Lăng Thần bừng tỉnh hiểu ra, cười hi hi nói:"Trách không được công tử cứ mỗi một tháng lại đưa "thuốc giải" cho nàng, thì ra là thế. Công tử người thực sự rất xấu xa.."
"Ta cũng không còn biện pháp nào khác cả" Lăng Thiên thở dài một hơi, khẽ lắc đầu:"Đối phó với kiểu phụ nữ một lòng trung thành đến chết với gia tộc như Thủy Thiên Nhu, ngay cả biện pháp như vậy cũng chưa chắc đã yên tâm được"
"Không hiểu tại sao, muội cuối cùng vẫn có cảm giác là Thủy cô nương này thực sự rất đáng được cảm thông" Đi theo Lăng Thiên một đoạn đường, cảm giác được tâm tình nặng nề của Lăng Thiên, Lăng Thần cuối cùng từ từ cất tiếng.
"Cảm thông?" Lăng Thiên lạnh nhạt nói:"Người đáng cảm thông hay không chưa biết, chỉ thấy có chỗ đáng hận! Nàng ngay cả một chút cảm thông cũng khó. Ích lợi của gia tộc trong lòng nàng là cao nhất! Giống như một nhân sĩ cuồng nhiệt của một tông giáo, hiến dâng tất cả bản thân mà hoàn toàn không biết là nàng đang thực sự đi về đâu…Chính mình còn không lo cho mình, đó không phải là đáng cảm thông mà là ngu ngốc! Cực kỳ ngu ngốc!"
"Thần nhi, làm một người phụ nữ, nàng nhưng có thể vì người mình yêu mà cuồng nhiệt, si mê nhưng cũng có thể vì người nhà mình, người thân với mình mà nỗ lực. Nhưng điều ta thấy không thuận mắt duy nhất là vì gia tộc mà phải hi sinh người phụ nữ! Gia tộc là cái gì? Ha ha ha, một câu để nói thôi, gia tộc là một chiêu bài cực đoan đã xưa cũ rồi! Trên thương trường, phụ nữ hi sinh thân thể và hạnh phúc vì gia tộc mang lại lợi ích. Trên chính trường, dùng phụ nữ đổi lại sự huy hoàng của gia tộc. Trên phương diện ngoại giao, dùng phụ nữ để đổi lấy hòa bình tạm thời! Ha ha, thật nực cười! Đây vốn là chuyện nam nhân phải xông pha thì lại dùng một phụ nữ để đổi lại? Đây là một sự sỉ nhục to lớn! Tất cả nam nhân trong cái kiểu gia tộc như vậy căn bản không xứng là nam nhân! Bọn chúng tốt nhất là nên tự hoạn thành thái giám còn hơn!
"Lại nói các cô gái cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân vì gia tộc, các nàng này vĩnh viễn không thể biết được rằng sau khi mình nỗ lực hết sức như thế, nhận lại được cái gì đây? Đổi lại chỉ là thái độ lãnh đạm của gia tộc, trừ cha mẹ thân sinh của các nàng ra, trong gia tộc chẳng còn ai để ý đến việc các nàng có hạnh phúc hay không. Như vậy, hi sinh được cái gì đây?"
"Cuộc sống của mình phải do tự mình nắm giữ. Bất kể là nam hay nữ đều giống nhau vậy!" Lăng Thiên nghiêm túc nói:"Có thể vì gia tộc xuất toàn lực, nhưng không cần thiết phải vì gia tộc mà hi sinh. Một gia tộc cũng giống như một quốc gia, trách nhiệm bảo vệ vĩnh viễn thuộc về nam nhân, tuyệt đối không nên đè nặng nên vai phụ nữ. Mà phụ nữ, đáng được ở trong sự che chở của nam nhân trong gia tộc, chứ không phải bán đứng bản thân mình để bảo toàn gia tộc"
"Công tử nói cũng đúng.." Lăng Thần ngẫm nghĩ rồi từ từ nói:"Nhưng Thần nhi lại cảm thấy, cho dù phụ nữ vì gia tộc mà hi sinh tính mạng cũng không phải là không thể. Bảo vệ gia tộc cũng không phải chỉ nam nhân mới có trách nhiệm đó, phụ nữ cũng có trách nhiệm giữ gìn…"
Lăng Thiên cười nói:"Thần nhi, muội có thể nghĩ được như vậy, huynh thật sự cao hứng. Chẳng qua, huynh vốn có chút cố chấp, hoặc có thể nói huynh là người theo chủ nghĩa nam tử. Đối với loại chuyện này, huynh không thể không quản được. Mặc dù huynh cũng biết mọi thứ chỉ là tương đối, nhưng mỗi lần gặp chuyện như vậy, trong lòng huynh không thể chịu được!"
Nhẹ nhàng dựa vào lòng Lăng Thiên, Lăng Thần ôn nhu nói:"Công tử là anh hùng cái thế, đương nhiên ghét kiểu dùng phụ nữ đổi lấy lợi ích. Nhưng mà..Thần nhi có thể khẳng định một chuyện" Nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Thần lộ ra vẻ tươi cười.
"Khẳng định chuyện gì?" Lăng Thiên hỏi.
"Một người nào nếu có thể làm người phụ nữ của nam nhân như công tử, đó nhất định là một hạnh phúc cực kỳ to lớn. Đây là điều mà muội cực kỳ khẳng định" Lăng Thần hạnh phúc cười nói.
Lăng Thiên hơi sững người, thở dài một hơi nói:"Cũng chưa biết được. Không có gì là tuyệt đối hết. Công tử huynh suy cho cùng cũng là nam nhân, cũng có những tật xấu của nam nhân. Ví dụ như háo sắc chẳng hạn. Huynh khó mà khống chế được tình cảm của mình, thấy mỹ nữ cũng phải …sáng mắt l chẳng qua là huynh cố gắng che đậy thôi. Thần nhi có thể là người phụ nữ mà huynh yêu nhất, nhưng người phụ nữ mà huynh yêu không nhất định chỉ có một mình Thần nhi."
Lăng Thần cười thản nhiên:"Có thể được làm người phụ nữ mà công tử yêu nhất đã là may mắn cực kỳ đối với Thần nhi rồi. Công tử quả là quá khiêm nhường. Với địa vị và thân phận của công tử, muốn bao nhiêu phụ nữ, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có chứ? Đổi lại một người khác ở vào vị trí của công tử, sợ rằng sớm đã thê thiếp hàng đàn rồi. Công tử quả là đã rất …"hạn chế" rồi! Đám Phùng Mặc bọn họ trong lòng đều bội phục điểm này của công tử!"
"Ha ha ha" Lăng Thiên bị nàng nói làm cho bật cười:"Thần nha đầu, vậy theo ý muội, công tử ta nên "ăn tiên đào" của muội thôi, không làm vậy thì quả là phí…"
Mặt Lăng Thần chuyển thành hồng, cười nhè nhẹ nhưng không hề có ý giận, đột nhiên can đảm ghé sát tai Lăng Thiên hỏi nhỏ:"Công tử…tiên đào này…ngọt không?"
Ánh mắt Lăng Thiên sáng lên, lại nhìn dáng người thướt tha của Lăng Thần, không do dự được khẽ liếm liếm môi, gật đầu lia lịa:"Ngọt! Cực kỳ ngọt ngào! Răng công tử cũng ngọt theo luôn.."
"Huynh…! Thật đáng ghét!" Mặt Lăng Thần càng đỏ hơn, cúi đầu xuống đi vội vào trong.
"Lăng công tử, Thần cô nướng!" Phía trước đi dến một người, đó chính là Mạnh Ly Ca.
"Mạnh tiên sinh!" Lăng Thiên cười ha hả hỏi:"Không rõ tiên sinh định đi đâu vậy?"
"Chính là đang tìm công tử có việc cần thương nghị" Mạnh Ly Ca dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Thiên, trịnh trọng nói.
"Tiên sinh xin cứ nói, Lăng Thiên sẽ rửa tai lắng nghe"
"Ta thấy rằng, ngôn luận về công tử hiện tại có nhiều chỗ không ổn thỏa" Mạnh Ly Ca có chút lo lắng nói. "Nếu mục tiêu của công tử chỉ là an thân tề gia, làm một phương chư hầu thì không có gì để nói. Nhưng nếu công tử muốn bình định thiên hạ thì lại không ổn"
"Ồ, xin ngài nói rõ hơn!" Lăng Thiên cười nói. "Từ xưa đến nay,lòng dân là được thiên hạ, đó là chân lý! Mà công tử lại dùng phương pháp tàn khốc để duy trì quân pháp, điều này đã làm cho thiên hạ chú ý, thậm chí còn ảnh hưởng đến dân tâm! Muốn thành đại sự thì phải đối đãi người khác khoan dung, dùng đức phục chúng, như vậy mới có thể mượn sức bên ngoài để sử dụng được!" Mạnh Ly Ca nói một tràng, trong đó dường như có chút không hài lòng.
Lăng Thiên nhìn Mạnh Ly Ca một cách " kỳ quái":"Mạnh tiên sinh vốn tinh thông cổ kim, việc này tưởng vốn phải hiểu rõ chứ, sao lại mù quáng tin theo lời thánh nhân? Hôm nay mới phát hiện ra rằng hóa ra cả đến Mạnh tiên sinh ngài cũng không phải ngoại lệ đó!"
Mạnh Ly Ca hơi bực mình nói:"Công tử là không muốn nghe lời nói "không thuận tai" của Ly Ca phải không?"
Lăng Thiên lắc lắc đầu:"Không phải ta không nghe lọt, ta cũng biết rằng lời ngay thường khó nghe, nhưng cái đạo lý vừa rồi…Ta lại nghĩ rằng, câu nói "được lòng dân là được thiên hạ" căn bản là sai!"
"Sai!??" Mạnh Ly Ca giận dữ nói:"Đây là đạo trị quốc của cả thiên hạ, bao nhiêu vị đại hiền các đời trước đều định luận về nói, sao lại có thể sai được?"
Lăng Thiên cười ha hả:"Đã như vậy, đành phiền tiên sinh quay về tra lại kinh sử điển tịch thêm một lần đi. Trước khi đi ta xin tặng tiên sinh một câu nói, nếu tiên sinh thấy Lăng Thiên nói sai, vậy Lăng Thiên sẽ chịu nhận phạt, thế nào?"
"Được!" Mạnh Ly Ca có chút tức giận.
"Nhưng, nếu tiên sinh kiểm chứng lại, mà thấy Lăng Thiên là đúng, lúc đó tính sao?" Lăng Thiên cười cười nhìn Mạnh Ly Ca theo kiểu như nhìn một con cá lớn đang tự chui đầu vào lưới. "Nếu quả thật như vậy, đời này Mạnh Ly Ca nguyện tận tâm dốc sức vì công tử! Cho dù gan óc lầy đất cũng không hối!" Mạnh Ly Ca cũng rất sảng khoái, hắn biết Lăng Thiên muốn đánh cuộc nên cũng nói thẳng luôn ý định của mình!
"Được!" Lăng Thiên thốt lên một tiếng.
"Vậy xin hỏi công tử muốn chỉ dạy câu nói nào?" Mạnh Ly Ca hỏi.
"Rất đơn giản thôi, chính là ngược lại của câu "được lòng dân là được thiên hạ"!" Lăng Thiên cười cười:"Kẻ, được, thiên, hạ, mới, có, dân, tâm!"
Lăng Thiên cười ha hả rồi xoay người bước đi, Lăng Thần đi ngay theo sau. Chỉ còn lại Mạnh Ly Ca cúi đầu trầm tư suy nghĩ, phía xa còn vọng lại tiếng nói:"Trước khi được thiên hạ, chỉ cần lợi dụng, dẫn dắt sự phẫn nộ và dân tâm là đủ. Bản thân mình còn chưa yên ổn, sao có thể làm gì được lòng dân? Sau khi được thiên hạ rồi, lúc đó nhất định phải ổn định lòng dân đầu tiên thì mới kéo dài bền vững được. Đến lúc đó mới thực sự gọi là được lòng dân, đó mới gọi là an dân! Ha ha ha…"
Mạnh Ly Ca ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Lăng Thiên khuất phía xa, không kìm được lại chìm vào trầm tư.
Đang cùng ăn cơm với các thủ lĩnh ở trong biệt viện, bỗng nhiên có người đến báo chủ tớ Thủy Thiên Nhu đã lặng lẽ rời đi, Lăng Thiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó quay sang dặn dò đám Lăng Phong Lăng Vân một tiếng, hai người vâng lệnh rồi lập tức rời đi.
Lăng Trì vẫn suất lĩnh đám chấp pháp đội viên tiến hành chọn lọc xử lý đám hàng binh. Trong biệt viện mùi máu tanh bốc lên tận trời. Cứ cách một đoạn thời gian là lại có xe ngựa chở đầy xác chết máu me đem đi ra ngoài.
Lăng Thần tâm địa lương thiện nhăn mặt không ăn nổi. Lăng Thiên ái ngại nhìn nàng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thần thẹn thùng cúi thấp đầu, nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn được hắn nắm lấy, nàng bỗng cảm giác mùi máu tanh cũng không còn quá khó chịu nữa.
Lăng Kiếm nhìn hai người rồi đột nhiên nói:"Công tử, Lăng Ngũ đã chế tạo xong đám Huyền Thiết Kiếm và chuyển đến đây rồi. Chưa được lệnh của công tử, ta cũng chưa dám động đến, chỉ tạm để trong mật thất. Công tử có muốn xem qua không?"
Lăng Thiên bỗng phấn chấn hẳn, cười nói:"Vậy đi xem thử xem. Chúng ta lập tức qua đó" Nói xong hắn liền đứng dậy. Mọi người đều hiểu rõ ý của Lăng Thiên và Lăng Kiếm muốn tốt cho Lăng Thần, nhưng khó khăn lắm mọi người mới có cơ hội ngồi cùng bàn ăn cơm với Lăng Thiên, sao lại đồng ý được chứ. Mọi người cùng nói:"Không bằng chúng ta mang rượu và thức ăn qua đó luôn. Dù sao đó cũng là chuyện vui mừng, mong công tử cho phép!"
Lăng Thiên cười đáp ứng, mọi người vô cùng vui vẻ tất bật đứng dậy.
Trong mật thất, khoảng không gian khá rộng, chỉ là trên vách tường giờ đang cắm một loạt trường kiếm. Hình thức nhìn y như kiểu mà Lăng Thiên đặc biệt yêu cầu, không hề cầu kỳ trang sức, vỏ kiếm bằng đồng, mặc dù đang ở trong nơi tối tăm nhưng vẫn tỏa ra sát khí lạnh kinh người!
Lăng Thiên tiến lên trước một bước, rút một thanh kiếm cầm nơi tay. Cheng một tiếng vang lên, kiếm đã xuất ra. Đột nhiên không khí trong phòng như lạnh hơn, một luồng quang hoa lam nhạt lành lạnh phát ra từ thân kiếm, cực kỳ nhu hòa.
"Kiếm này dài 2 thước 9 tấc 3, nặng 7 cân 92, thân kiếm được bách luyện tinh cương, kiếm phong có phụ gia thêm huyền thiết tinh chú tạo, chém sắt như chém bùn!" Nói xong Lăng Kiếm đứng cạnh bỗng tiến lên đưa tay rút thanh kiếm đang đeo bên người, chém xuống thân thanh Huyền Thiết Kiếm.
Quyển 4