Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 288: Ám khí mạnh mẽ!




Trong ánh mắt của Tiền Thủy Nhu đang nằm trên mặt đất thì Lăng Thiên bây giờ như đã hóa thành một pho tượng Ma Thần có ngàn cánh tay. Không thấy hắn có chút động tác nào cả mà từng tia ngân quang, hắc quang, kim quang từ bên hông, trước ngực, thập chí ở ngay bụng dưới, cánh tay đều phóng ra rất nhiều kim châm, ngân châm, hoàng thạch, phi đao... Trong nháy mắt đã phóng ra ngoài hơn mười loại ám khí. Những ám khi kia đều phân thành hai hướng là chính khí bay thẳng, có cái bay xéo nhưng cũng có ám khí xoay tròn đưa hai bóng người đang chạy trốn bao phủ hoàn toàn vào trong phạm vi công kích. Không một ai chú ý rằng bên trong lượng lớn ám khí đó có hai đạo thanh quang mỏng manh chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiền Thủy Nhu không để ý đến thương tích của bản thân, đôi mắt xinh đẹp của nàng suýt chút nữa trừng lớn: 'Thiên hạ có thủ pháp thần diệu như vậy sao? Thiên hạ có thủ đoạn ám khí như thế à?'

Thủ đoạn công kích như vậy thì trong thiên hạ hiện tại có được bao nhiêu người có thể đón đỡ được đây? Võ công của Lăng Thiên đã đạt đến cảnh giới cực cao rồi mà lại còn có được thủ pháp ám khí tuyệt diệu mà bá đạo kia thì trong thiên hạ có ai là đối thủ của hắn chứ?

Có lẽ chỉ có người áo xanh vừa mới rời đi mới có thể phân cao thấp với Lăng Thiên? Nghĩ đến người áo xanh kia khiến cho đôi mắt của Thủy Thiên Nhu lộ ra hận ý thật sâu.

Hai tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng lúc! Phốc phốc hai tiếng, thân thể của Ngọc Trảm Vân và Ngọc Trảm Phong đồng thời rơi xuống đất, sau khi khẽ giật giật mấy cái đã mất mạng. Trên người ám khí cắm vào như con nhím! Lăng Thiên phóng ra gần một trăm ám khí nhưng không một ám khí nào trượt cả! Tất cả đều cắm lên trên hai người kia.

Hai đạo thanh quang lấy tốc độ nhanh lạ thường đánh trúng hai người kia đầu tiên, những ám khí còn lại chỉ cắm lên xác chết mà thôi. Hai đạo thanh quang kia mới chính thức là thực lực ám khí của Lăng Thiên. Chỉ tiếc là có người kế bên trừng mắt nhìn nhưng không thể nắm được quỹ tích của hai ám khí có tốc độ nhanh cực kỳ kia chứ huống chi là Thủy Thiên Nhu đang bị thương với tinh thần mơ hồ chứ?

Hai gã tiên thiên cao thủ còn chưa kịp phản ứng đã phải bỏ mạng dưới tuyệt sát ám khí của Lăng Thiên rồi? Đôi mắt của Thủy Thiên Nhu trợn tròn, há hốc miệng ra nhưng không nói một câu nào cả. Hai chữ khi nãy Điệp Nhi vừa hô lên thì bây giờ Thủy Thiên Nhu cũng muốn hô lớn: 'Yêu quái!'

Ám khí chính là tuyệt kỹ mà Lăng Thiên dùng để bảo vệ tánh mạng và cũng là vương bài cuối cùng của hắn. Vốn Lăng Thiên không muốn dùng đến nhưng tình huống của Thủy Thiên Nhu hiện tại không ổn chút nào. Khi trước đã cùng giao thủ với người áo xanh khiến cho bị nội thương không nhẹ rồi sau đó lại không tiếc tiêu hao chân khí chữa thương cho hai lão họ Trịnh kia, mới vừa rồi lại không màng đến thương thế mạnh mẽ phát động nhân kiếm hợp nhất lại bị dính một chưởng của Ngọc Trảm Vân. Cả thân thể nàng bây giờ giống như là hai lão họ Trịnh khi nãy, đều là đèn dầu sắp cạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nếu trì hoãn thêm chút thời gian nữa nàng sẽ mất mạng nên Lăng Thiên sẽ không tìm hiểu được chút tin tức gì cả. Sau khi cân nhắc lợi hại Lăng Thiên đành phải tốc chiến tốc thắng. Dù sao Thủy Thiên Nhu bây giờ đã rơi vào trong tay mình rồi, nàng có trốn cũng trốn không thoát nên không lo lắng nàng sẽ tiết lộ bí mật của mình.

Thân thể Lăng Thiên đi một vòng bên cạnh hai thi thể kia, hai bàn tay đều làm một động tác như nhau khiến cho những ám khí cắm trên hai thi thể kia giống như là được cột dây nhảy lên rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Sau đó Lăng Thiên khẽ lộn bàn tay một cái làm cho tất cả các ám khí biến mất không thấy đâu. Trên người của hắn vẫn như cũ, không một điểm khác lạ nào cả. Thật sự không biết được những ám khí kia hắn giấu đi đâu, giống như là ma thuật khiến chúng nó biến mất tất cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hai mắt của Thủy Thiên Nhu nhìn thấy Lăng Thiên thu ám khí lại giống như ảo thuật khiến cho nàng phát ra một tiếng than vô lực. 'Nhân vật đáng sợ như vậy mà ngày đó mình còn muốn ám sát hắn? May mà hắn còn chưa tìm được cơ hội thuận lợi xuống tay. Nếu không sợ rằng đám người mình đã chẳng còn ai nữa rồi...'

Sau khi thu hồi ám khí xong Lăng Thiên khẽ vận lực đánh xuống đất tạo ra một hố sâu thật to. Vô số rể cây từ trong bùn đất bắn ra nào. Lăng Thiên mang thi thể của hai trưởng lão Ngọc Gia và hai thi thể của hai lão họ Trịnh đặt vào trong đó. Hơn mười năm tranh đấu với nhau liên tục cuối cùng bọn họ cũng an nghĩ cùng một chỗ. Không biết là xuống dưới cửu tuyền họ có còn tiếp tục phân tranh như trên nhân gian này không?

Nhìn thấy một gò đất nhỏ nhô lên mà đôi mắt của Thủy Thiên Nhu đẫm lệ. Nàng mạnh mẽ chống đỡ thân thể mình tiến lại gần lạy hai lạy. Khi cúi người xuống còn chưa kịp đứng lên thì đã nằm trên mặt đất rồi, hôn mê bất tỉnh.

Lăng Thiên thở dài một hơi. Bản thân mình vốn muốn đến bắt cô nàng này nhưng kết quả lại cứu mạng nàng ta, còn giết hai trưởng lão Ngọc Gia nữa chứ.

Hai vị cao thủ của Ngọc Gia này đến đây thì Ngọc Mãn Thiên và Ngọc Băng Nhan không hề biết được. Hơn nữa hai người này đến đây để làm gì? Vì Thiên Phong Chi Thủy? Vì Liệt Thiên Kiếm? Nếu là vì Liệt Thiên Kiếm thì sao Ngọc Gia lại biết được? Hay là vì Ngọc Gia và Tiêu Gia có câu kết? Trong lòng Lăng Thiên âm thầm suy đoán, trăm việc cứ rối vào nhau nên không phát giác được bản thân đã đến trước thân thể của Thủy Thiên Nhu ngồi xuống muốn kiểm tra thương thế của nàng.

Sau khi cẩn thận đưa nội lực vận hành một vòng trong cơ thể của Thủy Thiên Nhu thì Lăng Thiên phát hiện nha đầu này không chỉ bị nội thương nghiêm trọng mà kinh mạch còn bị tắc nghẽn nữa. Khắp cơ thể đều có một vài nơi bị gãy xương. Nhưng sau khi kiểm tra xong thì hắn mới phát hiện vị trí trước ngực và đan điền không tiện kiểm tra cho lắm. Hi vọng chỉ bị gãy xương sườn thôi đi. Nếu như đan điền có chút không tiện lắm thì kiểm tra ngực vậy. Nghĩ vậy nên Lăng Thiên liền vươn ray ra cởi quần áo của nàng. Lăng Thiên là người rất thuần khiết... Ít nhất trước mắt là vậy... Trong lòng không có ý nghĩ hèn mọi lợi dụng khi người khác bị khó khăn.

"Ngươi... Sắc lang... Không được động vào Tiểu công chúa nhà ta!" Một tiếng quát mắng kèm theo âm thanh rên nhẹ vang lên.

Sắc lang? Lăng Thiên ngẩn người! Mười sáu năm qua bổn công tử có người gọi là hoàn khố, ăn chơi phóng đãng, không có học vấn, không nghề nghiệp, thậm chí là hỗn đản, lưu manh cũng có nhưng hai chữ 'sắc lang' này là lần đầu tiên nghe nói.

Quay đầu lại liền thấy người lên tiếng là thị nữ Điệp Nhi đang cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên mà vẻ mặt giận dữ, ánh mắt nhìn thẳng vào tay hắn tràn ngập sự đề phòng. Lăng Thiên theo ánh mắt nàng nhìn lại liền thấy hai bàn tay mình đang đặt lên phía trên ngực Thủy Thiên Nhu, chỉ cần hạ xuống một chút là có thể sờ trúng hai khối ngọc mềm mại kia rồi. Ách! Lăng Thiên vội vàng thu tay lại theo phản xạ nhưng đột nhiên nghĩ đến nếu không cởi quần áo nàng ra thì sao mà kiểm tra thương thế được? Vạn nhất không phải xương sườn bị thương thì không phải hắn cần phải tiến thêm một bước nữa là cởi quần sao?

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Điệp nhi một cái: "Ngươi biết gì? Câm miệng cho lão tử!" Rồi cúi đầu xuống tiếp tục làm...

Hắn vừa quát lên khiến cho Điệp Nhi run rẩy cả người, đôi mắt lộ ra sự sợ hãi nhưng khi thấy hắn duỗi tay tiếp tục cởi áo Thủy Thiên Nhu nên không biết nàng lấy khí lực từ đâu ra đứng thẳng lên nhào vào lưng của Lăng Thiên vừa cắn vừa đánh.

Lăng Thiên cười khổ một tiếng nắm lấy vạt áo của nàng đẩy qua một bên. Thấy nàng vẫn quật cường đứng lên vọt đến mình muốn đánh tiếp liền tức giận chỉ vào nàng quát: "Đừng nhúc nhích! Tiểu nha đầu ta nói cho ngươi biết. Nếu ngươi động một lần nữa thì bổn công tử cam đoan lập tức đem tiểu thư nhà ngươi 'tiền dâm hậu sát' 'tái dâm tái sát!' Hừ..."

Cả người Điệp Nhi run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Lăng Thiên nhưng trong miệng không chút yếu thế nào: "Nếu tiểu thư nhà ta bị ngươi làm dơ bẩn thì tốt hơn hết là ngươi lập tức chết đi là vừa..."

"Chỉ với gương mặt như quan tài của tiểu thư ngươi? Với vóc người như tấm ván này? Ta điếm ô nàng? Vậy chẳng phải là nàng ta chiếm tiện nghi lớn sao? Chẳng lẽ bổn công tử cái gì cũng ăn được sao?"

"Nói hưu nói vượn! Ngươi là một tên hèn hạ vô sỉ!" Điệp Nhi tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp ẩn trong một làn nước mỏng manh. Nhất thời quên luôn sự sợ hãi với Lăng Thiên: "Ngươi mới có bộ mặt quan tài! Ngươi mới là tấm ván. Ngươi là đồ lưu manh đáng chết. Tiểu như nhà ta là quốc sắc thiên hương, vóc người hoàn mỹ cực kỳ... Ách..." Đột nhiên nàng cảm giác mình nói quá lời liền vội vàng dùng tay che miệng lại, vẻ mặt kinh sợ vô cùng.

"Ồ?" Lăng Thiên sáng mắt lên: "Quốc sắc thiên hương? Vóc người hoàn mỹ..." Đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi còn nói một chữ ra nữa thì ta kiểm tra hết thân thể của nàng ta liền! Xem thử nàng ta có phải là quốc sắc thiên hương, vóc người hoàn mỹ hay không? Nếu như vóc người hoàn mỹ thì bổn công tử không ngại chiếm tiện nghi một chút!"

Điệp Nhi vừa giận vừa sợ nhìn hắn mà vẻ mặt đỏ bừng. Một tay chỉ vào hắn mà đôi môi run rẩy liên tục. Đột nhiên đầu ngả qua một bên hôn mê bất tỉnh.

Hôn mê cũng tốt, tỉnh chỉ tổ vướng tay vướng chân. Lăng Thiên thấy nàng chỉ bất tỉnh thôi, ngực vẫn phập phồng một chút nên thở nhẹ một hơi.

Tiếp theo hắn không chút do dự mở rộng vạt áo của Thủy Thiên Nhu ra nhưng lại thấy bên trong phẳng lỳ không chút lồi lõm hay sóng sánh như trong tưởng tượng làm ngẩn cả người. Sau khi nhìn kỹ lại mới phát hiện có một lớp da mỏng phủ lên trên, Lăng Thiên lấy ta muốn xé nhưng lại không xé rách được. Đây là cái gì?

Không còn cách nào khác hơn đành phải ôm thân thể mềm mại của Thủy Thiên Nhu lên, hai tay vòng ra sau lưng của nàng tìm kiếm. Quả nhiên là có khóa ở sau, Lăng Thiên thở phào một hơi, may mắn lão tử là người xuyên việt đến, nếu là kẻ khác thì sao có được kinh nghiệm

Tổn hao rất nhiều sức lực mới có thể tháo cởi được tấm che ngực ấy ra. Hai tay vừa buông lỏng thôi đột nhiên trước ngực của Thủy Thiên Nhu bắn mạnh về phía trước đập thẳng vào gương mặt của Lăng Thiên vang lên một tiếng 'ba' nho nhỏ! Tiếp theo một mùi hương chết người tràn ngập, một vật mềm mại mà thơm ngát che trước miệng mũi Lăng Thiên khiến cho hắn có chút hít thở không thông.

Lăng Thiên không nhịn được ngẩn đầu lên hít mạnh vài hơi mà trong lòng thầm nghĩ không phải ta chiếm tiện nghi. Ai nghĩ được bộ ngực như 'sân bay' thế mà mới mở tấm che ngực ra thôi đã mê người như vậy rồi? Quả nhiên là vóc người tuyệt hảo! Quả nhiên là tiếng đồn không sai chút nào!

Quyển 4