Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 256: Dò xét Thiên Nguyệt (1)




Vừa rồi ở cửa Minh Yêu lâu gặp phải thần bí cao thủ, xuất hiện Huyết Sát Các, Diệp Bạch Phi, còn có thế lực đặc biệt của Tiền Thủy Nhu, nhưng người này đều vô thanh vô tức lẻn vào Thừa Thiên vào cùng một đoạn thời gian. Nếu nói trong đó không có mưu đồ gì thì có đánh chết Lăng Thiên cũng không tin. Vào thời điểm mưa gió sắp ập đến như thế này, sự can thiệp của các đại thế lực sớm đã nằm trong tính toán của Lăng Thiên, mà vấn đề chân chính chính là những thế lực vi diệu này tiến vào Thừa Thiên, Lăng Thiên không ngờ lại không phát giác! Chỉ có Diệp Bạch Phi là cứ đi tới đi lui chẳng kiêng dè gì, còn những sát thủ khác thì vô thanh vô tức lẻn vào! Phải chăng còn có thế lực khác đang tiềm phục? Điểm này không ngờ lại không có chút tin tức nào.

Tại Thừa Thiên, thế lực có thể hệ thống tình báo của Lăng Thiên không tra ra tin tức là rất ít, ngoại trừ Dương gia ra thì chính là hoàng thất! Dương gia gần đây thực lực đã bị áp chế, khiến cho hệ thống tình báo cũng bị sứt mẻ rất nhiều. Cho nên hiện tại đã có thể xác định, thế lực phía Tiền Thủy Nhu chắc nằm dưới sự che chở của thế lực hoàng gia! Lần này bỗng nhiên có được tin tức, khiến Lăng Thiên trong lòng trở nên cảnh giác, hắn tựa hồ như lờ mờ cảm thấy có một nguy cơ cực lớn đang đến gần.

Ta tên là Lăng Thiên, mà ta cũng muốn lăng thiên (lên cao tới tận trời), sao có thể để ý đến gió mưa do trời giáng xuống, cứ để cho gió mưa trút xuống càng mãnh liệt thêm đi!

Gió thơm ùa tới, Lăng Thần phong thái dịu dàng nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống cạnh Lăng Thiên, khẽ gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên hắng giọng, nhíu mày, nhìn Cố Tịch Nhan, chầm chậm nói: "Cố lâu chủ, chuyện này khiến ta rất không hài lòng!" Giọng nói của Lăng Thiên rất lạnh lùng, ngón tay lại khe khẽ gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âm lạch cạch theo tiết tấu, tựa hồ như đang gõ vào chỗ sâu nhất, bí ẩn nhất trong lòng Cố Tịch Nhan: "Chuyện này, ta sớm đã nên nhận được tin tức, nhưng ngươi lại không nói gì. Còn nữa, người trong các đại thế gia, ngươi chắc là biết rõ nhất, vậy mà vẫn không nói câu nào! Cái này đã chứng tỏ điều gì?"

Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiên nhìn thẳng vào mắt Cố Tịch Nhan, tựa hồ như muốn nhìn vào sâu trong lòng ả: "Ngươi vẫn chưa coi ta là chủ tử chân chính của ngươi! Ngươi, vẫn muốn dựa vào Minh Yên lâu của mình!"

"Như vậy thì không được! Chuyện mà ta đã đồng ý làm thì nhất định sẽ làm được, nhưng ta lại rất chú trọng kỷ luật, ngươi chắc biết ta sẽ đối phó với người coi thường Lăng Thiên ta như thế nào, nếu thế lực mà không đoàn kết, ta sao có thể yên tâm? Nói như thế này đi, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?" Ánh mắt của Lăng Thiên sắc như dao, lạnh lùng nói.

Cố Tịch Nhan kinh hãi, cả người lập tức đẫm mồ hôi! Bịch một tiếng quỳ xuống đất, cả người run rẩy. Nói thật, ả không hề lo lắng cho tính mạng của mình, nhưng Lăng Thiên hiện tại đã trở thành hi vọng duy nhất đối với sự quật khởi của Thượng Quan thế gia. Nếu mất đi sự ủng hộ của Lăng Thiên, Thương Quan thế gia sẽ vĩnh viễn không có cơ hội quật khởi một lần nữa! Thậm chí kỳ hạn bị tiêu diệt còn ở ngay trước mắt. Lúc Lăng gia đại thanh tẩy, tuy là chuyện bí mật, nhưng dẫn tới rất nhiều người chết, chỉ cần là người có thế lực mạnh một chút đều không thể

"Công tử. Ta... tiện thiếp đáng chết!" Cố Tịch Nhan sắc mặt trắng xám, lắp bắp nói không thành câu.

Lăng Thiên lạnh lùng nhìn ả, một lúc sau mới nói: "Ngươi đứng dậy đi. Loại chuyện như thế này, ta không hi vọng còn có lần thứ hai! Chỉ có bốn chữ, hạ bất vi lệ (lần sau không được tiếp diễn)"

"Đạ ta công tử đã khoan hồng đại lượng, quyết sẽ không có lần sau." Cố Tịch Nhan theo lời đứng dậy, mồ hôi lạnh trên trán vẫn không ngừng túa ra. Vừa rồi, từ trong lời nói của Lăng Thiên, ả nghe ra Lăng Thiên đã có quyết tâm muốn tiêu diệt Minh Yên lâu, loại khí tức cường liệt của cường giả thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết đó, khiến ả cho tới tận bây giờ vẫn có sợ hãi trong lòng.

Đúng như Lăng Thiên đã nói, chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là bản thân ả, cũng quyết không đồng ý dễ dàng bỏ qua.

Lăng Thiên hớp một ngụm trà, nói một cách thờ ơ: "Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (ý chỉ một thế gia hào tộc, tuy đã suy bại nhưng vì thế lực lớn, cơ sở vững chắc, vẫn chưa đến mức hoàn toàn bị phá hủy). Thượng Quan thế gia nếm mật nằm gai, khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, có lẽ không chỉ là một cái lầu này thôi, phải không? Ta muốn nghe lời nói thật. Đương nhiên ngươi có quyền không nói thật!" Lăng Thiên lúc trước sở dĩ bỏ qua cho ả, chính là vì câu này. Hắn biết, trong tay Cố Tịch Nhan nhất định có lực lượng bảo mệnh thuộc về bản thân ả tồn tại! Có Tịch Nhan kinh doanh Minh Yên lâu đã nhiều năm, có quan hệ với rất nhiều quan lại. Nếu nói Cố Tịch Nhan không có an bài nhân thủ của mình ở bên trong, vậy thì Lăng Thiên ngược lại sẽ hoài nghi năng lực của Cố Tịch Nhan! Mà cỗ lực lượng trong bóng tối này của Cố Tịch Nhan, vừa hay chính là lực lượng cần thiết nhất đối với Lăng Thiên lúc này.

Cố Tịch Nhan lại túa mồ hôi: "Chuyện này quả thực là thuộc hạ đáng chết, những chuyện này vẫn chưa kịp hồi báo với công tử. Đích xác là có..."

Lăng Thiên phất tay, ngắt lời ả: "Những cái đó là chuyện của ngươi, ta không muốn biết, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lợi dụng tất cả những thế lực của ngươi, tra xét những tin tức mà người của ta không tra ra. Ngươi, chắc biết cái ta cần là những tin tức gì chứ?"

Cố Tịch Nhan trong mắt lộ ra vẻ tự tin, trầm giọng nói: "Thuốc hạ minh bạch! Tất nhiên gửi đến tin tức khiến công tử hài lòng!"

Lăng Thiên phất tay, nói: "Đi đi. Ta sẽ cho ngươi biết phương pháp liên hệ với ta, tất cả mọi chuyện phải thông tri cho ta trong thời gian nhanh nhất, biết rồi chứ?"

Tiếng ồn bên ngoài lại vang lên từng đợt, nhưng bỗng nhiên là tĩnh lặng, một giọng nói có vài phần điệu bộ ngâm dài:

"Tuyên cổ thiên địa linh khí chung

Nhu tế bá cuồng toàn vô bằng

Xuy khởi tĩnh thủy liên y ảnh

Diêu Động tùng trúc bất khuất thanh."


Đây là sáng sớm nay khi gió nhẹ khẽ thổi lên mặt, tiểu sinh đột nhiên có cảm xúc, làm ra một bài thơ, xin các vị nhận xét."

Cái mà bài thơ này miêu tả chính là "
gió" trong khí tượng của đại tự nhiên, nhưng chỗ xảo diệu nhất chính là cả bài không ngờ lại không xuất hịện một chữ gió nào, nhưng mỗi câu đều ý vị tuyệt giai của gió ở bên trong. Lăng Thiên, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan ba vị đại hành gia thưởng thức kỹ càng thêm một chút, chỉ cảm thấy bài thơ này tuy không tính là thượng phẩm, hơn nữa ý cảnh cũng rõ ràng là chưa đủ, nhưng về tổng thể thì cũng tính là khá. Có điều chỉ bằng vào bài thơ này mà muốn đoạt vị trí đệ nhất tài tử thì đừng mơ.

Quả nhiên, một lão nho sinh nhíu mày nói: "Bài thơ này của tiểu hữu tuy miêu tả gió rất lâm li, nhưng nghe thì vẫn còn vần điệu, tựa hồ như còn đoạn dưới. Các hạ sao không đọc ra hết cả bài thơ để mọi người cùng bình phẩm?" Thư sinh đó đỏ mặt, cúi người nói: "Tiểu sinh vừa rồi là linh quang đột nhiên lóe sáng, mới làm ra được bốn câu này, sau đó thì nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không thể nghĩ thêm gì được nữa, quả thật là vô cùng xấu hổ."

Vị lão nho sinh đó gật đầu, à một tiếng, không nói gì nữa. Tiếp theo lại có mấy vị thư sinh lần lượt ngâm ra những tác phẩm đắc ý của mình. Mặt đầy vẻ chờ mong được bình phẩm, nhưng sau đó thì đỏ mắt tía tai, xấu hổ cúi đầu mà đi.

Trong Cực Nhạc các vang lên một tiếng ho khan, Tây Môn Thanh tay cầm quạt xếp bước ra, khóe miệng mang theo một nụ cườiường. Mắt hữu ý mà lại như vô ý nhìn về phía Lăng Thiên. Lăng Thiên cười ha ha, thấp giọng nói với lưỡng nữ: "Tên gia hỏa này lại bước ra để phô trương rồi. Thực sự là bội phục hắn, da mặt sao lại có thể dày đến vậy chứ. Vừa rồi đã bị bẽ mặt thế mà giờ vẫn còn dám bước ra."

Ngọc Băng Nhan cười duyên, nói: "
Thiên ca, huynh lúc nào mới lên làm thơ vậy? Tiểu muội luôn chờ mong đại tác của huynh đó!"

Lăng Thiên mỉm cười, đột nhiên thò tay ra bóp cái mũi thon nhỏ và thẳng tắp của nàng: "
Ngọc đại tài nữ. Vậy còn muội thì sao? Muội lúc nào mới lên làm thơ? Vi huynh cũng luôn chờ mong đại tác của muội đó!"

Ngọc Băng Nhan bị hắn bóp mũi, lập tác ê ê a a không nói nên lời, lúng ta lúng túng đẩy cái tay đang tác quái của hắn ra, cái miệng nhỏ tức giận chu lên. Lăng Thần cười hi hi ôm nàng vào lòng, trừng mắt thị uy với Lăng Thiên: "
Công tử không được khi phụ phụ nữ."

Lăng Thiên ha ha cười lớn, vuốt mặt Lăng Thần một cái rồi ghé vào tai nàng, dùng thanh âm chỉ đủ để nàng nghe thấy, nói: "
Nghe ta nói nè Thần nhi ngoan, ta không khi phụ Nhan nhi nữa, ta chỉ khi phụ nàng thôi, đợi tới đêm ta nhất định sẽ khi phụ nàng thật tốt." Nói xong cười một tiếng kỳ quái.

Lăng Thần lập tức đỏ mặt, lườm hắn một cái, nhưng thần sắc trong con mắt lại bán đứng nàng. Lệ sắc long lanh như muốn tràn ra nước, đây vẻ chờ mong, trông ngóng.

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn của Tây Môn Thanh ở bên ngoài: "
Thịnh hội hôm nay trước giờ chưa từng có, tại hạ đặc ý..."

Hắn vừa nói tới đây, chỉ nghe thấy có người bật cười: "
Ta tới đây, ta tới đây, lần này tới lượt của ta rồi." Mọi người nhìn nhau sau đó thì cùng nhìn lên. Tây Môn Thanh bị ngắt lời, mặt cũng đầy vẻ buồn bực nhìn về phía thanh âm vừa phát ra. Thì ra tiếng nói đó được truyền ta từ Thiên Mộng các của Ngọc gia.

Tiếp theo là một thanh âm khác nói: "
Dựa vào gì mà là ngươi? Hiện tại nên đến lượt ta." Tiếp theo lại có mấy tiếng nói khác nhao nhao vang lên

Quyển 3