Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 227: Đưa đến cửa




"Ai, trong lòng ngươi không có cảnh thì sao nói đến họa cảnh. Họa trúc mà trong lòng không có trúc thì khó mà họa được trúc trên giấy. Nhan Nhi ngươi thông minh hơn người, đạo lý đơn giản như thế sao lại hồ đồ không hiểu. Về phần một bức tranh đầy đủ..." Lăng Thiên trầm ngâm nói: "Là chỉ họa kỹ, họa ý, họa thần, họa phong, họa cốt hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ mới là một bức tranh đầy đủ! Họa kỹ ngươi có, họa ý cũng đã thông mà họa thần thì ngươi lại mới chỉ là sơ nhập cho nên trong bức tranh của ngươi thi thoảng hữu thần còn đại đa số lại vẫn là vô thần. Vì họa thần chính là chỗ thần tủy của một bức họa, một bức tranh đẹp có ý cảnh hay là không đủ, nhất định cần phải dung nạp cái thần tủy mới gọi là cốt nhục câu toàn! Mà vì họa phong chính là phong cách của một bức họa, từ đầu đến cuối phong cách phải nhất trí, chung quy không thể ngươi vẽ một bức tranh cỏ xanh là một loại phong cách, mà họa một bức tranh lá xanh lại đổi một loại khác phong cách khác! Rơi vào trong mắt hành gia liền có vẻ lộn xộn, vì thế mà đoán ra họa sĩ tâm trí không vững, dễ dàng bị ngoại vật mê hoặc. Vì họa cốt, nói nôm na chính là một bức họa đem lại cảm giác chân thật, bức tranh một đóa hoa nếu có thể hấp dẫn một con ong mật hoặc một con bướm; bức tranh một cô gái nếu có thể khiến cho trong lòng nam nhân..**. Khụ, khụ, tóm lại, là cái dạng này."

Nói đến đoạn sau, Lăng Thiên thiếu chút nữa là vì câu nói cuối cùng của mình mà nghẹn chết, nói cái gì hả? Nếu tới thế kỷ hai mươi mốt thì thật ra không có gì nhưng ở thời đại này mà nói ra thì thật là rất không ổn. Nhất là một câu cuối cùng càng không thích hợp.

Quả nhiên, chỉ một thoáng đều đỏ ửng mặt, hờn dỗi kêu một tiếng, bất quá Ngọc Băng Nhan chỉ trầm tư một hồi lại nói:" Vậy phải như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới này?"

Lăng Thiên trong lòng âm thầm cười nói: "Cảnh giới này đã tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, trình độ của ngươi trước mắt nhiều nhất chỉ có thể nói là miễn cưỡng có chút thần tủy mà thôi! Nói đến đại thành, ôi dễ vậy sao " Thấy ánh mắt Ngọc Băng Nhan lộ ra vẻ thất vọng cực độ, Lăng Thiên kịp thời chuyển giọng:" Bất quá, nếu ngươi thật sự muốn đạt tới cảnh giới kia cũng không phải là không có biện pháp! Khó khăn mặc dù có nhưng có ta, một danh sư ở chỗ này, ha ha, vấn đề cũng không phải rất lớn nga. Ngươi không thấy Thần Nhi họa kỹ đã một bước tiến vào cảnh giới này sao! Còn không mau thỉnh giáo ta!"

Lăng Thiên nói mấy lời này tuy nói là lừa dối nhưng cũng không phải tất cả đều là lừa dối, sở dĩ nói ra một lô một lốc như vậy bất quá là vì muốn Ngọc Băng Nhan dĩ họa đạo mà nhập vào võ đạo nên thử dò xét mà thôi. Lăng Thiên từ Tiết Lãnh hiểu rõ, Ngọc Băng Nhan không chỉ thân mang tuyệt chứng mà lại bị dính vào chuyện Ngọc Gia cùng Thiên Phong Chi Thủy, mà hai đại gia tộc vì tử chiến ước mà nổi lên một tâm tư này. Sở dĩ không có nói rõ là bởi dùng họa nhập võ này là một con đường xa vời, chính Lăng Thiên kỳ thật cũng không nắm chắc bao nhiêu. Không để Ngọc Băng Nhan đến lúc đó quá thất vọng, Lăng Thiên liền lấy biện pháp uyển chuyển này để dẫn dắt!

Lấy thể chất Ngọc Băng Nhan mà nói, nếu không có biện pháp khác để tu luyện võ học mà nói thì cơ hồ có thể khẳng định ba năm sau lúc giao thủ tất nhiên sẽ lạc bại thân vong. Kết quả này Lăng Thiên lại không thể tiếp nhận mà việc này quan hệ đến danh dự ngàn năm của hai đại gia tộc nên không có ai có thể thay thế. Cho nên, Lăng Thiên tạm thời phải sử dụng biện pháp này, cũng không thể làm gì khác hơn là như thế.

Ngọc Băng Nhan nhất thời tinh thần rung lên, ôm lấy cánh tay Lăng Thiên, ngoe nguẩy làm nũng nói:" Ta nói Lăng Thần tỷ tỷ họa kỹ làm sao tinh tế như thế, nguyên lai không ngờ là đã đạt tới cảnh giới như thế. Thiên ca, ngươi mau dạy ta a. Ta cũng muốn đạt tới loại cảnh giới này a."

Lăng Thiên nghiêm nét mặt nói:" Nhan Nhi, không phải là ta không muốn dạy ngươi, mà là con đường này trước khi thành công đều vô cùng buồn tẻ vô vị, thiên tư, ngộ tính thiếu một thứ cũng không được. Thần Nhi mất gần mười năm khổ công mới thành công như ngày hôm nay a. Ngươi, ta thật sự lo lắng là không chịu được

Ngọc Băng Nhan cắn môi, kiên quyết nói:"
Ta nhất định có thể làm được! Nếu làm không được, ta..." Nàng nói hồi lâu ta.. mà lại không nói nổi là như thế nào, không khỏi trên mặt đỏ bừng.

"
Nếu làm không được, ngươi gả cho công tử làm vợ, nếu làm được, ngươi gả cho công tử làm phu nhân." Lăng Thần cười khúc khích trêu ghẹo nói.

"
Lăng Thần tỷ tỷ. Ngươi cũng trêu chọc nhân gia…" Ngọc Băng Nhan nhất thời xấu hổ uất ức nhất thời nhào tới ôm đánh Lăng Thần cùng một chỗ. Hai nàng cười đùa một lúc lâu mới đổ mồ hôi đầm đìa ngừng lại. Đều là thoa cài tóc hoành phát loạn, trong mắt vẻ mê ly không chịu nổi. Mỹ nhân cảnh đẹp như thế thật sự là mê người.

"
Nhanh nói biện pháp của ngươi đi a. Ta muốn nghe xem có nhiều khó khăn không!" Ngọc Băng Nhan thúc giục nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Thiên mỉm cười nhìn cấp cho nàng thêm một sự trói buộc nữa, lạt mềm buộc chặt: "
Nếu như luyện mà lại kêu khổ vang trời, khóc nháo lên không chịu tu luyện thì rất mất thể diện. Có muốn không? Nếu nói mà không làm thì ngay cả Thần Nhi cũng sẽ chê cười ngươi!"

Ngọc Băng Nhan có chút tức giận quật cường nói:"
Thiên ca, ngươi quá coi thường nhân gia rồi. Ngọc Gia chúng ta còn chưa từng có người bỏ dở nửa chừng!"

"
Hảo!" Lăng Thiên đứng lên " Như vậy từ hôm nay ngươi bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện thứ nhất. Mỗi ngày từ sáng đến trưa phải vẽ được ba bức tranh có thần tủy. Nhất định phải thông qua khảo hạch của ta hoặc là Thần Nhi. Nếu như không đủ tư cách thì xin lỗi mời vẽ lại. Từ chiều đến tối lấy miếng vải đen bịt hai mắt vẽ lại ba bức tranh buổi sáng một lần. Lúc nào ta cho rằng đã vượt qua giai đoạn đầu tiên thì mới có thể tiến hành giai đoạn thứ hai."

Ngọc Băng Nhan hít một hơi lương khí:"
Ba bức tranh có thần tủy?! Không đủ tư cách còn phải vẽ lại? Xế chiều còn phải bịt kín hai mắt?? Ngươi nghĩ muốn thu thập mạng của ta hả?! Việc này ai có thể làm được hả!"

"
Sợ à?" Lăng Thiên thông cảm nói:" Nếu sợ thì quên đi, Thần Nhi cũng đã làm được, hơn nữa hoàn thành khiến ta rất hài lòng."

"
Người nào sợ? Nếu Lăng Thần tỷ tỷ có thể làm được, ta cũng nhất định có thể làm được" Ngọc Băng Nhan trợn tròn hai mắt.

"
Hảo! Nếu không sợ, vậy bắt đầu từ hôm nay Lăng Thần phụ trách giám sát nghiệm thu, sử dụng biện pháp như ban đầu đã nói, nếu hết một ngày không hoàn thành được nhiệm vụ thì hãy để cho Nhan Nhi tự nói là trừng phạt nàng như thế nào, tuyệt đối không nhân nhượng" Lăng Thiên kết luận!

Theo đó, trong đoạn thời gian tới khiến cho Ngọc Băng Nhan không ngừng rèn luyện cơ sở để dĩ họa nhập vũ. Ngoài ra hắn còn nghĩ ra việc Lăng Thần thuận lý thành chương an bài bên cạnh nàng để tùy thời bảo vệ an toàn. Thật là nhất cử lưỡng tiện.

Hai nàng đồng thời đáp ứng, nhìn nhau cười. Lăng Thần đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lăng Thiên nên trong vẻ tươi cười có chút cổ quái. Lăng Thiên hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, ho khan hai tiếng nắm lấy ghế trúc rồi đột nhiên lại đứng thẳng lên nói "Nhan Nhi, ngươi bây giờ bị vây ở giai đoạn nhập môn nên phải nhớ cho kỹ một điểm. Buổi sáng phải dùng tâm mà họa, đến buổi chiều cần phải dùng ý mà họa, lúc nào tới trình độ hữu tâm vô ý thì họa đạo của ngươi tiểu thành! Trong đó vài chữ hữu tâm mà vô ý này thật ra ngươi có thể từ trong võ học gia truyền Ngọc gia chậm rãi thể ngộ. Thiên địa vạn vật, tới cực trí đều là quy về một mối. Ngươi phải nhớ cho kỹ mới được!"

Ngọc Băng Nhan sớm đã biết Lăng Thiên chính là một võ học đại cao thủ, đối với Lăng Thiên mà nói đương nhiên không dám chậm trễ trong miệng lẩm bẩm nói:"
Hữu tâm nhi vô ý? Cố tình mà vô tình." bất giác ra đã lâm vào trầm tư.

Một thị nữ tướng mạo xinh xắn bước nhanh tới:"
Công tử, phu nhân mời ngài đi tới tiền thính."

Lăng Thiên ngồi dậy:"
Có chuyện gì?"

"
Nam Cung Gia gia chủ Nam Cung Thiên Long tự mình tới, đích danh muốn gặp công tử." Thị nữ nọ khiếp vía thốt.

"
" vừa nghe lời này, Lăng Thiên vốn đang an vị thân thể nhất thời lại nằm xuống "Nam Cung Thiên Long muốn gặp ta, cố gắng cho ta mặt mũi! Nực cười. Hắn muốn gặp ta thì ta đây chẳng lẽ phải gặp hắn sao. Nam Cung Thế Gia lúc nào có mặt mũi lớn

Thị nữ nọ nhất thời ngẩn ngơ, lấy thân phận của Nam Cung Thiên Long bí mật tới Thừa Thiên, dĩ nhiên tự mình đến Lăng Gia bái phỏng lại nói "thỉnh kiến " công tử nhà mình. Thật sự là cho Lăng Gia đại mặt mũi thế mà vị đại công tử nhà mình không chút cảm kích!

"Ngươi đi nói cho Nam Cung Gia chủ, ta ở chỗ này chờ hắn, mời hắn di giá đến đây một chút." Lăng Thiên lười biếng nói. Thượng môn bái phỏng, ha ha!

Thị nữ nọ do dự một chút nhưng vẫn không nhúc nhích ngập ngừng nói:" Nhưng phu nhân nói..."

Lăng Thiên trừng mắt:" Đi nhanh đi!"

Giờ phút này Sở Đình Nhi ngồi trong sảnh lại nghĩ không ra một trong thiên hạ bát đại thế gia, Nam Cung Thế Gia gia chủ dĩ nhiên lại đích thân đến bái phỏng! Hơn nữa sau khi nhìn thấy mình thì nói năng lại khách khí gấp bội, cơ hồ làm cho Sở Đình Nhi có chút thụ sủng nhược kinh. Bất quá, Thừa Thiên nữ tài thần Sở Đình Nhi không có thể là một nữ tử bình thường, cũng là đại nhân vật đã quen sóng to gió lớn nên bình tĩnh cùng Nam Cung Thiên Long nói nói mấy câu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Thằng ranh con như thế nào còn không tới?

Hai người nói chuyện không đề tài vừa khá nhạt nhẽo cũng không bổ ích gì. Hai người cũng nhìn ra được đối phương đã rất không kiên nhẫn nhưng lại nể mặt mũi nhau nên không thể không tiếp tục như vậy. Ngay cả Nam Cung Thiên Long cũng buồn bực cực kỳ. Chính mình đến Thừa Thiên vốn là là một bí mật, bái phỏng Lăng Thiên càng lại là bí mật trong bí mật, sao người Lăng Gia dĩ nhiên lại không có chút giác ngộ nào! Chỉ thấy bảy tám thị nữ hầu hạ bên cạnh mà đến bây giờ còn chưa thấy chánh chủ đâu! Thành phần phức tạp như thế sao bảo đảm được không tiết lộ tin tức?

Rốt cục, thị nữ xinh xắn đi báo tin nọ đã vội vã đi đến " Công tử đâu, làm sao còn không lại đây" Sở Đình Nhi thấy chỉ có nàng quay lại đây thì không khỏi hơi giận hỏi.

Thị nữ nọ thấp giọng ngập ngừng nói:" Công tử nói, công tử nói..." rồi trộm liếc mắt nhìn vẻ mặt Sở Đình Nhi, dĩ nhiên không dám nói hết câu.

Quyển 3