Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 448: Nghe trộm cơ mật




Việc đầu tiên tiếp theo mà Lăng Kiếm cần làm không phải là thám thính xem bên dưới nói những gì, mà là nằm ngửa như thế này một cách lặng lẽ, để điều dưỡng nội tức của bản thân trước khi hành động! Do lần thi triển khinh công này đã làm cho Lăng Kiếm tốn quá nhiều sức lực, sắc mặt trắng bệch. Sự tiêu hao về nội lực quả thật là quá lớn. Nếu như không điều tức tốt nội lực, chỉ sợ khi mà chưa nghe ngóng được gì thì đã bị phát hiện do tiếng thở quá mạnh.

Lặng lẽ vận công một thời gian xong, Lăng Kiếm mới nhẹ nhàng ép sát tai lên mặt ngói!

Tiếng nói bên dưới truyền lên một cách yếu ớt.

"Lúc này đây mà vẫn triệu tập mọi người đến đây là có một chuyện muốn được cùng nhau thương lượng". Một giọng nói nhã nhặn ôn tồn, không mang chút sắc màu khói lửa trầm tĩnh vang lên: "Lăng Thiên từ Tây Hàn đến, ngày hôm qua ở nơi cách 60 dặm phía tây thành đã giết chết 16 sát thủ của Huyết Sát Các mà người không chút thương tích. Hiện nay rất có khả năng hắn đang ở trong thành Minh Ngọc. Do đó triệu tập các vị, cùng nhau nghĩ cách làm thế nào để đối phó, như thế nào đề phòng thì an toàn?".

Ở bên dưới nhất loạt vang lên những tiếng kinh ngạc. Sát thủ hàng đầu của Huyết Sát Các! Bảy chữ này ai cũng đều biết có ý nghĩa là gì, đại biểu cho cái gì. Nhưng 16 người lại bị Lăng Thiên giết không còn một ai. Thậm chí 16 người này còn không động được đến lông chân của Lăng Thiên! Vậy thì võ công của Lăng Thiên chả phải là đã cao đến mức độ khó có thể tưởng tượng được sao? Một nhân vật như vậy, cần phải đối phó như thế nào đây? Ai có bản lãnh có thể đối phó

"Lăng Thiên lần này đến đây, cũng chưa chắc đã dám dùng thân phận diện mạo thật của hắn để xuất hiện tại thành Minh Ngọc. Rất có khả năng sẽ cải trang mà đến". Sau một hồi im ắng, một giọng nói nghe như là của một ông già mắt mờ chân tay chậm phân tích một cách chậm rãi: "Chúng ta nếu như có thể tìm thấy tung tích của Lăng Thiên trước khi hắn phát giác ra chúng ta đang chú ý tới hắn, thì chúng ta sẽ nắm chắc được một cách vẹn toàn. Giết chết hắn trong thành Minh Ngọc. Chỉ cần hắn chết thì mọi chuyện tự nhiên sẽ tốt lành".

Câu nói này vừa dứt, tất cả những người còn lại đều trợn mắt lên. Câu nói của lão già này không phải nghi ngờ gì cả, vô cùng là có lí. Nhưng cũng là một câu nói cực kì thừa! Hiện nay đau đầu nhất là không biết Lăng Thiên vào thành Minh Ngọc với thân phận gì, diện mạo như thế nào, hiện nay hắn đang ở đâu? Nếu như hai điểm này đều đã được làm rõ, vậy thì gia chủ còn gọi chúng ta đến đây trao đổi bàn bạc cái gì nữa chứ? Trực tiếp xông lên giết có phải là xong chuyện không?

"Gia chủ, lão già nua này có một cách, có lẽ có thể giúp chúng ta tìm ra được Lăng Thiên không biết chừng". Chất giọng già nua lại tiếp tục nói một cách đều đều không nhanh không chậm: "Bắt đầu từ hôm nay, phong tỏa cả 4 cửa của thành Minh Ngọc, đồng thời xuất binh lục soát tìm kiếm một cách kĩ càng. Thứ nhất, vừa có thể coi như là phản ứng của chúng ta đối với vụ việc ám sát lúc trước, làm yên lòng dân; Thứ hai, Thủy gia chắc chắn là có một lượng lớn người cũng đã xâm nhập vào thành Minh Ngọc để ngấm ngầm hành động, nhằm mưu lợi trong lúc hỗn loạn. Chúng ta có thể dựa vào cơ hội này, bắt hết bọn chúng; Ba là, cũng là điểm quan trọng nhất. Chúng ta có thể lấy cớ là lùng bắt loạn đảng để tìm kiếm Lăng Thiên." Hắn cười hai tiếng khà khà, lão gian thần lại tiếp tục giảo hoạt nói: "Chúng ta hiện nay trên danh nghĩa vẫn được xem là thông gia với Lăng gia. Kể cả biết rõ là mục đích nhằm vào là Lăng Thiên. Nhưng vẫn cần phải có một lí do gì đó thì mới được". Nguồn: http://truyenfull.vn

"Làm như vậy, chỉ sợ hiệu quả thu được không lớn".

"Gia chủ, biện pháp cũng chỉ là biện pháp, không biết chừng có thể tìm được Lăng Thiên cũng nên. Tất cả những người có thân phận không rõ ràng từ bên ngoài đến chúng ta đều phải khống chế, giết không tha, hoặc giả nếu như Lăng Thiên có mặt trong số đó, chắc chắn hắn sẽ phản kháng. Như vậy chúng ta có thể dễ dàng tìm ra tung tích của hắn".

"Có được không đây? Nếu làm như vậy, há chẳng phải gây ra chuyện tày người người oán hận hay sao? Làm vậy được không bằng mất,, lạm sát người vô tội, chẳng lẽ là hành động của kẻ có thể làm nên đại nghiệp sao?". Một người khác ra mặt phản đối nói.

"Nếu không, tạm thời nói đến người có thể làm nên chuyện đại sự, không câu nệ tiểu tiết, tuyệt đối không thể có lòng nhân ái như đàn bà được. Hơn nữa, bắt đầu từ mấy ngày trước, hành động ám sát liên tục của bọn thích khách ở Đệ Nhất Lâu đã làm cho nhân dân cả thành Minh Ngọc đều hoảng sợ; hiện giờ vẫn chưa hết cảm thấy sợ hãi. Thậm chí có xu hướng càng ngày càng nặng thêm. Mà chúng ta từ lâu đã xác định được trong số các quan viên được bổ sung sau có không ít là chân tay của Thủy gia. Kế hoạch tiêu diệt mà chúng ta đặt ra vẫn chưa được bắt đầu. Hai chuyện này, tuy cách làm có sự khác nhau, nhưng hiệu quả là giống nhau. Do đó, việc đầu tiên trước mắt chúng ta cần làm hiện nay chính là lập tức triển khai kế hoạch tiêu diệt sạch mà trước đây đã lập ra! Dùng cùng một thủ đoạn giết sạch những kẻ này. Làm như vậy thì thành Minh Ngọc sẽ giống như trong ngày tận thế, đại loạn xảy ra. Đến lúc đó chúng ta mới xuất động binh mã, lấy danh nghĩa bình loạn để phong tỏa toàn thành. Truy bắt hung thủ giết người. Kể cả hành động có quá đáng một chút, cũng là không có gì đáng trách cả. Đạo lí này mọi người đều đã rõ cả chưa?".

Giọng nói của lão già này rất khó nghe, còn mang một chút gì đấy sự đáng ghét không diễn tả được. Còn có cả mùi vị thâm hiểm xem mạng người như cỏ rác. Quả thật làm cho người khác không lạnh mà vẫn phải rùng mình. Lào già này cười hai tiếng nham hiểm, nói: "Muốn thành đại sự, cần đến lòng dân, lòng dân có thể dùng thì ta cứ dùng, còn nếu không thể dùng thì kích động nó lên; nếu như cả hai đều không thể thì phá hoại nó đi!".

Trong mắt Ngọc Mãn Lâu lộ ra vẻ tán thành. "Lòng dân có thể dùng thì ta cứ dùng, còn nếu không thể dùng thì kích động nó lên; nếu như cả hai đều không thể thì phá hoại nó đi!" Mấy câu nói này khá ăn khớp với những gì hắn đang nghĩ trong lòng.

Mọi người không ai nói câu gì, tất cả đều im lặng, vẫn là người trước đó lại tiếp tục mở miệng nói một cách cực kì bất mãn: "Lời này khó tránh có chút quá khích không? Kể cả là vì Lăng Thiên, cũng không đáng để hàng nghìn người, thậm chí là nhiều hơn chết cùng hắn chứ? Nếu như là như vậy, chúng ta có khác biệt gì với bọn giặc cướp lạm sát người vô tội?".

Lão già đó nói bằng giọng nham hiểm: "Hoàng Các chủ, ngươi cần phải biết, tên tiểu tặc Lăng Thiên nếu như không chết, sau này ắt sẽ trở thành kẻ địch tranh giành thiên hạ với Ngọc gia gặp nhau trên sa trường, hai bên đánh nhau. Kể cả là cuối cùng Ngọc gia có giành chiến thắng, nhưng sẽ có bao nhiêu người của Ngọc gia sẽ chết trong tay người này chứ? Trong đó có thể có cả tính mạng của ta và ngươi! Trận chiến Bắc Ngụy, Lăng Thiên đơn thương độc mã tung hoành trong đại quân 40 vạn người, chỉ trong chốc lát những người chết trong tay hắn đã lên đến gần một ngàn người! Một nhân vật như vậy. Có thể giương mắt mà nhìn không? Vài người hi sinh, chẳng phải là chết có ý nghĩa sao? Ngươi nói xem, Lăng Thiên chết hay là hàng loạt người của Ngọc gia chết thì hợp với ý ngươi đây?".

"Ta không nói là không nhằm vào Lăng Thiên, nhưng lão bách tính đều là vô tội".

"Những người vô tội chết oan nhiều lắm! Đâu thể vơ đũa cả nắm được? Thử hỏi chinh chiến cả năm, chiến loạn không ngừng, mỗi năm số lượng lão bách tính chết trong chiến loạn có đến cả mười vạn người. Có ai là không vô tội? Nếu như chỉ lo cho người vô tội, thì nói sao được đến bá nghiệp thiên hạ, nhất thống giang sơn? Nếu như chết một ít dân đen ngu đần mà bảo toàn được người của Ngọc gia thì sao lại không làm chứ?"

"Đại cung phụng nói rất có lí!" Ngọc Mãn Lâu chốt hạ: "Muốn nên đại nghiệp tất phải có sự hi sinh. Hi sinh một ít dân đen ngu đần, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với hi sinh người của chúng ta. Việc này cứ quyết định như vậy đi, không nhất thiết phải bàn bạc thêm. Ngay ngày mai lập tức thực hiện kế hoạch diệt sạch. Đến tối phong tỏa thành, truy bắt loạn đảng toàn thành, giết nhầm còn hơn bỏ sót".

Ngừng một lát, Ngọc Mãn Lâu nói tiếp: "Lần này Lăng Thiên hoàn toàn không phải là chỉ một mình đến thành Minh Ngọc. Đồng hành với hắn còn có một nữ tử thần bí".

"Nữ tử thần bí? Những người có mặt không khỏi suy đoán ngầm trong lòng. Không biết là một nữ tử như thế nào mới có thể được gọi hai chữ thần bí trong mắt của gia chủ?".

"Lăng Thiên một mình rời khỏi thành Thừa Thiên. Nhưng trong khoảng thời gian đó bên cạnh hắn lại bỗng chốc có thêm một cô gái. Cô gái này nghe nói còn rất trẻ, nhiều lắm thì 17, 18 tuổi, tướng mạo cực đẹp. Nhưng thủ đoạn thì cực kĩ tàn nhẫn, trong số 16 sát thủ của Huyết Sát Các thì nữ tử này đã tự mình giải quyết đến 6 người. Cũng không hề tổn thất một sợi lông chân nào. Thực lực mạnh như vậy, kể cả là không bằng Lăng Thiên, tin chắc rằng cũng không kém Lăng Thiên là bao, là tuyệt đỉnh cao thủ!" Ngọc Mãn Lâu nói một cách lờ m

Những người có mặt lại một lần nữa trợn mắt há mồm, bọn họ mặc dù nói đều là cao thủ hơn người, nhưng đủ tự tin đủ năng lực để có thể độc lập đối phó với 6 cao thủ của Huyết Sát Các thì quả thật không nhiều. Còn nói không có chút gì thương tích thì lại càng là khó có thể. Mà lúc này lại nghe nói một cô gái trẻ có thể làm được như vậy, không khỏi không kinh ngạc thất sắc.

"Chẳng nhẽ Thần nha đầu cũng đến rồi?" Lăng Kiếm nghĩ trong bụng:"Nhưng cách nói "thủ đoạn tàn nhẫn" này thì lại không giống. Nhưng nếu không phải là cô ta thì còn có nữ tử nào có thực lực như vậy? Mà kể cả là Thần nha đầu thì thực lực làm sao có thể mạnh như vậy được?".

Chỉ nghe bên dưới Ngọc Mãn Lâu lạnh nhạt nói: "Võ công của nữ tử đó cực kì quái dị. Một chưởng đánh ra, lập tức băng tuyết đầy trời, sương trắng đầy đất, giống như là cơn giận giữ của gió lạnh tháng chạp mùa đông vậy".

"Quả nhiên là Thần nha đầu. Chẳng nhẽ võ công của nàng lại có thêm sự tiến bộ rồi". Vừa nghe thấy "băng tuyết đầy trời, sương trắng đầy đất" thì Lăng Kiếm đã không còn nghi ngờ gì nữa. Lập tức khẳng định đó chính là Thần nha đầu. Trong lòng bỗng cảm thấy kích động, động tác có phần vụng về hơn một chút. Bàn tay ấn xuống viên ngói làm xuất hiện tiếng động nhỏ dường như không thể nghe thấy.

Lăng Kiếm tự thầm hai tiếng "Nguy rồi".

Bên dưới đều là các đại cao thủ thượng đẳng. Đặc biệt là Ngọc Mãn Lâu, hắn có thực lực không thể đoán biết được. Âm thanh này tuy vô cùng nhỏ nhưng chẳng lẽ họ lại không phát hiện ra? Lăng Kiếm lập tức quyết đoán, chuyển người trong nháy mắt, vọt bay ra với tốc độ cao. Lúc này đã không còn thời gian để mà để ý đến việc ẩn tích nữa rồi. Lần vọt đi này hắn dùng hết toàn lực, tốc độ đạt đến độ nhanh kinh người!

Quả nhiên!

"Kẻ nào?"

"Xuống đây cho ta!"

"Ầm…"

"Đuổi theo!

Một loạt tiếng gầm thét vang lên, gần như chính ngay lúc Lăng Kiếm bay vọt ra ngoài. Chỗ hắn núp người đã bị một chưởng đánh từ dưới lên "
ầm" đánh vỡ một lỗ lớn. Tiếp theo đó một loạt tiếng loạt xoạt vang lên. Mười mấy bóng người ào ào vọt lên từ lỗ hổng mái ngói ó, thi triển khinh công đuổi theo!

Ngọc Mãn Lâu mặt trầm như nước, hắn đứng trên mái ngói bộ râu quai nón không có gió mà tự rung động, thể hiện ra sự tức giận đến cực độ!

Ngọc gia tất cả các nhân vật tinh anh tụ tập lại để cùng nhau bàn việc, mà lại để cho người khác nghe lén được! Điều này làm Ngọc Mãn Lâu còn thấy bức bối hơn việc tát hắn một cái ngay vào mặt trước bao nhiêu người. Đúng là bách nhục mà!

Tuyệt đối không được để kẻ này rời khỏi Ngọc gia!

Thế nhưng, ai mà lại có trình độ khinh công cao ở mức này, lại có thể dưới con mắt của nhiều cao thủ như vậy nghe lén mà không bị phát hiện. Nếu như không phải là một chút động tĩnh cực nhỏ vừa nãy thì lần "tiềm phục" này có thể nói là hoàn mĩ! Trong lúc tức giận nhưng Ngọc Mãn Lâu vẫn không giấu được sự hứng thú về kẻ nghe lén này!

Thân người màu đen của Lăng Kiếm giống như một ánh chớp màu đen vọt qua bầu trời, bay vọt theo hướng bước tường thành vây quanh Ngọc gia!

Đằng sau, hơn 10 người đang đuổi theo sát nút!

Chuông báo hiệu của cả Ngọc gia vang lên, không ngừng có các trang đinh của Ngọc gia từ 4 phương 8 hướng vây đến, những âm thanh loạt xoạt vang lên không ngớt.

Một giọng nói trầm giống như sấm vang ở đường chân trời vang lên: "Mắc thiên la địa võng! Tất cả binh lính đứng lên thành tường chặn lại". Giọng nói đó chính là giọng nói của Ngọc Mãn Lâu gia chủ của Ngọc gia!

Lăng Kiếm bỗng thấy chột dạ!

Chiêu này của Ngọc Mãn Lâu chính là đánh trúng tử huyệt của hắn.