ đó tiêu diệt, tàn sát!

Trước đây Lê Tuyết luôn cho rằng, Lăng Kiếm chỉ đơn thuần là một thất phu vũ dũng, chỉ có thể thành công làm một sát thủ tuyệt đỉnh, nhưng không ngờ rằng, tất cả là do Lăng Kiếm cố ý làm ra như vậy! Hiện tại Lê Tuyết mới biết được mình đã quá khinh thường hắn! Lăng Kiếm thông minh, nên đã tìm đúng vị trí của mình! Lấy thông minh tài chí của hắn vốn dĩ hoàn toàn có thể thay thế địa vị của Lăng Thần, trở thành nhân vật số hai của Lăng phủ biệt viện, thay Lăng Thiên quyết định tất cả mọi việc. Nhưng hắn không như thế, hắn vẫn rất thành thật hạ thấp mình xuống, giấu mình trong bóng tối, chỉ làm công việc của hắn, dưới bất luận tình huống nào cũng không tiến quá một bước!

Làm như vậy, cố nhiên sẽ hạn chế quyền hạn của Lăng Kiếm đi rất nhiều, nhưng làm vậy cũng có chốt rất tốt chính là vô luận gặp phải tình huống nào, Lăng Kiếm có thể hoài nghi bất kỳ ai, cũng sẽ không hoài nghi Lăng Kiếm! Đây chính là chỗ thông minh của Lăng Kiếm!

Lăng Thần cũng thấy trước mắt sáng ngời, một lần nữa nhìn kỹ lại nam tử cùng mình lớn lên như người anh cả này, trong mắt hiện ra thần sắc cực kỳ vui mừng.

Trong mật thất khi mọi người đang trầm tư, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thị vệ truyền báo, đại trưởng lão thủy gia cùng tiểu công chúa Thủy gia Thủy Thiên Nhu tới thăm. Ba nữ nhân nhìn nhau cười, Lê Tuyết uể oải đứng lên: "Băng Nhan muội muội, ta muốn đi xem Họa Vũ Công rốt cuộc có bao nhiêu tiến bộ, chúng ta đi thôi." Ngọc Băng Nhan bật cười, hai nàng tức thì bỏ trốn mất dạng.

Lăng Thần và Lăng Kiếm khẽ cười khổ một tiếng, xem ra lại là hai chúng ta phải làm rồi. Lăng Kiếm nhìn phương hướng Lê Tuyết đào tẩu, căm giận nói: "Nàng chạy quả thực nhanh, mỗi lần đều là như vậy"

Lăng Thần thở dài: "Ta sao lại không muốn chạy chứ."

Lăng Kiếm đảo cặp mắt trắng dã: "Ta bắt bọn Lăng Lôi Lăng Điện đi cùng ngươi được không? Ta... cũng không muốn gặp vị đại trưởng lão kia. Ta sợ ta nổi giận sẽ một kiếm giết chết hắn mất thôi."

Lăng Thiên nhất thời trừng mắt: "Ý ngươi nói là ngươi cũng không đi phải không? Không được. Ngươi phải đi theo ta. Gặp chuyện đã muốn chạy sao? Nào có chuyện dễ dàng như thế?"

Lăng Kiếm đau khổ thở dài.

Trong phòng khách. Lăng Thần thần dịu dàng đãi khách. Lăng Kiếm trương ra bộ mặt thối ngay đơ như khúc gỗ đứng ở phía sau nàng. Tuy rằng không nói một lời, nhưng áp lực của hắn với đại trưởng lão thì không gì sánh nổi.

Với việc hợp tác của song phương, Lăng Thần mặc dù cực kỳ khách khí, nhưng lại không chút nào nhượng bộ! Vẫn như cũ đặt ra các điều kiện khi trước bàn bạc với Thủy Thiên Nhu. Thậm chí còn hà khắc hơn một chút, xác nhận lại lời nói của Lăng Kiếm. Chính là Lăng gia sẽ không chịu trách nhiệm cung cấp nơi ăn chốn ở cho Thủy gia. Mỗi người một ngày năm mươi lượng bạc. Nếu có thương hoạn thì tự mình xử lý.

Ngay khi Lăng Thần nói xong, Lăng Kiếm ở bên cạnh lạnh lùng bỏ thêm một câu: nếu là hợp tác thì cứ án theo phương án đó mà tiến hành, còn nếu có dị nghị, liền thỉnh bước ngay ra khỏi đây. Mặt khác, Lăng Kiếm đặc biệt nhấn mạnh, ba tên hỗn đản kia tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt hắn. Bằng không...

Ba hỗn đản ám chỉ là những ai. Trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Kết quả này thực khiến cho đại trưởng lão nghẹn khuất tới cực điểm. Sống hơn nửa đời người, chưa từng nghẹn khuất như thế này! Sớm biết như vậy. Còn không bằng ủy thác thẳng cho Thiên Nhu, lấy kết quả đàm phán lần trước là xong. Hiện tại trái ngược hoàn toàn. Không chỉ ăn phải quả đắng còn không có điểm lý lẽ nào. Lần trước Thủy Thiên Nhu hiệp nghị tuy nói cũng phải chịu chút thiệt thòi nhưng chung quy so với hiện tại vẫn còn có chút tiện nghi hơn.

Cuối cùng song phương ước định, ngày người của Ngọc gia rút khỏi Thừa Thiên, chính là lúc hai nhà động thủ! Đến lúc đó, Lăng gia sẽ thông tri cho Thủy Thiên Nhu biết trước tiên. Mà Lăng gia, cũng sẽ chỉ tiếp nhận hợp tác khi Thủy Thiên Nhu làm chủ, đối với người khác, xin lỗi, không tín nhiệm!

Vòng vo qua lại, quyền quyết định của Thủy gia cuối cùng lại quay trở lại tay Thủy Thiên Nhu. Kết quả này làm cho đại trưởng lão gần như muốn thổ huyết! Nhưng chuyện tới hôm nay rồi, rơi vào hoàn cảnh người ta mạnh hơn so với mình, cũng đành nhắm mắt nhắm mũi tiếp nhận quyết định này.

Lần đàm phán này, cao hứng nhất hiển nhiên chính là Thủy Thiên Nhu. Tình tỷ muội kết nghĩa tha thiết, nàng tự nhiên có thể cảm thấy được. Đối với việc thực hiện lần hợp tác này, trong lòng Thủy Thiên Nhu có thêm vài phần nắm chắc.

Vào thời khắc Lăng phủ biệt viên đang đàm phán, đám người Thủy Thiên Giang lại có hành, mà chính bởi hành động này, khiến cho Thủy Thiên Nhu triệt để bất cộng đái thiên với bọn họ.

Sau khi thấy đại trưởng lão và Thủy Thiên Nhu lần lượt ra ngoài, ba huynh đệ Thủy Thiên Giang càng lúc càng cảm thấy bắt đầu không cam lòng. Nếu lại để tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, cho dù động thủ với Ngọc gia có thành công, chỉ sợ toàn bộ công lao cũng sẽ ghi tạc lên đầu Thủy Thiên Nhu, căn bản là không có chút nào liên quan đến ba người. Thậm chí nếu như sau đó gia tộc truy cứu chuyện phe mình gây ra hao tổn quá lớn, sẽ trách phạt khuyết điểm của chính ba người mình. Càng nghĩ càng giận, càng tức giận lại càng không phục, ba người không khỏi bắt đầu chửi ầm lên, lăng mạ từ Thủy Thiên Nhu cho đến Lăng gia, từ Lăng gia lại quay trở lại Thủy Thiên Nhu. Trên dưới Lăng gia hầu như không có ai không bị lôi vào.

Dưới tàng hoa thụ trong viện, Lăng Trì dựa lưng vào thân hoa thụ, ngước nhìn bầu trời cao vời vợi. Đột nhiên nghe thấy tiếng chửi rủa kịch liệt truyền ra từ trong phòng. Lắng tai nghe nội dung của tiếng chửi mắng, trong lòng không khỏi tức giận, thật sự muốn trực tiếp xuất thủ với ba hỗn đản gây lên việc này. Chợt chuyển tâm niệm, khóe miệng nhếch lên một tia tiếu ý quỷ dị, đắn đo một chút, liền chậm rãi đi vào phòng điều trị thân thể của Thủy Thiên Huyễn. Vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc. Lúc này Thủy Thất đang sắc thuốc cho Thủy Thiên Huyễn. Thủy đại công tử nằm nghiêng trên giường, hơi thở trầm trọng, mặt như tờ giấy vàng. Nội thương lâu như vậy, từ trước đến giờ thủy chung không có chút khởi sắc. Điều này làm cho vị nhân tài mới xuất hiện của Thiên Phong buồn nản vô cùng. Tâm tư càng trầm trọng, ác tính lại tuần hoàn như vậy bệnh tình tự nhiên càng khó mà khỏi được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Trì vào cửa, Thủy Thiên Huyễn và Thủy Thất cũng không chú ý, nhưng Điệp Nhi ở bên cạnh lại giương đôi mắt sáng lấp lánh, liếc nhìn hắn, rồi không hiểu tại sao lại đỏ mặt vòng vo đi tới. Lăng Trì trong lòng khẽ động, thầm than một hơi, ôn tồn nói: "Điều trị nội thương, đầu tiên phải coi trọng tâm tình của bệnh nhân, điều dưỡng bất động là không thể được, vẫn nên thường xuyên ra ngoài đi lại một chút, mới có thể điều dưỡng cả thể xác và tinh thần, sẽ mau khỏi bệnh hơn."

Điệp Nhi đứng lên, mặt có vẻ lo âu, nói: "Đi ra ngoài, có thể đi chỗ nào? Nơi này, dù sao cũng không phải địa phương của chúng ta." Giọng nói đè thấp xuống, tràn ngập sầu khổ. Đôi mắt sáng liếc liếc khuôn mặt tuấn tú của Lăng Trì, đột nhiên lại thở dài, chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn.

Lăng Trì ôn hòa cười khẽ nói: "Cũng không nhất định phải thật xa mới có thể khuây khỏa được. Thủy công tử dù sao trong người có thương tích, vận động nhiều ngược lại càng không có ích. Ta nói hoạt động, chính là hoạt động nhẹ nhàng trong phạm vi nhỏ. Tỷ như hôm nay, khí trời rất không tệ, có thể đi ra ngoài sưởi chút nắng, tiếp xúc chút gió, với thương thế sẽ rất có lợi. Lúc nào cũng ở trong phòng ngột ngạt, cho dù người khỏe mạnh, cũng bị ngột ngạt đến phát bệnh, huống chi là người bị thương."

Nhãn tình Điệp Nhi sáng lên, nhìn về phía Thủy Thiên Huyễn thăm dò, nói: "Thiếu chủ, hôm nay khí sắc của người thật tốt, nếu không thì... ta đưa ngài ra ngoài sưởi nắng, hít chút khí trời trong lành cũng rất tốt!"

Lời này thực ra là an ủi mà nói như vậy, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy sắc mặt Thủy đại công tử vàng như nến, không có nửa điểm khí sắc!

Thủy Thiên Huyễn gật đầu, hơi có chút tinh thần nói: "Đi ra ngoài đổi gió cũng tốt." Lập tức lệnh cho Thủy Thất ôm lấy thân thể hắn, Điệp Nhi mang theo một cái ghế, đi ra ngoài, tới dưới tàng Hoa thụ. Không khí giữa bên trong và bên ngoài tự nhiên rất khác biệt. Thủy Thiên Huyễn ở trong phòng bức bối gần như nửa tháng có thừa, lần này ra ngoài, càng cảm thấy không khí tươi mát. Thực sự cảm giác khác biệt rất lớn, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, không còn đầy tử khí như lúc trước, tinh thần không khỏi có chút bị chấn động, gật đầu mỉm cười với Lăng Trì tỏ ý cảm tạ.

Điệp Nhi thấy Lăng Trì tựa ở một gốc hoa thụ ở rất xa, trong miệng ngậm một cái lá xanh biếc, ngửa đầu nhìn trời, thản nhiên thoải mái ngồi ở đó, không khỏi có chút ước ao, lại cảm thấy ở trên người trẻ tuổi tuấn tú này tựa hồ có một loại cô độc và nặng trĩu mà bạn cùng lứa tuổi hắn không có. Nhìn một hồi, đột nhiên cảm giác trong lòng không hiểu vì sao tê rần. Lại nhìn thoáng qua Thủy đại công tử, đang híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt say sưa, không khỏi lặng lẽ đi về phía Lăng Trì ở bên kia.

Đúng vào lúc này, thanh âm trong chính phòng càng lúc càng lớn. Đột nhiên choang một tiếng, tựa hồ là vật gì đó bị ném vỡ. Thủy Thất nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại. Thủy Thiên Huyễn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, giống như không nghe không nhìn thấy gì. Giờ phút này hùng tâm năm xưa của Thủy đại công tử đã hoàn toàn biến mất từ lâu, cho nên không có chuyện gì có thể khiến hắn quan tâm.

Điệp Nhi ngồi xuống bên cạnh Lăng Trì, chớp mắt, thấp giọng bĩu môi nói: "Tính tình mấy người thiếu gia này, không biết khi nào mới thay đổi được, đáng ghét." Lăng Trì ngửa đầu nhìn bầu trời, không để ý tới Điệp Nhi, khóe miệng dấy lên một tia tiếu ý trào phúng, thanh âm trầm thấp nói: "Công tử từng nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Bản tính con người ta đâu phải cứ nói sửa là có thể sửa được. Mấy người này, sợ rằng đến chết cũng vẫn như vậy. Có lẽ, bọn chúng sẽ chết bởi chính điệu bộ xui xẻo đó."

Mấy ngày nay Điệp Nhi vẫn thường trêu đùa tán dóc nhưng Lăng Trì lại không thèm để ý tới. Hôm nay thấy Lăng Trì mở miệng, không khỏi có chút hưng phấn, nhích lại gần hắn, hì hì cười nói: "Hóa ra tên đầu gỗ nhà ngươi cũng có lúc nói tiếng người nha."

Lăng Trì hừ một tiếng, lại không hé ra lời nào nữa. Điệp Nhi cực kỳ buồn bực, cố tình chọc cho Lăng Trì mở miệng, không ngờ lại còn mất hết mặt mũi.

Giữa lúc đó đột nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ cao vút, một âm thanh hỗn loạn ẩn chứa tiếng kêu to đau đớn. Chính là Thủy Thiên Hồ lúc trước bị Lăng Kiếm đánh rớt nửa hàm răng, lúc này dược tính của thuốc mê vừa hết, bắt đầu kêu to như tiếng lợn bị chọc tiết.

Chỉ nghe được giọng nói của Thủy Thiên Giang: "Tên kia thật tàn ác! Một cái tát thôi, đã khiến hàm răng của lão nhị rớt hơn phân nửa. Xem ra lão nhị mấy ngày nữa khỏi cần nghĩ đến chuyện ăn uống. Cố chịu đựng, ta đi tìm một đại phu nổi danh đến khám cho ngươi xem sao."

Thủy Thiên Hải xì một tiếng nhổ ra một ngụm nước bọt, nhìn có chút hả hê nói: "Ta ngược lại cảm thấy lão nhị lần này không bị thiệt tí nào. Thiếu chút nữa hắn đã cầm được bàn tay nhỏ bé của nha đầu kia. Nếu quả thật cầm được thì một cái tát này, dù sao cũng đáng lắm." Nói xong hắc hắc cười hai tiếng.

Thủy Thiên Giang cười ha hả nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc." Cũng không rõ là đáng tiếc cái gì.

Thủy Thiên Hải đề cao thanh âm, có chút tức giận bất bình nói: "Bất quá tên phế vật Thủy Thiên Huyễn thật đúng là rất có phúc khí. Bản thân chỉ là vương bát đản nằm im không nhúc nhích trên giường, lại có thể có một muội tử tốt cam tâm xuất lực vì hắn... "

Vẻ mặt Thủy Thiên Giang nham hiểm hung ác, trầm ngâm không nói lời nào. Sau một lát mới âm trầm nói: "Thủy Thiên Huyễn thiểu năng kia lúc này đã là kẻ gần chết, nội thương nghiêm trọng, có thể toi bất cứ lúc nào, đã không còn tương lai nữa rồi, có chỗ nào phải lo lắng nữa? Ta lo lắng trái lại là..."

Quyển 6