Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 413: Từng người khai chiến




Thiên ca, muội tuyệt đối sẽ không để bất kỳ hai trên đời này có thể làm tổn thương tới huynh đâu!

Tất cả những người muốn giết huynh, muội, một, tên, cũng, sẽ, không, bỏ, qua!

Bất kể hắn là ai!

Trong thoáng chốc, mọi người cấp tốc rút lui giống như thủy triều, trong hiện trường, chỉ lưu lại Thiên Lý và mười Lăm người tự xưng là của Tiêu gia, ngay cả Nam Cung Thiên Long mặt cào đất, thụ thương nhẹ cũng vội vàng rút lui dưới sự hộ vệ của cao thủ trong gia tộc.

Thiên Lý chậm rãi quay người lại, đối mặt với bọn họ, lạnh lùng nói: "Ta mặc dù được gọi là Tống Quân Thiên Lý, nhưng là kẻ không muốn giết người nhất. Trước khi giết Lăng Thiên, ta thậm chí không muốn giết bất kỳ một ai! Chỉ có điều, nếu có người muốn tìm chết, nhất định phải gây hấn với sự đã nói là làm của bản tọa thì ta rất vui vẻ thanh toàn cho hắn."

Mộng Tuyệt Trần cười hắc hắc, nói: "Tống Quân Thiên Lý, giữa ta và ngươi căn bản là cục diện không chết không thôi, chúng ta ở ẩn bốn chục năm rồi, ẩn tính mai danh, cam nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ ở nhân gian, chính là vì muốn triệt để phá hủy Vô Thượng Thiên của các ngươi! Người khác sợ Giang Sơn Lệnh Chủ ngươi, nhưng bọn lão phu lại không coi ngươi vào đâu cả?"

"Thì ra là các người." Thiên Lý bình tĩnh nói: "Chẳng trách các ngươi lại ở lại, dám ở lại, thì ai ai cũng đều là nhân vật hùng tâm hừng hực, mà lại phải mai danh ẩn tính bốn mươi năm, trải qua những ngày tháng không được nhìn thấy ánh mặt trời, quả thực là sống không bằng chết. Bản chưởng môn vốn không muốn truy cứu chuyện cũ, nào ngờ hôm nay các ngươi lại tới tìm chết. Yên tâm đi, ta sẽ thanh toàn cho các người, các ngươi sẽ không bị thương đâu, cũng không thống khổ, chỉ có chết ngay thôi! Thôi thì để cho cái ngươi đi theo tổ tông của mình vậy!"

thê lương: "Thiên Lý, ngươi cho rằng mình thực sự có thể làm được điều đó sao? Vô Thượng Thiên! Rắm chó! Bốn mươi năm trước, Vô Thượng Thiên các ngươi nhân cơ hội người ta không phòng bị, đánh lén ám toán, dùng tất cả thủ đoạn ti bỉ để đối phó chúng ta, vậy còn được coi là môn phái đệ nhất thiên hạ không? Một đám ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, khiến môn phái của chúng ta nguyên khí đại thương trong một khoảng thời gian ngắn, gặp phải tế ngộ cơ hồ là diệt tuyệt. Món nợ máu này, không đội trời chung, vĩnh sinh vĩnh thế, tuyệt không có lúc nào ngưng nghỉ! Lúc này, hôm nay, trước tiên phải từ trên người ngươi đòi lại món nợ máu đầu tiên!"

"Bản môn tuyệt đối ít khi nhúng tay vào tất cả thị phi của trốn nhân gian. Bốn mươi năm trước, nếu không phải là các đến Thiên Tinh đại lục làm mưa làm gió, ý đồ thống nhất Thiên Tinh, tiêu diệt bản môn. Bản môn sao lại dùng hết những thủ đoạn độc ác để tiêu diệt các người. Là tại cái ngươi mang lòng lang dạ sói mà thôi. Giết các ngươi cũng chính là thay trời hành đạo. Một đám ngu ngốc không tự lượng sức, chết cũng không hết tội. Hôm nay còn dám nói ra những lý do đường hoàng này ư? Thật là nực cười!"

"Đánh rắm! Thiên Lý. Vô Thượng Thiên các ngươi chính là một đám đao phủ không có nhân tính. Bằng vào cái gì mà Vô Thượng Thiên các ngươi có thể được tôn là thiên hạ đệ nhất! Mà chúng ta chỉ có thể trốn trốn tránh tránh. Thiên Lý, thiên hạ này cần phải thay đổi!" Mộng Tuyệt Trầ nói với giọng đầy oán hận.

Thiên Lý chán nản thở dài một hơi, nhắm mặt lại, nói: "Thảo nào, thảo nào, bội kiếm của Âm Tuyệt Không lại do Tiêu gia bán đấu giá ra ngoài. Chẳng trách dã tâm của Tiêu gia lại lớn như vậy! Mưu toan sâu như vậy. Thì ra là có đám người các ngươi ở trong bóng tối tương trợ. Muốn từ trên người ta đòi lại nợ máu. Chẳng lẽ các ngươi tự tin rằng đã có thực lực của Âm Tuyệt Không ngàn năm trước ư?"

Nghe thấy ba chữ "Âm Tuyệt Không", không chỉ đám người Mộng Tuyệt Trần biến sắc, ngay cả Lăng Thiên đang trốn sau cây sắc mặt cũng đại biến.

Lăng Thiên nhớ rất rõ cuộc nói chuyện với Diệp Khinh Trần ngày trước. Diệp Khinh Trần có nói: "Võ công siêu phàm nhập thánh, đột phá tiên thiên đỉnh phong, Thiên Thượng Thiên môn chủ Âm Tuyệt Không!"

Chẳng lẽ những cao thủ của Tiêu gia này toàn là môn nhân của Thiên Thượng Thiên ư? Chẳng lẽ, sau lưng Tiêu gia luôn có Thiên Thượng Thiên xúi dục. Lăng Thiên thầm nghĩ, lập tức có chút trầm trọng.

"Cho dù không có tuyệt thế thần công của Âm tổ sư, muốn giết ngươi cũng không phải là chuyện gì khó cả!" Mộng Tuyệt Trần cắn răng nói: "Hôm nay, chính ở Thiên Tinh đại lục chôn vùi Giang Sơn Lệnh!"

Theo câu nói này, mười lăm cao thủ tản ra, thành một nửa vòng tròn rất có phân thốn, lấy Thiên Lý làm hạch tâm, mấy tiếng keng keng vang lên, mười lăm thanh trường kiếm ra khỏi bao, hàn quang lấp lánh, chấn nhiếp hồn phách người ta.

"Cơ hội!" Lăng Thiên trong lòng thầm hô một tiếng, nếu mình cùng những người này liên thủ, liệu có thể giết chết đại địch bình sinh Thiên Lý này không? Cho dù không được, nhưng nữ tử thần bí Lê Tuyết ở cạnh mình tuyệt đối có ý giúp đỡ mình, có thêm nàng ta thì sao? Đám người của Thiên Thượng Thiên này rõ ràng là bất kỳ ai cũng đều là nhất lưu cao thủ tiên thiên tiểu thành, dưới sự hợp kích của mười lăm người, cho dù là Thiên Lý cũng chắc chắn phải dùng toàn lực để đối phó. Nếu lúc này mình và Lê Tuyết đột nhiên đánh lén thì tình huống sẽ như thế nào?

Nếu có thể giết chết Thiên Lý, sau này sẽ ra sao? Nếu không thể giết hắn thì sẽ thế nào? Lăng Thiên chưa quên, mười lăm người của Thiên Thượng Thiên này cũng coi mình là mục tiêu. Bọn chúng tuy có nợ máu với Thiên Lý, nhưng Lăng Thiên cũng tin rằng, bọn chúng chỉ cần có cơ hội, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mình!

Lăng Thiên tính đi tính lại, cuối cùng cũng bỏ qua cách nghĩ dụ người này. Nhưng cơ hội đã tới rồi, sao có thể không lợi dụng? Mặc dù bỏ qua cơ hội tuyệt gia để đối phó với Thiên Lý này, nhưng đám người Đông Phương Kinh Lôi, Nam Cung Thiên Long thì tuyệt đối không thể bỏ qua! Cơ hội mà, đồng dạng cũng là cơ hội để giết chúng.

Tin rằng Thiên Lý cho dù có thể giải quyết đám môn nhân của Thiên Thượng Thiên này, trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng không còn năng lực để truy sát mình tiếp. Đoạn thời gian này, đủ đẻ mình giải quyết tất cả đám người tới truy sát mình. Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra nụ cười tàn khốc, giống như cười ra sự sát phạt đầy máu tanh ngập trời.

Đánh mắt ra hiệu với Lê Tuyết, thân hình của hai người đồng thời bay lên, lui ra sau nhanh như thiểm điện, ẩn vào sơn lâm!

Lúc trước hai người bảo trì bất động, thu liễm khí tức toàn thân, dung hợp với đại thụ thành một thể, Thiên Lý cho dù thần thông quảng đại cũng chưa có thể phát giác. Nhưng hai người vừa động đậy, lục thức mẫn duệ tới cực điểm của Thiên Lý nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của hai người. Lúc này mới biết mục tiêu chủ yếu của mình không ngờ lại luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, không khỏi cười lớn một tiếng: "Chạy đi đâu?" Sau đó liền tung người định truy sát.

"Chạy đi đâu?" Một tiếng quát kèm theo một đạo kiếm quang sáng như tuyết bay tới, đằng sau kiếm quang chính là nụ cười chế giễu của Mộng Tuyệt Trần: "Đường đường là Giang Sơn Lệnh Chủ, không phải tự xưng là cao thủ đệ nhất sao, ngươi không phải đã nói là làm, thiên hạ vô địch ư? Không ngờ lại muốn bỏ chiến mà chạy?"

Một trận cười lạnh cơ hồ đồng thời vang lên, mười bốn người còn lại thấy Thiên Lý không ngờ lại muốn thoát ly vòng chiến, thực sự cho rằng hắn muốn đào tẩu, thì ra hắn vẫn sợ bọn mình! Lập tức ai ai cũng tràn đầy dũng khí, mười bốn thanh trường kiếm giống như tinh hà đồng thời triển khai thế công. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Một đám ngu ngốc! Quả nhiên là đám quỷ chết tiệt khó khuyên bảo!" Thiên Lý trợn trừng mắt nhìn hai người bọn Lăng Thiên trốn vào trong rừng rậm, không hỏi giận dữ như phát cuồng: "Các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho các ngươi! Khó lắm mới phát hiện ra được tung tích của tên tiểu tử này, các ngươi không ngờ lại làm rối loạn cục thế, lần tới muốn đuổi được hắn, không biết phải đợi đến bao giờ?"

"Ngươi mới là đồ quỷ đáng chết, chúng ta mười lăm người liên thủ, tất nhiên có thể đưa ngươi vào chỗ chết. Chẳng lẽ ngươi có thực lực của Âm Tuyệt Không năm đó ư?" Trường kiếm của Mộng Tuyệt Trần vẽ lên một vầng kiếm hoa, miệng cười lạnh.

Thiên Lý ánh mắt ngưng đọng, lạnh lùng cười: "Âm Tuyệt Không? Âm Tuyệt Không thì sao. Hắn cùng lắm chỉ là tiên thiên cảnh giới đại thành mà thôi, nói cho các ngươi một chuyện. Hư Nhược Mộng mà các ngươi cho rằng là cao thủ đệ nhất đời này, tên của hắn phải đổi thành Mộng Nhược Hư Tài mới đúng. Cũng đã là tiên thiên cảnh giới đại thành đó, thành tựu của hắn tuyệt không dưới Âm Tuyệt Không năm đó đâu. Các ngươi có biết nơi hạ lạc của hắn không?"

"Mộng trưởng lão thiên tư hơn người, thành tựu kinh nhân, tung hoành một đời, chưa từng thất bại, chính là cao thủ đệ nhất của bản môn, đủ để tỏa sáng sau Âm Tuyệt Không tổ sư! Ông ấy hiện tại đại bế sinh tử quan, ông ấy mới là đệ nhất thiên hạ danh phù kỳ thực!" Mộng Tuyệt Trần mặt đầy vẻ tự hào.

"Bế quan? Nói các ngươi là một đám ngốc đúng là không sai. Các ngươi có ai thấy hắn chưa? Năm đó hắn dùng cái tên Hưu Nhược Mộng khiêu chiến cao thủ của Thiên Tinh đại lục, quả thực chưa từng thất bại. Đáng tiếc sau cùng hắn đánh một trận với ta, hắn đã bại! Hiện tại, vị cao thủ đệ nhất trong miệng các ngươi, e rằng ngay cả xương cốt cũng biến thành tro bụi rồi! Ha ha!" Thiên Lý vẫn ung dung nói ra huyền cơ trong đó.

"Ngươi... Ngươi nói bậy, Mộng trưởng lão khiêu chiến Thiên Tinh đại lục, giành được toàn thắng, trước mắt đang bế sinh tử quan!" Mộng Tuyệt Trần sắc mặt trắng bệch, ngoài mạnh trong yếu nói.

"Ta đã nói rồi, dưới tay ta không có người bị thương, cho nên Mộng trưởng lão vô địch của các ngươi cũng không ngoại lệ! Cũng đừng buồn bã làm gì, bởi vì ta lập tức sẽ đi các ngươi đi gặp Mộng trưởng lão đang tham ngộ sinh tử của các ngươi!" Thiên Lý trong nháy mắt sát cơ bột phạt, thân hình né tránh công kích của chúng nhân, keng một tiếng, trường kiếm ra khỏi bao, tả chưởng có kiếm, toàn lực xuất kích!

Lăng Thiên nhìn về phía Nam Cung Thiên Long đã đi, toàn lực mà đuổi theo. Bên cạnh hắn tất nhiên là nữ tử thần bí Lê Tuyết, Lăng Thiên đã phát huy khinh công của bản thân tới chín thành, Lê Tuyết không ngờ vẫn có thể bám sát theo.

"Huynh muốn đuổi theo giết bọn họ ư?" Lê Tuyết nhíu mày, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang. Nàng ta theo sát Lăng Thiên, nửa bước cũng không rớt, không ngờ còn có thể nhàn nhã nói chuyện.

"Chẳng lẽ chỉ có bọn chúng có thể truy sát ta? Còn ta không thể truy sát chúng? Có dạng đạo lý này ư?" Sát khí đã tích súc rất lâu của Lăng Thiên cuối cùng cũng được bạo phát ra theo câu nói này. Sát khí lẫm liệt trong nháy mắt tỏa khắp cả tòa đại sơn, vô số chim chóc bởi vì cỗ sát khi này mà bay nháo nhác. Loại chim có cảm ứng với loại khí thế đầy sát khí này, không nghi ngờ gì nữa còn mẫn cảm hơn nhân loại nhiều.

Đồng thời vào lúc này, Lăng Thiên cảm giác rõ ràng được một khí thế tuyệt cường ở bên cạnh mình, khí thế cũng đột nhiên tỏa ra, dung nhập vào trong sát khí của mình, không ngờ lại rất hài hòa, đem uy lực đề thăng lên gấp bội!

Lăng Thiên trong lòng chấn động, quay sang nhìn ngọn nguồn của cỗ sát khí đó, thấy Lê Tuyết trên mặt đeo khăn lam, nhìn không ra biểu tình như thế nào, nhưng trong đối mắt lạnh lùng cũng đầy sát khí, chỉ nghe thấy nàng ta lạnh lùng nói: "Đã như vậy, tính thêm muội đi."

Lăng Thiên trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, không khỏi cười cười. Nhưng nụ cười còn chưa truyền tới mặt thì câu tiếp theo của Lê Tuyết lại khiến thân thể đang bay lượn của hắn suýt chút nữa thì từ trên không trung ngã xuống.

Lê Tuyết thở dài, nói: "Kỳ thực, muội đã mười sáu năm rồi không có giết người rồi!" Trong lời nói, không ngờ là một mảng hồi ức xa xưa.

Một câu nói cường đại này, khiến Lăng Thiên lảo đảo, cơ hồ ngã cắm đầu xuống đất.

Quyển 5