Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 264: Dụ địch xâm nhập




Lăng Thiên nhìn thấy năm tên tiểu tử kia mỗi người đều thần thanh khí sảng. Hiển nhiên trải qua mấy ngày đối luyện với Ngọc Mãn Thiên cũng khiến cho bọn họ có rất nhiều chỗ tốt, thực lực tăng tiến nhanh nên không nhịn được gật gật đầu. Đúng là để cho bọn họ tự thân lĩnh ngộ chiến kỹ trong đánh nhau sống chết chính là tốt nhất. Nếu như không có đám người Tây Môn Thế Gia đến thì Lăng Thiên cũng phải tìm một đối thủ để cho năm tiểu tử kia luyện tay. Ví dụ như thủ hạ của Tiền Thủy Nhu là một lựa chọn rất tốt.

Lăng Thiên nói: "Tối nay Lăng Kiếm theo ta đi hành động. Làm như vậy... Như vậy..." Mọi người nhìn nhau cười to: "Công tử. Không biết là người quá thông minh hay là quá hư hỏng đây. Ha ha..."

Năm tiểu tử kia luôn xem Lăng Thiên là cha là anh nên cũng không có quy củ nghiêm khắc như các đại thế gia khác. Đây chính là chuyện Lăng Thiên vui nhất! Mỗi một người ở tại đỉnh phong nên không thể tránh khỏi sự tịch mịch. Mà tình cảm gần như tay chân này chính là điều mà một 'thượng vị giả' mong muốn nhiều nhất.

Nhưng Lăng Thiên lại không cười mà quay lại nhìn Lăng Thần: "Nhiệm vụ của Thần Nhi là tận hết khả năng bảo vệ sự an toàn của muội và Băng Nhan. Chuyện chém giết các muội không được nhúng tay vào. Cuộc chiến hôm nay là huynh muốn cho muội cảm nhận được mùi vị máu tanh của giết chóc. Thật ra không muốn cho muội dính vào máu tanh như vậy nhưng... Đáng tiếc

Lăng Thần đáp lời một tiếng, trong lòng xuất hiện một cảm giác ấm áp vô cùng. Mặc dù công tử muốn cho mình tập quen với máu tanh nhưng mỗi lần xảy ra chuyện đều không nỡ để cho hai tay mình dính máu. Chỉ với hành động này thôi cũng đã cho thấy tình cảm của công tử đối với mình nên Lăng Thần rất thỏa mãn.

Toàn bộ đã được an bài rồi nên Lăng Thiên mang theo Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần quay lại Mính Yên Lâu.

Mặt trời đã ngã về hướng tây, mặt trăng cũng dần lên thay thế mặt trời. Dưới ánh mắt hâm mộ và sùng bái của mọi người, Lăng Thiên đắc ý nắm tay Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đi ra khỏi Mính Yên Lâu...

Có vẻ như Lăng Thiên 'hoàn toàn không biết' phía sau hắn có mấy cái bóng âm thầm theo đuôi. Đã có người muốn đến giết chính mình thì sao không sáng tạo cơ hội cho bọn họ để cho bọn chúng dễ dàng động thủ chứ?

Tây Môn Thanh vốn đang rầu rĩ không biết làm sao mới có thể dẫn Lăng Thiên ra khỏi Mính Yên Lâu nhưng đột nhiên phát hiện Lăng Thiên chủ động ra ngoài khiến hắn mừng như điên, trong lòng thầm nghĩ 'Diêm Vương gọi ngươi canh ba, ngươi dám đợi canh năm mới đến sao?' Lời này cũng không giả chút nào. Lăng Thiên chủ động đi ra ngoài không phải ứng với câu đó sao? Hắn vội vàng truyền lệnh hành động xuống dưới.

Lăng Thiên vừa đi đường vừa đùa giỡn với hai nàng. Thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui vẻ như tiếng chuông của cả hai. Ba người không quay lại Lăng Gia mà nhắm thẳng vào hướng tây đi đến.

Sau khi đi qua một ngã tư đường thì đột nhiên ba người đều dừng lại, trước mặt là một đám người bận trang phục đỏ như máu. Tổng cộng khoảng năm mươi người đang giơ đao hoặc tuốt kiếm ngăn đường.

Mặc dù hai bên còn có một khoảng cách nhỏ nhưng cho dù đám người Lăng Thiên có khinh công tuyệt thế cũng chưa chắc tránh được một trận này.

Lăng Thiên giương mắt nhìn liền thấy năm mươi người này đều tràn đầy tinh thần, ánh mắt ác độc, trong đó mơ hồ lộ ra một vẻ điên cuồng hung hăng nhìn hắn như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Nhìn lại trên đường mới phát hiện quanh đây không một người ngoài nào cả.

Tiếng bước chân vang lên, năm mươi người chậm rãi đi đến gần ba người Lăng Thiên. Khí thế mạnh mẽ như thực chất, sát khí mãnh liệt tràn ngập khoảng không. Mặc dù là năm mươi người thôi nhưng lại có cảm giác như thiên quân vạn mã đang công kích.

Không biết từ nơi nào trong bóng tối truyền ra một âm thanh lạnh lùng: "Giết!"

Năm mươi người đồng thời giơ đao kiếm vọt lên. Tuy là đang công kích nhưng lại không phát ra một âm thanh nào mà chỉ nghe được tiếng hít thở, tiếng bước chân sàn sạt đang tiến đến gần. Bảy tám người đi đầu tiên đã chém mạnh đao xuống đầu Lăng Thiên, động tác đồng nhịp cực kỳ. Chỉ một kích này thôi cũng đã đạt được một cảnh giới nhiều người mơ tưởng.

Lăng Thiên hừ một tiếng lạnh lùng: "
Muốn chết!" Tay của hắn sớm đã nắm lấy kiếm chém ra liên tục ba kiếm đâm vào cổ họng người bận đồ đỏ kia! Kiếm thế phát sau nhưng lại đến trước, không đợi đao của đối phương tiến đến gần đã ra tay giết mấy tên kia trước. Theo đạo lý võ học mà nói thì mấy tên kia phải tránh né nhưng sự thật...

Nào biết được đám người đó không tránh chút nào, đại đao trong tay vẫn chém xuống như cũ mà không thèm nhìn một chút đến mũi kiếm đang hướng vào cổ họng của mình. Đám đồng bạn xung quanh lại không để ý đến sinh tử của đồng bọn mà tiếp tục giương đao chém xuống.

Lăng Thiên cả kinh. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh: "Tử sĩ quả nhiên là tử sĩ. Thật bá đạo!" Tốc độ xuất kiếm không những không giảm mà còn tăng nhanh. Sau khi đâm ba cái rồi cùng tiếp xúc với các thanh đao còn lại nữa mới lui ra ngoài. Tốc độ xuất kiếm và thân pháp cực nhanh. Đến khi Lăng Thiên lui ra sau rồi mới có ba vòi máu bắn mạnh ra ngoài. Đây chính là ba kiếm mà Lăng Thiên đâm trúng cổ họng của bọn chúng. Ba thi thể mềm yếu ngã xuống đất. Nếu là cao thủ bình thường khi thấy thủ đoạn của Lăng Thiên như vậy sẽ khiến cho hồn phi phác tán, tâm tư chiến đấu không còn nhưng...

Những người này không thèm để ý đến. Tất cả nắm chặt đao kiếm đạp lên thi thể đồng bọn tiến lên.

Tử sĩ thật tinh nhuệ...

"Tốt!" Lăng Thiên hét lớn một tiếng, tay trái giương lên bắn ra một nắm ngân châm khiến cho ngân quang lấp lóe trên bầu trời. Từng âm thanh khi ngân châm đâm vào cổ họng

Một tay Lăng Thiên nắm lấy Ngọc Băng Nhan nói: "
Đi!" Lăng Thần sau khi chém ra vài kiếm liền xoay người đi đến bên cạnh Lăng Thiên. Ba người với thân pháp nhanh như điện lui về phía sau.

Người bình thường không thể nào thoát khỏi sự bao vây của nhóm tử sĩ này nhưng đáng tiếc... Lăng Thiên và Lăng Thần không phải là người thường. Khinh công của họ sớm đã đạt đến cảnh giới 'không bình thường' rồi nên dễ dàng chạy thoát khỏi sự bao vây của nhóm tử sĩ.

Trên một đỉnh phòng bên phố đột nhiên có một người bận đồ đen cầm kiếm bay xuống, thân pháp nhẹ nhàng như chim. Một kiếm chém xuống toát ra hào quang lạnh như băng muốn ngăn cản đường đi của ba người. Trong lòng Lăng Thiên hiểu rõ người này không phải đến để đả thương mình mà chỉ muốn ngăn cản cả ba một bước chân để cho đám tử sĩ phía sau chạy lên bao vây. Đến khi đó muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.

Lăng Thiên có thể bị hắn ngăn cản sao? Ngay cả tư cách đứng ra cản đường hắn cũng không có.

Lăng Thiên không dừng chân lại chút nào cả, trường kiếm trong tay hóa thành ngàn vạn tia sáng nghênh đón kiếm quang của người kia. Một tiếng kim loại va chạm nhau vang lên bắn ra từng đóa hoa lửa. Ba người Lăng Thiên vọt qua chạy nhanh về phía trước như gió. Từ xa xa còn truyền đến một câu nói của Lăng Thiên: "Tây Môn Bất Hối. Thì ra là ngươi..."

Khăn che mặt của người đó bị kiếm khi của Lăng Thiên đánh rách tả tơi lộ ra gương mặt kinh hồn còn chưa bình tĩnh lại của Tây Môn Bất Hối. Trên cổ tay có một tia máu đang chậm rãi chảy xuôi xuống. Ánh mắt hoảng sợ nhìn phương hướng Lăng Thiên chạy đi mà tay phải còn run rẩy.

Chỉ có hắn mới biết được chỉ trong tích tắc giao thủ vừa rồi bản thân mình đã đi đến trước của Diêm La mười mấy lần! Chỉ vì ngăn cản Lăng Thiên đột phá vòng vây nhưng chỉ chớp mắt thôi hắn đã từ một phương công trở thành một phương phòng thủ. Hơn nữa phòng thủ không có một điểm hoàn trả nào cả.

Tây Môn Bất Hối hoàn toàn tin tưởng nếu như không phải Lăng Thiên vì nóng lòng thoát thân thì chỉ cần hắn chậm một chút nữa thôi là có thể đánh mình bị thương nặng, thậm chí là giết chết, ít nhất cũng có thể đánh nát một cánh tay của mình. Xem ra hắn sợ tử sĩ của nhà mình. Bất quá cho dù võ công hắn cao đến đâu khi đối mặt với một đám sát thủ không sợ chết thì cũng phải l ba dặm! Như vậy chỉ cần có thể vây công tứ phía Lăng Thiên là có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi.

Đáng tiếc là hắn đã sai lầm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Bởi vì hắn không thấy khi Lăng Thiên đánh nát chiếc khăn che mặt của hắn đã lộ ra một nụ cười xấu xa. Khi nhìn thấy đám người Tây Môn Thế Gia đuổi theo thì ánh mắt của hắn lộ ra vẻ đắc ý cực kỳ.

Hơn bốn mươi tên sát thủ kia chạy qua khỏi người Tây Môn Bất Hối nhắm thẳng vào phương hướng Lăng Thiên bỏ chạy đuổi theo. Đến lúc này mồ hôi lạnh mới từ trên trán Tây Môn Bất Hối đổ xuống.

Nghĩ đến câu nói của Lăng Thiên trước khi đi: "Tây Môn Bất Hối. Thì ra là ngươi..." Khiến cho lòng hắn cả kinh: "Đúng rồi. Hắn dã nhận ra ta thì hôm nay không thể để cho hắn sống được. Nếu hắn không chết thì không cần Vô Thượng Thiên ra tay mà chỉ cần thế lực của Lăng Gia thôi cũng đối với Tây Môn Thế Gia hậu hoạn vô cùng. Lăng Thiên, ngươi phải chết!

Nghĩ đến đây Tây Môn Bất Hối xoay người lại theo đuôi đám tử sĩ chạy về phía trước nhưng tâm tình không thoải mái chút nào. Thần thái khi vừa xuất hiện với bây giờ khác nhau một trời một vực.

Đây là một cái sân nho nhỏ ẩn sâu trong bốn cánh cửa thật lớn không chút đáng nhìn nào. Nhưng ai nghĩ đến một sát thủ nổi danh huyết tinh nhất của đại lục đang ở trong này chứ?

Diệp Bạch Phi ngồi ngay ngắn trên ghế thủ tọa, thần sắc trên mặt trắng bệch. Sau trận chiến ngày đó với Lăng Thiên thì Diệp Bạch Phi lập tức lệnh cho thủ hạ rời khỏi địa phương cũ đi đến nơi này. Đây là bản tính cẩn thận của sát thủ. Bên này vốn là nơi ở của một sát thủ đứng thứ hai của Huyết Sát Các nên sự an toàn của nó không cần hỏi.

Sau khi Huyết Sát Các nhận nhiệm vụ này thì hai người Diệp Bạch Khi và Khổng Viễn Dương đều mang theo một đội đi đến Thừa Thiên có ý muốn mượn cơ hội tranh cao thấp nhưng nào biết trận tranh đua còn chưa bắt đầu thì Diệp Bạch Phi đã bị Lăng Thiên đánh thảm bại. Hai người bọn họ vốn không hợp nhau, nếu không phải do thật sự không còn cách nào thì Diệp Bạch Phi cũng chẳng muốn đi đến nơi đây làm gì.

Trận chiến ngày đó khiến cho Diệp Bạch Phi liều mạng đánh nhau làm đe dọa tính mạng bản thân. Từ khi đó nghỉ ngơi đến hiện tại nhưng khôi phục được không đến năm thành công lực. Về phần điều dưỡng những khớp xương bị gãy thì không phải là chuyện một sớm một chiều được.

Ngồi đối diện hắn là một hán tử gầy. Đây chính là một trong những tuyệt đại sát thủ nổi danh khác của Huyết Sát Các - Diêm Vương Chiêu Thủ Khổng Viễn Dương. Lúc này hắn đang cười lớn nói: "Diệp lão đại. Cho đến bây giờ tiểu đệ vẫn không thể tin được lão đại với thần công cái thế nhưng lại bị bại trong tay một tên hoàn khố. Nghe nói rằng khi đó Diệp lão đại lại giao thủ với một tên nữ tử còn rất trẻ nữa. Không lẽ Diệp lão đại bị nhan sắc của nàng mê hoặc đến nỗi không làm được gì sao? Ha ha..."

Quyển 3