Cố Tịch Nhan bỏ hết mọi việc tự mình dẫn bọn Lăng Thiên lên Thiên Hương các. Dọc theo đường đi cực kỳ ân cần, chỉ e sợ có chỗ nào chiếu cố không chu đáo mà thái độ lại càng cực kỳ cẩn cẩn dực dực.
Lăng Thiên chau mày nói:" Cố lâu chủ, làm tốt chuyện của ngươi là được rồi. Chuyện tương lai đều dựa trên xem mọi người xuất lực lớn nhỏ như thế nào, chỉ cần ngươi hết sức thì sẽ không bạc đãi ngươi. Bây giờ làm như thế lại khiến cho ta rất không thoải mái."
Cố Tịch Nhan là nhân vật ra sao, nhất thời rõ ràng ý tứ Lăng Thiên liền liên thanh vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Không bao lâu sau, năm sáu thiếu nữ mắt ngọc mày ngài tú lệ đi lên, cung cẩn châm trà bưng hoa quả điểm tâm lên. Lăng Thiên nhìn chung quanh đánh giá một chút đột nhiên chỉ về phía đông nói:" Khi nào thì kéo tầm rèm này lên được"
Một thiếu nữ hé miệng cười nói:" Lăng công tử mấy ngày nay không đến nên không biết. Vì Nhã văn hội, mấy ngày nay Mính Yên Lâu đã tốn công chuẩn bị khiến cho bên ngoài đã thay đổi rất lớn. Công tử cứ vén mành lên nhìn là biết"
Lăng Thiên ồ một tiếng, Vương Thông liền bước nhanh về phía trước đem tấm mành nọ kéo về bên cạnh nhưng lại dùng sức quá mạnh nên dĩ nhiên xé rách đứt rơi xuống!
Mọi người đưa mắt nhìn ra ngoài thì đều không khỏi hít một hơi lương khí, thật là đại thủ bút! Dĩ nhiên bức tường phía chính diện đã bị phá đi, lưu lại một cái lỗ trống không thật lớn! Mính Yên Lâu nổi tiếng nhất đó là Mính Yến thập nhị các! Lăng Thiên đang ngồi ở vị trí lớn nhất, cũng là tối đại nhất các, Thiên Hương các! Mặt hướng nam, lưng hướng bắc, khí thế hạo đại.
Bên trái Thiên Hương các là Thiên Mộng các rõ ràng thấy được Ngọc Mãn Thiên ngực đầy lông đen đang ở trong đó. Bên phải chính là Thiên Nguyệt các nhưng cửa sổ đã kéo kín mành nên không nhìn thấy gì bên trong.
Mặt đông còn lại là Tử Khí các, Đông Lai các, Húc Nhật các. Phía tây là Tử Hà các, Cực Lạc các, Tịch Dương các. Phía nam đồng dạng là ba các: Chánh Dương các, Triều Thiên các, Ngọa Long các!
Mính Yên thập nhị các được bố trí vây quanh thành một cái đại viện. Trong viện nguyên vốn có rất nhiều hoa cỏ giả sơn, u lâm trúc thúy, nước suối róc rách nhưng lúc này lại hoàn toàn không thấy bóng dáng!
Cái sân rộng gần trăm trượng nằm ở giữa nay được dùng vải hồng quây quanh dựng lên một cái rạp lớn. Phía trên được lót bằng những tấm ván gỗ lớn! Lúc này nhìn qua trông giống như vùng đất bằng phẳng, tựa hồ là đua ngựa hay đi xe phía trên cũng hoàn toàn có thể. Chỉ riêng hạng mục này sợ rằng không có mười vạn tám ngàn lượng bạc thì không làm được!
Vương Thông cẩn thận từng bước một đi tới. Không thể không cẩn thận vì dù sao phía dưới năm sáu trượng là mặt đất. Vạn nhất mà ngã xuống thì không phải là chuyện đùa!
Hắn đi được hai bước thấy tấm ván gỗ dưới chân chỉ có chút rung động thì lại nổi gan lên dậm chân bước mạnh đông đông vài bước ra giữa. Hắn cảm giác như dẫm trên đất bằng, dưới chân vẫn vững vàng thì nhất thời bình tâm dứt khoát phiên thân lộn nhào một vòng đánh một quyền lên mặt sân. Quả nhiên là bình bình vững vàng. Không hề có vấn đề gì!
Thình lình nghe bốn phía có tiếng người lớn tiếng quát. Một thanh âm ha ha cười nói:" Không tệ, không tệ. Nhã văn hội còn chưa bắt đầu mà trước tiên đã nhìn một tràng hầu hí. Thật là thú vị hả, thú vị!"
Vương Thông giận dữ nhìn lại. Đối mặt với hắn phía tây là Cực Lạc các chỗ ở của Tây Môn Thế Gia. Một công tử tuổi còn trẻ, trường thân ngọc lập, phong thần như ngọc khóe môi khẽ nhếch lên một tia trào phúng. Trong tay kéo một cung trang lệ nhân dựa vào cánh cửa mà đứng.
"Các hạ là người phương nào?" Vương Thông trong mắt nổi lửa giận hỏi.
Công tử trẻ tuổi này trong tay xoát một tiếng mở ra một cái chiết phiến nhẹ nhàng lay động. Tư thế thật là tiêu sái, cười dài nói:" Bổn công tử là Tây Môn Thanh."
Vương Thông cười ha ha:" Ta tưởng là ai, nguyên lai là người trong Tây Môn Thế Gia vốn bị công tử nhà ta giết mất năm người nhưng lại làm rùa đen rút đầu, thật sự là ngưỡng mộ đã lâu!"
Phía bắc diện lập tức truyền đến một trận cười vang, đặc biệt là thanh âm thô hào của Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia là vang dội nhất. Đám năm người Lăng Trì chỉ e là thiên hạ bất loạn nên lớn tiếng ồn ào, vỗ bắp đùi hét lớn.
Phía đông có một thanh âm tiếu ngâm nói:" Nói đánh khẳng định là đánh không lại người ta, chẳng lẽ các ngươi bảo bọn họ đi chịu chết tập thể sao? Như vậy là rất không đạo đức. Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tây Môn Thế Gia như thế là một môn phái tuấn kiệt" Ngữ khí này châm biếm, ý tứ hàm xúc mười phần châm chọc, đúng là không lưu lại chút mặt mũi nào cho Tây Môn Thế Gia. Người này là ai?!
Mọi người đều nhìn lại, mặt đông Tử Khí các, tại cửa có một người trường thân mà đứng, đúng là Đông Phương Thế Gia Đông Phương Kinh Lôi! Lăng Thiên nhìn về phía hắn thấy hắn có chút vuốt cằm mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhìn mình. Lăng Thiên thản nhiên cười, xem ra Đông Phương Thế Gia có ý muốn giao hảo với Lăng Gia a. Lăng Thiên đối với Đông Phương Kinh Lôi này có vài phần hảo cảm, đem phần nhân tình này nhớ kỹ.
Lại có một thanh âm cười ha ha nói:" Không sai, người nào trong Tây Môn Thế Gia cũng lớn lên anh tuấn. Ngày đó trên đường cái từng người một quỳ xuống xin tha cho nên mới gọi là tuấn kiệt a."
Người này nói chuyện lại càng lại khuyết đức, Đông Phương Kinh Lôi mới vừa rồi chỉ châm biếm mà rốt cuộc không nói trắng ra, bất ngờ lại có người chăng thèm đem Tây Môn Thế Gia để ở trong lòng, nói như vỗ vào mặt. Mọi người theo tiếng nhìn lại không có gì bất ngờ xảy ra đúng là Ngọc Gia đệ tam nhân vật, Ngọc Tam Gia Ngọc Mãn Thiên.
Tây Môn Thanh giận đỏ cả mặt cả giận nói:" Nơi đây là chỗ văn nhân nhã sĩ tụ hội, đâu phải chỗ tranh cãi miệng lưỡi, tranh cãi ở đây đâu có ích gì. Các vị miệng lưỡi lanh lợi như vậy sao không đến tại Nhã văn hội nhất triển phong thái?"
Lại có một thanh âm cười ha ha nói:" Không sai! Lời ấy thật là hữu lý, nếu đánh không lại như vậy tìm một số giang hồ vũ phu, hán tử thô lỗ đến để tỷ thí văn tài, như vậy không phải là tìm lại được mặt mũi sao"
Hôm nay cũng không biết có phải là ngày Tây Môn Thế Gia gặp họa hay không, như thế nào mà mọi người đều muốn đối đầu với Tây Môn Thế Gia. Đây là người phương nào?!
Mọi người theo tiếng nhìn lại, đều ra ngoài ý liệu, phía nam Triều Thiên các chui ra một người, dĩ nhiên là Nam Cung Thế Gia Nam Cung Thiên Hổ! Hắn như thế nào lại đi giúp Ngọc Mãn Thiên nói chuyện. Hai người không phải cừu gia sao. Lúc trước còn đánh nhau một hồi, ăn đòn không phải nhẹ! Còn mới vừa rồi hắn rõ ràng là nói giúp Lăng Gia mà thôi, Nam Cung Thế Gia lúc nào đã thiết lập quan hệ cùng Lăng Gia. Ngược lại người mà Lăng Gia luôn luôn giao hảo là Tiêu gia lại không mở miệng trợ trận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Tây Môn Thanh sắc mặt xanh mét nhưng hắn cũng là nhất thời lỡ miệng, thấy lúc này không phải là lúc tốt để tranh chấp nên mạnh mẽ tự đè nén nộ khí, xoát một tiếng đem mành thả xuống. Nhất thời, trong Mính Yên Lâu tiếng cười không dứt!
Chỉ một lúc sau, không ít thanh niên sĩ tử quần áo hoa lệ cùng khuê môn phòng tú lục tục kéo đến. Nhân số cũng dần dần nhiều lên, các đại gia tộc trong Thừa Thiên thành đều đến đây, Dương Gia hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Con cả của Dương Không Quần là Dương Lôi mang theo ba đứa con cùng hai cháu gái cũng đã tới.
Tấu xảo thế nào chính là, chỗ Dương Gia ngồi là Chánh Dương các nhìn sang trái lại là chỗ Nam Cung Gia ngồi Triều Thiên các! Hai nhà đối đầu dĩ nhiên gom lại một chỗ! Về phần bên phải Nam Cung Thế Gia là nhân thủ của Bắc Minh thế gia ngồi trong Ngọa Long các, dĩ nhiên hai mặt đều là cừu gia! Cũng ứng với câu "không phải oan gia không đụng đầu"!
Trong Triều Thiên các có tiếng gầm nh buồn bực truyền đến, Lăng Thiên không khỏi mỉm cười. Hoàn toàn có thể tưởng tượng biểu tình của mọi người Nam Cung Thế Gia giờ phút này
Bắc Ngụy sứ giả đoàn lẽ ra nên ngồi cùng với Ngọc Mãn Thiên nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng bá đạo của Ngọc Mãn Thiên thì không ai dám qua. Đừng nhìn hôm nay tụ hội mà lầm, chỉ cần thật sự chọc tới vị đại gia này thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí trực tiếp đánh ngươi cho ăn một trận! Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là sang ở Tử Hà các cùng Tây Môn Thế Gia. Về phần Tịch Dương các còn lại là do Vương gia cùng Trầm gia hai nhà cùng sử dụng nhưng thoạt nhìn lại có vẻ rất là trống trải!
Ở mặt đông, Đông Lai các là do mấy vị Thừa Thiên bác học đại nho đều tự mang theo hơn mười đệ tử đắc ý ngồi ngay ngắn, hiển nhiên cũng muốn đám đệ tử mình mượn Nhã văn hội làm đông phong (gió đông) nhất cử thành danh thiên hạ! Trong Húc Nhật các là thiên hạ đệ nhất đại tài phiệt, Đông nam Tiêu gia ngồi! Lờ mờ có thể thấy được bên trong một cặp mắt phát sáng đang lặng lẽ nhìn Lăng Thiên.
Chỉ có phía bắc, Thiên Nguyệt các thủy chung im ắng, mành rèm phủ kín thủy chung chưa từng kéo lên, cũng không biết bên trong là đám người nào.
Lăng Thiên nhìn sang hướng bắc lại ngoài ý muốn phát hiện ra khuôn mặt gầy gò, tóc bạc của Tần đại tiên sinh thì không khỏi ngẩn ra đứng dậy từng bước đi ra ngoài như hành vân lưu thủy lướt qua khoảng trống trung gian tới trước mặt Tần đại tiên sinh mỉm cười thi lễ:" Tiên sinh làm sao ở đây?"
Tần đại tiên sinh ha ha cười hai tiếng nói:" Biết Ly Ca sư đệ tới, lão hủ có ý định thuận tiện cùng hắn nói mấy câu, còn nữa thịnh hội lần này nghe nói cũng mời công tử. Ba năm không bay nhưng một khi bay tất trùng thiên. Hôm nay có thể nhìn thấy thủ đoạn tuyệt thế của công tử há có thể không đến." Tuy nói như vậy nhưng đối với hành động của Lăng Thiên trước mắt bao người, dĩ nhiên lấy thân phận chủ sự của Lăng Gia xuất hiện trước mặt mình lấy lễ đệ tử mà ra mắt khiến trên mặt lão cảm giác phong quang, trong lòng thật là vui mừng. Không khỏi lão hoài an ủi, vuốt râu mừng rỡ.
Bên người hắn, một gã trung niên văn sĩ tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo thanh nhã, trước ngực ba chòm râu tung bay trông có chút tiên phong đạo cốt. Không đợi Tần đại tiên sinh bắt chuyện, Lăng Thiên đã khẽ cười nói: "Vị này chính là Mạnh Ly Ca đại danh lừng lẫy, Mạnh sư thúc đây ư? Lăng Thiên thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm
Mạnh Ly Ca cười khổ một tiếng hoàn lễ nói:" Sơn dã chi dân, tiện danh hữu nhục, lọt vào mắt Lăng công tử đã là mừng, như thế nào có dũng khí thừa nhận là như sấm bên tai! Về phần danh xưng sư thúc càng không dám nhận!"
Lăng Thiên ánh mắt có chút chớp động, tựa hồ nghĩ tới cái gì nhưng cũng không miễn cưỡng, ý vị thâm trường cười cười hướng Tần đại tiên sinh nói:" Tiên sinh nếu đã tới, sao không đưa Mạnh tiên sinh cùng theo Lăng Thiên đến Thiên Hương các ngồi? Nhã văn hội này nếu là không có hai vị tiên sinh tọa trấn thì Lăng Thiên chẳng phải là khoe cái xấu sao?"
Tần đại tiên sinh oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, hai tròng mắt trợn trừng nói:" Ngươi dám giả bộ lừa gạt lão phu nữa xem? Lão phu đã sống bao nhiêu năm tháng, há có thể qua mắt được ta. Hôm nay ngươi không lấy được khôi thủ lão phu rất thất vọng!" Lăng Thiên cười khổ một trận. Lại nghe Tần đại tiên sinh nhìn Mạnh Ly Ca cười nói:" Hiền đệ, không ngại thì chúng ta cùng đến Thiên Hương các bên kia, cũng xem như trợ uy cho đệ tử này của ta!"
Quyển 3