Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 365: Đấu trí trong rừng rậm !




Lăng Thần si ngốc nhìn về hướng cánh cửa. Thời khắc này đột nhiên nàng phát hiện tâm linh của mình bỗng như hóa thành hư vô, trong đầu cũng là một khoảng trống rỗng, không nghĩ nổi điều gì. Nàng chỉ đứng lặng lẽ nơi đó, trong mắt đẫm lệ, chỉ vọng sao cho bóng dáng bạch y như tuyết đó xuất hiện như thường ngày, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng bước vào từ cửa, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn mình thấp giọng gọi:"Thần nhi…"

Nước mắt nàng lại tuôn rơi…

Ngọc Băng Nhan chạy từ trong ra, vẻ mặt kinh hoàng thất thố, trực tiếp đến trước mặt Lăng Thần, nắm lấy ống tay áo của nàng:"Thần tỷ tỷ, Thiên ca đâu? Thiên ca đâu rồi? Huynh ấy đi đâu rồi?"

Lăng Thần đứng lặng không nói lời nào, Ngọc Băng Nhan trong lòng cấp bách, hai mắt bỗng hoa lên, đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã xuống ngất đi…

Diệp Khinh Trần trường thán một tiếng!

Lăng Thiên tốc độ như tia chớp, giống như một cơn gió lao nhanh ra khỏi cửa thành!

Lăng Thiên phi thường hiểu rõ, ưu thế lớn nhất của mình đến cùng là ở đâu!

Ưu thế của Thiên Lý chính là dựa vào nội lực cao thâm, tuyệt đỉnh công phu của hắn! Hắn đương nhiên còn có bản lĩnh khác mà mình chưa biết, nhưng dù sao đối với hắn thì mình hiện tại võ công đương nhiên thua xa hắn, khẳng định sẽ thua. Chỉ là mình có sự tích lũy kinh nghiệm từ kiếp trước, giờ đem ra đây sử dụng, chính là thứ duy nhất có thể giúp mình bảo vệ tính mạng!

Trong mắt người khác, cuộc đời của Thiên Lý có lẽ là vô cùng gian khổ, lúc còn nhỏ phi thường thê thảm, từng trải kinh nghiệm mà lớn lên. Nhưng trong mắt Lăng Thiên, sự tao ngộ của Thiên Lý …chẳng có chút nào gọi là thê thảm cả! Hắn mặc dù cả cha mẹ đều chết, nhưng sau đó lại được người khác thu nhận. Hắn mặc dù gặp đại biến, nhưng lúc còn trẻ lại được thu nhận vào nơi thần thánh nhất đại lục – Vô Thượng Thiên! Sau khi bị chút khổ cực, hắn được hoàn toàn chú tâm vào tu luyện, sau khi thành công lại bễ nghễ đứng trên cả thiên hạ!

Hắn từ xưa đến nay toàn là đi giết người, chưa từng bị người khác đuổi giết!

Vậy mà cũng tính là khổ sao? Lăng Thiên cười giễu cợt!

Nghĩ lại chính mình lúc trước, tất cả các nhiệm vụ nguy hiểm nhất của gia tộc đều "đến tay" mình, một năm 365 ngày, gần như có hơn 300 ngày làị..truy sát. Nói về phương diện kinh nghiệm ở mặt này, sợ rằng từ cổ chí kim chưa chắc có ai so sánh nổi với mình.

Lại nhớ một lần nguy hiểm nhất, mình bị hơn ngàn phần tử vũ trang bao vây quanh một ngọn núi cả tháng, dưới làn mưa đạn, lục soát truy bắt. Cuối cùng thì sao? Mình không phải đã kiên trì đợi đến khi bọn hắn rút lui sao?

Khóe miệng Lăng Thiên xuất hiện một nụ cười khổ mà cũng rất kiêu ngạo!

Không tin một người tự xưng là "Thiên Lý" là có thể tống chính mình "Thiên Lý"!

Chuyện này nếu như mình ở lại Thừa Thiên có phải là khó giải quyết không? Lăng Thiên cười khổ một tiếng. Nói gì thì nói, chính mình trước đến giờ chưa từng nghĩ qua muốn giải quyết sự việc này ở Thừa Thiên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cảm giác quen thuộc ùa về! Thật giống như là được quay về kiếp trước.

Sơn hà của ta, Trung Hoa của ta, ngươi..có khỏe không?

Sau lưng, áp lực mạnh mẽ và khí thế vô cùng đang dần tiến đến gần!

Thiên Lý, vị này có thể nói là võ lâm cao thủ mạnh mẽ nhất từ cổ chí kim của thế giới này, một sát thủ vô tình đã đuổi gần đến nơi!

Thừa Thiên thành đã bị bỏ lại phía xa xa đằng sau! Phía trước là một mảnh rừng rậm đen tối âm u!

Vốn thân pháp đã gần đến cực hạn của bản thân, Lăng Thiên đột nhiên gia tăng thêm tốc độ, giống như một luồng khói xanh nhạt chui tọt vào rừng rậm!

Thiên Lý vốn từng nghe Diệp Khinh Trần khen ngợi Lăng Thiên, thậm chí còn tận lực đánh giá cao bản lĩnh của Lăng Thiên. Chẳng qua hắn không nghĩ đến là khinh công của Lăng Thiên lại cao như vậy! Mặc dù so với mình có kém 1 chút xíu, nhưng Lăng Thiên chỉ là một thiếu niên mới lớn, trong mắt mọi người trên đời thậm chí là một vị công tử nhà giàu sống sung sướng từ nhỏ!

Chỉ riêng bằng điểm này, đã đáng phải nhìn một cách mới!

Vốn khoảng cách giữa hai kịch liệt thu ngắn lại, nhưng Thiên Lý chợt nhìn thấy Lăng Thiên giống như cơn lốc đột thiên gia tăng thêm tốc độ, chỉ vài chớp mắt đã kéo dãn khoảng cách cùng mình, cực tốc lao vào trong rừng rậm! Thiên Lý khẽ nhếch miệng cười tán thưởng, sau đó hắn cũng không do dự, lao vào trong rừng theo!

Vừa tiến vào trong rừng tậm, trong lòng Thiên Lý bỗng mơ hồ cảm thấy có chút gì kỳ quái, lại có cả sự chấn kinh. Chẳng qua nó thực sự mơ hồ, hắn không nghĩ ra là kỳ quái ở đâu.

Giữa trưa mùa hè, trong rừng rậm ngay cả một ngọn gió nhẹ cũng không có, tất cả dường như đã biết mất, chỉ có cây cối xanh um im lìm nằm đó.

Ngẫu nhiên truyền đến một tiếng chim kêu, sau đó là một loạt tiếng chim hưởng ứng theo.

Thiên Lý trầm tĩnh bước đi trên thảm cỏ dày đặc. Thần thức của hắn đã bao trùm phương viên mười trượng trong nháy mắt. Đi được vài bước, đột nhiên dưới chân truyền đến tiếng sàn sạt, đảo mắt xuống đã thấy một con rắn nhỏ màu xanh lè đang bò trong cỏ, giống như hoảng sợ chạy trốn vậy! Đồng thời trên đám tán cây rậm rạp trên đầu có hơn chục con chim bay vọt ra, vờn quanh không gian trên đầu, lâu mà không tản ra.

Thiên Lý lắc lắc đầu, bỏ đi ý niệm giết trên con rắn độc nhỏ kia, tiếp tục cất bước đi. Đột nhiên trong lòng hắn chấn động, không do dự dừng bước chân!

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc mới vào rừng rậm, mình đột nhiên có cảm giác chấn kinh, thì ra là như vậy!

Lăng Thiên lúc tiến vào rừng rậm, tuyệt nhiên lại không hề kinh động đến bất kỳ sinh vật nào trong rừng! Điều này…sao có thể được? Hắn sao lại làm được? Chẳng lẽ …

Nghĩ đến điều này, Thiên Lý lập tức thân thể như làn gió, cấp tốc hướng phía sau lùi lại!

Chỉ một chốc Thiên Lý đã quay lại nơi mình tiến vào rừng lúc đầu, ánh mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng đứng ngây ra đó, vẻ mặt cực kỳ cổ quái!

Chỉ thấy trước mặt là một cây bạch dương thụ cao ngất trời, chỉ là cây đã bị người nào đó dùng kiếm sắc bỏ đi một mảng vỏ cây, rồi dùng mũi kiếm khắc vài dòng chữ:"Thiên Lý, bổn công tử đi trước một bước, ngươi nhanh chân lên, đừng có lề rề ở đó!" Dưới cùng không ngờ lại còn vẽ một khuôn mặt đang cười vô cùng sống động.

Hai nắm tay Thiên Lý bất giác nắm thật chặt, trong mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo, đột nhiên thân thể biến mất, rời khỏi khu rừng điên cuồng đuổi tiếp!

Nếu Lăng Thiên chỉ nguệch ngoạc viết vài chữ lại, Thiên Lý có lẽ sẽ không bực tức như vậy. Nguyên nhân chính là vì Lăng Thiên đang bị mình truy đuổi chật vật, thế mà tên gia hòa này không ngờ lại có thể cẩn thận tỉ mẩn viết chữ đẹp như viết thư pháp trong phòng hắn vậy… Tức nhất là, dưới đó hắn lại còn bỏ công phu ra vẽ một khuôn mặt như cười vào mặt Thiên Lý!

Có thể nhẫn nhịn được hay sao??? Từ lúc Thiên Lý xuất đạo đến nay, chưa từng có ai dám xem thường hắn như vậy. Cho dù có nhẫn nhịn tốt đến mấy, giờ cũng bị Lăng Thiên làm cho tức đến nghẹn thở!

Ngay lúc thân ảnh Thiên Lý tiêu tan, tại một cây đại thụ không xa rừng rậm nọ, thân cây đột nhiên cử động, vặn vẹo một hồi giống như tách ra một người vậy. Cảnh này nếu như rơi vào mắt người khác, chắc chắn sẽ hô to là gặp quỷ!

Thân thể Lăng Thiên hoàn toàn biến thành cùng màu với thân cây, từ từ hiện ra trong ánh mặt trời ảm đạm, nhìn hướng Thiên Lý vừa đi, nhè nhẹ cười. Sau đó thân thể hắn liền như u linh, cực nhanh lủi sâu vào trong rừng rậm.

Thiên Lý đuổi khỏi rừng rậm, chuyện đầu tiên là chạy lên một chỗ có địa thế cao, rồi nhảy lên một ngọn cây cao nhất, đưa mắt nhìn bốn phía. Hắn vô cùng rõ ràng khinh công của Lăng Thiên không bằng mình, không thể trong nháy mắt mất tích được. Đồng thời hắn cũng kết luận, Lăng Thiên nhất định chưa trốn xa, nếu mình mù quáng tìm loạn, như vậy chắc chắn là trúng kế!

Nhưng đưa mắt nhìn xung quanh mấy vòng liền, nào đâu thấy chút bóng dáng nào của Lăng Thiên? Trong lòng Thiên Lý đang nghi hoặc, tiểu tử này sao lại trơn trượt như vậy chứ? Chẳng lẽ tốc độ lại nhanh hơn mình nhiều hay sao?

Ngay lúc này, phía rừng rậm đột nhiên có một loạt tiếng chim kêu vang động! Một đàn chim hoảng hốt bay lên trời, cất tiếng kêu thê lương!

"Chạy đi đâu!" Thiên Lý tâm trí siêu nhân, tài hoa tuyệt thế, chớp mắt đã có phản ứng. Hóa ra tiểu từ kia nãy giờ ẩn nấp ở cạnh bìa rừng, thấy mình đuổi khỏi rừng mới an tâm vào trong. Thiên Lý bất giác buồn cười, chính mình uổng công được gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Giang Sơn Lệnh chi chủ, không ngờ lại bị một đứa nhóc còn hôi miệng sữa trêu đùa!

Thiên Lý đưa mắt nhìn hướng đàn chim kinh động bay lên, hét một tiếng lớn, sau đó giống như thiểm điện lao về hướng rừng! Lần này, xem ngươi chạy đi đâu!

Vừa tiến vào trong rừng, Thiên Lý gần như tức muốn ngất! Trước mặt lại là một cây đại thụ bị lột vỏ, lần này viết mấy chữ to:"Thiên Lý, chạy lại một vòng, có mệt không?" Phía dưới lại là một mặt cười quen thuộc!

"Hảo tiểu tử! Quả nhiên gian hoạt!" Trước giờ vui giận không lộ ra mặt, Thiên Lý lần đầu tiên có chút xấu hổ cùng giận dữ, đúng là lần đầu tiên trong đời!

Nửa năm ước đinh, vậy mà mới chỉ ngày đầu tiên, mình đã bị tiểu tử này vờn những hai lần! Thiên Lý không muốn nghĩ đến, nếu quả thực bị hắn dùng thủ đoạn này kéo dài nửa năm, chính mình không biết có bị hắn làm cho tức quá mà chết không?!

Nhìn phía đàn chim đang hoảng hốt phía xa, Thiên Lý lặng lẽ đánh giá lại một lần. Khoảng cách lần này đại khái đã vào đến nửa khu rừng, nếu như mình không đuổi ngay, rất có thể sẽ đánh mất tung tích của Lăng Thiên. Trời đất rộng lớn, muốn tìm một người, không hề dễ dàng!

Nghĩ đến đây, Thiên Lý không chần chừ nũa, thân thể lao như tên bắn về phía đàn chim đang hoảng sợ!

Tốc độ của Thiên Lý không phải nhanh, mà là…nhanh đến cực điểm! Nhưng lúc hắn đuổi đến chỗ kia, tất cả lại là một khoảng bình lặng, giống như chưa từng có người nào đi qua đây vậy! Thiên Lý tăng tốc đảo qua phương viên mười trượng xung quanh một vòng, nhưng không hề phát hiện ra nửa điểm dấu vết có người đã từng đến đây!

Vẻ mặt Thiên Lý lộ ra sự ngưng trọng trước giờ chưa từng thấy!

Chim hoảng sợ bay lên, nhất định là do người làm kinh động, phán đoán này của mình tuyệt đối không sai! Mà chỗ này khẳng định Lăng Thiên nhất định đã từng đi qua! Nếu không, tuyệt đối không thể có phản ứng lớn như vậy của bầy chim. Nhưng kỳ quái chính là, trong này không hề có bất cứ dấu vết nào của Lăng Thiên. Đừng nói dấu chân, trong vòng mười trượng xung quanh, ngay cả cỏ xanh cũng không có ngọn nào bị đè gTrừ bốn phía cây cối rậm rạp, mơ hồ có tiếng rắn độc bò nhẹ sàn sạt, tất cả đều vô cùng yên tĩnh, dường như không hề có chút khí tức nào của Lăng Thiên!

Hắn sao có thể làm được như vậy???

Quyển 4