Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 477: Lừa dối ta một đời




"Không!" Lăng Thiên nhìn nàng một cách dịu dàng, tinh thần của Tiêu Nhạn Tuyết lúc này cực kì kích động, quả thật không được kích thích cô ấy nữa: "Ta không thể quyết định ngay lúc này, có ba lí do: đầu tiên, tinh thần của nàng lúc này cực kì không ổn định, ta sợ sau khi nàng nhận lời với ta lại cảm thấy hối hận; thứ hai, nàng cũng biết, thân phận của nàng quá nhạy cảm, một khi bị lộ ra, nàng sẽ bị cả thiên hạ bêu rếu, nàng muốn chịu đựng như vậy sao? Có thể chịu đựng được không? Còn điểm cuối cùngLăng Thiên trầm ngâm một lúc, dường như rất khó nói ra, hắn trau mày suy nghĩ một hồi lâu, mới nói ra một cách khó khăn: "Điểm cuối cùng, về việc này, Tiêu Gia cố nhiên đã hi sinh đi hạnh phúc của nàng; nhưng ta cũng chỉ là thừa nước đục thả câu, chia rẽ li gián, sự thật tuy là sự thật, nhưng mục đích căn bản của ta là phá vỡ mối quan hệ giữa nàng với Tiêu Gia, điểm này ta không muốn giấu nàng".

Tiêu Nhạn Tuyết trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Lăng Thiên, nghe xong câu nói cuối cùng của Lăng Thiên, từ trong hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau khi nói xong câu nói này, trong lòng Lăng Thiên bỗng cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng: "
Cho nên hiện nay, ta quả thật là không dám dùng nàng! Ta cho nàng một chút thời gian, nàng cứ suy nghĩ cho thật rõ ràng rồi hẵng quyết định. Ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng. Nếu như sau khi trải qua cân nhắc thận trọng mà nàng vẫn quyết định như vậy thì ta sẽ rất vui mừng".

Lăng Thiên vuốt nhẹ mái tóc dài của Tiêu Nhạn Tuyết, có chút cưng chiều cười nói: "
Tiểu nha đầu, có một số quyết định, không phải cứ đơn giản như vậy mà hạ được. Nếu như nàng không suy nghĩ một cách rõ ràng nghiêm túc, gia tộc của nàng tuy là vứt bỏ nàng, làm tổn thương đến nàng, nhưng nơi đó bất luận thế nào cũng có người thân của nàng; mà nếu nàng giúp đỡ ta, nói trên một ý nghĩa nào đó tức là nàng đang đối địch với gia tộc của mình, sự giày vò như vậy, nếu như chuẩn bị không kĩ càng, sẽ làm cho nàng phát điên lên. Ta thật sự là rất hy vọng, nàng có thể giúp đỡ ta, nhưng ta càng không muốn lấy sự đau khổ một đời của nàng để đổi lấy điều này, nàng hiểu không?".

Tiêu Nhạn Tuyết nước mắt rơi lã chã, nhưng trong mắt thể hiện ra nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn về ánh mắt của Lăng Thiên, tràn đầy sự cảm kích, nàng nghẹn lời, nhẹ nhàng, trầm ấm, nói một cách chậm rãi: "
Cám ơn sự chân thành thẳng thắn của huynh, Lăng Thiên!".

Lăng Thiên cười một cách dịu dàng ấm áp, nhè nhẹ giơ một ngón tay ra, ấn nhẹ vào mũi của Tiêu Nhạn Tuyết, nói: "
Lời đã nói rõ ràng, nàng thoải mái ta cũng thấy sảng khoái, những ngày tháng tranh giành đấm đá, thực chất là rất khó chịu, ta hiểu nàng cũng hiểu, đúng không?". Nói rồi hắn thở dài, cố tình làm ra vẻ nói: "Xem ra, làm người tốt thì vẫn tốt hơn, ít nhất thì trong lòng cảm thấy thoải mái".

Tiêu Nhạn Tuyết cười một cách hiền dịu, nắm chặt lấy ngón tay của Lăng Thiên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nói: "
Sau khi từ biệt ở Thừa Thiên, muội chưa từng nghĩ rằng, lại được tranh giành đấm đá với huynh. Huynh có thể n như vậy, muội cảm thấy rất vui". Dừng một lát, đột nhiên cười một cách tinh nghịch, nói: "Huynh nói ra một cách thẳng thắn như vậy, chẳng nhẽ không phải là đang câu tâm đấu giác sao? Chỉ có thể nói, huynh trong lúc vô ý đang tiến hành một lần câu tâm đấu giác một cách hoàn mĩ mà thôi".

Lăng Thiên cười lớn, trong đầu nghĩ thầm, Tiêu Nhạn Tuyết nói quả thật chả có lí gì cả. Cô ấy hiện giờ trong lòng cảm thấy sa sút, những lời mình nói vừa nãy, Tiêu Nhạn Tuyết nghe được có lẽ đã làm cho cô ấy có cảm giác có đáng tin cậy, tuy bản thân mình lúc nói ra những lời này là thật lòng thật dạ, nhưng hiệu quả có được chỉ sợ còn tốt hơn rất nhiều so với việc chia rẽ li gián một cách đơn thuần, quá là cao minh. Mà còn tránh được nguy cơ sau này có thể chia rẽ giữa hai người.

Lăng Thiên cười, nói: "Xem ra có lẽ là ta câu tâm đấu giác nhiều rồi, cho nên nói bừa ra một câu cũng kèm theo tâm kế sâu xa như vậy".

Tiêu Nhạn Tuyết bĩu môi, hừm một tiếng, nói: "
Huynh vốn dĩ không phải là người tốt, là một tên xấu xa từ đầu đến đuôi". Nói xong bỗng cười tươi, nói tiếp: "Thật ra, phụ nữ ý mà, cần phải dỗ dành, câu nói dỗ dành này, tự nhiên cũng có thể nói là lừa. Nhưng bất luận là nói thế nào. Nếu như huynh có thể lừa một người phụ nữ vui vẻ hạnh phúc cả đời. Kể cả cô ấy biết huynh là một tên lừa đảo, sẽ vẫn cam tâm tình nguyện để huynh lừa, huynh lúc đấy không phải nghi ngờ gì cả là một tên lừa đảo thành công nhất".

Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng cảm thấy rất thoải mái, đột nhiên kiễng chân lên, đôi môi hồng nhanh như điện xẹt hôn lên mặt của Lăng Thiên một cái. Nàng vừa dịu dàng vừa xấu hổ cười nói: "
Lăng Thiên, muội rất thích, kể cả là bị huynh lừa. Nếu thật sự huynh muốn lừa muội, thì cứ lừa muội cả đời đi". Nói xong liền thả hắn ra, hai má đỏ ửng cúi mặt xuống.

Lăng Thiên trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Thứ mà Tiêu Nhạn Tuyết thích là do lần này mình không dùng tâm kế với cô ấy sao? Hắn nhẹ nhàng vỗ vào đầu của nàng. Không nói một câu gì, xoay người bước ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại. Bên trong truyền ra một tiếng quát nũng nịu: "
Đầu lợn! Đúng là đồ đầu lợn ngu đần, không hiểu tình cảm con gái gì cả!"

Lăng Thiên loạng choạng một cái. Nha đầu. Ta đã nhịn mấy tháng nay rồi đấy. Nhà ngươi còn không biết sống chết định khiêu khích ta. Không phải là ta không hiểu tâm lí chị em. Mà là một khi được bắt đầu, thì sẽ là thiên lôi địa hỏa. Đến lúc đấy thân thể xử nữ của ngươi chắc chắn là không giữ được roài. Ngươi cho rằng tình cảm nam nữ chỉ có hôn lên má một cái như vậy sao?....

Sau khi bọn Lăng Kiếm, Lê Tuyết bí mật rời đi, Lăng Thiên ít nhiều cũng cảm thấy có cảm giác thân cô thế cô, có điều, nếu so sánh ra thì cũng ít đi được rất nhiều sự vướng bận; thế là hắn lập tức bắt đầu hành động.

Tất cả mọi việc, đều đã được xắp xếp hoàn tất trước khi tên Ngọc tam công tử đó vẫn chưa lấy trộm được Xuất Tuyết Ngọc về Thiên Đan, như vậy thì mới có kịch hay mà xem. Nếu như giao dịch của chúng đã xong xuôi, ngộ nhỡ Thiên Thượng Thiên đột nhiên chuồn mất, thì chả phải là càng luống cuống sao?

Ngọc nhị công tử Ngọc Lưu Phong toàn thân sảng khoái bước ra cửa phòng, mặc bộ quần áo trắng như tuyết, đứng trong sân nhà như anh hùng đứng trước gió, ngay trước hoa thụ. Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, cái cơ thể mềm mại yếu đuối đó, cái hương thơm ngào ngạt nồng nàn đó….cái âm thanh rền rĩ cầu xin buông tha… Trên mặt của Ngọc Lưu Phong, thể hiện ra thần sắc đang nhớ lại cảm giác của đêm qua, đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng ran, cơ hồ có một ý nghĩ muốn quay trở lại phòng để thực hiện lại giấc mộng uyên ương.

Một người mặc áo đen tiến vào, không kèm theo tiếng động nào, đứng phía sau hắn.

"Có chuyện gì?". Ngọc Lưu Phong đầu cũng không thèm quay lại, thò tay ngắt một bông hoa trên cây hoa trước mặt, trong lòng nghĩ, nếu như đặt bông hoa tươi đẹp như thế này trước khuôn mặt của Xuân Hương, thì không biết là người đẹp? Hay là hoa đẹp?

"
Tam công từ đêm qua về phủ rất muộn, còn đánh Lão Thất một trận, không những đánh gẫy một cánh tay, đến xương sống mũi cũng gẫy rồi". Người mặc áo đen cơ hồ do dự một chút, nói tiếp.

"
Hắn dùng lí do gì để đánh lão Thất?" Ngọc Lưu Phong ánh mắt sắc bén, bàn tay dùng lực một cách bất giác, bông hoa vừa ngắt xuống, biến thành nát bét trong lòng bàn tay hắn. "Lão tam đã đi đâu rồi? Tại sao lại về muộn như vậy?".

"
Tam công tử có lẽ là đi đến biệt viện Quỳnh Hoa của ông ấy, lúc về phủ, Lục Lão Thất muốn ông ấy kí tên, liền…., có điều, liên tục mấy ngày này, tam công tử không hề ở lại bên đó". Người mắc áo đen nói một cách cung

"
Không hề ngủ lại ư?". Ngọc Lưu Phong ngạc nhiên nói: "Cái tên quỷ đói sắc dục đó, làm sao mà nhịn được?".

Người mặc áo đen sắc mặt bối rối, nhìn chủ nhân vừa rõ ràng là đi ra từ trong phòng của gái ra, trên người vẫn còn lưu lại mùi vị hơi tanh nồng, nhưng từ trong mồm hắn nói ra, thì chỉ có người khác mới là quỷ đói háo sắc….

"
Trong hau ngày này, nhị gia bên này thường có người lạ xuất hiện, tam công tử từng yêu cầu muốn được khém xét, có điều bị đại cung phụng từ chối". Người mặc áo đen cúi đầu xuống, nói: "Cho nên trong thời gian này tam công tử rất bất mãn với những đệ tử áo đen của cung phụng đường, thường xuyên cố ý tìm cớ gây khó dễ cho các huynh đệ….".

Ngọc Lưu Phong thở dài một hơi, nói: "
Đại cung phụng nói thế nào?".

"
Đại cung phụng không nói gì cả, vốn dĩ cũng không có gì". Người áo đen hơi ngẩng đầu lên, trong mắt vừa đúng lúc lộ ra thần sắc bất mãn.

"
Ta đương nhiên là biết". Ngọc Lưu Phong khua khua tay, nói: "Họ hàng thân thích của tiểu phu nhân, đến tìm kế sinh nhai mà thôi, đều là những người bình thường, lão tam muốn dựa vào việc này để bật đổ ta? Đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa". Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Người áo đen không đi, chần chừ hồi lâu, mới lắp bắp nói: "
Quỳnh Hoa biệt viện dường như cũng có nhân vật không rõ thân phận ra vào… có điều, không chắc chắn lắm, có thể là chúng tôi đã nhìn nhầm, hoặc có thể là do nhân vật này thực lực quá cao minh…".

"
Ồ?". Ngọc Lưu Phong hai mắt sáng quắc, trên mặt trầm ngâm âm hiểm, bước hai bước trầm tư suy nghĩ, nói một cách lạnh lùng: "Ta biết rồi".

Người áo đen cúi người, cáo lui. Ngọc Lưu Phong nhìn bóng dáng của hắn đi ra ngoài cửa sân, đột nhiên hai con mắt khẽ khép lại, hai tay từ từ nắm chặt lại với nhau, dường như đã hạ một quyết tâm gì đó.

Hất ống tay áo, Ngọc Lưu Phong vội vã bước mau ra ngoài cửa.

Hồi lâu, từ trong chỗ tối của lùm hoa, một bóng người từ từ hiện ra rõ nét, hiện ra chính là khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiên đang mỉm. Một cơ thể yểu điệu nhẹ nhàng đi ra từ trong phòng, hai người từ xa đã chào nhau một cái, thân người yểu điệu đó dường như mỉm cười gật gật đầu; Lăng Thiên nhếch mép cười, cơ thể lại đột nhiên biến mất….

Mặt trời đang lặn về hướng tây, một ngày lại trôi qua, màn đêm, dần dần trở nên đen tối hơn.

Trong phòng, Lăng Thiên trong tay cầm một vật rất là kì quái, tay phải nắm vật gì đó có hình dạng giống như một miếng bột mì, mềm nhũn, đang dán lên mặt của Tiêu Nhạn Tuyết, sau đó xoa đều một cách cẩn thận, chỉ một chốc lát, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nhạn Tuyết đã dường như béo hơn lên không ít. Khuôn mặt trái xoan với những đường cong đẹp mắt, bống chốc biến thành mặt dưa hấu. Hai mắt trong như nước mùa thu, dưới sự tô vẽ của Lăng Thiên cũng biến thành nhìn dữ dằn hẳn lên.

Cuối cùng, Lăng Thiên từ trong người lấy ra một bình ngọc, từ trong đó trút ra một ít bột, sau đó lại cất chiếc bình đi, trộn nước vào chút ít bột được đổ ra đó, nhẹ nhàng bối lên những bộ phận lộ ra của Tiêu Nhạn Tuyết như trên mặt, cánh tay, cổ…

Tiêu Nhạn Tuyết ngồi im không động đậy, xấu hổ vô cùng, chỉ cảm thấy bàn tay ấm nóng của Lăng Thiên đang chuyển động một cách nhẹ nhàng trên làn da của mình, sức nóng của lòng bàn tay, dường như chạy xuyên qua da, đun ấm cả tâm linh của nàng…. Không kìm được nhắm nghiền hai mắt, trong cổ họng thoát ra những tiếng ngân cực nhẹ, dường như đang lầm rầm gì đó…

Chỉ là, Tiêu Nhạn Tuyết không phát hiện ra được, những chỗ mà Lăng Thiên xoa vào làm cho làn da của cô vừa đen vừa thô, giống hệt với màu da hiện nay trên mặt của nàng, một tuyệt sắc mĩ nhân, dưới tay của Lăng thiên bỗng chốc biến thành một người xấu xí đến mức ăn mày cũng không thèm….

Lăng Thiên đứng dậy, lùi lại hai bước, nhìn một cách rất hứng thú, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vô giá, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, điều này làm cho Tiêu Nhạn Tuyết càng thấy xấu hổ hơn, mình lúc này, chắc chắn là rất xinh đẹp… nhìn ánh mắt của hunh ấy là biết rồi.

Quyển 5