Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 492: Vụ cá cược ngông cuồng (2)




Lăng Thiên khi đề ra lời đề nghị này, đã dự cảm được Ngọc Mãn Lâu sẽ có sự lựa chọn như vậy. Cho nên Lăng Thiên hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ về kết quả này.

Trầm tư một lúc, Lăng Thiên cười một cách cơ hồ rất khổ tâm: "Phân chia như vậy, ngài chẳng phải là có lợi quá lớn sao. Ngài bắt buộc phải bổ sung thêm cho ta một chút".

"Đừng có ngông cuồng! Lão tử sao lại không có sự bồi thường cho ngươi. Lão tử hôm nay không lấy mạng của ngươi, chẳng nhẽ không phải là sự bù đắp lớn nhất rồi hay sao?". Ngọc Mãn Lâu hạ giọng gầm lên một cách phẫn nộ. Thật không thể ngờ được thằng ranh này lại không biết tự thỏa mãn như vậy. Còn dám đòi bù đắp mà không biết xấu hổ! Bị câu nói của Lăng Thiên làm cho tức vỡ bụng, hắn trực tiếp hét lớn một cách thô bạo: "Bắc Ngụy hiện nay vốn dĩ là một nơi rối ren loạn lạc, còn có Thủy Gia, Tây Hàn, nước Ngô. Có đâu là dễ gặm, dễ đối phó? Càng huống hồ, đằng sau ta còn có một nước Nguyệt Thần, còn có một Lôi Đó chẳng nhẽ không phải là người thay thế của ngươi?".

Ngọc Mãn Lâu hằm hừ nói: "Ngươi nói là nhất thống, nhưng lại không cầu an, đợi đến sau năm năm nữa. Thiên Tinh đại lục chỉ cần còn thế lực nào đó bên ai còn độc lập ngoài hai chúng ta ra, thì tức là đại biểu người của bên đó đã thất bại. Nguyệt Thần Quốc không có tranh chấp gì với đời. Cũng thuộc về Thiên Tinh đại lục chứ? Đến lúc đó chẳng phải có thể biến thành lí do của ngươi sao? Độ khó bên lão phu lớn hơn ngươi rất nhiều!".

"Nhưng trên thực tế. phía bên Thiên Phong Chi Thủy bản công tử đã thay ngài giải quyết không ít. Mọi người đã là mối quan hệ hợp tác. Gia chủ có thể đừng động cái là lại lôi sự sống chết của Lăng Thiên ta treo trên mồm không?!". Lăng Thiên chửi thầm trong lòng lão hồ li này đúng là không hồ đồ.

"Cái mạng bé nhỏ của ngươi hiện nay vẫn đang nằm trong sự khống chế của ta, đây chẳng nhẽ không phải là sự thật sao? Hơn nữa người của Thiên Thượng Thiên, lão phu cũng đã giúp ngươi loại bỏ không ít". Ngọc Mãn Lâu gào lên: "Ngay đến người của Ngọc Gia ta cũng đã bị nhà ngươi làm hại không ít; trong khi đó người của ngươi hiện giờ vẫn đang yên ổn nằm trong đại bản doanh của ngươi mà ngủ một giấc đến trưa. Không hề có chút tổn thất gì. Điểm này tại sao ngươi lại không nói?".

Lăng Thiên giơ hai tay lên, làm bộ dạng đầu hàng. Nói một cách miễn cưỡng: "Được, được. Cứ theo ngài nói, được chưa?".

Ngọc Mãn Lâu trợn mắt nhìn hắn. Trong mồm chửi khẽ một câu gì đó. Đột nhiên than một câu: "5 năm". Đột nhiên hắn như tỉnh ngộ ra: "Thằng nhóc này! Ta xét cho cùng thì vẫn là mắc lừa ngươi!".

Lăng Thiên trợn tròn mắt tỏ ra vô tội: "Sao có chuyện đó được?".

Ngọc Mãn Lâu nhìn thấy cái bộ dạng khốn nạn của Lăng Thiên, cảm thấy tức tối trong lòng: "Thủy Gia ở đại lục Thiên Phong. Đến lúc nào là làm loạn lúc ấy. Nào có phải Ngọc Gia ta muốn khống chế là khống chế được? Kể cả là ước chiến ba năm sau Ngọc Gia chúng ta chiến thắng. Nhưng gốc rễ của Thủy Gia vẫn còn! Chỉ cần chúng muốn là có thể kéo chân lão phu được! Nếu cứ như vậy, lão phu chả phải là gian nan hơn rất nhiều sao?!". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Đó là chuyện của ngài". Lăng Thiên nói: "Ta hiện nay lo lắng nhất là gia tộc mạnh như Tiêu Gia".

"Gia tộc mạnh?". Ngọc Mãn Lâu cười nhạt một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt, không nói thêm lời nào nữa cả.

"Đây chỉ là vụ cá cược giữa hai người chúng ta. Lấy thiên hạ làm tiền cá cược; nhưng trong thời gian này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, ta và ngài đều không có tư cách có thể nắm chắc được toàn bộ". Lăng Thiên nói một cách nghiêm túc: "Ta chỉ có thể chế ước, thuộc hạ của ta sẽ không làm phiền ngài. Còn về những cái khác, trước lúc ta chưa thống nhất được, ta không thể nào hứa với ngài được. Nói một cách khác, bên ngài cũng vậy; ta hi vọng ngài có thể khắc chế Ngọc Gia nhà ngài".

Ngọc Mãn Lâu cười lạnh lùng nói: "Đó là tất nhiên. Lời của Ngọc Mãn Lâu ta, trước nay đều có trọng lượng hơn nhiều so với lời nói của Lăng Thiên ngươi". Dừng một lúc, hắn nói tiếp: "Nếu đã như vậy. Một lát nữa ta sẽ hạ lệnh cho các cao thủ Ngọc Gia có mặt tại thành Thừa Thiên rút quân về. Điểm này, hi vọng ngươi đừng có hành động gì".

Rút về? Lăng Thiên dường như muốn há mồm cười lớn. Muốn đến là đến, muốn rút là rút? Xem thành Thừa Thiên như vườn hoa sau sân nhà ngươi ư? Lạnh lùng nói: "Ta chắc chắn sẽ không làm gì cả. Nếu như chúng có thể quay trở về, thì ngài tốt nhất để chúng về càng nhanh càng tốt là được rồi".

"Chỉ cần ngươi không ra tay, nếu bọn họ muốn trở về thì ta tin là không có thế lực nào có thể chặn được". Ngọc Mãn Lâu ánh mắt lóe lên, có chút thành khẩn: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để chúng đem bất kì thứ đồ gì thuộc về ngươi ở thành Thừa Thiên".

Cần đặt xuống là đặt xuống, cần bỏ là bỏ, đó chính là phong cách của Ngọc Mãn Lâu. Nếu đã là một vụ cá cược như thế này. Vậy thì bản thân mình cũng không cần thiết phải ngầm thông qua Ngọc Băng Nhan để mưu đồ kế hoạch gì nữa cả.

Tuy nhiên nếu như vụ cá cược này được lan truyền ra ngoài. Tin chắc rằng đại đa số người trong thiên hạ sẽ khịt mũi phì cười, không thèm quan tâm, chắc chắn rằng sẽ không tin trong đó có cái gì mang tính chân thực cả; nhưng trong lòng thì Ngọc Mãn Lâu rất rõ ràng, điều này không phải là nói đùa!

Ngọc Mãn Lâu tin chắc rằng. Người thiếu niên thanh tú trước mặt này, xét về bản chất là loại người giống với mình! Điên cuồng một cách giống nhau, sự vô tình và tàn khốc giống nhau

Đó chính là kết luận mà hắn rút ra được sau thời gian khá dài quan sát Lăng Thiên. Ngọc Mãn Lâu tin chắc rằng phán đoán của mình không hề sai!

Cứ để cả thiên hạ này xem đây như một vụ cá cược ngông cuồng đi! Ngọc Mãn Lâu sảng khoái nghĩ như vậy!

Chỉ có điều, liệu Lăng Thiên có suy nghĩ giống như những gì Ngọc Mãn Lâu nghĩ không. Điểm này, không ai biết cả. Ít nhất, nếu như Lăng Thiên biết Ngọc Mãn Lâu nghĩ về mình như vậy, chắc có lẽ phải cười lớn ba tiếng.

Vụ cá cược được thiết lập. Từ nay về sau, cuối cùng bất luận là ai thống nhất được thiên hạ, thì thời gian cần phải dùng sẽ được tiết kiệm hơn một nửa! Mà một nửa thời gian này, bất luận là đối với Lăng Thiên hay đối với Ngọc Mãn Lâu, cả hai đều rất sức là hài lòng.

Do đó mà Ngọc Mãn Lâu quả thật không muốn kéo chân Lăng Thiên vào lúc này.

Lăng Thiên cười nhạt nói: "Tùy ngài".

Ngọc Mãn Lâu mỉm cười gật đầu. Ánh mắt chúi xuống lóe lên sự điên loạn cực độ. Vụ cá cược như thế này, chính là vừa đẹp với tính cách điên cuồng cực độ trong tiềm thức của hắn. Lấy thiên hạ làm bàn cơ. Lấy chúng sinh làm quân cờ! Liệu có việc nào có thể điên cuồng hơn việc này. Cũng là chuyện mà người khác chỉ cần nghe thôi đã thấy bàng hoàng?

Ngọc Mãn Lâu rất hài lòng, trong lòng hắn, muôn vàn chúng sinh trong thiên hạ, không có gì quan trọng, chỉ là phận con sâu cái kiến mà thôi! Chỉ có một mình hắn, mới xứng làm kẻ nắm vững sự sống chết những con sâu cái kiến đó.

Vụ cá cược này, Ngọc Mãn Lâu có đủ tự tin là mình sẽ giành chiến thắng! Kể cả Lăng Thiên có ưu tú hơn đi chăng nữa, có tài năng hơn đi chăng nữa, thì có làm sao? Sự lắng đọng của cả ngàn năm, há có thể để một mình Lăng Thiên là có thể đánh bại?

Ngọc Mãn Lâu thậm chí không hy vọng Lăng Thiên trong vòng năm năm nữa có thể bình định được phía đông, quyết một trận thắng bại với hắn; nhưng hắn cũng không quan tâm đến điểm này, điều mà hắn thật sự muốn là bình định được cả phía Tây trong thời gian 5 năm. Như vậy thì càn khôn đã chiếm cứ được một nửa! Nếu như Lăng Thiên thật sự thống nhất được một nửa phía Đông. Ngọc Mãn Lâu cũng không thèm để ý đến trận đại chiến thiên hạ cuối cùng!

Bất luận là như thế nào. Làm như thế này thì sẽ tiết kiệm được quá nhiều thời gian so với kế hoạch ban đầu của mình! Thứ mà Ngọc Mãn Lâu cần, cũng chỉ là thời gian mà thôi.

Lăng Thiên nhìn sự điên cuồng ngầm ẩn trong bộ dạng cực kì điềm tĩnh của Ngọc Mãn Lâu. Trong lòng không biết là cảm giác gì. Hiển nhiên, kế hoạch này, hoặc có thể nói là vụ cá cược này, cũng là Lăng Thiên đang hòa hợp với trạng thái tâm lí điên khùng đó của Ngọc Mãn Lâu. Canh bạc một khi được lập lên, cũng đã làm cho Lăng Thiên bước lên con đường không thể quay đầu lại, cũng không được ngừng nghỉ.

5 năm!

Điều khác với Ngọc Mãn Lâu là, thứ mà Lăng Thiên có nhiều nhất hiện giờ chính là thời gian. Hắn có thể nói cái có chính là thời gian. Hắn hiện nay vẫn chưa đến 17 tuổi. Hắn có thể câu giờ được. Lăng Thiên hoàn toàn không điên cuồng giống như kiểu của Ngọc Mãn Lâu. Đông đảo chúng sinh có vị trí nhất định trong lòng của Lăng Thiên. Nhưng dưới điều kiện đại nhất thống thiên hạ, những sự hi sinh cần thiết, Lăng Thiên chắc chắn sẽ không keo kiệt!

Kể cả là như vậy, kể cả bản thân hắn tranh thủ được thời gian 5 năm từ chỗ Ngọc Mãn Lâu. Nhưng 5 năm này, lại được định trước sẽ là 5 năm máu thanh chảy thành sông!

Về điểm này, Lăng Thiên có vô số hậu thủ; mà Ngọc Mãn Lâu cũng như vậy, thủ đoạn của hắn là nhiều vô kể. Đôi bên ngầm tính toán trong lòng, ngầm vui vẻ trong lòng. Cả hai đều nghĩ đối phương đã rơi vào cái bẫy của mình, cả hai đều vô cùng tự tin về chiến thắng trong tầm tay của mình!

Cả hai không hẹn mà cùng nhau cười một cách đắc ý.

"Nếu đã như vậy. Ta và ngài tiếp chưởng làm lời thề! Không được nuốt lời!" Lăng Thiên nói một cách nghiêm túc.

"Pa…pa…pa…!". Hai người đối kích 3 chưởng; cả hai đều lùi về sau, sau đó hai người lại không hẹn mà cùng làm một động tác giống nhau. Cả hai đều cúi đầu xuống, tập trung tinh thần nhìn vào bàn tay vẫn chưa thu về của mình, cả hai đồng thời trầm tư, đồng thời cau mày.

"Ngươi, nhìn thấy gì?". HNgọc Mãn Lâu ngẩng đầu lên, hỏi một cách lạnh nhạt, trong âm thanh nhàn nhạt, nhưng lại có mùi vị của máu tanh nồng nàn.

Quyển 6