Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 422: Tạo ra hỗn loạn




Chuyến đi này, các thị vệ của Đông Phương Thế Gia đều cẩn thận dị thường. Ai cũng biết mục tiêu lần này đi là săn giết Lăng Thiên và săn giết thiên hạ đệ nhất cao thủ. Đây há phải là chuyện dễ dàng. Võ công của Lăng Thiên cao đến trình độ nào thì không có người nào rõ ràng nhưng chỉ bằng vào việc hắn có thể tung hoành như đi vào như chỗ không người giữa bốn mươi vạn đại quân Bắc Ngụy thì có thể biết. Một trận chiến giết hơn một ngàn người thì liền biết đây là một người cực kỳ tàn nhẫn ngoan lạt! Một ngàn người lần này mặc dù cũng là cao thủ tinh nhuệ trong gia tộc, hiển nhiên không phải là đám ô hợp Bắc Ngụy nọ có thể so sánh nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng ngay cả khi đám người chính mình có thể thành công giết chết Lăng Thiên thì cuối cùng số người có cơ hội sống sót quay về tin tưởng cũng tuyệt không quá ba thành. Thậm chí ngay cả một phần cũng chưa nhất định!

Nhiệm vụ này rõ ràng là đầy nguy cơ tử vong cho nên người người đều cảnh giác mười phần. Cảnh giác nhìn kỹ bốn phía. Phàm có bất kỳ dấu hiệu gió thổi cây động cũng khiến cho cả đội ngũ tao động một phen.

Thực sự là phong thanh hạc lệ. Thảo mộc giai binh!

Ngay thời khắc vi diệu không khí áp bức đến cực điểm thì một thân ảnh màu lam thướt tha đột nhiên xuất hiện. Một khi xuất hiện liền công kích như lôi đình vạn quân. Tất cả mọi người thình lình bị công pháp quỷ dị bao phủ có cảm giác như cả người như rơi vào băng quật nhưng do đã có sự đề phòng nên người người cơ hồ như đạn đã lên nòng đều ào lên như thủy triều mà vây công.

Cùng lúc đó âm thanh xé gió hò hét vang thành một phiến!

"Lăng Thiên đến! Lăng Thiên đến!" một thanh âm như khóc vang lên. Từ trong thanh âm này có thể thấy gia hỏa phát ra thanh âm này sợ rằng đã lệ rơi đầy mặt.

Danh tiếng tử thần của Lăng Thiên xác thực đã xâm nhập sâu vào trong tâm trí người của Đông Phương Thế Gia, tạo nên sự sợ hãi vô pháp che đậy được!

Vệ sĩ từ bốn mặt tám phương nhằm hướng lam ảnh xuất hiện điên cuồng tiến đến.

Thân ảnh như mộng ảo của Lê Tuyết quỷ mị phiêu động xuyên qua giữa đám người, trông rất ung dung. Đắc tâm ứng thủ.

Lê Tuyết khẽ vung chưởng, hai người trước mặt đã tức thì bị băng sương che kín mặt cũng không nhúc nhích nổi. Nhưng Lê Tuyết không chút dừng lại, sớm đã thừa dịp mượn lực phản chấn nghiêng nghiêng lướt ra ngoài. Lại đánh ngã thêm hai người nữa sau đó lại nhằm một phương hướng mà mọi người còn chưa phản ứng kịp thân thể lại cấp bách thay đổi phương hướng. Tiếp theo lại có hai người ngã xuống mà thân thể nàng thì lần này lại tiêu thất trước mặt mọi người.

Hảo khinh công! Hảo siêu diệu thân pháp!

Cho dù là Lăng Thiên đích thân đến cũng bất quá như thế mà thôi?!

Xoay quanh như thế một vòng, tuần hoàn vãnggiống như không có nửa khắc dừng lại, đông đảo cao thủ Đông Phương Thế Gia đối với thân pháp giống như quỷ mị này của nàng đều vô pháp tổ chức thế công hiệu quả nên nhanh chóng rơi vào cục diện toàn bộ chịu đánh!

Nhưng sau khi bối rối một lúc thì bỗng nhiên có người cao giọng gọi nói." Tất cả rút lui ra sau ba bước, tạo thành vòng tròn bao vây khoảng không ở giữa. Đao phong hướng về phía trước. Không được bối rối làm loạn trận cước.". Sau khi được thanh âm này chỉ huy thị vệ của Đông Phương Thế Gia từ từ ổn định tổ chức mà khoảng không ở giữa cũng xuất hiện một vòng tròn lớn.

Bên ngoài vẫn có không ít thị vệ cuồn cuộn không ngớt kéo đến.

Lê Tuyết vốn muốn tạo ra hỗn loạn. Càng loạn càng tốt. Tất cả mọi người đều tập trung trên người mình thì càng có lợi cho Lăng Thiên hành sự. Để tranh thủ thời gian mà nàng cũng tự tin cho dù bị vây khốn cũng có thể toàn thân thối lui. Đơn giản là không thể ngăn cản cho dù tất cả vây quanh lấy mình.

Lúc này tất cả mọi người đều nhận ra đây căn bản không phải là Lăng Thiên mà là một nữ tử. Một nữ tử võ công cực cao! Sau khi xác nhận đây không phải là tử thần Lăng Thiên đại bộ phận mọi người cũng không hiểu sao đều thả lỏng tâm tình nhất là khi thấy nữ tử này đã bị người bên mình bao vây trùng trùng có cánh cũng khó bay. Ngay cả võ công rất cao thì như thế nào! Cơ hồ tất cả người đều cao hứng thậm chí có người trong miệng không nhịn được liền mắng "Thối nương tử ở đâu chạy đến? Có dũng khí đến quấy rối gia gia? Tiểu cô nương đến đây tìm đàn ông sao! Ngươi muốn đàn ông sao. Ha ha "

"Giết con điếm này đi! Làm hại lão gia sợ hãi một phen!"

"Nhanh. Nhanh bắt lấy nàng ta. Cởi khăn che mặt xuống để lão tử xem một cái? Nhìn vóc người thì có vẻ không tệ khiến lão giả nổi hứng. Buổi tối hôm nay thật may mắn..." Thanh âm này hình như là của gã thủ lĩnh.

"Hạ tướng quân. Không nên tháo khăn che mặt xuống. Vạn nhất tiểu nương tử này người đẹp mà mặt xấu như quỷ thì các huynh đệ không còn tâm tình gì nữa "

Đám người bỗng nhiên ồn ào." Có lý. Cứ khăn che mặt lại thú vị ha ha ha ha "

Lê Tuyết hai mắt lạnh lẽo, thân thể như điện thiểmtiếng, gã đang cười nói ầm ĩ kia bỗng nhiên bị ăn một cái bạt tai. Dưới lực đạo cự đại cả thân hình hắn đột nhiên quay tròn ba trăm sáu độ. Sau khi quay vòng một trận thì bất giác trước mắt thấy đầy sao, đầu chóng mắt hoa rồi ngã ngồi xuống há miệng nôn ra vài miếng gì màu trắng. Cả cái đầu to cư nhiên cứ thế lắc lư một hồi.

Lê Tuyết phẫn hận hắn xuất ngôn hạ lưu dị thường mà đánh ra một chưởng này, tuy kêu to nhưng lại không có lấy mạng hắn đương trường có thể nói là đã hạ thủ cực kỳ lưu tình. Nếu không bằng vào tính cách như ma nữ ngày xưa trước khi gặp Lăng Thiên thì sợ rằng chỉ bằng vào một câu này liền đã hạ sát thủ, biến địa phương này thành một phiến huyết hải.

Nhưng cái bạt tai vang động này lại khiến cho đám thị vệ Đông Phương Thế Gia tỉnh táo lại. Mọi người bỗng nhiên khi ý thức được vị nữ tử trẻ tuổi trước mắt này không phải là một người bình thường mà là một cao thủ võ công sâu không lường được được. Bỗng nhiên tiếng cười đùa đình chỉ như bị dao cắt.

Ánh mắt Lê Tuyết sau tấm khăn che mặt sắc như dao liếc qua một vòng. Đám người lúc này đột nhiên phân ra làm hai, ở giữa xuất hiện hai người đi ra, mắt nhìn Lê Tuyết đầy vẻ giận dữ nhưng ngoài miệng lại cơ hồ cười thành tiếng.

Hai người này là một đôi song bào thai huynh đệ hình dáng giống nhau như đúc, có thể nói là không khác nhau chút nào. Đều là lông mày như chổi xể, mắt hình tam giác, mũi hếch, mồm to như mồm hà mã, mặt dài như dây gai nhưng lại có hai chòm râu trông như cái vườn bị gà bới tung lên. Nhưng làm cho Lê Tuyết cảm giác ấn tượng nhất ngoài chuyện giống nhau như đúc là trên mi tâm hai người này đều có một khối hồng hồng, đầy vẻ mãn đắc thanh xuân!

Hai người tôn dung như thế nhưng cử chỉ lại phi thường nhã nhặn, thậm chí có thể nói là hữu lễ. Sắc mặt thận trọng đánh giá Lê Tuyết một phen rồi đồng thời ôm quyền, đồng thời mở miệng nói.

"Tại hạ Hà Xử Lai..."

"Tại hạ Hà Xử Khứ..."

"Không biết cô nương tôn tính đại danh là gì. Hôm nay đến đây không biết có gì chỉ giáo?"

Hai câu trước hai huynh đệ mỗi người một câu, có trước có sau nhưng câu thứ ba thì hai người lại đồng thời nói ra. Đồng thời đồng thời khép miệng, rất là nhịp nhàng. Càng thần kỳ hơn là thanh âm của hai người lại cũng cực kỳ tương tự. Nếu không nhìn thấy bọn hắn đồng thời mở miệng thì sợ rằng cho là chỉ có một người nói!

Lê Tuyết trợn mắt há hốc mồm sửng sốt nửa ngày rồi đột nhiên khom người cười lên.

Âm thanh bên ngoài hỗn loạn hiển nhiên đã truyền đến tai Đông Phương Kinh Lôi nhưng Đông Phương Kinh Lôi cùng Đông Phương Hóa Hổ hai người lại chỉ nhìn nhau một cái rồi lại không động đậy chút nào.

Nếu Lăng Thiên tự thân đến thì tuyệt không gây ra thanh thế như vậy. Còn nếu không phải là Lăng Thiên đến thì hơn một ngàn thế gia cao thủ bên ngoài ngay cả một điểm điểm phiền toái nhỏ này cũng giải quyết không được thì tốt nhất là mỗi người mua một khối đậu hũ đụng đầu mà chết đi.

Càng huống chi ngoài kia còn có một đôi cao thủ huynh đệ chủ trì đại cục!

Cho nên hai người cũng rất phóng tâm!

Cho nên hai người cũng không có hành động gì. Đến lúc nghe được thanh âm ngoài kia thì càng phóng tâm, nguyên là một nữ tử! Như vậy thì càng không cần lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng hai người lại không biết vị nữ tử ngoài kia so với Lăng Thiên có kém thì cũng không kém hơn nhiều. Nếu nàng thực tâm muốn làm khó Đông Phương Thế Gia thì tin tưởng cho dù hai người bọn hắn đồng thời ra tay cũng chưa nhất định có thể ứng phó được. Còn đơn độc bằng chút nhân mã bên ngoài lại càng không lưu được người.

Đông Phương Hóa Hổ như thấy người gặp họa mà vui cười lên nói: "Mấy ngày nay hai gã vương bát đản Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ suốt ngày oán thán không có việc gì làm, oán thán không có rượu uống khiến cái lổ tai ta suýt bị bọn hắn làm điếc. Ngay lúc này lại tốt a. Chung quy lại có người đến để cho hai gã này hoạt động gân cốt."

Đông Phương Kinh Lôi cười nói: "Chỉ là một nữ tử. Sợ rằng chưa nhất định có thể đủ để hai gã hoạt động gân cốt."

Đông Phương Hóa Hổ cười to: "Nói không chừng hai huynh đệ hắn đầu tiên tranh cãi nội bộ một tràng rồi mới có thể quyết định ai lên đánh trận đầu. Ha ha

Đông Phương Kinh Lôi cũng cười nói "
Hai gã này, mang bọn chúng ra ngoài cũng có thể tăng thêm không ít niềm vui". Hai người cũng chưa nghĩ đến lúc này hai huynh đệ cũng không phải trước tiên đấu tranh nội bộ hănghái mà ngược lại đối mặt với lam sam nữ tử này cơ hồ ngay cả tâm tạng cũng đông cứng lại. Cả người đã bị một tầng sương trắng bao phủ. Trên trán đầy mồ hôi lạnh.

"
Đông Phương nhị gia. Lần trước chia tay kể ra cũng đã mấy tháng. Ngài vẫn khỏe chứ". Một thanh âm tự đắc từ bên ngoài truyền vào. Cho dù là ai cũng nghe ra tâm tình người đang nói nhất định là rất tốt. Quả thực là khoái trá đến cực điểm mới phát ra thanh âm giống như là từ trái tim phát ra vậy.

Nhưng Đông Phương Kinh Lôi mặt sắc đại biến. Cả người mồ hôi lạnh bỗng nhiên toát ra. So với người ngoài kia thì tâm tình của Đông Phương Kinh Lôi hoàn toàn trái ngược, hắn cơ hồ có cảm giác như đang gặp cơn ác mộng kinh khủng, đột nhiên cảm giác so với lúc trước thật không chân thật. Giờ khắc này tâm tình của hắn thật không thể miêu tả bằng lời.

Chính mình mang theo nhân thủ ngàn dặm tìm người mà mục tiêu chủ yếu nhất chính là người này. Nhưng lúc này khi nghe được thanh âm của hắn thì Đông Phương Kinh Lôi nhưng lại tình nguyện như không có nghe được! Nhân vật như ma quỷ này sao lại không cùng Giang sơn lệnh chủ dây dưa đánh đấu mà lại chạy thoát đến chỗ mình. Tại sao hắn lại tìm đến ta. Ngoài kia còn có Ngọc Gia, Tiêu Gia, Tây Môn gia tại sao lại chỉ đến tìm ta!

Đông Phương Kinh Lôi không khỏi thống hận Thiên Lý, cái gì mà thiên hạ đệ nhất cao thủ. Đường đường là Giang sơn lệnh chủ rốt cục làm cái gì mà cư nhiên để cho mục tiêu của ngươi đại khuông đại dạng đến tìm ta gây phiền toái. Trông hắn thật nhàn hạ mà?

Thấy sắc mặt Đông Phương Kinh Lôi đột nhiên trở nên bi thảm trắng bệch đi, Đông Phương Hóa Hổ trong lòng bỗng nhiên lo lắng nhỏ giọng hỏi "Người đến là người nào? Có phải là địch nhân không"

"
Lăng Thiên!" Đông Phương Kinh Lôi hai mắt đăm đăm hô nhỏ, hắn cảm giác được thanh âm của mình như lạc đi.

Quyển 5