Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 523: Tế kiếm chi nhân




Lăng Thiên nhìn theo ánh mắt của Tiêu Nhạn Tuyết, cho dù với tố chất tâm lý hơn người của hắn, cũng không khỏi thấy ngạc nhiên. Vết sẹo đang há miệng trên tay Lăng Thiên đột nhiên giống như một tầng đất nứt nẻ đến cực điểm, không ngờ lại không có bất kỳ một lực bám nào từ trên người tróc xuống... Đồng thời, đột nhiên cảm thấy toàn thân phát ngứa, nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên cười xấu xa rồi cởi hết y phục trên người xuống, chỉ còn lại đoản khố, thân hình cường tráng anh vĩ cứ như vậy thình hình lộ ra trước mặt thiếu nữ băng thanh ngọc khiết này.

Tiêu Nhạn Tuyết kêu lên một tiếng, mặt đỏ bừng, tức giận mắng: "Huynh... sao... vô sỉ... như thế hả?" Đang định che mắt mình lại thì đột nhiên lạt phát ra một tiếng kinh hô không thể tin tưởng, mắt nhìn chằm chằm vào da thịt của Lăng Thiên, "cái này... sao lại như thế được? Vết thương của huynh... không ngờ lại khỏi rồi..!"

Có lẽ trong mắt của vị cô nương thiện lương này, sự phục nguyên thương thế của Lăng Thiên còn quan trọng hơn sự cố kỵ, xấu hổ gì đó! Nếu thương thế của người trong lòng có thể khỏi, cho dù có mặc ít hơn nữa cũng không sao, dẫu sao thì cũng phải là chưa từng nhìn, không những đã nhìn rồi mà thậm chí còn sờ mó nữa.

Chỉ thấy toàn thân Lăng Thiên trên dưới hơn trăm vết thường đều nứt ra, da nẻ nhanh chóng, rồi rào rào từ trên người Lăng Thiên tróc xuống, giống như là rắn lột da vậy, những mảnh vụn rơi xuống như mưa, mà da thịt sau khi những vết thương tróc xuống hết thì trơn bóng như ngọc, nhẵn nhụi trơn tru, tin rằng là bất kỳ cô nương nào nhìn thấy cũng phải hâm mộ.

Tiếp theo nội lực của Lăng Thiên tiếp tục vận hành, vết thương trên người, da thịt khô nứt rơi xuống cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, giống như là Lăng Thiên đột nhiên rơi vào vũng bùn, bùn dính lên người. Hiện tại toàn bộ lớp bùn đều tróc sạch, thân thể chỉ hơi động một cái là toàn bộ đều rơi xuống, không còn một chút nào lưu lại trên người.

Có điều ngay lập tức, trên người Lăng Thiên đã giống như mặt đá Đại Lý trơn bóng, không hề có sự tồn tại của bất kỳ một vết thương nào.

Tiêu Nhạn Tuyết há to miệng nhìn Lăng Thiên, đột nhiên nhớ tới một chuyện từ lâu trước kia gia gia mình đã từng nói, không khỏi run lẩy bẩy, nói: "Thoát... thoát

Lăng Thiên ngây người, nha đầu này có ý tứ gì vậy? Không ngờ lại muốn mình tiếp tục thoát (cởi)? Trên người mình hiện tại cũng chỉ còn có mỗi cái khố thôi, thoát nữa thì chẳng phải là... có điều mỹ nhân đã muốn mình thoát, nếu mình không thoát thì tựa hồ như quá nhỏ nhen, dẫu sao thì cũng nhìn thấy từ lâu rồi, có nhìn thêm một lần nữa cũng chẳng có vấn đề gì, phải thỏa mãn yêu cầu của khán giả chứ... Thế là, Lăng đại công tử không chút chậm trễ, thò tay cởi luôn nội khổ...

Mà lúc này, Tiu Nhạn Tuyết cuối cùng cũng nén nổi sự chấn động trong nội tâm, bổ sung hoàn chỉnh câu còn chưa nói hết: "...Thoát... thai thoát cốt?"

Theo câu nói này của Tiêu Nhạn Tuyết, xoẹt một tiếng, phòng tuyến cuối cùng - cái nội khố trên người Lăng đại công tử cuối cùng cũng tuột khỏi thân thế, Lăng tiểu công tử hùng dũng khí phách đứng trước mặt Tiêu Nhạn Tuyết, mấy ngày nay tiểu công tử quả thức là rất khổ cực, đương nhiên là...

"
Huynh... muốn chết à! Ai bảo huynh cởi cái đó? Huynh đúng là vô sỉ đến cùng cực?" Tiêu Nhạn Tuyết xấu hổ, lập tức ôm mặt. "Lưu manh chết dẫm, đồ sắc lang..."

Lăng Thiên biết mình hiểu sai ý đứng cười ngây ngô, giảo biện: "
Ta có muốn cởi đâu. Rõ ràng là muội muốn ta cởi mà.. khi ta cởi rồi thì lại... Muội thật là... ôi nữ nhân... đúng là khó hiểu."

"
Ai bảo huynh cởi? Muội bảo huynh đi chết cơ mà, sao huynh chưa đi chết đi!" Tiêu Nhạn Tuyết tung ra một cước trúng mông Lăng Thiên. Trực tiếp đá cho thân hình lõa lồ của Lăng Thiên chui thẳng vào đầm nước. Một tiếng rầm vang lên. Tiêu Nhạn Tuyết ôm mặt, giậm chân lao như bay vào trướng bồng...

Dưới gầm trời này, có thể một cước đá bay Lăng Thiên, trừ Tiêu đại tiểu thư ra không còn ai khác. Tin rằng cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng vị tất đã làm được!

Lăng Thiên từ trong nước nổi lên, vô cùng phiền muộn gạt nước trên mặt. vụt một tiếng phun ra một cỗ thủy tiễn, căm giận nói: "Nữ nhân đúng là không thể hiểu nổi!"

Đột nhiên Lăng Thiên sắc mặt trở nên căng thẳng, từ trong nước nhảy lên, xống vào trướng bồng như gió xoáy, trong tiếng kêu xấu hổ của Tiêu Nhạn Tuyết, Lăng Thiên đã vội vàng nhặt quần áo lên, nhanh chóng mặc lên

Vừa rồi hắn đã nghe thấy rất rõ ràng, ở đằng xa có không ít nhân mã đang cấp tốc lao về phía này, cơ hồ đông tây nam bắc, bốn phương tám hướng đều có, tựa hồ như tòa núi nhỏ này đã bị người ta bao vây...

Những người này sao đột nhiên lại tới đây, chắc không phải là đã biết hành tung của mình chứ? Trên thực tế, nơi này cực kỳ bí mật, tin rằng trừ Tống Quân Thiên Lý ra, dưới gầm trời này không còn ai có thể tìm thấy mình chuẩn xác như vậy, cho dù là Thiên Lý cũng phải ở dưới trạng thái bình thường của bản thân thi triển tuyệt kỹ thiên thị địa thính mới có thể làm được, nếu mình cố tình ẩn nấp, tin rằng cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng không có biện pháp.

Những người này vì sao lại tới được đây?

Lăng Thiên vừa mặc quần áo vừa khẩn trương tính toán ở trong lòng, đột nhiên trong lòng sáng lên, lập tức minh bạch.

Ánh sáng dị dạng mà ngọc bội đó phát ra đã nhuộm cả đầm nước thành màu bích lục, dưới sự phản chiếu, chuyện dị thường ở nơi đây chắc bị không ít người nhìn thấy? Cho rằng giống như hiện tượng dị thương kèm theo khi bảo vật hiện thế, lại thêm mình vừa dùng nội lực cường hành thôi động Liệt Thiên kiếm, kiếm khí trùng thiên càng có chút kinh thế hãi tục, có thể dẫn người tới cũng chẳng có gì là lạ.

Như vậy xem ra đám người này cho rằng có bảo vật gì nên mới xông tới chỗ mình. Nếu là người bình thường con may, nếu như muốn đối đầu, vậy thì xin lỗi! Gặp sát tinh Lăng Thiên này, chỉ có thể nói là xui xẻo. Chỉ là nơi đây chính là địa giới của Đông Triệu, người tới nếu là quan binh của Đông Triệu vậy thì cũng không có gì là lạ.

Nơi này cách đô thành Đông Dương của Đông Triệu chưa tới một trăm dặm lộ trình, theo tình báo của Lăng Thiên, sau khi Đông Phương Kinh Lôi quay về, chắc đã đang vòng vèo ở phạm vi phụ cận, cũng không quay về nhà mình mà giống như u hồn, bay tới bay lui trong địa vực này.

Chỉ có Lăng Thiên mới biết, Đông Phương Kinh Lôi kỳ thực là đang đợi mình, đợi lời hứa hẹn mà Lăng Thiên từng đưa ra, xem ra, Lăng Nhị Nhị đã truyền tin tức tới chỗ của Đông Phương Kinh Lôi rồi, cho nên Lăng Thiên tới đây, mục đích kỳ thực chính là Đông Phương thế gia.

Mắt Lăng Thiên lóe lên sát cơ

Từ trong động tĩnh xung quanh hắn có thể phân tích ra thêm một bước, những người này khi tiếp cận có tính tổ chức vô cùng nghiêm mật, bọn họ chính là bao vây tòa sơn lâm này trong sự điều binh khiển tướng vô cùng nghiêm mật. Nếu như bọn họ chỉ tới từ một hướng, vậy thì có lẽ chứng tỏ rằng bọn họ chính là những người hiếu kỳ bình thường, nhưng vậy khốn từ bốn phương tám hướng như thế này, lại chính là biểu lộ ý muốn chiếm hữu cường liệt, cùng với sát tâm không thể nào che giấu nổi.

Mục đích tới đây của bọn họ tựa hồ như chỉ có một: Nơi đây có bảo vật xuất thế, mà bọn họ lại muốn độc chiếm kiện bảo vật này, vô luận kiện bảo vật này hiện tại có chủ nhân hay không, hay là tất cả những người đã nhì thấy kiện bảo vật này, thậm chí chỉ là người biết chuyện này đều ở trong phạm vi đó. Cho nên bọn họ mới biểu hiện ra loại tư thái này: Chiếm hữu bảo vật, giết chết tất cả những người đã nói ở trên, không chế tin tức để nó không lộ ra ngoài.

Cho nên Lăng Thiên rất phẫn nộ! Cho dù bản thân Lăng Thiên biết rằng, cái gọi là bảo vật sớm đã không còn tồn tại, có lẽ nên nói là căn bản chưa từng tồn tại, những người này có muốn cũng không được. Dạng hành vi này của bọn họ chỉ có thể là một hồi chê cười.

Nhưng Lăng Thiên lại không muốn để bọn họ trở thành trò cười, Lăng Thiên chỉ muốn bọn họ trở thành thi thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Dạng người này, cái xứng đáng mà họ được sở hữu có lẽ chỉ có tử vong mà thôi. Bởi vì họ đã đặt lợi ích của bản thân lên trên sinh tử của tất cả mọi người. Loại giết người bữa bãi như vậy, Lăng Thiên có thể bỏ qua được không?

Tiêu Nhạn Tuyết cảm nhất được sát cơ lạnh buốt trên người Lăng Thiên, không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao thế? Phát sinh chuyện gì vậy?"

Lăng Thiên không chút biểu tình cười cười: "
Không có gì, một đám người đến để tế kiếm thôi mà, bọn chúng đến cũng đúng lúc lắm!" Đúng vậy, Liệt Thiên kiếm vừa mới tới tay Lăng Thiên, còn chưa kịp khai trương, những người này đến đây tất nhiên là vừa hay cấp cho Lăng Thiên một cái khai trương đại cát, mãn đường hồng.

"
Tế kiếm ư?" Tiêu Nhạn Tuyết không hiểu gì, còn chưa kịp có phản ứng thì Lăng Thiên đã lấy một một tấm vải che lên mặt kiếm, biến mất khỏi trướng bồng, chỉ lưu lại một câu: "Muộ trốn đi, đừng để ai tìm thấy muội."

Thân hình của Lăng Thiên phiêu hốt bất định bay ra ngoài mấy chục trượng, từ xa đã thấy mấy chục người lục đục lao về phía mình. Thậm chí còn nghe thấy một người trong đó nói thầm: "
Kỳ quái, nhìn phương hướng đó thì chắc là ở gần đây, sao tới trước mắt rồi mà vẫn chưa thấy gì nhỉ? Chẳng lẽ lại ứng với truyền thuyết "bảo vật thông linh, không phải là người có duyên thì không thể thấy ư?"

"
Tới trước đi, chắc là nơi này rồi, không sai đâu." Một người khác nói.

"Thái tử đã phân phó, bất kể là gặp ai cũng giết không hỏi. Người có duyên ư? Có duyên thì chỉ có thể là người chết? Nhưng theo ta thấy, tựa hồ nơi đây không có ai cả."

"
Không có cái gọi là người có duyên, vậy thì chẳng phải là càng đơn giản hơn à? Ha ha..."

Thái tử? Chẳng lẽ là Đông Triệu thái tử Đông Phương Tinh Thần? Lăng Thiên tinh thần chấn động, vốn cho rằng chỉ là một đám cá lặt vặt tới, không ngờ lại là hàng tốt. Có lẽ, kế hoạch của mình nên thay đổi ư?

Lăng Thiên khẩn trương suy nghĩ, rốt cuộc là nên làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất đây?

"Kìa, bên đó có một trướng bồng! Qua xem đi, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó." Một phương hướng khác, một giọng nói kinh hỉ vang lên.

Mắt Lăng Thiên lóe sáng, duỗi dài người rồi lại co lại nhanh như thiểm điện, Liệt Thiên Kiếm vô thanh vô tức ra hỏi vỏ, mang theo một phần tiêu sái giống như hư vô mờ mịt, theo sự di động của thân thể Lăng Thiên, ở phương hướng truyền ra tiếng nói đó, bảy người cơ hồ đồng thời ôm lấy yết hầu của mình, nơi đó, chỉ có tiên huyết chảy ra... Thân hình chậm rãi rơi lên thảm cỏ dày cộp, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Mùi máu tanh nồng đậm trong nháy mắt bốc lên, nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Quyển 6