Sau khi Quân đội Bắc Ngụy sụp đổ đơn độc chỉ còn lại đám hàng binh nhưng đây lại là một món tài phú cực lớn! Nên biết Lăng Thiên ngay lúc này đã hoàn toàn trở mặt thành thù với hoàng thất Thừa Thiên. Quân lực của Thừa Thiên trừ phi Lăng Thiên ngay lúc đó tạo phản, đem cả Thừa Thiên nắm trong tay thì mới có thể vận dụng được! Không thì, binh lực trong tay Lăng Thiên hiện nay mặc dù tinh nhuệ và cho dù sau đây có viện binh thì tin tưởng số lượng cũng không vượt quá năm vạn quân! Trong khi đó bên ngoài chống đỡ Bắc Ngụy, Tây Hàn, bên trong còn có Thừa Thiên hoàng thất cùng Dương Gia nên đây chính là thời khắc khó khăn nhất, có thể nói là mưa gió ngập trời!
Nhưng tại tình huống vi diệu này nếu để cho Lăng Thiên thu biên toàn bộ số hàng quân Bắc Ngụy nọ thì có thể nói như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, như chắp thêm cánh cho hổ! Mà nếu cùng Tây Hàn kết thành liên minh thì ngoại hoạn được trừ hết, lúc đó đem đại quân hồi sư Thừa Thiên, lấy uy vọng của Lăng Khiếu trong quân cùng mối thiên đại oan khuất thì việc phế bỏ Long Tường tựa hồ dễ như trở bàn tay! Thừa Thiên rơi vào tay Lăng Thiên so với trong tay Long Tường hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Ngọc Mãn Lâu càng nghĩ càng không định được chủ ý. Hắn bình sinh hành sự thường như lôi lệ phong hành, đa mưu thiện đoạn nhưng hôm nay lại gặp phải tình huống suy tính hơn thiệt hồi lâu. Bình sinh đây là lần thứ nhất!
Suy nghĩ hơn nửa ngày cuối cùng mới mở miệng nói: "Nhị đệ, ngươi đối với gã con rể chưa thấy qua mặt này thật sự là hao phí tâm cơ a. Như thế thật là làm khó cho ta mà."
Ngọc Mãn Đường nói: "Đại ca có gì khó xử sao. Lúc này Lăng Thiên cùng Thủy gia đã thành tử địch vừa lại cùng Nhan Nhi lưỡng tình tương duyệt, cùng chúng ta ở một trận tuyến thậm chí có một nửa là người mình mối quan hệ với Nhan Nhi thì Lăng Thiên cũng tuyệt không hợp tác với Thủy gia đối phó chúng ta! Hôm nay giáp kích Bắc Ngụy các bên đều có lợi. Một đá ném nhiều chim. Lăng Thiên cố nhiên có lợi nhưng lợi ích của Ngọc Gia ta thì cũng càng lớn!"
"Lời này mặc dù thị không sai nhưng ngươi nên biết làm như thế nhất định là dưỡng hổ vi hoạn! Bắc Ngụy bất quá như thằng hề không đủ làm ta sợ hãi! Thiên Phong chi thủy căn cơ dù sao ở tại Thiên Phong đại lục mà không phải ở chỗ này. Tây Hàn có người của ta hẳn cũng không thể gây nên đại phong lãng gì. Chỉ có Lăng Thiên lông cánh đầy đặn nhất định không ai có thể kiềm chế được". Ngọc Mãn Lâu lúc lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc trầm trọng.
Ngọc Mãn Đường cười nói: "Đại ca lầm rồi. Mãn Đường dù sao cũng là người của Ngọc Gia, há lại vì người ngoài mà suy nghĩ. Lăng Thiên nọ là người coi trọng thân tình nhất, thiết nghĩ hắn cũng không thể vô duyên vô cớ hạ thủ với gia đình người nhà của Nhan Nhi? Hơn nữa chúng ta đã từng giúp hắn một cái đại ân. Nói lại nếu lúc đó chúng ta không giúp hắn một tay, Lăng Gia nhất định cùng Bắc Ngụy, Tây Hàn cùng Thừa Thiên, tam đại thế lực đấu tranh mà lạc bại, thậm chí hoàn toàn mất đi căn cơ! Một khi như thế, Bắc Ngụy lại thêm lớn mạnh, Thiên Phong chi thủy cũng cũng lập túc trú tại Bắc Ngụy, tạo ra căn cứ vững chắc tại Thiên Tinh đại lục. Còn Tây Hàn, ha ha, đại ca, mặc dù có Hàn Thiết Hiên một quân cờ này nhưng ở Tây Hàn, trong vài phương thế lực hắn lại là yếu nhất, không có nhiều phân lượng! Nếu Lăng Gia hỏng mất thì chúng ta cũng mất đi một trợ thủ mạnh mẽ a!"
Nói tới đây Ngọc Mãn Đường vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng mà lần này nếu chúng ta giúp Lăng Thiên thì coi như cho hắn một cái đại nhân tình mà nhân tình chính là khoản nợ khó trả nhất. Lăng Thiên mặc dù kiệt ngạo bất thuần nhưng cuối cùng vẫn phải nhận nhân tình của ta. Những chuyện khác cứ để sau khi chúng ta tiêu diệt xong Thiên Phong chi Thủy thì có thể chậm rãi thương nghị cũng không chậm. Nhưng việc cấp bách trước mắt là cần phải bảo trụ thực lực của Lăng Thiên! Thực lực của Lăng Thiên càng tăng mạnh là chuyện Ngọc Gia ta nên nguyện ý!"
Ngọc Mãn Lâu mặt nhăn mày nhíu nói: "Nói vậy là như thế nào?"
Ngọc Mãn Đường trên mặt lộ ra một tia cười xa xôi nói: "Đại ca thử nghĩ xem, Thiên Tinh đại lục dù sao không chỉ có ba nước Thừa Thiên, Bắc Ngụy, Tây Hàn. Trong khi Thừa Thiên là trung tâm đại lục, sản vật phong phú, trăm họ giàu có, dân số đông đúc, các đại thế lực đều thèm nhỏ dãi. Lăng Thiên mặc dù mượn thế mà thành sự nhưng lại cũng trở thành đích ngắm của các thế lựcLăng Thiên cho dù mạnh mẽ nhưng chẳng lẽ có thể lấy quốc lực một nước chống đỡ cả thiên hạ sao? Đợi đến lúc thực lực của hắn không đủ thì người nào có thể viện trợ hắn, duy chỉ có chúng ta mà thôi! Khi đó..."
Trong con mắt thâm thúy của Ngọc Mãn Lâu thần quang chợt hiện, dùng một loại ánh mắt mới đánh giá nhị đệ mình một lúc lâu rồi bật thốt lên: "Không tệ, nhị đệ thâm mưu viễn lự, còn trên cả vi huynh. Lăng Thiên có khả năng đánh lấy thiên hạ nhưng chúng ta mới chính là chúa tể phía sau. Có dạng người như vậy trùng phong hãm trận chúng ta cũng nhẹ nhàng hơn không ít, nhị đệ quả nhiên là diệu toán!"
Hàn Thiết Hiên ngồi trong trướng giữa trung quân xem một cái thư báo trong tay, vẻ mặt không biết nên khóc hay cười. Trong chốc lát đủ các loại tư vị chua cay ngọt đắng hỉ nộ ái ố đều hiện lên trên mặt hắn. Bộ dáng quái dị cơ hồ vô pháp hình dung được.
"Ách, cái này. Các hạ, cái này thực sự là ý tứ của gia chủ ư?" Mặc dù đã xác thực tín tiên nhưng sau khi đọc xong Hàn Thiết Hiên cảm giác như ở trong mộng, hận không thể cầm tảng đá gõ vào đầu mình xem chính mình có phải đang nằm mơ không.
Ngay một hai thời thần trước còn nhận được lệnh không tiếc trả giá giết chết Lăng Khiếu, nhưng ngay lúc này lại nhận được lệnh cùng Lăng Gia kết minh! Mà hai đạo mệnh lệnh này lại đồng thời xuất ra từ tay một người! Trong tâm Hàn Thiết Hiên thở dài một tiếng, thực sự nhân sinh như trò đùa, trò đùa như nhân sinh a!
"Ngươi nói gì, cái này không phải là ý tứ của gia chủ thì chẳng lẽ là ý tứ của ngươi? Ngươi lại có dũng khí nghi vấn mệnh lệnh của gia chủ ư?!" Hắc y nhân đối diện như u linh không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng liền muốn đem đá Hàn Thiết Hiên ngã ngửa. Không nói nội dung làm cho người ta cực kỳ khó chịu mà khẩu khí cũng làm Hàn Thiết Hiên trong nháy mắt có một loại cảm giác muốn giết người. Nhưng đáng tiếc hắn không có dũng khí, thực sự không có dũng khí!
"Ách, ý tại hạ là, cái này, ngay lúc mới vừa rồi còn giao chiến ngươi chết ta sống, đột nhiên lúc này lại muốn hợp tác. Thật sự có chút khó tiếp nhận." Hàn Thiết Hiên cười khổ nói. Hắn nhẫn nại hồi lâu cuối cùng đem một hơi khẩu khí nhẫn nại ép xuống rồi cười bồi nói. Cho dù là có thể thì Hàn Thiết Hiên cũng tuyệt không nguyện ý cùng tử địch Lăng Khiếu hợp tác!
"Đây là chuyện của ngươi!" Hắc y nhân nói một câu tý nữa khiếnHàn Thiết Hiên ngất đi: "Ta chỉ có nhiệm vụ đem tin tức đến cho ngươi, tin đã đến, làm hay không làm, làm ra sao đều là tùy theo ngươi. Bất quá trước lúc ngươi đưa ra quyết định thì nên suy xét rõ ràng, đầu ngươi ngay lúc này vẫn ở trên cổ mà không phải ở dưới khố quần." Hắc y nhân vẻ mặt lại biến thành màu đen rồi rời khỏi quân doanh. Thấy thân ảnh như u linh biến vào trong màn đêm hắc ám, Hàn Thiết Hiên tay chỉ trời cao tàn nhẫn giận dữ mắng chửi đến nửa thời thần. Hắn nhảy chồm chồm, miệng phun bọt mép, cực kỳ kích động!
Thừa Thiên thành. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thừa Thiên thành đây là lần thứ nhất hỗn loạn như thế, hoàn toàn hỗn loạn!
Thừa Thiên đế Long Tường ra lệnh một tiếng, toàn thành cấp bách giới nghiêm! Một vạn sáu ngàn cấm vệ quân tinh nhuệ lưu thủ tại Thừa Thiên dưới sự thống lĩnh của Trấn điện Đại tướng quân Trầm Như Hổ khuynh sào mà xuất, xu thế hạo đại hướng Lăng Gia đại viện kéo tới! Long Tường thân ngồi trên long liễn lại tự thân đốc trận.
Cùng lúc này, trong Dương Gia đại viện, tiếng trống lâu lắm nay lại một lần nổi lên ầm ầm. Dương lão gia tử, Dương Không Quần bí mật ẩn giấu ba ngàn Thiên đao thần binh cuối cùng cũng xuất ra, cùng với gia tướng trong Dương phủ, tổng cộng hơn sáu ngàn người như ác lang hướng Lăng Gia đánh tới!
Trong lòng Long Tường hôm nay đã xác định Lăng Thiên thống suất toàn bộ quân tinh nhuệ dưới trướng ra chiến trường cứu phụ thân. Bên trong Lăng Gia nhất định là không còn gì. Dù sao đã trở mặt thành thù, không thừa cơ hội này đem toàn bộ Lăng Gia bắt giữ! Phải đem toàn bộ Lăng Gia lớn nhỏ nắm giữ trong tay, không nói Lăng Thiên cùng Lăng Khiếu không thể quay về, cho dù có quay về thì hắn cũng ở vào thế tiến có thể công lui có thể thủ, vạn vô nhất thất! Nếu Lăng Thiên quay về, người nhà đều ở trong tay mình thì hắn cũng không có dũng khí vọng động, còn nếu như không quay về thì càng dễ xử lý, một đao giết hết! Ân, có vài người không thể giết như Lăng Nhiên, Kiểu Nguyệt, Lăng Thần. Ngoài ra còn có Sở Đình Nhi tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn còn hấp dẫn hơn nữa nàng lại là nữ tài thần, nếu như có thể để ta sử dụng. Trong lòng Long Tường có chút đắc ý nổi lên, cảm giác chính mình tính toán như thiên y vô phùng.
Bỗng nhiên Thừa Thiên thành phong vân biến ảo, không khí ngưng trọng phảng phất như muốn ngưng tụ thành thực chất. Cả Thừa Thiên thành như đã biến thành một thùng dược hỏa cực lớni chuẩn bị bùng nổ, chỉ hơi có một chút lửa là liền bùng
Kỳ quái chính là hai đạo binh lực mạnh mẽ nhằm Lăng Gia kéo đến nhưng toàn bộ đều im ắng không có nửa điểm động tĩnh!
An tĩnh đến mức khiến kẻ khác sợ hãi. Nguyên nhân là do đêm trước cơn bão táp chung quy đều rất an tĩnh!
Trấn điện Đại tướng quân Trầm Như Hổ sắc mặt trầm trọng, lo lắng không thôi. Lông mày nhíu chặt lộ ra vẻ cực kỳ mâu thuẫn trong tâm! Long Tường hạ chỉ nói Lăng Khiếu suất quân tạo phản, muốn chính mình lập tức bắt giữ tất cả già trẻ gái trai trên dưới trong Lăng Phủ. Thánh chỉ xuất ra, Trầm Như Hổ liền cảm giác được có điều không thích hợp!
Trầm Như Hổ cùng Lăng Khiếu tương giao nhiều năm, thậm chí lại từng là bộ hạ của lão quốc công Lăng Chiến, đối với tính cách của phụ tử Lăng Khiếu cực kỳ rõ ràng. Phụ tử Lăng Chiến, Lăng Khiếu đối với Thừa Thiên cảnh cảnh trung tâm, là sự thật không ai dám nghi vấn! Trầm Như Hổ thà rằng tin tưởng chính mình phản bội Thừa Thiên cũng tuyệt đối không tin Lăng Khiếu phản bội Long Tường! Trong này nhất định là có ẩn tình! Lui vạn bước mà nói, cho dù Lăng Khiếu hắn thực sự đầu óc có vấn đề, có thực sự tạo phản nhưng người nhà Lăng Chiến, Lăng lão gia tử lại là Thừa Thiên quốc khai quốc công thần à! Nửa quốc gia này cũng là do hắn mang binh đánh hạ mang về. Lão thần công lao như thế há có thể nói giết là giết. Đã thế lại còn nói rõ ràng là đem cả Lăng Gia chém đầu, tru di cửu tộc! Trong lòng Trầm Như Hổ ngầm suy nghĩ.
Việc này thì cũng thôi nhưng Long Tường lại đặc biệt nhấn mạnh nói một câu càng làm cho Trầm Như Hổ cảm giác được chính mình giống như là nuốt phải ruồi!
"Ta không quản đến người khác, không quản chết nhiều ít bao nhiêu người nhưng trong Lăng Phủ có một nha đầu tên là Lăng Thần thì nhất định phải bắt sống!"
Nhớ đến cầu nói này của Long Tường, Trầm Như Hổ liền không thể áp chế ý nghĩ muốn mắng to con mẹ nó. Ngươi muốn giữ sinh mệnh cho một nha hoàn trong khi hoàng phi Lăng Nhiên thì sao, nữ nhi Kiểu Nguyệt nữa? Còn hài tử chưa xuất thế nữa. Tất cả đều đang ở trong Lăng Gia! Cái này mà gọi là đi cứu viện hả, khi mà các thành viên Lăng Gia chém giết lẫn nhau thì chẳng lẽ ngươi cũng không quản đến sao. Thực sự.. thực sự là không có tính người mà! Đây có phải là con người nữa không?
Trong khoảng một tuần trở lại đây có một lời đồn rằng Thừa Thiên Long Tường nguyên vì thèm muốn nữ nhân của cháu mình là Lăng Thiên, nghe nói là một nha hoàn xinh đẹp mà không tiếc bán đứng thân sinh nữ nhi của mình là Kiểu Nguyệt làm điều kiện trao đổi. Bất quá lại bị Lăng đại công tử cự tuyệt, không lẽ chính là nha hoàn này ư!
Nếu quả thực là có ý này! Trầm Như Hổ sắc mặt sạm lại, một luồng trực khí như muốn căng bụng trướng lên! Nếu không phải nhiều năm lấy tư tưởng trung quân thâm căn cố đế, Trầm Như Hổ thậm chí nghĩ đến muốn trực tiếp xé cờ tạo phản!
Quyển 4