Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 281: Nhân hữu viễn ưu




Một ngày một đêm trong mật thất hoàn toàn không có nửa điểm động tĩnh truyền ra! Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan trong lòng hết sức cấp bách, ngay cả người biết rõ thần thông của Lăng Thiên như Lăng Thần cũng không ngoại lệ. Dù sao những lần thí nghiệm trước chỉ kéo dài trong một thời thần là chấm dứt, lần này sao lại mất nhiều thời gian như thế. Tuy nhiên dù sốt ruột nhưng lại vô pháp khả thi. Nhị nữ hai mắt bất chợt đều xuất hiện lệ quang hơn nữa trong lòng Ngọc Băng Nhan còn tràn ngập ý nghĩ tự trách ăn năn hối hận không thôi.

Đột nhiên cửa mật thất kẹt một tiếng. Nhị nữ đồng thời trợn to hai mắt nhìn lại thì thấy cánh cửa mở hé ra một chút, trong đó có một người tóc tai bù xù thò đầu ra. Người này là người nào? Nhị nữ bị hù dọa một trận đồng thời kêu lên sợ hãi!

Người nọ thấy vậy thì trên mặt hiện lên một tia cười khổ. Không phải là Lăng Thiên thì còn là ai

"Thiên ca. Ngươi... không việc gì chứ? Sao mà lại biến thành bộ dạng này?" Ngọc Băng Nhan sau khi kêu lên sợ hãi thì lập tức nhận ra Lăng Thiên. Mắt thấy bộ dạng của người trong tim thì bỗng nhiên thở phào nên mặc dù phát hiện ra có điều không thích hợp nhưng cũng không tò mò hỏi thêm gì.

"Công tử." Lăng Thần trong mắt ngay lúc đó xuất hiện đầy vẻ ôn nhu thâm tình. Lăng Thần từng nghe Lăng Thiên nói qua nên biết sự hung hiểm trong quá trình luyện đan. Một ngày một đêm này đối với Lăng Thần mà nói cơ hồ là sự dày vò khó lòng chịu đựng, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì không có theo vào mà thủ hộ cho công tử! Thậm chí vài lần muốn phá cửa đá tiến vào nhưng sau lại sợ quấy nhiễu việc luyện chế của Lăng Thiên. Đại để chung quy là phải nhờ vào định lực cực cao mới miễn cưỡng nhẫn nại được. Thời khắc này thấy Lăng Thiên đi ra thì bỗng nhiên vui mừng lẫn sợ hãi muốn phát cuồng lên. Một bụng đầy lời muốn nói lên đến khóe môi thì lại nói không ra." Ách. Thần Nhi đừng sợ. Quần áo của công tử khi chế đan bị bẩn..." Lăng Thiên có chút muốn nói nhưng lại ngập ngừng "..ngươi đi trước lấy cho ta một bộ quần áo qua đây. Ta phải thay quần áo đã."

Nhị nữ vui mừng lẫn sợ hãi quá độ nên có chỗ nào chú ý tới lời của hắn, sau khi sửng sốt nửa ngày thì cùng kêu lên một tiếng vui mừng. Bịch một tiếng đem cánh cửa đá mở toang ra. Trong nháy mắt hai thân thể thơm mát mềm mại chen nhau chui vào lòng Lăng Thiên.

Lăng Thiên không còn cách nào khác là phải ưỡn đầu ngẩng mặt lên, toàn bộ bị lộ hết, bị sờ vuốt hết. Cái này chính là danh lễ bị tẫn hủy đây! Nghĩ không ra hai nha đầu này lại kích động như thế nhưng lại cảm giác được trước ngực nóng hổi, thì ra là nước mắt của nhị nữ.

"Hả-- " sau cơn kích động nhị nữ đồng thời cảm giác có chút không thích hợp cúi đầu nhìn xuống. Bỗng nhiên có hai tiếng thét kinh thiên động địa từ trong miệng bộc phát ra. Hai trang quốc sắc thiên hương khuôn mặt xinh xắn đồng thời biến thành đỏ rực như mông hầu tử (đỏ như đít khỉ) không hẹn mà đồng lấy hai tay che mặt, tựa hồ như thấy quỷ xoay mình chạy trốn!

"Thần Nhi. Ngươi đừng quên lấy quần áo..." Lăng đại công tử khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ lên hai tay che chắn bộ vị yếu hại cấp bách hô lên nhưng mới hô được một nửa thì lại lập tức im miệng vì hai nha đầu nọ đã chạy mất không thấy bóng dáng. Có nói cũng không nghe thấyộ dáng như kẻ trộm thò đầu ra Lăng Thiên nhìn kỹ tả hữu hai bên quan sát kỹ một phen sau đó một tay cầm bình ngọc, một tay nắm một mảnh vải rách nát che ngang hông. Lăng đại công tử bất chợt hiện thân, chạy ra khỏi mật thất. Ách. Trần truồng chạy. Trăm phân trăm là trần truồng chạy….

Lăng Thiên thần thái ra vẻ nhẹ nhàng thư thái ngồi trên ghế, khẽ thổi bọt trên miệng chén trà tựa hồ rất nhàn dật. Tuy nhiên ngẫu nhiên vẫn thấy dùng tay xoa nhẹ tiểu phúc, trên mặt không khỏi cười khổ.

Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan sau khi xấu hổ chạy trốn thì không hẹn mà đồng thời đi vào bếp làm đồ ăn bưng qua. Cái này đều do nhị nữ tự thân làm và bê ra. Sau khi bê ra thì hai người liền đứng sang một bên hai mắt chăm chú nhìn Lăng Thiên dùng cơm. Hình như nhìn Lăng Thiên ăn cơm là một phần thưởng lớn.

Không nhiều không ít tổng cộng có tám món ăn. Ngọc Băng Nhan bốn Lăng Thần bốn. Mỗi một món tính ra cũng phải hơn một cân, đầy có ngọn vì chỉ sợ người trong tim không đủ ăn.

Cho nên bữa cơm này Lăng Thiên ăn mà lại thấy thống khổ vô bì!

Đũa trúc trong tay muốn hướng một món nào đó gắp nhiều hơn thì lập tức liền bị một đôi bạch nhãn từ đối diện trừng mắt nhìn qua. Tựa hồ bữa ăn này đã trở thành chiến trường nơi nhị nữ thi đấu thủ đoạn. Tuy nhiên do Lăng Thần biết được khẩu vị của Lăng Thiên mà thủ nghệ cũng có chỗ độc đáo làm ra một món cá chép đường dấm chua hương vị rất ngon. Bụng sớm đã trống rỗng nên Lăng Thiên bất tri bất giác thoáng cái đã chén sạch. Lúc này mới phát hiện Ngọc đại tiểu thư hai hàng nước mắt như châu ngọc lăn xuống Lăng Thiên vội vàng đem món "Hắc du trư nhĩ" của Ngọc tiểu thư nuốt xuống. Nhưng mà ngươi có thể muốn thiên kim tiểu thư của một siêu cấp thế gia có tay nghề cao sao? Hơn nữa sau khi ăn qua phong vị của món ngon rồi lại phải ăn qua đồ không ngon mà nói thì… nhưng Lăng Thiên trên mặt vẫn tươi cười há mồm dũng mãnh ăn không cần biết mùi vị thế nào. Tiếp sau món này thì đến mấy món ngon của Lăng Thần là "phiêu hương bài cốt", " hương tô bát bảo áp", " hồng thiêu kê khối" hết sức hấp dẫn dụ hoặc khiến cho hắn chén lia lịa mà lúc này bụng cũng đã lưng lửng thì lại nhìn thấy mấy món còn lại của Ngọc đại tiểu thư là " hắc thiêu đậu hủ ", " mộc tu hắc qua", " tư nhiên hắc nhục" thì bỗng nhiên cảm thấy ngắc ngứ, càng nhìn càng thấy đau khổ a!

Nhưng một điểm biện pháp cũng không có nên cuối cùng nhị nữ đều hài lòng tự bưng bốn cái bát đĩa trống đi ra mà Lăng đại công tử rất đói bụng thì lúc này bụng đã trướng lên như cái trống chật vật ngồi hai mắt trắng giã nhưng vẻ mặt hân hoan liên mồm khen ngon. Ngon như vậy thì cho dù có ăn thêm vài món nữa cũng không thành vấn đề!

Xem chừng Lăng Thiên đã ăn no Lăng Thần mới đem một đống thư từ công vụ tin tức tình báo trong thư phòng ôm ra. Sự tình này lại làm cho Lăng Thiên lập tức quên đi cái bụng đang trướng lên mà nhìn đống sự kiện chất đống như quả núi nhỏ đang chờ mình xử lý. Lăng Thiên mặt sắc chậm rãi trầm trọng xuống tràn ngập sầu lo.

Nguyên nhân làm cho Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến là do bây giờ hắn là lãnh tụ duy nhất mà đồng thời lại là một võ giả. Nhất là sự ảnh hưởng của mình trong lòng mọi người rất lớn, cơ hồ tất cả mọi người gặp phải chuyện không giải quyết được thì đều theo quán tính mà đầu tiên là đưa đến chỗ hắn. Tất cả những chuyện bọn họ vô pháp quyết định cũng đang đợi hắn đưa ra quyết định. Dạng tập quyền này thoạt nhìn giống như trên dưới một lòng, vững chắc như sắt đá mà kì thực lại cực kỳ yếu nhược, không kham nổi một kích! Vạn nhất chính mình xảy ra việc ngoài ý muốn thì nhất định toàn bộ sụp đổ!

Nguyên nhân vì tất cả thế lực đều tồn tại một cái trụ cột để dựa vào. Cũng như mình hiện nay! Vạn nhất có một ngày mình đột nhiên vắng mặt hoặc giả như ngày hôm nay vì có sự tình mà tạm thời không có mặt để ý chút sự tình này. Như vậy thì như thế nào? Trừ chính mình thì tựa hồ cũng không có người chủ trì đại cục.

Mấy ngày hôm nay chuyện xảy ra may mà cũng không có đại sự gì. Hơn nữa đây cũng không phải thời kỳ đặc biệt, trì hoãn một ngày nửa ngày cũng không trở ngại gì nhưng nếu đổi lại tại thời điểm cục thế biến ảo, thiên quân nhất phát vi diệu hoặc là lúc tranh giành thiên hạ, diễn biến chiến xảy ra trong nháy mắt thì xử lý như thế nào. Giao đấu với cao thủ chỉ cần sai một ly là đi một ngàn dặm. Câu nói này không sai.

Lăng Thiên suy tư chốc lát thì không khỏi toát mồ hôi! Chính hắn mặc dù tự phụ nhưng cũng biết chính mình cũng chỉ là một người mà không phải là thần. Thân là một võ giả nên hắn nhất định là phải giành thời gian tu luyện mà mình lại là linh hồn là tượng trưng của toàn quân. Chính mình lại nhất định không có thể tránh được việc ra chiến trận chém giết mà ngay cả thiên hạ đệ đệ nhất cao thủ cũng không có dũng khí cam đoan chính mình vĩnh viễn không bị thương, vĩnh viễn không cần thời gian tìm hiểu võ học cao thâm. Mà những việc này nhất định cũng có ảnh hưởng đến chuyện xử lý sự vụ hàng ngày, nhất là khi thế cục từng bước khẩn bách. Ngay lúc này nhìn có vẻ không có vấn đề gì nhưng trong tương ai sẽ tạo thành một sơ hở trí mạng!

Hiện tượng này nhất định phải thay đổi ngay nhưng sửa đổi như thế nào.

Hoặc nói yếu tố then chốt để giải quyết nguy cơ này là gì?!

Lăng Thiên chậm rãi đứng lên đi thong thả hai bước trầm trọng nói: " Thần Nhi. Thông tri yêu cầu tất cả đệ chủ các thế lực, các vị thủ lĩnh môn nhân không quản có sự vụ cấp bách ra sao trong vòng hai ngày phải chạy đến Lăng Phủ tiểu viện. Nếu không đến kịp. Trảm!"

Lăng Thần nhất thời đứng nghiêm cung kính nói: "Dạ! Công tử." Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên khi ra lệnh có nhắc tới chuyện ai không đến kịp thì trảm! Sáu từ nghiêm khắc này Lăng Thần tựa hồ cảm giác được điều gì nên không có chút dám chậm trễ lập tức xoay người quay về phòng đem mệnh lệnh này truyền đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ngọc Băng Nhan cũng cảm giác được hào khí trong nháy mắt tựa hồ đột nhiên khẩn trương lên. Xem sắc mặt trầm trọng của Lăng Thiên nàng nhu thuận im lặng không phát ra nửa điểm thanh âm.

Lăng Thiên mặt nhăn mày nhíu cầm tờ giấy nhỏ chứa tin tức trọng yếu chậm rãi đọc. Từ tin tức này có thể thấy rõ tỷ trọng tin tức trong quốc nội chiếm phần lớn so với tin tức từ bốn phương nhưng cũng đã dần dần giảm đi. Mà nếu so với vài năm trước thì tin tức lại nhiều thêm không ít. Từ đống giấy tờ này Lăng Thiên đã mơ hồ ngửi được mùi gió mưa sắp đến.

Các quốc gia cũng rất cẩn thận tận lực che dấu các hành động điều chỉnh trong quốc nội cũng như ẩn dấu thực lực lớn nhỏ. Hơn nữa mỗi một phương thế lực đều không có làm ra những hành động kích thích lớn. Mỗi một động tác tựa hồ là quốc chánh bình thường không để cho bên nào có chút hoài nghi.

Nhưng Lăng Thiên mẫn cảm phát hiện các cường quốc có chiến lực mạnh mẽ đều không quên tăng cường và củng cố quân đội. Hơn nữa tại các các cứ điểm trọng yếu đều có tinh binh mạnh mẽ tập trung mà mục tiêu mơ hồ cùng hướng về một phương hướng là Thừa Thiên!

Thừa Thiên là vị trí trung tâm Thiên Tinh đại lục. Bốn mặt có núi vây quanh mà chỉ có trong Thừa Thiên quốc nội là một vùng đồng bằng, đất đai phì nhiêu, binh cường lương túc, trăm họ giàu có an cư lạc nghiệp. Đông tiếp Đông Triệu, bắc giáp Bắc Ngụy, tây xuất có thể đánh Tây Hàn, nam h có thể uy hiếp Trịnh, Ngô! Từ trước tới nay tất cả các bậc quân chủ có dã tâm chí lớn đều nhìn về đây mà thèm thuồng mơ ước.

Thừa Thiên hưng suy khởi lạc từ trước đến nay đều là thiên hạ đại sự và cũng là chỗ binh gia tranh giành. Từ rất lâu đã có một loại thuyết pháp rằng muốn thống nhất thiên hạ thì trước tiên phải lấy Thừa Thiên. Chưa lấy được Thừa Thiên thì thiên hạ khó mà thống nhất.

Từ việc các quốc gia này đều ngo ngoe muốn hành động cho thấy đám dã tâm gia môn này cuối cùng đã hết kiên nhẫn. Ngoài ra Liệt Thiên Kiếm xuất hiện ngoài ý muốn rồi lại ngoài ý muốn biến mất góp phần không nhỏ thúc dục các nước tăng cường xúc tiến các bước tiếp theo.

Lăng Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Thần từ ngoài đi vào lẳng lặng đứng phía sau hắn không nói một lời.

"Về tin tức Diệp Bạch Phi…" Lăng Thiên giơ giơ tờ giấy trong tay hỏi "...là sao vậy?".

Quyển 4