Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 439: Sát thủ thốt tập




Tuyệt đối là siêu mẫu tiêu biểu cho tráng nam ở Thiên Tinh đại lục. Vóc người thật cân đối!

Hắn sửng sốt trong chốc lát rồi mới tỉnh lại. Trong thời đại này mọi người đều có quan niệm rằng " toàn bộ thân thể ta chỉ có cha mẹ là thấy được", cho dù là vợ chồng lúc thân thiết trong khuê phòng cũng tuyệt không có dũng khí xích lõa thân thể, vì vậy mặt hán tử nọ bỗng nhiên biến thành màu tím lẫn đỏ đồng thời kêu to một tiếng muốn che giấu bớt thân thể, hai tay mạnh mẽ nhằm hướng hạ bộ che chắn nhưng trong lúc lại quên mất là trong tay đang cầm thanh trường kiếm. Xoát một tiếng, trường kiếm đâm vào bắp đùi, cơn đau đột nhiên nhiên kéo đến khiến hắn ngửa mặt lên trời, miệng há to hét lên âm thanh đau đớn như sói tru trăng trong đêm khuya vắng, thanh âm truyền dương xa xa ra ngoài, trầm bồng mà du dương.

Trung khí rất mạnh mẽ. Lăng Thiên khen một câu.

"Ha ha cáp, nha đầu, nhanh mở to mắt ra xem có phải là có sáu khối cơ bụng không. Ta là người nào chứ, có thể nói là nhất đại đổ thần, sao lại có thể thua ngươi được!" Lăng Thiên cười to nói " Theo ta đánh cuộc, ngươi làm sao thắng được! Ha ha"

Nếu đổi lại là Lăng Thần hoặc Ngọc Băng Nhan, thậm chí là hầu hết các thiếu nữ tại thế giới này sợ rằng sớm đã xấu hổ quay đầu chạy đi không dám nhìn xem, thậm chí là lấy hai tay che mặt không dám xem nhưng Lê Tuyết là người nào, không thèm giơ tay che mặt, ngược lại lại có cảm giác rất hứng thú, trừng lớn mắt cẩn thận nhìn, đôi môi thơm mát khẽ nhúc nhích thì thào tự nói giống như là đang đếm, đột nhiên hô to một tiếng "Thiên ca ngươi thua! Rõ ràng là bảy khối ôi…hì hì ôi…hì hì… " sao có thể là bảy khối?" Lăng Thiên hồ nghi nhìn lại "cái này rõ ràng là sáu khối, chia làm hai nửa, mỗi nửa ba khối, rõ ràng như thế sao bảo là bảy khối? Cho dù có nhiều hơn nữa thì cũng phải đối xứng mà thành tám khối mới đúng a!".

Lê Tuyết hừ hừ một tiếng xé gió, mặt nhăn mũi vểnh ra vẻ trực khí nói: "
Hai tay hắn đang che mất một khối"

"
Ha ha ha" Lăng Thiên cười to: " một khối này không tính!"

"
Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng thua rồi" Lê Tuyết cười đùa nói nhưng sau đó lại nhăn mặt " Nhanh bảo hắn mặc quần áo vào, trông đáng ghét quá!"

"
Đích xác là rất đáng ghét. Khỏe thì có khỏe nhưng lại không nửa phân mỹ cảm" Lăng Thiên cười nói rồi lại thấp giọng hô một tiếng: "Đi"

Tay phải hắn khẽ rung lên, bộ trường khố nọ "
hưu " một tiếng, âm thanh sắc bén nghe như âm thanh võ khí kim loại phá không mà đi với tốc độ như lôi điện bay đi!

Đại hán nọ đang cắn răng đem thanh trường kiếm từ bắp đùi rút ra nhưng do cơ bắp quá khẩn trương. Trường kiếm sau khi xuyên vào gây ra sự đau nhức khiến cho cơ bắp co rút lại c nhiên giữ chặt trường kiếm bên trong, trong lúc nhất thời rút không ra được! Máu tươi ròng ròng chảy xuống dọc theo bắp đùi, đại hán nọ khom thắt lưng, trên đầu mồ hôi như hạt đậu nành lớn tí tách rơi xuống lộ ra vẻ đau nhức đến cực điểm.

Lúc này trường khố được Lăng Thiên quán chú đại nội lực mạnh mẽ đã bay đến trùm lên mặt hắn, tuy nhiên một cái ống quần thì lại kịch liệt xoay tròn rồi đột nhiên xiết chặt cổ họng hắn rồi đột nhiên phốc một tiếng, thế bay của trường khố chưa dừng, nhất là lại mang theo nội lực của Lăng Thiên nên cái ống quần nọ thực sự sắc bén như cương đao cứ thế chặt đứt đầu hắn. Chỉ thấy cái đầu lâu rơi xuống!

Cái này thể hiện nội lực tu vi cao đến mức nào mà cũng cho thấy thủ đoạn giết người tàn nhẫn cay độc khủng khiếp thế nào.

"Phốc!" đại hán nọ mất đi đầu lâu từ cổ đột nhiên có một cột máu tươi phọt lên, bắn lên cao đến hơn hai trượng. Tình hình cực kỳ quỷ dị làm cho tất cả mọi người ở đây đều da đầu tê dại, giật mình run lên!

Nhưng vẫn chưa hết, hai tay hắn đang cố rút kiếm thì cơ thể đột nhiên mất đi đầu lâu, cả người thả lỏng nên xoát một tiếng, hai tay đã đem trường kiếm đầy máu rút ra, tuy nhiên theo quán tính nên hai tay tiếp tục vung lên cao quá đỉnh đầu sau đó mới ngã ngửa ra sau.

Mấy chục đại hán còn lại sớm đã bị một màn này làm cho thất kinh, cả đám run rẩy, hai mắt co rút lại, hơn nữa do khí trời đang nóng nên mồ hôi trên đầu như hạt đậu nành to bốc lên tụ lại trên da rồi như thác nước chảy xuống. Ngay cả bốn đại hán bị chặt đứt hai chân cũng quên cả rên rỉ sau khi nhìn một màn này. Một lúc sau mới mở miệng thở dốc như hà mã, cơ bắp trên mặt kịch liệt quất súc.

"Hơi sợ" Lê Tuyết đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhẹ vỗ vỗ lên ngực ai oán nói: " ngươi thật là biến thái a. Giết người thì giết người, tại sao phải làm ra cảnh máu tanh như thế, làm cho tâm lý mọi người sợ hãi, mồ hôi cả người toát ra, đem nay nhất định sẽ gặp ác mộng!". Khó trách tại Thiên Tinh đại lục, nghe thấy tên Lăng Thiên như thấy quỷ!". Ngữ khí của nàng rõ ràng nhưng lại không mang theo chút sợ hãi nào, tiết tấu cũng rất nhanh tuy nhiên đang nói thì chợt có một đạo kiếm quang từ trên cây đại thụ ven đường bắn xuống! Mục tiêu chính là ngực Lăng Thiên.

Một kiếm này mà nói cũng không có gì thần kỳ, duy nhất có một điểm khiến cho người ta cảm thấy chính là nhanh. Nhanhạ thường! Nhanh đến mức không thể dùng lời miêu tả được.

Võ công trên thế gian không thứ gì không thể phá được, duy chỉ có nhanh là không thể phá được! Hảo khoái kiếm!

Cơ hồ ngay lúc khóe mắt Lăng Thiên nhìn thấy kiếm quang thì đồng thời trường kiếm đã đến trước ngực Lăng Thiên. Một kiếm như điện quang thạch hỏa. Một kiếm này không cầu đẹp mắt, không cầu hoa lệ, đơn thuần chỉ có một mục đích chính là giết người!

Kiếm xuất thề không quay lại!

Trên thanh kiếm này thậm chí không có sát khí hoặc giả có thể nói là không để cho người bị giết cảm giác được sát khí!

Nhưng luồng khí tức ngươi không chết thì ta vong ngay lúc này đột nhiên tràn ngập trong thiên địa!

Nhưng đáng tiếc Lăng Thiên không phải là người bình thường.

Trong lòng Lăng Thiên đột nhiên nổi lên cảm giác rất quen thuộc! Nhớ lại thì có khá nhiều người có dạng sử kiếm như vậy, có thể kể ra như Lăng Kiếm, Lăng Trì, Diệp Bạch Phi và lại có Lăng Thiên nữa, cũng hiểu được cách dùng kiếm này!

Sát thủ! Tuyệt đỉnh sát thủ!

Khoái kiếm như thế làm sao mà phá giải?! Kiếm chiêu nhanh nhất là kiếm chiêu không thể phá, làm sao mà phá chiêu!?

Thân trên Lăng Thiên không động nhưng dưới chân lại cực tốc mà di động, cả người nghiêng đi khiến cho một kiếm đoạt mệnh nọ xoát một tiếng bay sượt qua ngực Lăng Thiên, kiếm phong sát sàn sạt kích thích làn da trước ngực của Lăng Thiên khiến chúng đột nhiên nổi lên một tầng lỗ chân lông (nổi da gà).

Sinh tử một đòn!

Tiếp theo một nhân ảnh gầy gò tùy theo thanh trường kiếm tiêu sái từ bên cạnh Lăng Thiên xẹt qua, tay kia của hắn cầm một thành đoản kiếm, ngay trong sát na vọt qua đó tàn nhẫn nhằm vào tiểu phúc của Lăng Thiên đâm vào.

Từ trên ngọn cây hai bên đường lại có chín đạo kiếm quang đồng thời chợt phát sáng phân ra phướng khác nhau từ trên trời cao vọt xuống như quỷ mị. Trong nháy mắt bọn chúng hạ xuống, khoảng không gian xung quanh Lăng Thiên giống như là bị chín thanh kiếm che phủ, mặc dù ánh mặt trời chính ngọ sáng chói mắt nhưng trong mắt mười mấy đại hán đứng xem thì tựa hồ lúc này khoảng không gian đã biến thành màu đen, vừa lại tựa hồ như bị sương mù che phủ làm cho người ta căn bản vô pháp nhìn rõ ràng trong đó phát sinh cái gì!

Ngay lúc này, từ hai bên đường lại có thêm sáu đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện, tại nửa khoảng không hình thành một cái kiếm võng dày đặc nhằm phía Lê Tuyết chụp xuống.

Hai người cư nhiên đồng thời bị tập kích! Đồng thời bị nhất đẳng sát thủ tập kích bất ngờ!

Tất cả là mười lăm cao thủ, võ công của mỗi một người tấn công Lăng Thiên có vẻ tương đương nhau mà người người đều nghiến răng, không thèm quan tâm đến bản thân, lấy mệnh đổi mệnh!

Một lần đánh bất ngờ cư nhiên xuất động mười sáu nhất lưu sát thủ! Dạng mặt trận này thể hiện đầy đủ quyết tâm giết chết Lăng Thiên!

Nói thì chậm còn thực ra mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Sát thủ cầm thanh đoản kiếm tựa hồ đã đâm vào tiểu phúc Lăng Thiên, hắn đang vui mừng đắc thủ thì lại đột nhiên cảm giác đoản kiếm như đâm vào khoảng không, tựa hồ như căn bản không đâm vào cái gì. Thân thể hắn và Lăng Thiên đã vọt qua nhau sau khi đâm ra một kiếm tuyệt sát này, lúc này phát giác ra đâm không trúng thì lại đã chậm rồi. Thân thể hắn đã vọt qua vị trí giao nhau, không còn kịp đâm thêm một kiếm!

Đúng lúc này hắn lại đột nhiên cảm giác tiểu phúc của mình dấy lên một trận đau đớn kịch liệt, lục phủ ngũ tạng đồng thời đảo lộn, từng tấc từng tấc vỡ nát ra, một khẩu máu tươi từ mồm vọt ra như một mũi tên nhọn bắn thẳng ra xa bảy tám trượng. Thân thể hắn vẫn trong tư thế xung kích nhưng trong mắt hắn, hình ảnh cuối cùng là cái đầu gối của Lăng Thiên nhanh như điện vừa thu về!

Tại sao lại như vậy, rõ ràng chính mình đang công kích Lăng Thiên mà Lăng Thiên lại toàn lực né tránh, sao chính mình lại trúng chiêu?!

Tại sao?!

Nguyên lai tại sát na hai người giaoLăng Thiên nhanh chóng vận chuyển nội công, phồng ngực lõm tiểu phúc, dùng kình co tiểu phúc lại, khiến tiểu phúc trở thành một khoảng không tránh thanh đoản kiếm nọ đồng thời lại vô thanh vô tức lên gối phải tàn nhẫn đánh vào tiểu phúc của sát thủ này. Lúc đó tốc độ trùng kích của sát thủ nọ rất nhanh cùng với lực lượng chân của Lăng Thiên hợp lại chẳng khác gì hai người hợp lực đối phó với hắn. Một kích này liền đánh nát bấy lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chính mình tại sao bị đánh bất ngờ, lý do đã không còn trọng yếu.Vị sát thủ này sau khi bắn ra xa hơn năm trượng thì mềm nhũn mà ngã xuống, mà trước khi ngã sinh mệnh hơi thở đã ly khai khỏi hắn, một tia ý thức tối hậu giúp hắn hướng về phía Lăng Thiên nhìn một cái nhưng lại thấy Lăng Thiên trong tay cầm một thanh trường kiếm vẽ lên một biển kiếm ảnh đón đỡ chín thanh kiếm như lôi điện đang đánh tới.

Kiếm trong tay Lăng Thiên nhìn rất quen mắt, thì ra nguyên bổn đó chính là kiếm của hắn nhưng kiếm đó mới còn ở trong tay ta mà. Ý thức của hắn đến lúc này mới tắt hẳn, đầu lệch sang một bên, khí tuyệt thân vong, tuy nhiên trong hai mắt vẫn tràn ngập vẻ kinh nghi bất định.

Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng trong hai tay sát thủ này hoàn toàn trống không. Trường kiếm của hắn sớm đã không biết đi đâu mà Lăng Thiên đã đoạt đi trường kiếm của hắn lúc nào!

Duy chỉ có nhanh là không phá được! Muốn phá một kiếm nhanh nhất, một chiêu nhanh nhất chỉ có cách nhanh hơn nó.

Nguyên lai tại thế giới này, không có gì là nhanh nhất, chỉ có nhanh hơn mà thôi.

Một tiếng hét xé gió như phượng minh đồng thời phá không vang lên, thân thể Lê Tuyết cấp bách quay tròn, song chưởng như ngọc tùy theo mà xoay tròn nhanh như điện hướng ra bốn phía xuất chưởng, vô số chưởng cơ hồ như đồng thời xuất ra tạo nên âm thanh hưu hưu xé gió không ngừng vang lên. Một luồng kình khí lạnh như băng bỗng nhiên tràn ngập cả trời đất. Kình khí cực lạnh cùng không khí nóng nực ngày hè chói chang một khi tiếp xúc bỗng nhiên tạo nên trận trận âm thanh "xèo xèo " rất nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy nhưng một màn sương mù đầy trời đột ngột hiện ra bao phủ cả chiến trường!

Hàn băng thần công toàn lực phát động!

Quyển 5